Phần Không Tên 5


"Diệp! Mày lại đổi kiểu tóc à? Nhìn cute hơn đấy."

"Chiều nay tao phải đi cắt tóc luôn mới được. Nhìn tóc con Diệp thích quá."

Mấy cô bạn trong nhóm G7 có vẻ rất thích tóc của tôi, họ sờ mãi thế mà mẹ chê lên chê xuống.

Thực chất mẹ chỉ đổi kiểu hai tầng của tôi thành một tầng. Sau trận đòn thì tôi không dám một lần nào phá cách nữa chỉ cắm đầu vào học.

Phượng và Ngân ngay chiều đó đi cắt luôn. Tôi thấy kiểu đó ai để cũng đẹp. Nó hơi bông lên ở trên nhưng lại có những lọn tóc dài duyên dáng ở dưới, thế nhưng Phượng nói Hoàng chê tóc của bạn ấy. Tóc tôi còn không có đuôi dài, vậy nên mỗi lần đi học về giáp mặt nhau, tôi toàn quay đi.

Để kiểu tóc mới chừng hai tuần, tôi bị một bạn nam chặn ngang đường về. Bạn ấy cầm một tờ giấy trên ngực áo và nhét vào giỏ xe tôi, tay run lẩy bẩy.

"Cái gì vậy?"

"Tớ... thích cậu!"

Rồi bạn ấy chạy đi.

Thích tôi á?

Tôi nhận ra cậu ta học lớp bên cạnh, có học thêm văn cùng nhưng chưa bao giờ nói chuyện. À có một lần mượn bút cậu ấy. Tôi đi học luôn cười rất thoải mái và hay ngồi dạng chân như con trai, học thì nhàng nhàng mà giỏi làm phiền người khác. Thích ở điểm nào được? Tôi xấu hổ phi thẳng xe về nhà.

"Chào cậu!

Cậu mới cắt tóc nhìn dễ thương lắm, nhưng tớ để ý cậu từ trước đó cơ. Kể từ ngày cậu và bạn cậu sang lớp tớ nói chuyện, tớ đã bị ấn tượng bởi nụ cười của cậu, có gì đó ngại ngùng mà đáng yêu vô cùng.

Không hiểu sao sau ngày hôm ấy cứ mỗi lần qua lớp bên, tớ cứ ngó nhìn rồi tìm kiếm cậu. Tớ không biết phải diễn đạt cảm xúc ấy như thế nào nhưng TỚ THÍCH CẬU. LÀM BẠN GÁI TỚ NHÉ!

Kiên 9A2."

Đây đích thị là thư tình, còn kẹp trong phong bì mùi thơm nồng nặc.

Tôi giở tờ giấy ra đọc đi đọc lại dòng chữ nắn nót cậu bạn đó viết. Văn dở quá. Lần đó tôi đi mắt hếch lên trời, giẵm phải chân đứa nào bên lớp đó, không cười trừ xin lỗi thì làm gì. Đứa như tôi mà cũng có người để ý, lạ thật.

"Diệp! Mua hộ mẹ gói mì chính!"

Tôi vội vàng nhét mảnh giấy dưới đệm, mau chóng cầm tiền ra cửa hàng tạp hóa.

"Cô ơi cho cháu chai mắm Cát Hải."

"Chai cuối cùng khách vừa lấy. Cháu đổi sang loại khác nhé."

Ôi chán ghê. Gì chứ mắm đang ăn quen vị đổi sang loại khác khó dùng lắm, muốn ra quán khác mua phải đạp xe mà ngại quá.

"Thôi Diệp lấy đi."

Tôi ngẩng lên nhìn Đức, cậu ấy bỏ chai mắm trong túi ra. Ra là vị khách vừa mua chai mắm đó là Đức. Tôi tự hỏi không biết tình cảm cậu con trai kia dành cho mình có như tôi thích Đức ngày xưa không nhỉ? Liệu có phải như hai đứa rất quý mến nhau không? Ôi ngại quá! Tôi cầm chai mắm, trả tiền rồi chạy ngay về, quên luôn lời cảm ơn.

