Chap1: giữa sự sống và cái chết
Năm 2003
Căn biệt thự gần bờ biển được trang trí kiêu xa nhưng không quá lộng lẫy và nổi bật. Ngày thường nơi đây chắc hẳn có một không gian yên bình và thoáng đẹp, nhìn xung quanh những cành cây đang cập chồi nảy nở làm người ta có cảm giác thích thú khi đến đây dù chỉ là dừng chân bước lại.
Nhưng hiện giờ mùi máu tanh đã làm mất đi cái vẻ phong trần vốn có thay vào đó là một căn nhà đầy sát khí và ớn lạnh. Tiếng hét của những con người đang ở bên trong làm người khác liên tưởng ngay đến chiến tranh ác liệt đang diễn ra.
" Kiểm tra cẩn thận không được để một người sống sót rời khỏi đây". Tên cầm đầu bịch kín mặt, bàn tay bên phải đang cầm một khẩu súng, đúng chính là khẩu súng đó khẩu súng ba cậu đã sáng tạo ra cách đây mấy năm trước.
Nó được làm từ băng, có tác dụng công kích rất mạnh và đặt biệt làm người khác không thể nhận ra dấu vết.
Khi được bắn vào cơ thể người trong 5 phút nó sẽ lập tức bị tan chảy. Người bị trúng viên đạn này rất khó có thể nào sống sót quá 5 giây vì đây được mệnh danh là tử thần của các loại vũ khí.
Trong lòng cậu bây giờ chỉ còn tiếng gào thét. Hắn đã cướp đi bảo vật quý giá của ba cậu và hiện tại đang dùng gương mặt đầy sát khí nhìn vào thi thể ông.
Trước mặt cậu bây giờ chỉ toàn là máu, máu của ba, mẹ cậu đang từ từ chảy, không chỉ có máu mà còn có chiếc bánh kem chưa kịp thổi nến đang nằm cạnh ba.
Cả nhà cậu người hầu ba mẹ đều đang trước mắt nhưng họ không nhìn thấy cậu. Ánh mắt họ đã nhắm lại thổn thức với từng nhịp thở cuối cùng. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gương mặt tái xanh, làm sao một cậu bé chỉ vừa lên 8 chịu nổi cú sốc lớn như thế này, tận mắt nhìn người thân từng người từng người một nhắm mắt rời xa khỏi thế gian. Tim như nghẹn lại ánh mắt mờ mờ ảo ảo dường như không còn sức lực để nhìn vào một thứ gì khác, một phần nào đó trong góc của cơ thể rất đau từng miến thịt trong cơ thể như bị một ai đó khứa thật mạnh vào.
Chợt một hơi ấm từ phía sau truyền tới đến khi cậu kịp nhận ra thì miệng mình đã bị một người có bàn tay to lớn bịt chặc lại và tưởng chừng như không thể thở được.
Lúc này cậu mới biết chuyện gì đang xảy ra, thì ra lúc nãy khi cậu khóc, bị bọn chúng nghe thấy nên đi lại phía cậu. Nhưng cũng may có người này kịp thời đè cậu xuống, bọn chúng nhìn qua tưởng cậu đã chết rồi vì toàn thân cậu bây giờ chỉ toàn là máu.
" Nếu muốn sống thì đừng lên tiếng" Tiếng nói gấp gáp vang bên tai nghe thật đầy uy lực, hình như người phía sau cậu không còn mấy sức lực khi cậu cảm nhận được cánh tay ông ta đang ghì mặt mình đang rung rung theo từng nhịp thở.
Giọng nói này văng vẳng bên tay nghe sao thật quen thuộc, ánh mắt bỗng trừng lớn lên đúng người phía sao lưng mình chính là vệ sĩ thân cận của bố, không thể nào sai được.
_" Á aaaaaaa".
Khi cậu còn mãi mê nằm trong cái suy nghĩ đáng sợ của mình thì đằng phía xa khung cửa có một tiếng hét kinh hoàng của một cô gái trẻ tuổi. Toàn thân cô gái ấy chỉ toàn là màu đỏ nếu cậu nhớ không lầm thì lúc sáng bộ váy đó là máu trắng, trắng tinh khôi của tuyết trắng.
Thân thể đó chỉ còn lại những vết roi sâu khứa vào da thịt một mãn thịt bung trốc ứa máu nằm ngoài cánh tay trái.
" cái con tiện nhân cứng đầu này" Người đàn ông phía sau lưng cô gái với vẻ mặt giận dữ đầy sát khí mang bên mình một cây mả tấu dài khoảng 40 cm.
" Bốp" Âm thanh giòn tan vang lên, bàn tay to lớn của người đàn ông ấy không ngần ngại tán vào gương mặt vốn đã đầy máu thêm một bạt tay. Màu đỏ từ từ chảy ra từ khóe miệng nhỏ nhắn thấm vào lưỡi tê tê đến ngây dại.
Người đàn ông cao to bước lại đưa tay bóp mạnh vào cằm cô, cô có thể cảm nhận được rằng từng mảnh vụn trong xương không ngừng rạn nứt.
" Mày có muốn như ba mẹ và em trai mày không?" Hắn xoay cằm cô qua lại táo bạo " Chết không nhắm mắt" Lời nói hắn phát ra thật sự không giống như con người mà giờ đây phải gọi là một tên sát nhân máu lạnh.
