Chương 1: Gặp lại- Crush cũ


Trong không khí và tiết trời se lạnh của thu cho người ta cảm giác xao xuyến mỗi khi nhắc đến. Tháng 11 của mùa thu chẳng vội vã, cứ chầm chậm, lặng lẽ mà dai dắng như gửi vào đó những yêu thương nhung nhớ của những ngày xa cách, đợi chờ và lại chia xa. Những chiếc lá vàng rơi xào xạc trước sân nhà.

"Hạ qua rồi! Dậy nào Nhật Hạ."

Tiếng gọi của mẹ làm tôi tỉnh giấc. Tôi cũng chẳng thấy kì lạ hay tò mò gì khi mỗi lần nghe mẹ gọi tôi như vậy. Tên tôi là Trần An Nhật Hạ, mẹ cho tôi đặt cái tên này cho tôi vì tôi được sinh vào mùa hạ, Nhật Hạ nghĩa là mặt trời mùa hạ, thứ đem lại năng lượng và sức sống cho mọi người.

Tôi ngồi dậy, bước đến của sổ ngắm nhìn ban mai từ trên gác. Trời chưa sáng hẳn, những màn sương đêm mờ ảo bao trùm lên bầu không gian tĩnh lặng. Những mái nhà trầm lặng đứng trong sương, những dáng cây cổ thụ đứng trong sương, cảnh vật yên tĩnh phảng phất sắc màu huyền bí. Tôi bước xuống căn gác, đến gần mẹ tôi đang cắm hoa và ôm chầm lấy mẹ. Tôi lại được ngửi thấy mùi bồ kết thoang thoảng trên tóc mẹ sau hai tháng xa cách. Tôi thường ở nhà một mình do công việc của bố mẹ tôi khá bận rồi, thường đi công tác xa nhà như cơm bữa.

"Mẹ và bố về lúc nào vậy, sao không bảo con trước?" Tôi làm nũng với mẹ như ngày còn bé.

"Thôi nào bà cô của mẹ ơi! Bố mẹ mới về hồi tối muộn, lúc đó con đã ngủ rồi còn gì. Mau thay quần áo rồi đi học kẻo muộn!" Mẹ tôi quay lại, xoa đầu tôi và nói.

"Vậy con chuẩn bị đi học đây ạ."

Tôi  vội vã thay quần áo rồi chào tạm biệt mẹ. Hôm nay, vẫn như thường lệ, tôi chạy chiếc xe máy điện màu xanh nhạt của tôi qua nhà nhỏ bạn thân rủ nó đi học cùng. Tôi học chuyên Văn tại một trường chuyên ở tỉnh. Tôi rất thích ngôi trường này với một lí do khá dễ hiểu với một đứa hay ngủ dậy muộn như tôi - nó gần nhà tôi. Thế nên tôi có thể ngủ nướng thêm 5 hoặc 10 phút so với các bạn khác mà không lo đi học muộn. Với tâm hồn của một thiếu nữ mơ mộng, tôi thích đi bộ đến trường hoặc đi xe điện với nhỏ bạn thân vì mỗi lần như vậy lại gợi cho tôi cảm hứng để viết 7749 bài văn.

Tôi đi đến trước của nhà nó, cất tiếng gọi:

"Ngọc Khánh! Đi học thôi."

Nghe tiếng tôi gọi, Ngọc Khánh chạy từ trên lầu xuống, rồi leo lên xe tôi ngồi. Tôi chở cậu ấy đi trên con đường quen thuộc. Những tia nắng ấm trải dài trên đường, thỉnh thoảng lại dịu đi một lúc. Ngoài khu chợ mà ngày nào tôi cũng ngang qua lững thững những gánh hàng hoa rong. Nào thược dược, lay ơn, nào hoa hồng, hoa cẩm chướng. Nhiều hơn cả là hoa cúc. À vâng! Thì mùa thu mà lại, năm nào mà chẳng thế!

Tôi và Ngọc Khánh dừng xe tại tiệm bánh mà hai người chúng tôi thường mua bánh ăn sáng. Trong lúc đợi Ngọc Khánh vào mua, tôi đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn đất trời. Bỗng bóng dáng của một chàng trai đi bộ gần đó đập vào mắt tôi. Chiếc áo sơ mi trắng , mái tóc đen cắt gọn gàng cùng dáng người cao gầy ấy là điều có thể dễ dàng tìm thấy ở những chàng trai học cấp 3, nhưng lại khiến tôi nhớ đến duy nhất một người. Hóa ra, đã vài năm trôi qua, tôi vẫn chưa quên được hình bóng ấy. Trong khoảnh khắc, tôi như trở về ngày tháng ở trường trung học. Cái cảm giác bồi hồi khi tình cờ bắt gặp anh trên đường, dưới sân trường hay qua khung cửa sổ lớp học lại dâng lên, nguyên vẹn như ngày đó- Crush của tôi thời cấp 2, cụ thể là năm tôi học lớp 8. Và chỉ có thượng đế mới biết hồi đó, tôi theo học trường cấp ba gần nhà không chỉ vì tôi ngủ dậy muộn mà còn vì nghe nói anh theo học ở trường này. Tôi không nhịn được cứ nhìn theo hình bóng đó mãi. Tôi tự nhủ rằng đó không phải là anh vì từ lúc lên cấp 3 đến giờ tôi chưa từng gặp anh dù đã hỏi thăm rất nhiều người.

"Nhật Hạ! Đi thôi, sắp muộc học mất rồi."