Sáu giờ ba mươi, tôi cuống cuồng chạy vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, thay đồng phục, vuốt tóc qua loa bằng tay rồi dắt xe ra khỏi nhà. Ngày nào tôi cũng ngủ cố như vậy và luôn chuẩn bị rất nhanh nên chả bao giờ đi học muộn. Mẹ vẫn luôn ca thán rằng:

"Bọn con trai bây giờ đi học cũng phải soi gương, không ai như con gái nhà mình. Học tập bạn Ly nhà đối diện kia kìa."

Vừa cho xe ra đến cổng tôi đã thấy Ly. Cậu ta bện tóc lệch, còn có cái dây nơ buộc, áo thì trắng sáng, cặp hình con thỏ, hai tay vòng vèo liểng xiểng. Nhìn lại mình, tôi mặc một cái áo trắng cho vào máy quay chung với những bộ quần áo khác, tóc tai gặp gió vểnh hết ra, đi giày lười đỡ phải thắt dây. Hai đứa cứ như một trời một vực.

Cậu ta thản nhiên ngồi lên xe của Hoàng.

"Hôm nay thay phiên, Trung Hoàng đèo tớ nhá!"

Lại còn có trò thay phiên nữa đấy.

Lần này Hoàng đèo Ly, Đức đi bên cạnh, Cường đi sau. Họ đều học Hùng Vương. Tôi đợi đám lâu la đó đi rồi mới ló mặt ra hè. Đường tới hai trường chung một đoạn, tôi đi như con rùa vì không muốn mang tiếng bám đuôi họ.

Chiều tan học, tôi cố tình la cà mấy quán bán đồ linh tinh để về muộn hơn, tới nhà đã hơn năm giờ chiều, mẹ sai ra quét sân. Hai bên hàng xóm cửa ngoài vẫn khóa. Học gì về muộn vậy?

Nhắc tới là về ngay. Ly ngồi sau xe Hoàng đang hát bài gì gì đó mà qua mấy quán game hay bật. Hẳn là bọn này vừa đi nhảy Au về rồi. Hừ, đang cầm chổi quét sân, tôi hất hết cát ra gốc cây, phía cạnh nhà Hoàng. Cứ cẩn thận đấy, thấy chướng mắt ta sẽ mách với Phượng, xem lúc đó cậu giải thích thế nào với bạn gái.

"Chào cậu!"

Tôi kéo lê cây chổi đem vào nhà mà không thèm đáp lại lời chào của Ly, coi như không nghe thấy. Đã thế từ sáng mai đi sớm hẳn để khỏi gặp mặt họ luôn.

Thế mà hôm sau họ đi sớm hơn ngày thường, như để tránh mặt tôi vậy.

Tôi đang khệ nệ vác xe đạp ra đã thấy Ly xách cặp sang bên đường, hớn ha hớn hở đặt cái cặp con thỏ lên yên xe của Cường. Nhìn họ giống như những người hàng xóm thực thụ, còn tôi chẳng khác nào đứa vừa chuyển tới chả chơi với ai.

"Hôm nay Mạnh Cường đèo tớ nhé."

Cứ thế mà leo lên thôi lại còn phải hỏi trước nữa. Muốn nói để tôi nghe thấy sao? Hừm hừm.

Tôi ném cặp vào xe thật mạnh.

"Tớ có việc đi học trước!" - Tuy nhiên Cường đạp xe đi thẳng luôn, tai cậu ta đỏ lựng.

Trước sự ngỡ ngàng của Ly, Đức và Hoàng chỉ phá lên cười. Hơi khó hiểu nhưng tôi cũng lấy tay che miệng cười. Bạn Ly đó bị quê độ phụng phịu ngồi "tạm" lên xe Hoàng. Tôi đạp xe theo sau họ mà lòng cứ thấy vui vui, ít ra thì còn có một cậu trong nhóm không thích bạn nữ kia. Hehe.

