Chap 1

'Lạch cạch'

- Anh về rồi sao? Em làm một ít canh rong biển cho anh nhé?

- Em vẫn chưa ngủ sao? Đã hơn một giờ rồi đó. Hôm nay không có chuyện gì xảy ra chứ? Em vẫn ổn chứ?

- Haha, mắt của em đã như vậy bao lâu rồi chứ. Em vẫn ổn mà, em có thể tự lo cho mình. Anh đừng có nghĩ em yếu đuối như thế nhá!!

Ừ anh quên mất. Vì anh cứ ngỡ mọi chuyện chỉ vừa xảy ra vào ngày hôm qua. Hyunjin của anh, chàng họa sĩ anh đem lòng yêu say đắm, những bức vẽ của em đã làm sống dậy tâm hồn khô cằn của anh. Ấy thế mà định mệnh lại lấy đi đôi mắt của em, lấy đi những ước mơ mà bấy lâu nay em ấp ủ. Vụ tai nạn năm đó ám ảnh em trong những giấc mơ, khiến em bật khóc đến bừng tỉnh, để rồi em lại sợ hãi, lại yếu đuối tựa vào lòng anh. Nhưng em à, cái định mệnh đó sẽ không bao giờ có thể cướp em đi khỏi anh, sẽ không bao giờ cắt đứt được đoạn tình cảm mà anh dành cho em cả. Chính vì thế nên anh luôn lo lắng cho em, anh luôn sợ hãi em sẽ bất cẩn mà bị thuơng, anh không muốn nhìn thấy em đau, một lần là quá đủ.

- Em cứ ở đó đi, anh sẽ chuẩn bị.

- Chờ đã. Anh vẫn còn đứng ở cửa chứ?

- Ừ?

Nhìn kìa, em đứng dậy rồi đi từng bước về phía anh. Chiếc áo phông hôm nay em mặc dường như hơi rộng so với em, anh đoán đó là áo của anh. Anh cứ ngẩn ngơ ra như thế, rồi mỉm cười thật nhẹ khi em đang đến gần hơn. Bàn chân trắng nhỏ của em dò dò bậc thềm, bàn tay vung lung tung trong không khí. Em hơi khựng lại một chút rồi buông lỏng.

- Em không dám bước đến, anh đến đây ôm em có được không?

Bỗng dưng ở khóe mắt có gì đó cay cay, anh thở ra một hơi buồn.

- Em hôm nay làm sao thế?

Anh hỏi, nhưng vốn dĩ anh không cần biết câu trả lời, vì trong lòng anh đã có câu trả lời rõ nhất. Em đã bất an. Em đã nhớ về những ngày tháng tăm tối đó, vì thế nên em không dám ngủ một mình, phải mặc áo của anh để cảm thấy an toàn, phải gắng gượng chờ đến lúc anh về, để được anh ôm lấy rồi vỗ về như thế này. Cảm nhận được em run nhè nhẹ trong vòng tay anh, anh mừng vì đã có thể giúp em cảm thấy tốt hơn. Anh sẽ ôm em bất cứ khi nào em muốn, anh sẽ ở đây, bên cạnh em mãi. Hyunjin của anh.

- Này.

- Hửm?

- Anh ôm em hơi lâu rồi đấy.

Bật cười, anh không nghe thấy gì hết, tay siết em chặt hơn nữa, liền bị em mắng rồi đấm đấm khắp nơi. Nhưng thứ đánh thẳng vào lòng anh lại chính là tiếng cười vui vẻ giòn tan của em. Cười rồi cười rồi. Hyunjin của anh cười đẹp thật nhỉ? Giống như một thiên sứ vậy.

Dìu em đi đến ghế sofa ở phòng khách, anh nhẹ nhàng em bảo chờ một chút, anh sẽ quay lại với bát canh rong biển nóng hổi trên tay, và cả món kimbap nhiều trứng mà em thích ăn nữa. Em đáp trả anh bằng nụ cười vui vẻ, mắt em híp lại, dịu dàng bảo anh đi nhanh lên, vì Hyunjin của anh đã đói bụng mất rồi. Ấy chết, em của anh đã đói bụng rồi sao? Anh phải nhanh lên thôi, không thể bé cưng đợi lâu được.

- Em à, em muốn cho đậu hũ vào chứ?

- Một ít thôi nhé.

- Sẽ xong ngay đây.

Chà, bây giờ chỉ cần bỏ đậu hũ rồi nấu thêm một chút nữa. Nhanh lên nào nhanh lên nào, Hyunjin của anh đang rất đói bụng kia mà. À mà anh phải dọn dẹp lại căn bếp một chút, vì vội vã chuẩn bị cho Hyunjin của anh nên anh đã biến nó thành một mớ hỗn độn mất rồi. Hyunjin của anh là một người ưa sạch sẽ nên anh phải dọn lại thôi, có như thế Hyunjin mới hài lòng và vui vẻ được.

Được rồi, cái này, ở đây, còn cái này thì ở đây, những thứ vụn vặt này thì sẽ, bỏ vào thùng rác. Ửm? Phiếu tích điểm ở quán cà phê gần nhà đây mà? Anh nhớ là mình chưa từng đến đó mà nhỉ? Là của em sao? Hôm nay em đã ra ngoài sao? Nguy hiểm như thế, sao em lại có thể ra khỏi nhà một mình như thế chứ. Thôi để nói sau đã, bây giờ phải cho em ăn no.