Cảm giác đau rát làm cô choáng dường như không còn chút sức lực nào cả nhưng cô vẫn cố gắng cất tiếng chưởi bới " Lũ chúng mày là một lũ ******** không bằng thú vật, chúng mày sẽ chết không toàn thây"
Nhìn người con gái không ngừng dùng hơi thở cuối cùng mắng chưởi, cậu thấy tim mình đau buốt cậu rất muốn chạy ra cứu chị nhưng cơ thể đã bị người đàn ông phía sao siếc chặc miệng không thể mở ra giờ đây cậu chỉ biết khóc, từng giọt nước mắt bi thương rơi đến rung người.
Chúng thấy vui sướng cười hả hê khi một tên đàn em đem sát ba cậu ra đặt trước mặt chị. Hắn nhìn chị cậu mỉm cười tà độc cầm trên tay con dao sắt nhọn khứa từng nhát từng nhát vào cơ thể vốn đã lạnh ngắt của ông ấy.
Ánh mắt chị cậu hằn tia lửa máu, gương mặt nhợt nhạt càng thêm tái xanh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy "
Tại sao tại sao ông ấy đã chết rồi mà chúng mày cũng không chịu buôn tha cho cái sát đang nằm của ông thấy. Lũ khốn nạn mau dừng bàn tay dơ bẩn đang đặt trên người bố tao lại ngay"
Chị cậu la hét không cơn tuyệt vọng đường cùng.
Tên cầm đầu ra hiệu cho tên đang hành hạ thi thể bố cậu dừng lại, hắn cầm nhẹ điếu thuốc hút một hơi buôn ra giọng khinh bỉ.
" Tạo không chơi cùng mày nữa nói ra mau khẩu súng còn lại đang ở đâu?"
Thì ra hắn chỉ mới lấy được một khẩu súng K630 có một cặp, một cây làm chốt, nếu không có cây làm chốt thì khẩu súng kia sẽ không sử dụng được.
Hắn tức giận, ông ta chỉ giao cho hắn một khẩu súng, nhưng cây đó là cây thứ 2 không thể sử dụng nếu cây đầu không mở chốt. Trong cơn giận dữ (mọi chuyện sau đó chắc bạn biết).
" Tao không biết" Bạch Ny nhất định ngoan cố không chịu khai lấy nữa lời mặc dù cô biết khẩu súng đó đang nằm ở đâu.
" Mày còn cứng đầu à?" hắn nói trong cơn thịnh nộ thật sự.
Hắn xoay người lại phía một tên đàn em ra một cái dấu hiệu gì đó " Nhét cho nó ăn"
Đến khi cô nghe thấy được hắn đang nói gì thì đã quá trể, cái thứ tanh hôi đó đã được đưa thẳng vào miệng cô không một chút thương tiếc.
Cảm giác khó chịu sặc lên mũi mùi nồng của máu ghê sợ, có một cái gì đó màu đỏ sềnh sệt dính lên người Bạch Ny và cả cổ nữa.
Khi cậu nhìn chị ánh mắt đang tuyệt vọng thì chị lại quay về phía cậu, đúng chị đã nhìn thấy cậu bằng một cẻ đau đớn tột cùng. Ánh mắt chị ấy ngày càng khép lại và từ từ hình như chị chẳng còn nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
" Đại ca nó cắn lưỡi tự tử rồi" Khi thấy Bạch Ny bất tỉnh nhân sự hắn cho người lại lấy tay sờ nhẹ vào mũi Ny và phát hiện ra người con gái đó hoàn toàn không còn một chút hơi thở nào nữa.
Hắn trừng mắt nhìn những sát người nằm bê bết " Mẹ kiếp mới ăn có chút xíu thịt của bố nó mà đã tự tử đúng là lũ đàn bà chẳng có lợi ích gì"
Khi nghe hắn nói ra những lời đó cậu không còn sức lực nào trụ nữa vả cậu đã ngất trong vòng tay của tên vệ sĩ.
Cái thứ đỏ tươi đó là thịt của bố cậu, cái thứ nhét vào miệng chị hai cũng chính là thịt của bố cậu, dòng nước màu đỏ khi chảy vào miệng chị cậu cũng là máu của bố cậu.
Một giấc mộng kinh hãi làm phá hủy đi giấc ngủ rất khó tìm kiếm của cậu.
" Á................ Bố mẹ chị haiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii" Cậu bé hét lớn trong màn đêm thanh tĩnh không một chút hơi thở nào.
Gió cứ thổi
Em cứ chạy
Chạy đến khi nào kiệt sức
Đến khi nào thấy được ánh sáng mặt trời
Cuộc đời nhiều cay đắng
Em sẽ vì anh mà bước tiếp
Chỉ mong vấp ngã
Anh sẽ là người nâng em lên
Trước mắt cậu bây giờ chỉ là một màn đêm tối như mực, cậu chẳng trong thấy gì cả ngoài cái kí ức còn động lại trong tâm trí.
Mọi thứ đã chấm hết tại đây sao, cuộc đời cậu tới đây là ngỏ cụt rồi sao? Ai nói cho cậu biết thật ra cậu phải làm sao.
Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt vốn đang thất thần, cậu cảm thấy trán mình thật nóng. Môi không đến không còn giọt nước nào trong miệng.
Không khí xung quanh xa lạ nơi này với cậu hoàn toàn lạ lẫm không chút cảm giác gì là quen thuộc cả.
Cậu còn nhớ khi sáng ba mẹ còn đùa giỡn với cậu mà bây giờ chỉ sau mười mấy tiếng cậu đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không người thân. Duy nhất chỉ còn một tấm thân yếu ớt.
Cậu có thể trụ được nữa bao lâu ngay chính bản thân mình cậu cũng không biết nữa.
Khi sáng
-Bạch Hiền nè lớn con không được giống ba nhớ chưa.
