Chap 6: Tớ thích cậu!
Hôm nay đến phiên bàn tôi trực nhật, Donghyun đang lau bảng, tôi quét lớp.
Tôi ngẩn người ra đứng đó ngắm nhìn cậu ấy một cách khờ khạo.
Ánh nắng chiều tà như cánh tay dịu dàng, nhẹ nhàng vươn từ ô cửa sổ vuốt ve bóng lưng dài rộng của chàng thiếu niên kia, phủ lên đó một lớp màu rực rỡ nhưng không quá chói lòa. Dáng người nhỏ nhắn, cùng cánh tay vươn dài mập mờ ẩn hiện như đang thôi miên người nhìn.
Nếu ai đó có trông thấy chắc đều phải thốt nên rằng.
"Đẹp thật đấy !"
Thời tiết đẹp, gió thổi hiu hiu, tôi cầm chổi đứng bên đống rác lộn xộn ... rồi vô tình dẫm vào lon coca dưới sàn tạo thành tiếng động, nhưng đôi mắt vẫn không quên ngắm nhìn hình bóng cậu ấy.
Cậu ấy ngoảnh lại, hai mắt vốn đã nhỏ giờ nheo lại không thể nhỏ hơn. Chắc do không nghĩ rằng tôi sẽ nhìn cậu ấy chăm chú như thế, nên trong phút chốc mặt cậu ấy đỏ bừng.
-"Mất hồn rồi hả?"
Tôi cười nhẹ, "Chắc tại bóng lưng cậu đẹp quá."
Cậu ấy trông rất vui, mỗi lần đươc tôi khen là y rằng mắt cười tít lên, má phúng phính, gãi gãi đầu. Chẳng những không phản đối mà cố tình ngoáy mông rồi nhún vai quay người đi. Miệng cười ngoác ra nhưng không phát thành tiếng phía sau.
Tưởng tượng đến cảnh ấy làm tôi muốn ói quá.
Có lần tôi vô tình, chỉ vô tình khen mắt cậu ấy đẹp, ý là 'vừa to vừa đẹp' ấy, mọi người xung quanh thừa biết là tôi khen đểu rồi. Ấy thế mà tên ấy cười phá lên rồi trưng ra cái biểu cảm, với mấy cái hành động trẻ con kia, may lúc ấy tôi không uống nước, chứ bằng không nó đã phun thẳng ra ngoài rồi.
Thật ra.
Tôi thích cái cách cậu bạn cùng bàn của mình cười. Đôi mắt rạng rỡ, tiếng cười sảng khoái không e dè bất cứ điều gì, bằng cách nào đó tôi cảm thấy ấm áp. Tôi chỉ mong rằng, sau này dù có thế nào đi nữa tôi và cậu ấy vẫn vui vẻ như lúc này.
-"Này, Donghyun."
-"Gì cơ?"
Tôi lắc đầu, khóe mắt hơi cay cay. Ồn ào quá đi, còn rớt lại nỗi cô đơn vắng vẻ cứ như thế hòa vào nét ma mị của chiều tà. Một cảm xúc lặng lẽ len vào trái tim tôi, thấm vào từng thớ cơ tim, theo nhịp đập thịch thịch ấy làm tôi thấy càng thêm não nề. Thấy tôi im lặng cậu ấy nhún vai, quay đầu và tiếp tục lau bảng.
-"Kim Donghyun."
-"Nói mau, đừng để anh đây cáu."
Tôi nghĩ đến cái cảm xúc khi ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau, cảm giác gần gũi khi nói chuyện với cậu ấy, những lần cười đùa cùng tôi trên sân trường và trong lớp học, rồi những lần hai đưa giận nhau vì những chuyện không đâu. Thứ cảm xúc mà lần đầu tiên tôi có, làm tôi vui khi ở bên cậu ấy, làm tôi hạnh phúc khi cậu ấy cười và làm tôi đau đớn khi cậu ấy khóc.
Tôi cười nhẹ,
-"Cậu biết không, tớ thực sự rất ..."
Cậu ấy ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn tôi. Kim Donghyun, cậu có biết thời gian dừng lại là cảm giác như thế nào không?
Khoảnh khắc ấy tớ biết, trái tim tớ cũng ngừng đập rồi.
"... tớ thực sự rất thích cậu."
Cậu ấy im lặng, sau vài giây mất hồn, chàng thiếu niên đẹp như hoa kia nhảy cẫng lên, mặt đỏ ửng, mắt ở to ra miệng không thể ngậm lại mà cười phá lên. Từ khi chơi với cậu ấy đây là lần đầu tiên tôi thấy ắt cậu ấy mở to lúc cậu ấy đang cười. Tôi chẳng còn từ nào để miêu tả cái phản ứng của cậu ấy.
Thấy biểu cảm của đối phương, tôi ngầm đoán được câu trả lời rồi.
Kim đồng hồ vẫn lêu tích tắc.
Còn tôi, tôi có thể nghe được âm thanh của thời gian và nhịp tim mình.