*

Trong cả tuần đó ngày nào tôi cũng bị ám ảnh con bé hàng xóm, ru rú trong lớp cạo cạo mặt bàn. Đám G7 gọi xuống căng tin ăn uống và tán dóc, tôi đi theo mà cứ lơ đễnh nghĩ về nhà.

Thứ hai đầu tuần sau, đang nằm ngủ mơ màng giờ ra chơi tiết giữa thì tôi bị gọi dậy. Cái dáng ngủ của tôi vẫn như xưa, úp mặt xuống bàn, khoanh tay nhắm mắt và há miệng. Hic hic.

"Diệp! Thằng Kiên gọi kìa! Chắc nó ngại không dám nói trực tiếp với con Ngân nên nhờ con Diệp chuyển thư đó. Đi mau về mau chị em ngóng tin."

"Gặp đứa nào trong nhóm mình chả được, cớ gì phải là con Diệp, kiểu gì bọn mình cũng truyền tin cho con Ngân thôi mà. Rách việc!"

"Tại bọn mình đanh đá quá chứ sao. Nó sợ nên chỉ dám nhờ con Diệp thôi. Haha!"

Tôi lơ mơ tỉnh. Trời! Mấy hôm nay quên hẳn chuyện của cậu đó. Cậu ta đích thân qua lớp để nói chuyện ư? Tôi lắc đầu và bám chặt vào bàn nhưng bị bọn bạn kéo ra cửa lớp. Trước khi ra khỏi cửa còn nghe chúng nó thì thầm nhỏ to:

"Mang tin tốt về cho chị em nhá!"

Và bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của Ngân.

Tôi gặp Kiên ở phía sau trường, gần chỗ gửi xe. Đám con trai lớp bên ồ lên thích thú lắm. Tôi chỉ biết di di vạt áo. Hai đứa lặng im mãi, tai cậu ta càng ngày càng đỏ. Nhìn bọn con trai lúc ngại ngùng rất là đáng yêu.

"Diệp chưa trả lời tớ. Thực ra thì... dù cậu trả lời thế nào, đồng ý hay không thì tớ vẫn muốn được nói chuyện tự nhiên với cậu."

Tiếp xúc với nhiều con trai nhưng chưa bao giờ tôi rơi vào trạng thái mất tự nhiên như lúc này. Tim tôi đập rất nhanh, ôi trời, tôi biết nói thế nào bây giờ. Rồi tý nữa về bọn kia sẽ moi sạch mọi chuyện, còn Ngân nữa. Cậu ấy sẽ ra sao khi biết người mình thích lại đi thích bạn thân mình. Trong khi con bạn thân đó chả có chút hào hứng trong chuyện này.

"Tớ... không thích cậu được."

Không muốn làm rắc rối chuyện này thêm tí nào nữa, tôi nói thẳng luôn.

"Tại sao vậy?"

Tôi biết làm sao được mà hỏi.

"Chịu, không biết."

Để không bị cậu đó hỏi thêm tôi bỏ đi luôn, chạy được vài giây thấy mình có hơi phũ, cái tính con trai mãi không sửa được. Mong rằng cậu Kiên ấy sẽ không vì thế mà ghét tôi.

"Thư đâu mày? Để bọn tao đọc trước!"

"Thư gì?"

"Thế thằng Kiên nói gì? Nó nhờ mày chuyển lời cho con Ngân hả? Nó nói thích hay yêu?"

Bla bla bla...

"Ơ thì..."

Ngân bối rối đi ra khỏi lớp.

"Sao? Nói đi con này!"

"Thì thực ra là... à... ờ... thì... chả có gì cả. Cậu ấy... - Tôi không biết trình bày sự việc thế nào, mà không nói bọn bạn không buông tha. Hay cứ nói toẹt ra rồi nhờ chúng nó tư vấn. Bọn nó dù sao khéo cư xử hơn tôi nhiều.

"Cậu ấy thích tao. Tỏ tình với tao nhưng tao từ chối."

Sự việc hoàn toàn không như tôi mong đợi. Miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ.