Ba cậu ôm ậu vào lòng tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mây còn mềm mượt của cậu. Trên môi ông là một nụ cười hạnh phúc.
Có lẽ ông nghĩ khoảnh khắc đó sẽ tồn tại mãi, gia đình hạnh phúc này không bao giờ thay đổi.
Nhưng không ai biết được sau cái nụ cười ấy là một màn bi kịch sắp xảy ra cho gia đình ông.
-Ba là người tốt nhất trên đời này, tại sao con lại không được giống ba.
Cậu luôn xem ba mình là thần tượng, một người cha tốt một người chồng thương vợ con hết mực.
Cậu sau này phải giống ba như vậy mới phải chứ?
Gương mặt ông lộ rõ nét ưu sầu, ông nói : - Trước đây ba đã chọn sai con đường mình đi, không thể đem lại cuộc sống yên ổn cho gia đình, nghề của ba con tuyệt đối không được nhúng tay vào.
Ông ngưng một lúc sau ôm chặc cậu thêm chút nữa, giọng nói trở nên nhỏ lại
-Ba biết con là cậu bé thông minh, nhìn qua một cái gì đó có thể nhớ và học lại được, nhưng ba chỉ muốn con làm người bình thường sống một cuộc sống nhàn nhã yên bình.
Ông không muốn con mình giống như mình, sống trong cái cảnh ngày đêm lo sợ. Sợ cái chết sẽ đến bất tử sợ một ngày nào đó ra đi trong sự tiếc nuối của cuộc đời.
Cậu nép vào lòng ông nằm gọn trong đó.
-Ba à con nghe lời ba, ba đừng như vậy nữa con sợ lắm.
Ông nhìn cậu con trai mà không nỡ xa con. Nhưng nếu bây giờ không đi thì sẽ không còn kịp nữa.
Ông biết hôm nay mình sẽ không sống nổi qua ngày mai nhưng hai đứa con và vợ ông thì không thể chết được.
Họ là chính mạng sống của ông dù có chết ông cũng bảo vệ họ.
Một hàng lệ lăn dài trên má, cậu đang nằm trong lòng ông bỗng cảm nhận được một giọt nước âm ấm trên mặt.
-Ba sao ba khóc?
Cậu ngây thơ hỏi trước nay ba cậu chưa từng như vậy.
-Sao này không có ba ở bên cạnh con nhớ tự chăm sóc cho mình nghe chưa đừng để mẹ và chị hai phải lo cho con nữa. Hãy nhớ dù có xảy ra chuyện gì cũng không được trả thù.
Ông biết với tính cách của cậu nhất định lớn lên sau này khi hiểu chuyện cậu sẽ báo thù cho ông. Nhưng mãi sống trong hận thù là một điều đau khổ ông không muốn cậu phải chạy vào hố lửa mà do chính ông là nguyên nhân.
Đứa con bé bổng này không thể có chuyện nó là tia hi vọng duy nhất của ông.
Ông quay sang nhìn người vợ mà mình yêu thương tặng cho ông một gia đình đầm ấm hạnh phúc như thế này.
-Em đưa con đi đi.
Dù không muốn xa con và vợ nhưng đây là cách duy nhất bảo vệ hai đứa con bé bỏng của ông.
Niềm hi vọng ông đã đặt hết vào Bạch Ny và Bạch Hiền chỉ mong hai đứa nó sau này được sống một cuộc sống bình yên như bao nhiêu người khác.
Bà đau khổ nhìn Bach Ny và Bạch Hiền trong nước mắt.
-Em sẽ ở lại với anh, em không đi đâu cả. Anh kêu bạch Ny đưa Bạch Hiền đi đi.
Bà kiên quyết không chịu rời xa ông, trước đây hai người đã từng thề sống chết có nhau. Không có ông bà sống cũng không còn ý nghĩa nữa có chết thì hai vợ chồng cùng chết.
Khi lấy ông bà đã biết trước sẽ có ngày hôm nay chỉ không ngờ là ngày này đến quá nhanh.
-Ba mẹ con lập tức đi hết cho tôi.
Ông nhìn bà bằng ánh mắt đau đớn. Không muốn xa nhưng không xa không được chỉ có cách này là cách duy nhất giữ được mạng sống của họ.
Ông sẽ ngăn cảng bọn chúng đó là điều duy nhất ông làm cho vợ và con của mình.
-Tôi không đi đâu cả có chết tôi với ông cùng chết.
Bà khóc trong nghẹn ngào làm sao có thể chịu nổi cái cảnh gia đình sắp tan nát. Bà không thể bỏ mặc ông bà làm không được.
Bạch Hiền đứng bên cạnh thấy ba mẹ mình nói chuyện gì cô chỉ hiểu được một ít là nhà mình đang gặp chuyện lớn.
Ba cậu đang kêu mẹ cậu đưa cậu và chị đi, còn mẹ thì nhất quyết không chịu xa ba.
Thật ra mọi chuyện là sao? Ai có thể nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu biết cậu chỉ là một đứa bé nhỏ nhắn không thể giúp gì được cho ba mẹ.
Nhưng điều lo lắng trong lòng làm cậu bất an. Cậu muốn biết và làm một cái gì đó cho ba mẹ cô.
-Tôi xin bà, bà hãy sống mà lo cho hai đứa nhỏ. Bà cùng tôi ở lại đây thì tụi nhỏ phải làm sao? Tôi không muốn con mình chưa đến tuổi trưởng thành mà thiếu tình yêu thương của mẹ. Coi như tôi xin bà hãy đi đi.
Ông ngồi xuống ôm bà vào lòng. Hôm nay là ngày đau khổ nhất cuộc đời ông.
