#Chương 42 -- Có chút vấn đề

42.
Vote nhiệt liệt đi nàoooo
Editor: Moon Canmilia

Lúc Kim Chung Nhân cầm theo điểm tâm vào phòng bệnh, Bạch Hiền và Khánh Thù còn đang ngủ.

Anh nhẹ nhàng vào cửa, bỏ bữa sáng trong tay xuống, sau đó lại lặng lẽ đi về phía giường bệnh. Khuôn mặt Độ Khánh Thù ở mép giường, tư thế ngủ vặn vẹo mơ hồ có thể thấy được y chỗ mặt chôn trong hai cánh tay xuất hiện điểm đỏ ửng. Kim Chung Nhân nhíu mày một cái, những ngày qua khí trời đột nhiên giảm nhiệt độ, ngày hôm qua còn có một trận tuyết rơi xuống. Ngay cả trong phòng máy sưởi đã mở, nhưng cũng không thể cứ mặc như vậy ngủ a, cảm lạnh thì sao đây.

Nghĩ như vậy, anh đưa tay lắc lắc Độ Khánh Thù đang ngủ sâu.

"Khánh Thù . . . Khánh Thù . . .? Dậy dậy . . . Đừng ngủ như vậy, sẽ lạnh . . . Khánh Thù?"

"Ô . . ." Hồi lâu, trong lúc ngủ mơ Độ Khánh Thù nhíu chân mày, kèm theo một tiếng ưm nhỏ. Nằm sấp ngủ kết quả là cần cổ đặc biệt đau xót cùng cánh tay thực sự không dễ chịu, y từ giường bệnh ngẩng đầu lên, con ngươi còn có chút tỉnh táo, lại theo thói quen tìm Bạch Hiền ngủ trên giường.

Thật may, còn ngủ.

Sau khi xác định Bạch Hiền không có việc gì, Độ Khánh Thù lúc này mới quay đầu, thấy rõ vừa này là Kim Chung Nhân kêu y.

"Đã tỉnh chưa? Có đói bụng không?" Nhìn thấy đôi mắt của Độ Khánh Thù đầy sự mệt mỏi, Kim Chung Nhân cũng thực không chịu nổi, lúc mới vào phòng thấy Khánh Thù cứ như vậy ngủ ở mép giường, nói vậy tối qua lại là một đêm không chợp mắt đi. "Anh vừa mua điểm tâm về, ngày hôm qua em cũng không có ăn gì, đi rửa mặt rồi ăn chút điểm tâm đi."

Độ Khánh Thù nghe vậy từ từ đứng dậy, khoan hãy nói, tối hôm qua vội vàng nên không chú ý, bây giờ dạ dày trống trơn không thoải mái chút nào, y nhẹ nhàng cầm cái áo khoác đặt ở cuối giường, vì đề phòng quấy rầy đến giấc ngủ của Bạch Hiền, y đi lên phía trước vỗ vỗ vai Kim Chung Nhân chỉ chỉ cửa phòng, ý bảo anh đi ra ngoài nói chuyện.

Nhiệt độ hai ngày nay ở thành phố chợt giảm xuống mấy độ, dòng nước lạnh như băng đánh vào mặt trong nháy mặt lạnh băng Độ Khánh Thù run một cái, người trong nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Hai ngày nay thật là mệt muốn chết rồi.

Kiểm tra của Bạch Hiền thực sự tiến hành rất thuận lợi. Cậu của Kim Chung Nhân sau khi biết rõ tình huống, đặc biệt cho an bài bác sĩ tốt nhất bệnh viện, Phác Xán Liệt cũng phối hợp với thời gian của bác sĩ, đẩy vài hội nghị quan trọng của công ty xuống, đặc biệt đến để xem toàn bộ quá trình.

Vốn hết thảy đều rất tốt, nhưng ai biết sau ngày kiểm tra, cũng không biết có phải do dị ứng với thuốc hay không, đêm đó Bạch Hiền trở về phòng bệnh liền bắt đầu nôn mửa không ngừng, ngay cả nhiệt độ hai ngày trước giảm xuống cũng nóng lên lần nữa.

Đêm hôm qua Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù hai người đều ở trong phòng bồi cả đêm, Bạch Hiền cả người mơ mơ màng màng không có ý thức, lúc khó chịu lại không thể la lên, cho nên, người bên cạnh phải luôn canh chừng chặt chẽ.

