Ch.12
Vì để giữ riêng tư nên khi đi công tác cậu Kinn thường chọn nghỉ chân ở những căn biệt phủ của gia đình Theerapanyakul. Điểm đặt biệt của nơi này chính là mang đậm phong cách kiến trúc đặc trưng của nước Ý. Không hề hiện đại, xa hoa mà lại rất cổ điển và đơn giản, các dây thường xuân leo trên những bức tường đá nhuốm màu vàng của thời gian, chiếc bàn gỗ nhỏ được đặt ngay dưới tán cây lựu lâu năm để thuận tiện cho việc thư giãn uống cà phê của những người chủ nhân khó tính.
Hai người từ tốn bước xuống chiếc cầu thang xoắn, Chan còn tinh ý đi phía trước, một tay lần theo lan can nắm, một tay có ý giơ ra để phòng trường hợp người phía sau hụt chân thì hắn đã sẵn sàng dùng cơ thể để đỡ lấy. Tiếng nhạc du dương từ những chiếc đĩa than làm không gian dễ chịu và thân thương hơn hẳn những ngày thường, Chan đứng đợi ở phía cửa chính để bé con kịp chụp lại những tấm ảnh lưu niệm bằng chiếc máy ảnh màu bạc của em.
- Em muốn đi đâu?
Chan mỉm cười nghiêng nghiêng đầu nhìn người đẹp.
- Hồ nước.
Big không đầu không đuôi chỉ ra nơi mình muốn đến, chưa từng có một người nào dám nói chuyện với hắn bằng thái đội như thế. Nếu có ai dám xem thường hắn thì sẽ liền ăn ngay một cú đá vào bụng, nhưng riêng với bé con hắn liền trở thành con cún to xác mừng rở quẫy đuôi vì được chủ nhân chú ý đến.
Hồ nước nằm ngay phía sau khu nhà, từ cửa sổ phòng em có thể nhìn được một góc nơi đó. Làn nước trong xanh lăn tăn nhảy múa khi bị cơn gió mùa hạ trêu đùa, một đầu hồ nước còn có bức tượng cô gái vác cái bình trên vai, nước cũng từ miệng bình mà đổ xuống phía dưới. Bé con tháo đôi giày sandal rồi đá sang một bên, ung dung ngồi xuống nghịch nước. Đôi chân thon dài đung đưa dưới làn nước trong vắt, làn da trắng của em như khảm kim cương mà lấp lánh khi ánh nắng rơi xuống mặt hồ. Chẳng hiểu vì không khí oi bức của mùa hè hay một nguyên nhân nào khác mà người hắn nóng ran, cổ họng cũng khô một cách khó chịu khiến hắn phải vội nuốt khan.
- Cẩn thận ngã đấy em.
- Không ngã.
"Đáng yêu thế."
- Thích không?
Em im lặng chẳng nói, nhưng dựa vào ánh mắt của em hắn biết bé con đang rất vui. Chan cũng cẩn thận xắn ống quần lên cao rồi ngồi xuống bên cạnh bé con. Cái chạm mát rượi trên da làm cho ngọn lửa đang thiêu sống hắn dịu lại, Chan ngước mặt lên cao thả ánh nhìn trôi theo những áng mây trắng trôi lửng lờ, hẳn chẳng dám nhìn xuống, vì khi nhìn xuống sẽ lại khiến ngọn lửa kia bùng lên lần nữa.
- Chan.
- Hửm?
- Muốn ăn đào.
- Anh đi mua cho em nhé?
Lại không trả lời, Big cúi mặt chu chu môi hồng, lẽ nào là không muốn hắn đi sao? Cuộc trò chuyện không đầu không đuôi của hai người bị người làm vườn lớn tuổi gần đó nghe thấy. Vác theo chiếc thang ông ta lững thững đi về phía bọn họ.
- Các cậu muốn tìm đào sao? Sáng nay ngoài chợ có một sạp đào trông ngon lắm! Các cậu ra đó xem thử đi.
- Chợ có gần đây không?
- Gần lắm! Ngay gốc đường kia thôi, đi bộ một lúc là tới rồi.
- Cảm ơn.
Em ngây ngốc ngồi lắng nghe bọn họ nói chuyện bằng tiếng Ý, em cũng biết nói chỉ là không giỏi thôi... Chan đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, em nhổm người đứng dậy, hắn cũng nhanh nhẹn đỡ lấy tay em.
- Tôi ra chợ mua đào cho em nhé?
- Đi chung.
Bé con loay hoay phủi quần áo chẳng kịp nhìn thấy gương mặt bất ngờ rồi chuyển sang lúng túng của hắn. Em bé giận dỗi muốn đi chung với hắn? Hết giận rồi sao? Không để tên ngốc đang ngớ người kia kịp ảo tưởng, em hất cho hắn một gáo nước lạnh.
- Muốn đi chụp hình, nếu thấy phiền thì tôi đi mình cũng được.
- Không phiền!
Chan vội vã bước theo phía sau người đẹp đỏng đảnh, trên môi bất giác nở một nụ cười tươi, ai bảo em của hắn đáng yêu đến thế cơ chứ!