- Em nè.

- Em nghe đây.

- Hôm nay em đã đến MixCoff sao? Anh thấy có thẻ tích điểm ấy?

Em có vẻ hơi giật mình nhỉ? Sao lại thế nhỉ? Giống như em không muốn nhắc lại chuyện đó vậy. Tại sao vậy? Sao em lại có biểu hiện như thế? Đã có chuyện gì xảy ra với em rồi? Hay là đã có kẻ nào đã khiến em phải buồn rồi? Nói anh nghe đi, em ơi? Em ơi?

- À ừm... Em, vì em thèm cà phê thôi.

- Vậy sao....

Dường như cảm nhận được sự thất vọng của anh rồi. Em muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thôi không sao cả. Nếu em đã không muốn nói đến, anh sẽ tự tìm hiểu lấy. Em sẽ không cần phải ép buộc bản thân nói ra đâu, vì em không thoải mái, anh cũng không thoải mái, anh cũng không thể nhìn thấy em cười được.

Đã 3 giờ sáng rồi sao? Ôi không, anh làm sao thế này. Anh phải bảo em đi ngủ sớm mới đúng. Anh đã làm sai mất rồi.

- Trễ quá rồi, chúng ta mau vào phòng thôi, nếu không sáng mai em sẽ mệt lắm đấy.

- Em đi ngay đây mà.

- Em đi từ từ thôi nhé, bám vào anh này.

- Này, em có thể đi được mà. Anh lúc nào cũng làm quá lên hết.

Anh không có mà. Chỉ là anh không an tâm khi em đi một mình thôi. Hyunjin của anh mỏng manh như vậy, anh không an tâm một chút nào hết.

Ôm em trong vòng tay rồi, nhưng sao em vẫn chưa ngủ nhỉ, em phải ngủ thì anh mới có thể đi dọn dẹp bát đĩa được chứ. Vì bừa bộn như thế em sẽ không thích đâu.

- Em đợi anh một chút nhé, anh sẽ quay lại ngay.

- Ưm không được.

Em nắm lấy tay anh thật chặt. Em không muốn anh đi, anh hiểu rồi. Bát đĩa có thể để sau, anh sẽ ngủ thật ngon bên cạnh em, anh sẽ không đi đâu cả cho đến khi em thức dậy. Nhé? Anh ôm em chặt hơn nữa, để em có thể vùi mình vào lòng anh, và cảm nhận trái tim của anh đang đập, nó đang đập vì Hyunjin của anh.

Nhưng bỗng nhiên, em hơi nhích người ra một chút, thoát khỏi cái ôm chặt chẽ của anh. Lại làm sao rồi? Em lại có gì không vui sao?

Em đáp lại hàng vạn câu hỏi trong đầu anh bằng một cái vuốt ve, bàn tay của em di chuyển đến từ lòng ngực anh, lên đến cổ, rồi chạm vào khuôn mặt của anh. Em sờ soạng lung tung hết cả lên, còn nghịch ngợm chọc chọc vào môi anh, rồi nắn mặt anh thành đủ thứ hình dạng mà em có thể tưởng tượng ra được, rồi tự động bật cười, khiến anh cũng cười theo. Chợt, em nhích người lên một chút rồi hôn vào môi anh, anh cũng dùng hết tấm chân tình này để đáp lại em, cùng em day dưa một chỗ.

Môi của em cũng xinh đẹp như là em vậy, mọi thứ thuộc về đều xinh đẹp cả. Vậy nên anh đã đánh liều cắn cắn một chút, rồi day day nhẹ, thành công khiến em bật ra một tiếng ưm khẽ. Nó khiến tim anh rạo rực, khao khát chiếm lấy em lại nhiều hơn. Nhưng hết thảy anh biết rằng, em đã có một ngày không vui, vì thế, hôm nay chúng ta sẽ chỉ dừng ở đây thôi nhé.

- Môi em sưng lên hết rồi này.

- Anh còn dám nói như thế nữa sao.

Môi em sưng như thế là anh đã nhẹ tay rồi đấy nhé. Lần sau nhất định anh sẽ không tha cho em đâu.

- Nhưng mà... Bọng mắt của anh to hơn rồi đấy. Môi cũng khô nữa. Anh nghĩ em không nhìn thấy gì nên có thể tùy tiện bỏ bê việc chăm sóc bản thân như thế sao?

- Anh biết lỗi rồi. Từ nay anh sẽ chú ý hơn mà, anh hứa đấy. Hyunjin của anh không được giận anh đấy nhé.

- Em không giận anh.

Anh biết là em giận anh mà. Vì em chỉ có thể biết được tình trạng sức khỏe của anh thông qua giọng nói, thông qua việc chạm vào mặt anh thế này. Vậy mà anh lại không chịu chăm lo cho bản thân để em yên tâm gì hết, anh đúng là hư thật em nhỉ.

- Đã gần 3 năm rồi... Em chưa được nhìn thấy khuôn mặt của anh.

. .

Ôm em vào lòng chặt hơn nữa, tay vỗ vỗ lên tấm lưng gầy, tay còn lại xoa xoa mái tóc mềm của em. Tiếng thở vang đều đều bên tai khiến lòng anh nhẹ hẫng.

Ngủ thôi em ơi.. Rồi ngày mai sẽ có rất nhiều điều tuyệt vời xảy ra..

Anh hứa đấy.!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top