Trông chừng này, chính là suốt đêm. Thật không dễ gì đến lúc trời sáng, Bạch Hiền mới ngủ say.

Những ngày qua lòng Phác Xán Liệt như lửa đốt. Độ Khánh Thù tất nhiên đều nhìn thấy. Loại quan tâm cẩn thận đó, bất luận như thế nào nó cũng không thể là giả được, vốn trong lòng Độ Khánh Thù đối với Phác Xán Liệt vẫn còn hoài nghi, cuối cùng là bị y ép xuống hoàn toàn.

Người đàn ông này, là yêu Bạch Hiền. Ít nhất bây giờ yêu thương như vậy, là đủ rồi.

Mặc dù Bạch Hiền là thân nhân của mình, rất nghe lời mình, nhưng cũng có một vài chuyện cậu ấy vẫn có chủ kiến của riêng bản thân. Khánh Thù hiểu, bây giờ Bạch Hiền, vô luận như thế nào cũng không thể rời bỏ Phác Xán Liệt, cho nên y tất nhiên không muốn gây sự, xoi mói.

Nháy mắt hai cái, để xác nhận mình thanh tỉnh, lại vỗ nhẹ hai cái lên mặt mình, Độ Khánh Thù đi ra khỏi phòng rửa tay.

Ở bên ngoài mái hiên, Kim Chung Nhân đã mua xong sữa tươi nóng, ngồi trên ghế đợi Khánh Thù ra ngoài.

"Lạch cạch." Anh kéo một lon ra, đưa cho Khánh Thù đang đi tới.

"Vẫn ổn chứ?"

"Ừ." Nhận lấy đồ, Khánh Thù liền ngồi xuống bên cạnh Kim Chung Nhân.

"Anh Bạch Hiền như vậy . . . Anh nhìn, trong lòng cũng rất khó chịu." Kim Chung Nhân mở miệng nói, tối hôm qua mặc dù người không có ở đây, nhưng là lúc vừa mới đến bệnh viện, nghe hộ sĩ trực đêm hôm qua nói, đèn trong phòng Bạch Hiền tối qua, tựa hồ sáng cả đêm.

"Không có chuyện gì, nhiệt độ giảm là tốt." Thật ra thì tối hôm qua, lúc Bạch Hiền sốt cao không giảm, một lòng của Khánh Thù quả thật cũng xoắn lại, bất quá thật may cũng đã qua.

"Đúng rồi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh."

". . . Cảm ơn anh? Anh có cái gì tốt mà cảm ơn?" Kim Chung Nhân nghi ngờ.

"Ừ . . . Tôi cũng biết, nếu không phải anh đi nói với cậu anh, kiểm tra của Bạch Hiền nào có thể thuận lợi như vậy . . ." Độ Khánh Thù cúi thấp đầu, nói thật nhỏ.

Trước đó vài ngày y có một người bạn phải làm tiểu phẫu, lúc ấy ở cũng chính là bệnh viện này. Độ Khánh Thù còn nhớ rõ bạn y oán trách với y nhập viện ở bệnh viện này có bao nhiêu phiền toái, chuyện phòng bệnh kéo dài hai ngày, cuối cùng vẫn là nhờ quan hệ mới miễn cưỡng bỏ ra một cái giường rỗng, ngay cả lúc ấy người phẫu thuật cho bạn y, cũng vẫn chỉ là thực tập sinh giáo sư mang theo. Song lần này Bạch Hiền ngã bệnh đột ngột như vậy, tạm không đề cập tới không nói hai lời liền đổi cho phòng bệnh một người, ngay cả đến khi quyết định chuyện kiểm tra này, đều là các giáo sư bác sĩ chuyên nghiệp nhất bệnh viện phụ trách.

Trong đó, không thể nghi ngờ Kim Chung Nhân có ảnh hưởng rất lớn.

"Khánh Thù, em đừng nói như vậy . . ."

Chuyện của em cũng là chuyện của anh.

Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Thù một cái, nhìn thấy đối phương đang mím môi nhấp một hớp sữa tươi, lại cầm lấy một bánh bao nhân thịt cua lên từ từ ăn, nụ cười của anh lập tức tràn đầy khóe miệng, xem ra anh không có mua sai, quả nhiên là khẩu vị Khánh Thù thích nhất.

"Chuyện của anh Xán Liệt chính là chuyện của anh."

Ừ, nói cũng đúng, quan hệ của hai người bọn họ thân thiết như vậy.