Đặt khăn lau và chổi xuống, ngồi lên bàn, chân khua khua xuống không trung. Ánh chiều tà ngoài song cửa cùng sự mập mờ giữa chúng tôi, khung cảnh thật tuyệt đẹp như một bức tranh thủy mặc, đẹp đến mức không có thực.
Hoàng hôn chiều hôm nay dài đến vậy nhưng cũng ngắn ngủi làm sao, yên tĩnh vậy nhưng cũng ồn ã làm sao. Dài lắm, dường như những ký ức đẹp của cả một đời người dần hao kiệt. Nhưng lại ngắn ngủi lắm, chóng vánh như vòng xoay ngựa gỗ khu vui chơi, khiến đám trẻ con cứ muốn chơi mãi. Yên tĩnh lắm, khiến tôi không dám tin dường như mọi người, tất cả mọi người đều nhường chỗ cho tôi, một mình trên sân khấu rồi tỏa sáng. Nhưng lại huyên náo lắm, tầm nhìn của tôi ngập tràn nụ cười tỏa nắng của cậu ấy.
Chúng tôi vai kề vai, cùng im lặng .
Nơi đây, nơi lớp hoc nhỏ ngập tràn ánh nắng chiều, có
Hai trái tim cùng chung nhịp đập.
Hai đôi mắt cùng nhìn về một hướng.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Đoạn chân tôi vô tình đá cậu ấy, định xin lỗi nhưng không ngờ cậu ấy chơi trò ăn miếng trả miếng, đá lại. Tôi bước xuống nhanh tay cầm cây chổi đang quét dở hòng tấn công cậu ấy. Ai ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, trước khi tôi định cầm chổi đánh lại thì viên phấn kia phi như bay trong không khí rồi đáp thẳng vào trán tôi.
"Á", tôi kêu lên, có lẽ vì quá bất ngờ, không thể tin được cậu bạn này thân thủ nhanh thế.
Thấy tôi kêu to cùng với vẻ mặt đầy tức giận, trán nhăn lên nhưng không quên tạo thành vùng hơi đỏ đỏ ở cái chỗ mà viên phấn kia đáp xuống. Cậu ấy thấy có lỗi.
-"Kim Donghyun, cậu lại đây."
Chạy vài vòng trong lớp học rồi cậu ấy cũng để tôi bắt được.
-"Được rồi, anh đây sẽ tình nguyện cho cậu trả thù, được chưa?"
Rồi cậu ấy cúi đầu xuống vuốt tóc mái sang một bên, để lộ vầng trán cao đầy kiêu hãnh. Sao lúc nào cậu ấy cũng đáng yêu như thế chứ, bực bội. Tôi nhất thời chưa bình tĩnh được, đã vậy tim đập nhanh muốn chết.
-"Trán đây, cậu búng đi, một lần thôi nhé."
Tôi tự thấy mình có phần hơi trẻ con, nhưng mặc kệ. Trán tôi giờ chắc sưng như quả dâu rồi (best so sánh :v) muốn cho cậu ấy một cơ hội thoát.
-"Làm aegyo đi, tớ nhẹ tay cho."
Kim Donghyun thật đúng là Kim Donghyun, bình thường toàn tỏ vẻ đáng yêu nhưng lần này thì không.
-"Vậy thì tớ không khách sáo đâu nhé".
-"..."
-"Tớ làm thật đấy."
-"..."
Cậu ấy nhắm mắt lại.
Tôi đưa bàn tay mình lên cao chừng trán cậu ấy, hai ngón tay đan lại định búng .
-"Thôi bỏ đi."
Tôi nhẹ nhàng hạ tay xuống, mắt nhìn xuống dưới bụng bảo dạ không lỡ làm đau cậu ấy. Nhưng không ngờ trong lúc đôi mắt tôi mơ hồ nhìn xuống dưới thì cặp mắt sợi chỉ của cậu ấy đang dán vào khuôn mặt ửng đỏ của tôi.
"Chụt!!!"
Tôi bất ngờ, mắt mở to hết cỡ, đứng đờ người ra, mặt thì đỏ thôi rồi y chang quả gấc đang trong lò nước nóng bừng bừng. Một bàn tay khẽ cử động đưa lên má, chỗ bờ môi mỏng tựa cánh hoa anh đào của cậu ấy vừa chạm vào thấy có gì đó ấm áp. Cậu ấy lại tiếp tục công việc lau bảng của mình.
Còn tôi, vẫn đứng im tựa như bức tượng - một bức tượng có cảm xúc.
___
Ooiiii, đáng yêu chế mất. Ngồi viết và tưởng tượng ra các cháu mà không nhịn được cười à =)))
Xong nãy ngồi đọc fact với trans các thứ thấy Dong nó quấn Chan lắm cơ, hôm qua còn chụp chung quả ảnh Halloween với nhao nữa
Định bụng bảo lần này chỉ tỏ tình thôi, kiss chắc chap sau, nhưng các cháu cứ đáng yêu quá thể nên bung xõa luôn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top