——————————
Khu chợ chỉ toàn dân địa phương nên cũng chẳng đông lắm, em lại còn có dáng người nhỏ gọn nên chuyện chen chúc lại trở nên dễ như ăn bánh. Big chẳng để ý người đàn ông phía sau đang cố đuổi theo em mệt đứt hơi. Gió biển thổi vào làm áo em phấp phới, Big chụp lại những sạp trái cây thơm ngọt ngào.
- Em ơi đào này.
Big đưa tay cầm lấy rồi đưa lên mũi hít hà, mùi đào thơm ngát khiến em mỉm cười. Em rất thích ăn đào, ở Chính gia chẳng mấy khi có đào để ăn, phải tranh thủ mua thật nhiều đào mới được. Chan bước lùi rồi biến đâu mất trong đám đông, em ngơ ngác tìm kiếm bóng hình của hắn.
- Này!
- ???
Người con gái đứng phía sau sạp đào gọi em, cô gái trông cũng trạc cỡ tuổi Big, mái tóc nâu dài xoăn sóng được tết lại gọn gàng, đôi mắt xanh như những chiếc lá non đầu xuân trong veo, gương mặt không son phấn lấm tấm tàn nhang xinh đẹp một cách mộc mạc. Nàng nhìn em cười rạng rỡ, người hơi rướn về phía trước để nói chuyện với em, Big càng nhìn rõ hơn dung nhan tuyệt sắc giai nhân ấy.
- Người đó là anh trai của cậu sao?
- ???
- Người vừa nãy gọi cậu ấy!
- Ơ... đ... đúng... (nói dối do chưa kịp hiểu tình hình)
- Anh ấy có người yêu chưa?
Big nhận ra ý của nàng, trong lòng dâng lên một cơn khó chịu, nhưng hắn là gì của em chứ? Người ta hỏi thì mình trả lời thôi.
- Chưa có! Ế lắm! Thích thì tôi cho cô số của anh ta.
Big đưa điện thoại của mình lên, nàng cũng vui sướng mà cười tít mắt nhưng cánh tay liền bị một lực mạnh kéo về. Em giật mình suýt làm rơi điện thoại, Chan đã đứng cạnh em từ lúc nào, mặt hắn đen lại khó chịu.
- Xin lỗi nhưng tôi có người yêu rồi, làm phiền cô tính tiền số đào này cho tôi nhé, người yêu tôi đang chờ để được ăn đào... sắp chịu hết nổi rồi!
——————————
Cô gái ngại ngùng tính tiền cho bọn họ, sau khi nhận được túi đào Chan liền kéo tay em đi. Big vùng vẫy mãi đến khi đi xa chợ một đoạn hắn mới chịu thả em ra.
- Anh làm gì thế?!
- Giờ tôi mới biết em thân thiện đến vậy đấy!
- Anh khó chịu cái gì? Tôi chỉ trả lời câu hỏi của cô ta thôi!
- Big... em biết tôi có ý gì với em mà...
- Biết? Làm sao tôi biết được?! Lúc thì anh quan tâm tôi lúc thì lạnh nhạt, hẹn đi chơi thì cho tôi leo cây, giờ thì sao? Kéo tôi đi cùng rồi bỏ tôi một mình đi đâu mất, nếu khó chịu đến vậy thì thà từ đầu để tôi đi một mình cho rồi! Anh chơi đùa với tình cảm của tôi đủ chưa?!
- Big tôi...
- Anh làm sao?!
Mặt Chan như mếu xệch hẳn đi, những câu nói của em như cái tát thật mạnh vào mặt hắn.
- Tôi thấy hoa đẹp... muốn mua cho em...
Vì quá nóng nảy em không kịp để ý đến hai cành phi yến đang nằm im lìm trong tay hắn. Màu hồng phấn e ấp một phần đã bị dập trong lúc bọn họ cãi nhau. Cảm giác tội lỗi chợt dâng lên trong lòng em, ép cho nước mắt chảy ra từ khóe mắt đỏ hoe. Big quay mặt đi lau đi giọt nước nóng hổi trên má.
- Tôi chưa từng muốn chơi đùa với em... trước đây là do tôi hèn nhát nên mới để em chịu nhiều uất ức như thế... em đừng giận tôi nữa, tôi biết lỗi rồi... khi thời gian thích hợp đến tôi sẽ kể em nghe mọi chuyện...
Em đau đớn nhìn Chan, mối tình đơn phương 5 năm cuối cùng cũng có lời hồi đáp... nhưng sao em chẳng vui nỗi. Big không muốn đau đớn lần nữa, em không chắc là mình có thể mở lòng ra vì hắn một lần nữa hay không.
- Thời gian còn nhiều mà em, không cần phải vội vã trả lời đâu. Tôi có thể chờ em 5 năm, 10 năm hay thậm chí là 100 năm chỉ cần nghe được câu đồng ý của em thôi.
Hắn đưa hai cành hoa ra trước mặt em, nhoẻn miệng cười làm em cũng ngại ngùng mà cười theo. Em đưa hoa gần lên mặt, màu hoa cũng chẳng khác màu hồng trên má em mấy, hoa đẹp, em cũng đẹp.
- Về thôi bé con! Tôi bổ đào cho em ăn.
- Vâng!
——————————
Chan thê nô~ sogi mn nha tui bận quá ko lên ch liên tục như hồi trước được :')
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top