Nghe lời của Kim Chung Nhân, Độ Khánh Thù không có nói lời khách sáo gì, tiếp tục yên lặng gặm bánh bao, lời của đối phương cũng không có bất cứ gì không ổn, Phác Xán Liệt là anh của Kim Chung Nhân, Bạch Hiền bây giờ vừa người yêu quý nhất của Phác Xán Liệt, vì người yêu anh trai tận tâm tận lực quả thực hợp tình hợp lý, nhưng không biết tại sao, trong lòng Độ Khánh Thù có điểm mất mác không giải thích được.

"À, đúng rồi, Phác Xán Liệt kia đâu rồi?" Khi hai bánh bao nhân thịt cua xuống bụng, Độ Khánh Thù lúcnày mới hậu tri hậu giác hỏi một câu, Phác Xán Liệt tối hôm qua cùng mình trông chừng một đêm, đến cuối cùng mình không chịu được, lúc đang mơ mơ màng màng còn nhìn thấy Phác Xán Liệt bên kia dùng nước ấm giúp Bạch Hiền lau. Mình mới vừa thức dậy lại không thấy người, là sáng sớm đến công ty sao?

"À, lúc anh vừa đến, thấy anh ấy đi vào phòng làm việc của bác sĩ Tiền, hẳn là đi lấy báo cáo kiểm tra của anh Bạch Hiền." Kim Chung Nhân không để ý đáp một câu.

"Như vậy à . . ." Độ Khánh Thù gật đầu một cái, "Anh không ăn sao?"

"Anh ăn rồi." Kim Chung Nhân nhìn Độ Khánh Thù mím môi, lời nói có chút do dự, "Là cùng . . . cùng tiểu Thần ăn."

Tiểu Thần, Dư Thần.

Động tác cắn bánh bao của Độ Khánh Thù chậm lại.

Kim Chung Nhân đoán được phản ứng của đối phương sẽ như vậy. Anh vội vàng giải thích.

"Khánh Thù em đừng hiểu lầm . . . Là tiểu Thần nghe nói anh Bạch Hiền nằm viện, cho nên mới tìm anh hỏi một chút . . . sau chuyện lần trước cậu ấy cũng rất hối hận, thật ra thì cậu ấy vẫn luôn muốn xin lỗi anh Bạch Hiền . . .. Chính là không tìm được cơ hội . . ."

"Ừm."

Thấy Độ Khánh Thù không có phản ứng gì quá mức kích thích, Kim Chung Nhân cắn răng một cái, định thừa dịp này thẳng thắn với Độ Khánh Thù.

"Thật ra thì cậu ấy người này bản tính cũng không xấu, thật ra thì anh cùng với cậu ấy . . .."

"Kim Chung Nhân."

". . . Ừ . . .?"

"Chuyện của chúng ta, đợi Bạch Hiền xuất viện bàn lại được không? Hai ngày này tôi thật mệt chết rồi."

". . . . . ."

"Được . . ."

Ánh mắt Kim Chung Nhân tối sầm. Quả nhiên, Độ Khánh Thù đối với Dư Thần vẫn có bài xích. Nhưng thái độ hôm nay đã có cải thiện rõ ràng, trước kia y cơ hồ là chỉ cần vừa nhắc tới cái tên Dư Thần liền giơ chân, cái gì cũng nghe không vô. Cộng thêm lần trước ở sinh nhật Phác Xán Liệt náo một trận như vậy, thù mới của Biện Bạch Hiền cộng thêm hận cũ là anh, Kim Chung Nhân vẫn lo lắng Độ Khánh Thù đối với Dư Thần đã là căm thù đến tận xương tủy, ngay cả đối với mình cũng có thể giận chó đánh mèo.

Nhưng hôm nay, Độ Khánh Thù đặc biệt bình tĩnh khiến cho anh có chút mừng rỡ, ít nhất nguyện ý nói chuyện rồi không phải sao? Kim Chung Nhân nhất thời cảm giác mình lại có chút hy vọng. Nhưng anh biết rõ, cách mạng chưa thành công, mình vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được.

;;;;;;;; ~ ;;;;;;;;

Thật nặng . . . thật mệt . . .

Biện Bạch Hiền khó khăn mở mắt, thử giật giật cánh tay của mình, một trận tê dại, cậu nhìn xung quanh phòng bệnh, hiện tại thật yên tĩnh, dường như chỉ có một mình cậu.