-Ba mẹ thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bạch Ny đang đứng ôm cậu thì bổng nhiên lên tiếng, cậu biết chị mình cũng như mình đều muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Chị cậu đã lớn chắc chắn cũng đoán ra được phần nào đó.
Ông đưa mắt nhìn chị -Rồi con sẽ hiểu.
-Bạch Hiền con lên đây với ba.
Ông nhìn về phía cậu bảo cậu lên lầu.
-Dạ
Cậu lập tức chạy theo bóng dáng của ba, bàn tay bé nhỏ vô thức nắm chặc lấy tay ông, cậu muốn nói cho ông biết cậu đang rất sợ.
Một cái gì đó đang bất an trong lòng cậu.
Ông cảm nhận được bàn tay con mình rất nóng, ông thấy xót xa vô cùng.
-Làm con phải sợ rồi, ngoan nè sau này nhất định phải nghe lời chị và mẹ nghe chưa?
Ông càng nói cậu càng lo, lo một ngày nào đó không được ngồi trong lòng ba nữa.
-Có chuyện gì sao ba?
Ông không trả lời câu nói của cậu mà tiến lại phía chiếc tủ lớn kéo trong đó ra một cái vali to.
Ông đặt chiếc vali lên giường hướng ánh mắt từ chiếc vali đến gương mặt cậu.
Cậu biết trong đó chứa cái gì, cậu còn biết cái thứ đó rất nguy hiểm và cũng chính là món đồ mà ba cô xem như tính mạng của mình.
-Tại sao ba lại đưa con cái này?
Cậu chỉ có cơ hội chạm vào cái vật nguy hiểm này một lần duy nhất ngày đó là ngày ba cậu sáng tạo ra nó thành công.
Trước nay đây là vật cấm ngay cả chị hai cũng không được phép. Nhưng hôm nay ba lại đưa cái này cho cậu, cũng đủ thấy chuyện này đã đi quá giới hạn.
Cái sống và cái chết đang cận kề gia đình cậu, và cậu đã có câu trả lời cho câu hỏi khi nãy của mình.
Ông cầm lấy bàn tay cậu.
-Con hãy nhớ bây giờ vật này là của con chỉ có con mới có thể sử dụng nó. Ba biết trong thời gian ba đưa con vào tầng hầm con đã biết được cách sử dụng. Con không được cho ai đụng vào, giữ nó cẩn thận và không được cho ai biết thân phận thật của mình. Con nhớ rõ lời ba đã nói hôm nay chưa?
Ông ôm cậu vào lòng cậu có thể cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hỏi lăn trên má ông rơi xuống vai cậu.
Từng lời nói của cậu trở nên nghẹn ngào -Ba à ba đừng bắt con đi mà con không muốn xa ba mẹ đâu huhu.
Cậu không muốn không muốn mất cả gia đình cậu không muốn một ngày nào đó khi buổi sáng thức dậy không còn nghe thấy tiếng ba mẹ gọi tên mình bên tai nữa.
Cái ngày đó từ trước tới nay cậu cứ nghĩ nó sẽ không bao giờ đến nhưng không lẽ bây giờ nó lại thật sự đến với cậu sao.
Hay tất cả những việc này chỉ là nằm mơ một giấc mơ sẽ nhanh chống tỉnh lại và mọi thứ sẽ như bình thường.
Cậu chỉ biết bây giờ cậu đang đau lắm, đau ngay vị trí trái tim mình. Từng vết cắt khứa vào tim giọt máu đang rỉ bên trog đó.
Lúc này bên dưới nhà đã có mấy chục người bao quanh.
-Tụi bây đi vào bắt tất cả bọn nó cho tao, không chừa một tên nào hết.
Tiếng nói nghe thật dữ tợn bàn tay đang nắm lấy vai cậu bất giác hơi run nhẹ. Ba cậu đang lo cho cô chị hai và mẹ.
Nếu ba người không đi kịp chắc chắn sẽ chết.
Cửa phòng bật mở, vệ sĩ thận cận của ba chạy vào nói với giọng khẩn cấp.
-Ông chủ bọn họ đã đến
. Ba cậu nhìn cậu một lần cuối rồi đẩy cậu lại phía tên vệ sĩ.
-Hãy đưa thằng bé vợ tôi và Bạch Ny đi ngay lập tức.
Tên vệ sĩ hơi lưỡng lự.
-Vậy còn ông thì sao?
Ông là người đã nâng đỡ Thuyết từ mười mấy năm về trước, bao lâu nay Thuyết luôn trung thành tuyệt đối với ông.
Ông có chết Thuyết nguyện chết cùng ông, nhưng hôm nay khi thấy gia đình ông chủ trở nên như thế này Thuyết thật sự rất đau lòng.
Bà chủ và cả hai con đều rất đáng yêu, nếu họ có mệnh hệ gì người đau lòng nhất chính là ông chủ.
-Tôi có thể chống cự được, anh lập tức đưa họ đi ngay.
Ông lấy hai tay xô Thuyết ra khỏi cánh cửa phòng, quay mặt ra hướng khác tránh những giọt nước mắt đang chảy trên má cậu.
-Tôi sẽ nhanh chống quay lại.
Thuyết bế cậu lên vai chạy ra khỏi phòng.
Cậu lưu luyến nhìn theo bóng lưng ba, Thuyết ra sức chạy thật nhanh ra cửa sau nơi mẹ cậu và chị hai đang đứng đó.
Chị hai cậu lớn hơn cậu 6 tuổi, chị đủ để hiểu đang xảy ra chuyện gì trong gia đình mình.