Tiếng gọi của Ngọc Khánh làm tôi giật bắn người. Tôi vội lên xe chở Ngọc Khánh vào trường. May thay chúng tôi vừa kịp vào lớp. Tôi vừa cất cặp sách thì Lê Vũ Chi- lớp phó văn nghệ chạy đến chỗ tôi. Mặt nó ướt đẫm mồ hôi.

"Chi Xê! Mày mới đi đâu mà vội vàng thế?" ( Chi Xê là tên gọi mà chúng tôi vẫn thường gọi nó, cũng là nickname của nó trong Facebook)

"Cứu tao! Tao vừa mới hóng được dưa mới. Đảm bảo tụi mày không nghe thì tiếc lắm."

Nó vừa nói hết câu thì mấy đứa lớp tôi dồn hết sự chú ý vào nó vì nó chính là thánh tin tức bên lề đường của lớp tôi.

"Tao mới hóng được tin tức từ mấy đứa lớp bên! Giờ ra chơi tao kể cho tụi mày nghe!"

Nó kể luôn thì chúng tôi cũng đỡ tò mò chứ như thế này làm cả tiết đầu chúng tôi cứ ngồi nhìn đồng hồ mong giờ ra chơi để " buôn dưa".

"Tùng .... Tùng....Tùng" Tiếng trồng vừa vang lên thì chúng tôi liền xúm lại chỗ Chi Xê. Nó đứng dậy, cầm chiếc lược như cái micro cất giọng nói:

"Chương trình tin tức bên lề đường của Chi Xê xin phép bắt đầu. Mới sáng nay, bảng xếp hạng " Hot Boy" trường đã công bố. Huy- lớp trưởng của chúng ta xếp thứ 5. Người giữ vị trí số 1 là đàn anh học lớp 11a1- Nguyễn Duy Khanh Sơn."

Nghe đến cái tên Nguyễn Duy Khanh Sơn, tim tôi lại đập loạn nhịp. Tôi thầm mong đó không phải là anh, vì cái tình yêu đơn phương năm ấy khiến tôi nhận ra nó chỉ khiến tôi lãng phí thời gian. Dù vậy thì tôi cũng từng sa ngã vào thứ tình cảm tựa như con dao hai lưỡi "đơn phương". Bởi nó cho tôi thêm nhiệt huyết và cố gắng mỗi ngày vì mong có thể thu hút sự chú ý của anh, nhưng nó lại làm tôi buồn nhiều hơn.

"Chi! Nguyễn Duy Khanh Sơn là ai vậy? Sao trước kia chẳng thấy mày nhắc đến?" Ngọc Khánh hỏi Chi Xê.

"À! Đàn anh kia vừa chuyển đến cách đây 1 tuần nên tao cũng mới biết gần đây, do anh họ tao kể. Mà ổng vừa đến đã khiến mấy đứa con gái lớp anh họ tao phải " mất ăn mất ngủ" vì nhan sắc của ổng rồi. Tao nghe nói ổng còn học cực giỏi nữa." Chi Xê trả lời.

"Ê! Nghe mày nói vậy, tao thấy Nguyễn Duy Khanh Sơn đó in như là Trương Lục Nhượng xé sách bước ra vậy." Ngọc Khánh lại nhớ đến anh chồng mà nó yêu thương nhất mấy tháng nay.

"Mày nói tao mới nhớ á! Mà đúng là ổng mang hình tượng của Trương Lục Nhượng thiệt. Haizzz! Ước gì tao có thể làm Tô Tại Tại quá!"

"Haha! Tao biết cách để mày trở thành Tô Tại Tại đó! Mày nằm mơ đi, mơ thì cái gì cũng trở thành hiện thực hết cả mà." Ngọc Khánh cười và nói với Chi Xê với điệu bộ trêu chọc.

"Này! Mày cứ trêu tao mãi thế!" Chi Xê đứng dậy và vỗ vào lưng Ngọc Khánh. 

 Sau đó là một mà vứt hết liêm sỉ của mấy đứa con gái mê trai đẹp chúng tôi. Tôi và lũ bạn liều mình chạy đi hỏi thăm khắp nơi để xin được " in tư" của anh. Tôi mở trang cá nhân của anh ra. Quả thật, đúng là Khanh Sơn-người mà tôi từng thích thầm. Tôi đã tự nhủ hàng trăm ngàn lần là sẽ không thích anh nữa. Vậy mà tôi vẫn không kiềm được mà rung động.

Mấy tiết học sau đó, tôi chẳng có chút tâm trạng nào để học cả. Tôi ngồi nhìn đồng hồ và đếm từng giây để giết thời gian. Trên đường về nhà sau buổi học buồn chán, Ngọc Khánh ghé vào tai tôi.

"Hạ này! Hình như đàn anh lúc sáng Chi Xê nhắc đến là người mày từng thích hồi lớp 8, là crush cũ của mày đúng không? Cái anh mà tên Khanh Sơn đúng không?"

"Mày nhớ dai thế! Mà chỉ là crush cũ thôi mà." Tôi cười gượng và trả lời Ngọc Khánh một cách qua loa hệt như nhỏ vừa nhắc đến thứ gì đó mà tôi  muốn chôn giấu, để tôi có thể lãng quên sự tồn tại của nó.

>========================================<

* TRUYỆN VẪN ĐANG TRONG QUÁ TRÌNH SÁNG TÁC NÊN CÒN NHIỀU THIẾU SÓT. MONG CÁC BẠN THÔNG CẢM.

Ký tên

Delwyn

Delwyn yêu dấu!


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top