Mình hình như lại ngã bệnh.

Bạch Hiền lặng lẽ thở dài trong lòng, Xán Liệt và Khánh Thù nhất định sẽ rất lo lắng, bản thân lại không chịu thua kém như vậy. Tất cả mọi người cho là Biện Bạch Hiền ngày đó nôn mửa là bởi vì lúc kiểm tra đối với thuốc có phản ứng quá khích, ngay cả bác sĩ cũng nói có thể là vì không hợp với dụng cụ. Thật ra chỉ có trong lòng cậu hiểu rõ, gần đây đầu nhức càng lúc càng gay gắt, lúc ăn cơm nhìn thấy thức ăn mặn cũng sẽ dâng lên ghê tởm . . .

Biện Bạch Hiền thử chống thân thể ngồi dậy, từ từ nắm chặt chăn bên tay.

Cậu nhấp đôi môi khô khốc, miệng của cậu rất khô, đôi môi cũng rất tái nhợt, cậu liếc mắt nhìn ly thủy tinh đầu giường, còn tốt, có nước.

Biện Bạch Hiền kéo thân qua, lúc đang muốn uống nước, Độ Khánh Thù trở lại.

"Bạch Hiền, cậu tỉnh rồi?"

Mới vừa đi ăn cơm xong trở lại, Độ Khánh Thù vừa vào cửa liền thấy Bạch Hiền ngồi dậy, rất vui mừng.

"Trên người có có chỗ nào không thoải mái không?"

Bạch Hiền hướng về phía Khánh Thù lắc đầu một cái.

Độ Khánh Thù đến bên cạnh cậu, theo động tác của Bạch Hiền, lấy ly thủy tinh đưa vào lòng bàn tay đối phương, để cậu từ từ uống một hớp. Bạch Hiền uống có chút gấp, rất khát đi, Khánh Thù nghĩ thầm.

"Đúng rồi, Bạch Hiền có đói bụng không? Chung Nhân mới mua cháo tới, cậu sốt vừa lui, bây giờ chỉ có thể uống chút cháo lót dạ."

Được Khánh Thù nhắc tới, Bạch Hiền lúc này theo bản năng sờ sờ bụng mình, trừ ly nước vừa uống xong kia, trống rỗng cái gì cũng không có, cậu ngẩng đầu cười cười lấy lòng với Khánh Thù, mắt long lanh nhưng lại khó nén sự yếu ớt vừa mới khỏi bệnh.

"Cậu nha!"

Mỗi lần thấy bạn tốt bày ra tư thái này Độ Khánh Thù không kìm được ngắt cái mũi nhỏ của Bạch Hiền.

"Đợi một chút, tớ đổ ra cho cậu."

Trên cháo trắng thơm ngát mềm dẻo có chút bột chà bông rắc lên, còn bốc hơi nóng, cái miệng nhỏ của Bạch Hiền mím lại, mặc dù chỉ là thức ăn lỏng dễ tiêu, nhưng cũng làm dạ dày ấm lên.

"Uống chậm một chút, trong ấm giữ nhiệt còn, không đủ tớ lấy thêm cho cậu." Nhìn bạn tốt hiếm khi rất muốn ăn, Khánh Thù vui mừng không thôi, ký ức đêm hôm đó bộ dáng Bạch Hiền ói ra hãy còn mới, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn hồng, khóe mắt bởi vì phản ứng sinh lý mãnh liệt mà bức ra nước mắt, khi đó Khánh Thù chỉ có thể nhịn xuống thương tiếc trong lòng , có thể làm chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bạn tốt, giúp cậu thở thông, thẳng đến trơ mắt nhìn Bạch Hiền tựa hồ là đem dịch dạ dày ói hết mới thôi.

Bây giờ ăn ít như vậy, làm sao bồi lại cho hai ngày này Bạch Hiền ốm đi.

Khánh Thù giờ phút này đang vắt óc suy nghĩ làm sao để cho Bạch Hiền ăn nhiều một chút, để cậu ấy bồi bổ một chút, đều gầy đến mức này, mặt vốn không lớn, hiện tại lại nhỏ đi.

Nhưnglà đồng thời y cũng nhớ bác sĩ từng dặn dò, gần đây tốt nhất không nên ăn đồ bổ gì đó quá mức, phải từ từ điều dưỡng.

Bỏ đi, vẫn là chờ xuất viện rồi hãy nói.