Trong lòng chị bây giờ chỉ có câu nói ba mẹ nhất định không thể chết.
-Bà chủ chúng ta mau đi thôi.
Thuyết thấy mẹ cậu đứng yên ánh mắt cứ hướng vào ngôi nhà không chịu bước đi dù chỉ một bước. Trong lòng Thuyết dự tính được một dự cảm không lành.
-Tôi không đi đâu cả tôi phải vào trong với chồng tôi. Câu hãy đưa hai đứa nhỏ đi đi.
Nói xong không đợi Thuyết trở tay bà đã chạy nhanh vào trong khóa trải cửa lại không cho Thuyết đi vào.
-Mẹ .............
Cậu la lên cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thuyết để chạy về hướng mẹ nhưng Thuyết đã kịp thời giữ lấy cậu lại.
-Cô cả chạy nhanh thôi.
Thuyết chạy đi ra hướng thoát thật nhanh, Bạch Ny cũng chạy theo sau.
Đi gần đến cổng sau thì có hai tên chạy lại đứng trước mặt họ ánh mắt thật đáng sợ trên tay là hai cây hàng dài tầm 70cm.
Chị hai cậu thấy điều không ổn lập tức kéo tay cô đẩy về phía sau hét lớn.
-Bạch hiền chạy mau.
Cậu không biết phải làm thế nào chân cứ đứng yên tại chỗ chẳng thể nhất lên được.
-Còn nhìn gì nữa em mau chạy đi, gia đình này mối thù này em phải nhớ, hãy sống mà trả thù cho ba mẹ.
Chị vừa nói xong liền chạy về phía trước ngay cả Thuyết cũng vậy ngăn bọn chúng lại cho cậu có thể an toàn chạy khỏi nơi này.
Từng bước chân tiến về phía trước, từng cơn đau xé trong tim. Cậu ghi khắc trong lòng mạng sống này do ba mẹ và chị hai cậu cứu lại.
Cậu cứ chạy chạy mãi cho đến khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của một người đàn bà.
Chân khuỵa xuống không còn sức để chạy nữa, ngay góc cậu ngồi có một khe nhỏ nhìn thấy được bên trong ngôi nhà.
Thấy cảnh tượng trước mắt cậu chỉ muốn la lớn lên để thể hiện nỗi sợ hãi của mình.
Người đó bị một tên cao to mặc đồ đen dùng con dao nhỏ khứa từng miếng thịt trên người, máu cứ theo vết khứa đó mà chảy ra từng giot từng giọt.
Ánh mắt bà tuyệt vọng nhìn ông, hơi thở trở nên yếu ớt hơn do mất máu quá nhiều, nhìn thấy vợ mình chịu đau đớn như vậy ông không đành lòng.
Ông lếch thân người đầy máu và vết thương lại phía bà nắm chặc lấy bàn tay đang run rẩy đó.
-Bà có muốn cùng tôi đi đến một nơi chỉ có hai chúng ta không?
Dù nói không rõ nhưng bà vẫn hiểu ý ông. Hai người nhìn nhau dù đau đớn bao nhiêu nhưng trong lòng lại thấy rất hạnh phúc.
-Được tôi sẽ cùng ông đi đến một nơi chỉ có hai chúng ta, sẽ theo dõi và phù hộ cho các con.
Lời nói vừa dứt hai người đứng lên chạy nhanh về phía tên đứng gần cửa đang cầm một thanh kiếm nhật dài hướng về phía họ.
-(.........)
Một mảng lớn toàn là máu, họ đã đưa cổ mình vào thanh kiếm đó khứa cổ tự tử.
Tên cầm đầu không nghĩ là họ lại như vậy tức giận -Mẹ kiếp nó dám tự tử.
Cậu ngồi đó im lặng chỉ ngơ ngác nhìn hai cái thân thể không thể cử động nữa nằm trên đất.
Tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, cổ máu không ngừng chảy cậu còn thoáng thấy được trên môi ông là một nụ cười.
Tâm hồn của một đứa trẻ 8 tuổi đã bị một thương nặng nề, tận mắt thấy ba mẹ tự tử vết thương này đến cả cuộc đời cũng không thể lành lại.
Những khoảng trống của tâm hồn màu hồng bây giờ đã bao phủ toàn một màu đen của bóng tối, một nơi con người không thể thoát khỏi.
Cậu cũng như vậy một khi kí ức đã là một màu đen sau này nhất định màu đen đó khiến cho những người hại gia đình cậu như thế này sẽ trả một cái giá rất đắt.
Đang nằm lặng yên trong cái kí ức đó thì cửa đột nhiên mở, một luồng ánh sáng từ bên ngoài theo khe cửa chiếu vào gương mặt nhợt nhạt của cậu.
-Tiểu Hiềnt.
Bà ta đi thẳng vào phòng bật đén sáng lên lúc này cậu mới thấy rõ được gương mặt của người đàn bà đó.
Khuôn mặt rất đẹp nhưng không hiểu sao cậu cảm nhận được trên người bà ta có một cái gì đó rất nguy hiểm một hương vị của thần chết.
-Con tỉnh rồi à?
Bà ta đưa tay lên khẽ vuốt những sợi tóc còn vương trên má cậu, gương mặt cậu bây giờ không còn sức sống nữa sâu trong ánh mắt đó là những nỗi uất ức trong lòng.
-Con không sợ ta sao?
Một cậu bé 8 tuổi khi chịu một cú shock gì đó lớn nhất định sẽ rất sợ người lạ đặc biệt là cậu bé này vừa tận mắt nhìn thấy ba mẹ mình bị giết nhưng tại sao ngay cả một điều sợ hãi duy nhất đối với một người đàn bà có vẻ bên ngoài đầy quyền lực như thế này lại không sợ.
