Chương 5

  Nam quỷ khẽ cười, không nhiều lời chỉ liếc mắt nhìn lão quỷ một cái, Biện Bạch Hiền có chút sững sờ, "Chẳng phải ngươi nói lệ quỷ chỉ có thể hiện thân dọa người hay sao? Gã có dọa được ta đâu."

Lời này của tiểu thế tử làm lão quỷ mắc nghẹn, còn nam quỷ nghe xong bật cười ha ha, nói thẳng tiểu thế tử là người thú vị nhất hắn từng gặp qua.

  Biện Bạch Hiền thấy bọn họ hai người thật ngốc, lại vùi đầu kiếm đồ mình muốn, thực mau liền tìm được, vui vẻ ra mặt.

"Kim sang dược*?" Nam quỷ nhìn đồ vật trong tay Biện Bạch Hiền , thần sắc mang theo vẻ cô đơn, nhưng chỉ lóe qua thật nhanh rồi bị che lấp dưới tiếng cười vang, "Ngươi thật ra là người có tâm."

(Kim sang dược: một loại dược phẩm chuyên chữa trị tổn thương do bị té ngã, bị đánh hay do gươm đao sát thương. Giúp giảm đau, cầm máu, tránh cho vết thương bị mưng mủ.)

  Lão quỷ hừ một tiếng, quay sang nhìn Biện Bạch Hiền đầy trìu mến.

   Đến đêm, Biện Bạch Hiền giấu kim sang dược trong lòng ngực, lén lút chạy đến khu phòng ở của hạ nhân, nguyên bản Phác Xán Liệt  và một thị vệ gác cổng khác cùng trụ tại đây, nhưng thị vệ kia sợ mình ngủ không đàng hoàng, đụng đến miệng vết thương của y, cho nên tạm thời đi sang phòng của hạ nhân khác, nhường hẳn phòng này cho một mình Phác Xán Liệt .

 Biện Bạch Hiền đẩy cửa vào làm Phác Xán Liệt  tỉnh giấc, sau khi nhận ra Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt  kinh ngạc không thôi.

  Biện Bạch Hiền khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng xin lỗi, thanh âm nhỏ như muỗi vo ve bên tai, sau đó lấy ra lọ kim sang dược giấu trong ngực , "Ngươi bị thương không thể động, để ta giúp ngươi bôi dược a."

  Nhìn đến ánh mắt trong sáng của Biện Bạch Hiền , Phác Xán Liệt  lập tức bật dậy, không may đụng phải miệng vết thương, đau đến hít hà một hơi, rõ ràng lúc đối diện với thế tử phi, y giữ vẻ mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, nửa ngày thả không ra một cái rắm, nhưng trước mặt tiểu thế tử, vẻ điềm tĩnh kia tựa như bị chó nhà ai ăn mất, lập tức biến đâu không thấy.

  Phác Xán Liệt  khẩn trương thành ra nói chuyện không lưu loát, "Không... Không không, tiểu thế tử thân phận cao quý, làm sao có thể nhìn người thô kệch như ta...m..."

  Phác Xán Liệt  đích thực không khéo ăn nói, bình thường tùy tiện sẽ nói thẳng ra là cái mông, chính là trước mặt Biện Bạch Hiền , chữ "mông" kia chẳng hiểu sao lại nói không nên lời.

"Cái gì a?" Biện Bạch Hiền đôi mắt mở thật to, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, tròn tròn mềm mềm vô cùng khả ái, làm Phác Xán Liệt  hồn phách thất lạc.

  Biện Bạch Hiền thấy thị vệ không trả lời mình, nhíu mày, nghĩ nghĩ nếu đối phương không làm, chi bằng ta đây động thủ thì việc mới xong được.

(sơn bất tựu ngã, na ngã tiện tựu sơn:tại hoàn cảnh khách quan không cải biến được, con người cần phải thay đổi quan niệm chủ quan của mình.)

  Nghĩ là làm, Biện Bạch Hiền  thừa dịp thời điểm Phác Xán Liệt còn thất thần, dứt khoát xốc chăn y lên, hai bờ mông tròn trịa bị đánh đến ửng hồng cứ như vậy mà lồ lộ ra ngoài.

  Biện Bạch Hiền cũng là lần đầu tiên thấy thân thể người khác ngoài chính mình, tức khắc sắc mặt đỏ bừng như tôm luộc, tay chân luống cuống không biết để chỗ nào.

"À ừ...... Này thật là......"

 Phác Xán Liệt  cũng kịp phản ứng lại, mấp máy môi tựa hồ muốn nói gì, cuối cùng đắp lại chăn trước, bộ dáng thập phần bình tĩnh, vững vàng, cứ như chưa hề bị người ta nhìn thấy mình lõa lồ bao giờ.

  Biện Bạch Hiền  không kiên trì muốn thoa dược cho y nữa, bèn đặt kim sang dược ở đầu giường của Phác Xán Liệt , suy nghĩ một chút rồi nói thẳng ra ý mình, "Ta muốn nhận ngươi làm thiếp thân thị vệ*, ngươi có nguyện ý không?"

(thiếp thân thị vệ: thị vệ trực tiếp theo bảo vệ bên mình)

  Những lời này Phác Xán Liệt nghe được thực rõ ràng, đồng thời cứ như không nghe được cái gì, Phác Xán Liệt  lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập một cách nặng nề, "bùm bùm" thật mạnh nện lên màng nhĩ, hoàn toàn không nghĩ đến việc trả lời, trong lòng vui sướng đến mức muốn bay lên trời.

  Rất lâu sau đó, lâu đến mức Biện Bạch Hiền cho rằng hắn không thích ở bên mình, đang muốn phát hỏa thì mới nghe được y trịnh trọng đáp một chữ "hảo".

  Biện Bạch Hiền thấy y đáp ứng mình rồi cũng không ở lại lâu, hí ha hí hửng đi ra ngoài.

   Phác thị vệ  sờ sờ khóe miệng của mình đang giương lên, ai nha? Vì cái gì mà ta cao hứng như vậy a?

Chẳng lẽ bởi vì thiếp thân thị vệ của Biện Bạch Hiền so thị vệ gác cửa được phát tiền công nhiều hơn a?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top