Bạch Hiền rất nhanh đã uống xong một chén cháo trắng, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của Khánh Thù nhìn mình chằm chằm, không khỏi sửng sốt, cậu để chén xuống, do dự muốn nói lại thôi, hồi lâu, mới ngờ vực viết xuống trong lòng bàn tay của Khánh Thù, vừa tỉnh lại liền hỏi người kia.

"Xán Liệt đâu?"

"Đừng nóng vội, anh ta đi lấy báo cáo kiểm tra của cậu, lập tức trở lại. Cậu hai ngày này thật sư dọa anh ta sợ, một tấc cũng không đi, luôn canh giữ bên cạnh cậu, cậu ốm nha, tớ thấy ngay cả anh ta cũng muốn suy sụp rồi."

Độ Khánh Thù vừa dứt lời, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt Bạch Hiền khẩn trương, cười khúc khích.

"Gạt cậu thôi, đừng lo lắng, anh ta không có chuyện gì."

Bất quá như đã nói qua, thật kỳ la, sao lại đi lâu như vậy vẫn chưa quay lại.

Độ Khánh Thù nhìn cánh cửa không có động tĩnh gì, quay đầu nhéo tay Bạch Hiền, đứng dậy.

"Bạch Hiền, tớ đi ra ngoài xem một chút, lập tức trở lại, cậu vừa mới tỉnh, đừng lộn xộn, nằm xuống. Tớ lập tức trở lại." Vừa nói vừa lấy ly nước ấm đặt vào lòng bàn tay đối phương, còn lấy khăn giấy cho cậu. Bản thân liền rời khỏi phòng đi xem tình huống bên kia của Phác Xán Liệt.

Từ sáng sớm đến bây giờ, Phác Xán Liệt đi cũng gần hai tiếng, lấy một phần báo cáo mà thôi, sao lại đi lâu như vậy?

Là bác sĩ dặn dò hơi nhiều sao? Hay là . . . xảy ra chuyện gì khác? Hoặc giả căn bản không ở văn phòng, cầm bản báo cáo đi làm rồi?

Độ Khánh Thù mang tâm tình thử nhìn một chút lên lầu hai, không nghĩ tới cửa phòng làm việc của bác sĩ Từ đang đóng.

Độ Khánh Thù nghi ngờ, hay là công ty thực sự tạm thời có chuyện gì. Y suy nghĩ, bất quá Phác Xán Liệt người này cũng thật là, dầu gì cũng phải qua đây nói với mình một tiếng a.

Khánh Thù nói thầm, lúc chuẩn vị xoay người quay về, lại thình lình thấy một thân ảnh ở khúc quanh của thang bộ.

"Phác Xán Liệt?" Độ Khánh Thù thử kêu thành tiếng, nếu như y nhớ không lầm Phác Xán Liệt lúc đi mặc bộ đồ này không sai.

Vậy mà dôi phương thế nhưng không đáp lại.

Xảy ra chuyện gì?

Độ Khánh Thù đi lên phía trước, đợi đến gần cư nhiên phát hiện thực sự là Phác Xán Liệt.

"Phác Xán Liệt, anh ở đây làm gì? Bạch Hiền tỉnh một lúc rồi, đang tìm anh đấy." Khánh Thù ở phía sau vỗ vai người trước mặt, Phác Xán Liệt theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt có chút ngốc trệ, tựa hồ là đứng đây rất lâu rồi.

Độ Khánh Thù phút chốc bị đáy mắt đầy tia máu của đối phương dọa không nhẹ.

"Anh làm sao vậy?"

Nửa ngày không thấy đối phương đáp lại,

Độ Khánh Thù nhạy bén bắt đầu bất an, Phác Xán Liệt cả người đều lộ ra một cỗ không khí kỳ quái.

Có cái gì không đúng, rất không đúng.

"Sao vậy . . .? Xảy ra chuyện gì?"

Phác Xán Liệt vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào.

"Rốt cuộc là sao vậy? Phác Xán Liệt anh đừng làm tôi sợ . . ." Độ Khánh Thù nóng nảy.

"Khánh Thù . . ." Phác Xán Liệt lúc này cuối cùng cũng mở miệng, chỉ là thanh âm khàn khàn, tựa hồ còn mang theo chút run rẩy không thể ức chế, hoàn toàn không giống tính cách Phác Xán Liệt ngày thường.

"Báo cáo của Bạch Hiền . . .xảy ra chút vấn đề . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top