Tôi cứ nghĩ chỗ bạn bè nên thẳng thắn, không giấu giếm chuyện gì, thì ra có những chuyện nên chỉ giữ trong lòng.

Ngân tuyên bố ghét tôi. Chẳng rõ mình đã làm gì, hoặc những lời tôi nói tới tai cậu ấy đã bị thêu dệt một cách thái quá bởi chính những cô bạn trong nhóm bảy người chơi thân từ ngày mới vào trường.

Bên cạnh đó, các bạn nữ không ưa nhóm tôi càng được thể phát tán tin đồn, rằng tôi bố thí tình cảm cho bạn thân, hay là tôi cũng thích bạn Kiên nhưng vì sợ Ngân tẩy chay đã không dám đón nhận, gớm hơn thì là vì tôi không thích Ngân nên đã tán tỉnh Kiên,... có nói đến nửa ngày chả hết.

Tôi muốn giải thích rõ ràng với Ngân rằng mình từ chối Kiên chỉ vì tôi không thích cậu ấy chứ không vì lí do nào khác. Tôi không muốn đế mất tình bạn của mình một lần nữa.

"Tao không quan tâm. Con chó Diệp! Mày biết thừa tính tao, một khi là bạn thì hết lòng, nếu chơi xấu tao sẽ không coi ra gì. Mày biết tao thích thằng Kiên còn cố tình để nó phải tỏ tình với mày, rồi làm bộ làm tịch cao thượng. Xong lại ra vẻ ngây thơ nói với những đứa khác. Con **, từ giờ tao không có loại bạn như mày!"

"Nghe tao nói..."

"Im đi con chó, mày không có quyền nói ở đây. Tao không ngờ tao tốt với mày thế mà mày dám cắn sau lưng tao."

Lời qua tiếng lại. Người ta vẫn nói khi tức giận con người không làm chủ được lời nói và hành động. Tôi bị Ngân tát mạnh vào má, cái nhẫn ở ngón cái sượt qua, suýt thì vào mắt. Tôi không thèm lĩ lẽ với nó nữa, có nói nó cũng không nghe.

Ban đầu chỉ đỡ những cú đạp của nó, được thể nó xông tới túm tóc, tạt tai tôi như đang xả giận lên một bãi rác. Tôi dần không chịu nổi nữa nên đã đáp trả.

Ít ra ngày xưa để theo kịp bọn con trai leo trèo, chạy nhảy tôi đã cố gắng nhiều. Tôi rõ ràng khỏe hơn Ngân, dẫu nó có giỏi mấy món cào cấu, chửi rủa.

Rồi đám G7 nhảy vào can thiệp, không rõ họ có ý can ngăn hay đổ dầu vào lửa nữa. Ngân chơi với bọn nó nhiều hơn tôi, lại hợp tính hơn, đàn chị hơn, thành ra tôi bị đánh te tua.

Lần đầu tiên tôi tham gia vào một vụ đánh đấm với tư cách là người trong cuộc. Cái hình tượng lâu nay mẹ cố gắng uốn nắn cho cô con gái tan biến hoàn toàn, trước mặt đám học sinh, tôi biết mình không thắng nổi những đứa còn lại nhưng vẫn cố gắng bám lấy. Chừng nào nó chưa chịu nghe tôi giải thích, tôi sẽ không buông.

Tàn cuộc, chân tay tôi sứt sát vết cào cấu, tóc tai rối xù, nước mắt tèm nhem. Bọn nó bỏ đi sau khi có một hai đứa khác vào can. Cả đám đông giải tán.

Trước khi đi khuất, tôi thấy chúng dừng lại, cậu Kiên lớp bên đi qua. Tất cả đều từ cậu ta mà ra nhưng lại ngoảnh mặt cho qua.

Một hai hôm sau Kiên gài mảnh giấy ở giỏ xe tôi.

"Tớ xin lỗi. Hôm trước đã định chạy tới chỗ cậu nhưng tớ sợ các bạn nữ kia sẽ ghét cậu hơn, rồi đánh cậu nữa."

