Chap1: Cô không xứng
An Hạ một cô gái bước sang tuổi 25 tràn đầy nhiệt huyết bỗng chốc sụp đổ như con búp bê được thổi căng, tùy ý cho người ta chà đạp, rút sạch không chừa lại chút không khí nào.
" Yêu giám đốc ư?"
"Nực cười quá cô chẳng là cái thá gì mà đòi yêu anh ấy? Chẳng qua anh ấy chỉ coi cô giống những kẻ ăn xin ngoài kia mà ban bố cho chút tình thương mà thôi! Cô đừng ảo tưởng nữa."
Suốt cả quãng đường về nhà từng câu nói của Kỳ tiểu thư cứ thế lặp đi lặp lại, đó tỉnh khiến cô bật dậy ngay sau cơn mộng mị , hoang đường. An Hạ à người ta nói đúng rồi, mày chỉ là một trong số cô gái ao ước sẽ được ở bên anh mà thôi, làm sao xứng được với anh ấy, làm sao có thể đường đường chính chính đi cùng anh ấy như tiểu thư. Cứ như vậy không biết cô về đến nhà thế nào nữa, lê từng bước mệt mỏi, bật đèn ngôi nhà lạnh ngắt hiu quạnh chỉ mình cô đối diện với nỗi cô đơn này.
An Hạ bỗng chốc cảm thấy tủi thân, ngôi nhà này anh ấy cũng từng đến mà. Anh và cô cũng đã có những khoảnh khắc rất đẹp trong ngôi nhà này mà. Nhưng có lẽ nó chỉ từng là một khoảnh khắc nhỏ nhoi trong tâm trí của anh ấy thôi! À có khi nó là rất lớn với cô, còn anh thì không.
Cô đã biết anh vốn là công tử ăn chơi nổi tiếng chốn Hà Thành, biết anh ấy đã có vị hôn thê, nhưng vẫn cố lao vào, bỏ ngoài tai mọi sự khuyên răn của mọi người. Cứ thế mà từ bỏ mọi thứ, bỏ luôn cả lòng tự tôn cao ngút trời của cô để theo đuổi anh, để trở thành kẻ thứ ba trong mối quan hệ đã đặt trước là không có kết quả. Những tưởng mình sẽ được đáp lại trong tình yêu khi anh đồng ý yêu cô, nhưng cô đã lầm to rồi. Anh vốn là lãng tử ăn chơi, làm sao có điểm dừng? Anh chỉ ham mê mới lạ ở cô thôi!
Ở bên nhau một tháng bản tính của anh bắt đầu biểu lộ rõ ràng, anh muốn cơ thể cô, anh muốn hai người phát sinh quan hệ. An Hạ không đồng ý, nói muốn để dành đến đêm tân hôn. Anh liền bỏ đi. Thực sự cô không thể hiểu nổi mình đã làm gì khiến cho anh nổi giận nữa? Cô lo sợ, cô hốt hoảng, nhưng ngẫm lại, vốn dĩ mỗi quan hệ này sẽ chẳng đi đâu về đâu cả, nên tốt nhất là dừng lại thôi!
Cô chỉ mong muốn giản đơn, mong muốn ở bên cạnh anh một cách bình dị nhất, nhưng không được Một đêm dài trằn trọc cuối cùng cô cũng đưa ra được quyết định cuối cùng . Cô đã quá mệt mỏi với việc bị chỉ trích đồn đại, bịa đặt trong công ty này rồi đã đến lúc phải chấm dứt mọi việc tại đây thôi.
______
Tại phòng làm việc của giám dốc
Tiếng thở dốc của người đàn ông cũng với tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ vang lên không chút kiêng dè. An Hạ cố nén lại cơn buồn nôn đang dâng lên, khắp người cảm thấy toàn thân dâng lên cảm giác muốn tránh xa cái phòng làm việc ngay lập tức. Hít sâu lại một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng dơ tay lên gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa phòng vang lên cứ thế cô đã phải đứng chờ 15 phút cho đến khi giọng nói của giám đốc vang lên.
"Mời vào."
Bước vào căn phòng tràn đầy mùi vị của cuộc hoan ái khiến cơn buồn nôn vừa nén lại tiếp tục muốn trào ra, cảm thấy nơi đây quá mức dơ bẩn, cô không muốn dính líu với người đàn ông này thêm bất cứ phút giây nào nữa. Nhìn khuôn mặt giương giương tự đắc, quần áo chỉnh chu phẳng phiu cùng cô gái trong phòng nghỉ cứ thế đi thẳng ra ngoài một cách bình thản lại khiến cô càng cảm thấy ghê tởm muốn mau chóng dời khỏi đây ngay lập tức. An Hạ đặt tập tài liệu cùng lá đơn từ chức xuống ngay ngắn lên mặt bàn.
"Tôi đến nộp đơn xin nghỉ việc. Mong giám đốc kí cho."
"Anh thương em như vậy mà sao còn giận dỗi. Ai làm cho em buồn vậy?"
"Mong giám đốc kí cho."
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn của Hạo Minh bắt đầu lộ ra, nhưng vẫn cố nén lại, đứng lên định ôm An Hạ.
"Em sao vậy, không phải công việc không suôn sẻ đó chứ? Hay để anh cùng em giải sầu nhé."
Đôi bàn tay của Hạo Minh bắt đầu sờ soạng quanh người An Hạ. Cô mau chóng đẩy ra thật nhanh, bây giờ cô đã quá kinh tởm với đôi bàn tay này rồi. An Hạ gạt phắt tay Hạo Minh xuống, lạnh giọng nói:
"Mong giám đốc tự trọng. Tôi đã thu dọn xong đồ đạc, mong sớm nhận được thông báo đồng ý."
Nói rồi An Hạ quay người bước ra khỏi phòng, để lại Hạo Minh với khuôn mặt khó hiểu.
Dẫu đã biết bản chất thực sự của hắn, nhưng cô vẫn đau, thực sự rất đau. Cô không biết trong khoảng thời gian cô cùng hắn ở bên nhau,hắn đã mập mờ với bao nhiêu cô gái khác?
Đến bây giờ, An Hạ đã đủ tỉnh táo để rời xa hắn. Rời xa kẻ lãng tử phong tình kia, cô cảm thấy thật đáng thương cho tiểu thư, đem lòng yêu một chàng trai, mà luôn phải trưng ra vẻ mặt hiền lương thục đức khi đứng trước mặt anh ta, còn sau lưng lại lo lắng canh chừng bồ nhí.
An Hạ sải những bước dài ngang nhiên bước ra khỏi công ti không một lần ngoái lại. Nơi đây đã không còn gì làm cô lưu luyến hà tất phải nặng tình.
Thả mình trên con đường lớn tấp nập, tâm trạng thư thả sẽ khiến con người ta dễ đạt đến tột đỉnh của sự hạnh phúc. An Hạ đừng bước trước cừa tiệm hoa quen thuộc, mua một bó kiều mạch ép khô, cứ thế tiếp tục rảo bước. Nhiều năm về trước mẹ cô đã từng rất thích kiều mạch - loài hoa tượng trưng cho người yêu đơn giản mà thanh thuần... Còn bây giờ thì sao? Cô nở nụ cười rồi hòa lẫn vào dòng người hối hả. Biến mất!
Cuộc đời đầy sóng gió
Em biết đi đâu để tìm anh?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top