Cậu đã rất sợ từng rất sợ người lạ, nhưng điều đó bây giờ không còn là gì cả cậu đã mất hết tất cả rồi chỉ còn một cái mạng bé nhỏ này, dù có sợ liệu có thay đổi được số phận không.
Tim đã đóng băng cơ thể đã lạnh, những nỗi sợ hãi trong tâm hồn đã theo gia đình cuốn trôi vào kí ức và bây giờ thay nỗi sợ đó thành nỗi hận thù.
-Không
Một câu trả lời thay cho tất cả.
-Tại sao?
Bà ta hỏi khi thấy cậu rất cứng cỏi hoàn toàn không tìm thấy vẻ sợ hãi nào trong ánh mắt của cậu.
Cậu đưa ánh mắt vô cảm của mình nhìn vào mắt bà ta, cậu không tin tưởng ai cả người đàn bà này quá xa lạ đối với cậu.
Khi không biết gì về bà ta cậu tốt nhất không nên quá tin tưởng vì có thể bà ta là người xấu.
-Không biết.
Quả thật cậu cũng không hiểu vì sao cái cảm giác sợ hãi bên trong cơ thể hoàn toàn không còn nữa.
Nhìn bà ta cậu cứ như thấy một người lạ bình thường dù trong ánh mắt của bà ta chứa đi nhiều quyền lực mà cậu không thể nào biết được.
Câu trả lời của cậu trống không, cậu coi bà như như người vô hình không hề tồn tại trước mặt mình.
Môi bà ta bất giác mỉm cười không phải khen không phải cười chê bai mà là một nụ cười hài lòng.
Bà ta không chọn sai người, tin tưởng vào mắt mình cậu bé này mai sau nhất định sẽ giúp được bà ta rất nhiều việc quan trọng và cần thiết.
-Con có muốn trả thù không?
Cậu bé này nhất định có một nỗi hận trong lòng rất lớn, nhìn qua ánh mắt đầy nghi hoặc của cậu thì có thể nhận ra.
Nếu lợi dụng vào điểm này cậu sẽ là một công cụ thành công nhất của bà.
Cậu quay sang nhìn bà ta có chút lưỡng lự, cậu không tin bà ta có thể giúp mình trả thù.
Thấy vẻ mặt không tin tưởng của cậu bà lên tiếng.
-Con hãi tin ta, chỉ cần con muốn ta nhất định giúp con thực hiện.
Cậu khả tin -Thật sao?
Trên đời này có người tốt như thế thật không? Có người chịu giúp cậu khi không còn người thân bên cạnh không.
-Thật ta nhất định sẽ giúp con.
-Được, tôi muốn.
Khi nhận được câu trả lời muốn giúp của bà ta cậu lập tức nhận lời ngay không suy nghĩ nhiều.
Hận thù trong lòng quá lớn, nó đã chi phối đi tiềm thức thật của cậu và bây giờ cậu như một người khác thâm tâm chỉ có duy nhất hai chữ thù hận.
-Từ nay con hãy quên cái tên Bạch Hiền của mình đi, Bạch hiền đã chết đi từ cái ngày nhà họ Biện bị tiêu diệt.
Bà ta nói với giọng lạnh lùng khác hẳn với những lời nói ngọt ngào trước đó. Thật sự làm cho người khác cảm thấy không an toàn khi ở bên cạnh bà ta.
Nhưng cậu có thể làm gì số phận đã như thế này, mọi thứ đã sắp đặt cậu chỉ còn con đường duy nhất là đi theo hướng phía trước, đi đến con đướng cuối cùng để đạt được mục đích của mình.
-Được -Cậu khẽ nhắm mắt chấp nhận tất cả của số phận.
Bà ta mỉm cười hài lòng -Từ nay con sẽ sống với cái tên là Cherry một Cherry hoàn toàn mới không có tình cảm của con người thay vào đó là dòng máu của ác quỷ.
Bà ta nhất định phải luyện cho cậu trở thành một sát thủ đứng đầu bóng đêm, một người sắc lạnh không có máu hơn cả bà ta.
Chỉ có thù hận che lấp cả thế giới màu hồng bên trong con người đó.
-Được.
Bà ta hài lòng bước chân ra khỏi phòng, bây giờ bà ta là ai không còn quan trọng với cậu nữa. Điều quan trọng bây giờ là cậu phải sống, sống thật tốt ba mẹ và chị trên lời có linh thiên cũng sẽ yên lòng về cậu.
Sống để sau này thực hiện nguyện vọng cuối cùng của chị hai.
"Ba con xin lỗi con không thể thực hiện lời hứa của mình" Lời hứa quên đi thù hận, lời hứa cùng chị bình yên sống một cuộc sống mới.
Bây giờ chị cũng đã mất rồi, cậu còn biết làm gì ngoài chuyện trả thù, cậu không để cả gia đình cậu chết không nhắm mắt như thế này được.
Kí ức như từng đoạn băng chiếu chậm lại trong tâm trí cậu, cảnh ba mẹ tự tử cảnh chị hai bị đánh đập dã man cho đến chết. Cậu không thể nào quên được cái ngày rùng rợn đó. Một vết thương lớn nhất trong cuộc đời của cậu.
-Đánh mạnh vào.
Tiếng hét cùng với tiếng nói quyền uy phát ra từ căn phòng nằm phía dưới một cái tầng hầm khó ai có thể tìm ra.
Bà ta cùng hai người đàn ông cao to dẫn cậu vào bên trong căn phòng đó. Cách cửa sắc được mở ra và cậu có thể cảm nhận được rất nhiều đôi mắt đang hướng về phía mình.
-Bụp bụp
Tiếng vỗ tay triệu tập vang lên môi người đều tập trung lại nơi mà cậu và bà ta đang đứng.
Nơi đây rất nhiều người tuổi gần bằng cậu, chỉ có vài anh chị trông lớn như chị cậu mà thôi.
Nhưng họ không giống những đứa trẻ bình thường, không có nụ cười hạnh phúc chỉ nhìn thấy duy nhất trên gương mặt và cả đôi mắt là một luồng sát khí to lớn.
Có thể họ cũng giống như cậu đến đây với mục đích duy nhất là trả thù cho ba mẹ của mình.
Thì ra trên thế gian này cũng còn nhiều người có hoàn cảnh giống như mình "Thật đáng thương"
-Đây là Cherry, cậu bé này là người mới từ nay sẽ ở đây là tập luyện với các con.
Bà ra tiến lại phía trước kéo theo tay cậu giới thiệu cậu với tất cả mọi người.
Cậu có thể cảm nhận được bọn họ nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm, thú thật thân hình cậu trông nhỏ bé thế này ai nấy nhìn vào nhất định sẽ nghĩ con nhà quyền quý mà bài đặt tập theo bọn du côn học đánh nhau.
Yếu ớt như cậu chắc chắn không làm được trò trống gì.
Nhưng cậu có thể dùng thời gian để chứng mình năng lực thật sự của mình, không thể để cho họ khinh thường mà đánh giá mình như vậy.
-Pằng.
Tiếng súng vang lên, ánh mắt cậu lập tức hướng về phía phát ra tiếng súng đó.
Có một cậu trai trẻ đang nhắm một mắt hướng vào phía tường tay không ngừng bóp cói súng. Từng tiếng vang lên theo một nhịp vang tai.
Cậu khẽ liếc mắt về tấm đạn thì thấy hoàn toàn đúng đích một màu đỏ chỏi đẹp mắt.
Bà ta thấy cậu chăm chủ nhìn cậu thanh niên đó, không gì có thể qua mắt được bà ta cậu bé này rất thích bắn súng.
-Con thích à? Có muốn thử không?
Bà ta nhìn cậu đầy khích lệ.
-Muốn.
Cậu trả lời mà mắt cứ nhìn vào thùng đựng súng to lớn phía sau chiếc bàn gỗ.
-Đem một khẩu súng lục lại đây.
Bà ta ra lệnh cho một tên đàn em phía sau, tên đó nhanh chống tiến lại chiếc thùng chọn ra một khẩu súng lục tốt nhất.
Mọi người bên trong đều nghĩ cậu tỏ vẻ ta đây mà thật chất không biết được gì.
-Câu bé này làm được không đó?
Đám con gái thi nhau nói những lời mỉa mai cậu, bọn chúng nghĩ rằng bọn chúng tập lâu như vậy rồi kĩ thuật cầm súng còn không thành thạo được thì một cậu nhóc con mới vào ngày đầu tiên làm sao mà biết.
Học bắn súng không phải như đi chơi hay ăn quà bánh dễ dàng mà nó phải qua một quá trình tập luyện kì công mới được.
Với kĩ thuật không tốt thì có nhắm đến đâu viên đạn khi bay ra cũng không nằm ngay vị trí mà người bắn mong muốn.
Thậm chí còn có thể lệch đạn mà quay về phía người bắn.
Khi khẩu súng được đưa đến cậu cầm trên tay đôi chân mày khẽ chau lại.
-Không đạn thì bắn bằng cái gì?
Khi nghe câu hỏi của cậu ngay cả cậu thanh niên bắng súng cũng phải quay mặt lại nhìn cậu.
Kì thật là đạn có bên trong súng hay không rất khó nhận biết được vì trọng lượng mỗi khẩu súng đầu khác nhau.
Những sát thủ chuyên nghiệp cũng rất có nguy cơ không nhận biết được. Mà cậu thì lại khác vừa cầm lên tay là cảm nhận trong lượng của nó được ngay.
Bà ta nheo mày nhìn cậu.
"Cậu bé này quả thật không tầm thường, cậu bé có một khả năng quan sát rất nhạy bén lại để ý đến từng chi tiết nhỏ. Sau này nhất định sẽ là một nhân tài hiếm có"
Hắn ta nhìn cậu từ đầu cho đến chân và dừng lại ở phía sau cổ cậu, nơi đó có một hình xăm khá nhỏ.
Hắn cố nhìn kĩ hình xăm đó thì thấy được chữ N.
Một cậu bé chỉ mới 8 tuổi tại sao lại có hình xăm như thế này. Rõ ràng đây là hình xăm của............
-Tốt tốt
Bà ta vỗ tay khen thưởng cho câu nói vừa rồi của cậu, và ngay sau câu nói đó cả đám con gái đều nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.
-Bỏ đạn vào.
Quay sang nhìn tên đàn em phía dưới tiến lên lắp đạn vào khẩu súng, khi đạn được lắp xong mọi ánh đều tập trung vào người cậu.
Họ muốn biết thật ra năng lực của cậu tới đâu, cậu lợi hại như thế nào mà khi bước chân vào đây đều không giống như mọi người qua một lần kiểm tra thể lực sống chết với cái bản năng vốn có của mình.
Ánh mắt của bà ta khi nhìn cậu cũng rất khác lạ nó vừa chứa sát khí vừa chứa một chút tình thương bên trong đó.
Cậu hướng mọi tập trung vào tầm nhấm không để ý mọi người đang nhìn mình như thế nào. Loại bỏ ngoài tai những lời bàn tán lớn nhỏ.
Tay chuẩn bị sẵn sàng, khoảnh khắc này mọi thứ xung quanh cậu đều trở nên vô hình. Để cậu một đóa hoa hồng nở rực giữa đêm tối.
-Pằng
Tiếng súng vang lên, mọi người đều hướng theo viên đạn bay thẳng về mục đích quả thật không thể xem thường chuẩn xác 100 %.
Mọi người xung quanh không thể tin nổi một cậu bé 8 tuổi có thể bắn một phát trúng ngay mục tiêu.
Quả thật cậu bé này không thể xem thường.
-Tốt tốt ngày đầu tiên như thế này là tốt rồi, con là đứa bé tốt nhất mà ta từng nhận về đây hahahaha.
Lúc này hắn đang chăm chú nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, hắn quan sát thấy cách bắn súng và dáng vẻ giả vờ như không biết gì của cậu thì có thể nhận ra cậu đã từng học bắn súng.
Thật ra cậu bé này có lai lịch như thế nào. Tại sao lại phải đến đây một thế giới mất đi tuổi thơ.
-Linda ta giao cậu bé này cho con.
Bà ta đi lại phía một cô gái trẻ đẹp đang đứng tập luyện cùng những người khác. Linda có một mái tóc dài và gương mặt thanh tú.
Linda nhìn cậu qua màn biểu diễn vừa rồi Linda đã thích cậu một cậu bé không sợ trời sợ đất.
Một cậu bé có bản lĩnh còn hơn cả cô khi mới vào đây.
-Con hãy nhớ nguyên nhân tại sao con vào đây và luôn ghi trong lòng rằng con có một mối thù muốn trả vì thế đó là sức mạnh cho con sống tiếp.
Bà ta nói một cách rất thuyết phục người nghe làm cho cậu phải thẩn thờ trong từng câu nói đó.
Có thể cậu đã bị người phụ nữ không rõ lai lịch này sắp đặt vận mệnh của mình rồi.
Ngày tháng sau này chỉ còn trông chờ vào bản thân, sống cho thật tốt ba mẹ luôn ở bên mình theo dõi từng hành động cử chỉ của mình.
Bà ta ra khỏi nơi đây để lại bàn tay mềm nhỏ nhắn của cậu cho Linda.
Cậu có thể cảm nhận rằng Linda là người con gái tốt trên người chị Linda hoàn toàn không có cảm giác ghê sợ như bà ta một người đàn bà khó đoán.
Linda mỉm cười nói với cậu:
-Em hãy làm quen với các bạn trong đây đi, mọi người đều rất vui khi được quen biết em đấy.
"Cậu bé đặc biệt à" Linda nói trong lòng.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh toàn là những gương mặt lạ mà cậu không hề hay biết, cái cảm giác khó chịu này làm cậu không thể nào mở miệng làm quen được.
Họ không thuộc cái thế giới của cậu, ở đây họ vẫn mỉm cười được còn cậu tại sao tự cười ấy lại không còn nữa.
Nó đã biến mất theo linh hồn non nớt của cậu.
Có một cô bé trông rất đáng yêu lại làm quen với cậu.
-Chào bạn mình tên là Sarly rất mong được làm quen với bạn.
Sarly chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình mong cậu nắm lấy nó và mỉm cười lại.
Cậu nhìn cô bé bằng tuổi mình trước mặt, đôi mắt cô bạn rất trong sáng không thấy vẻ hận thù gì trong đó.
Qua cách nói chuyện cho thấy cô bạn là người rất hoạt bát. Nếu không bắt tay lại thì rất có thể cô bản nhỏ này sẽ buồn lắm.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định đưa tay mình ra nắm chặt lấy bàn tay của Sarly.
-Rất mong được làm quen.
Câu nói của cậu hoàn toàn không có cảm xúc vui mừng, 5 chữ đó khi thốt ra khỏi môi rất khó làm cậu phải đắng đo một hồi.
Và Sarly cũng chính là người đầu tiên cậu nói chuyện khi làm quen với mọi người.
Cậu cũng cần có một người bạn, một người luôn chia sẻ buồn vui của mình. Cậu đang lưỡng lự không biết mình có nên chấp nhận những người bạn mới này bước vào cuộc đời của mình không.
-Hihi
Sarly cười rất tươi khi nghe được câu nói đó của cậu. Ban đầu khi nhìn thấy Cherry Sarly đã thấy cậu là một người rất đáng yêu.
Ngay lúc đó Sarly đã rất muốn làm quen với cậu nhưng nghe qua câu nói và cử chỉ thì sarly lại nghĩ cậu chắc chắn là người rất khó kết bạn.
Sarly đã dùng hết can đảm đến đây làm quen với cậu bạn mới này. Và kết quả làm cho sarly rất vui.
Tình bạn phải xuất phát từ lòng chân thành, liệu cậu có thể tìm được một tình bạn đẹp như mình luôn mong ước.
Từ nhỏ cậu có rất nhiều bạn, họ rất yêu quý cậu nhưng bây giờ suy nghĩ lại họ yêu quý cậu chắc chắn vì cậu là con của một người được xem là giàu có.
Tình bạn đó không phải là thật chỉ là do cậu tự mình nhìn nhận tự mình cho mình vào cái thế giới không thuộc về bản thân mà thôi.
Cậu quan sát xung quanh tìm hình bóng lúc nãy nhưng bây giờ hắn không còn đây nữa. Hình bóng đó cũng chỉ thoáng lại nơi hắn từng đứng mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top