Tôi vo tờ giấy ném đi.

Cậu ta không bằng 1/10 bọn con trai xóm tôi.

Tình bạn dính chút yêu đương đúng là khó giữ. Mong rằng sau này tôi đừng dính phải những rắc rối thế này nữa.

*

Nhắc lại hôm đánh nhau, tôi về nhà mà hiên ngang và ung dung như vừa đi lĩnh thưởng. Máu nóng vẫn còn trong người, tôi ngồi vào bàn ăn kể hết chuyện cho bố mẹ nghe.

Tôi chả có lỗi gì hết. Tức nước thì vỡ bờ, nói theo cách khác hoa mỹ hơn là giọt nước tràn ly.

Mẹ thấy con bị đánh như vậy xót lắm:

"Cái tuổi đi học yêu mới chả đương. Không chơi với đám quỷ con đó nữa. Đua đòi, nhắng nhít, vô duyên, bạo lực. Lớp thiếu gì bạn để chơi."

Ồ, lớp đông con gái nhưng bọn nó toàn chơi theo phe. Giờ tôi một mình một phe, theo chủ nghĩa không động tới ai song rất nhiều người động tới mình.

Hôm sau mẹ bị gọi lên trường vì tội của cô con gái. Còn tôi đi học trong sự xa lánh và kỳ thị.

Chúng nó vốn không tin rằng một đứa ôn hòa, lành tính, không bép xép như tôi lại có lúc giang hồ đến thế. Từ sau ngày cắt kiểu đầu sư tử và vụ đánh nhau, bọn nó bảo tôi là đứa sống hai mặt, trước mặt con trai thì tỏ ra nai tơ, sau lưng thì bụng dạ nhỏ nhen, ích kỷ.

Tôi chả phiền lòng hay phải tìm cách phân trần mấy lời độc địa đó, càng đào bới thì bọn họ sẽ càng bịa đặt hơn. Tôi cũng không phải dạng thích làm màu làm mè, đứa nào thấy hợp thì chơi, ghét thì chịu.

Xem ra nhóm G7 vẫn chưa nguôi cơn giận. Mấy đứa đó đứng ở góc nhìn khác tôi. Họ lấy tiêu chí "Yêu nhau yêu cả đường đi - Ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng" để đối xử với mọi người. Chả biết họ thực sự yêu được mấy người, nhìn vào cách họ đối xử với thành viên trong nhóm là đủ biết rồi. Họ thông báo tôi chính thức bị "khai tử" và bị "ruồng bỏ" khỏi G7, nhóm đổi thành G6. Rõ ràng họ không có niềm tin về tình bạn, nên số 6 hay 7 vốn chả có giá trị gì.

Còn một sự kiện nữa, Hoàng chia tay Phượng. Giờ ra chơi thấy chúng nó ngồi túm tụm an ủi, thi thoảng nói rõ to như để kể chuyện cho tôi nghe:

"Có con cún cắn lén sau lưng, không làm được gì tụi mình nên xúi giục người khác."

Như họ nói thì tôi là kẻ chia rẽ tình cảm của Hoàng và Phượng. Trong khi đó tôi ở nhà cũng bị tẩy chay chứ khác gì trên lớp. Đó là sự lựa chọn của Hoàng, cớ gì tôi phải tham gia.

Bao lâu sau tôi mới biết vì cậu bạn hàng xóm thường hay phải nghe chuyện về lớp tôi, mà Phượng đã dùng giọng đay nghiến để nói về con Diệp này. Cả hai bất đồng quan điểm. Hoàng chơi với tôi từ bé, cậu ấy tin tôi không phải người như thế. Phượng không chịu nghe, vì cũng đã chơi với tôi mấy năm chứ ít gì. Từ chuyện vặt vãnh, hai người cãi nhau sang các chuyện khác, không hợp tính, khác sở thích, vân vân và điều gì phải đến đã đến.

Lúc đó thì tôi vẫn nghĩ mình bị cả thế giới bỏ lại.

|

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: