FINALE

-FINALE-

Bên ngoài đã sớm nắng xuân rực rỡ, trong phòng nhưng vẫn là một mảnh tối đen.

Park Chanyeol cẩn thận ra khỏi phòng ngủ để đi vào phòng khách, ngay cả tấm rèm trong phòng khách cũng không dám kéo ra, sợ ánh sáng ngoài cửa sổ quấy rầy đến người đang quấn chăn trên giường làm cậu nhíu mày.

Hắn đi đến phòng sách, mở ngăn tủ lấy văn kiện cần dùng cho phiên tòa buổi chiều ra, ngồi trên ghế xoay nghiên cứu tỉ mỉ. Mặc dù đã chuẩn bị trước khá lâu, nhưng vụ án lớn đầu tiên đối với kiểm sát trưởng mà nói cũng là một cái hố sâu. Park Chanyeol có chút phiền muộn mà xoa đầu, thầm nghĩ quả nhiên ở cùng với Byun Baekhyun sẽ mất đi tất cả các khái niệm về thời gian.

Không chỉ là khái niệm về thời gian. Vào lúc đối mặt với Byun Baekhyun thì năng lực tự kềm chế bản thân mà Park Chanyeol luôn tự hào cũng hoàn toàn sụp đổ. Vào lúc Byun Baekhyun thức dậy nheo mắt lại cười thì tất cả chần chừ và do dự trong nội tâm đều hóa thành phấn đấu quên mình. Bị cướp đi ngay trong hôn lễ của mình, hoan ái ở nơi bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào. Park Chanyeol suy nghĩ một chút, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Rõ ràng trước đây đã thật sự rất nghiêm túc khi đưa ra quyết định kết hôn. Dù cho lúc ấy trong lòng đang nhung nhớ như điên, thiếu chút nữa đã quả quyết rằng Byun Baekhyun sẽ không trở về. Byun Baekhyun dắt mũi hắn chơi đùa lâu như vậy, trong hôn lễ lại còn nở một nụ cười hời hợt, hướng về hắn ngoắc ngoắc ngón tay. Nhưng Park Chanyeol hắn vẫn thật sự vứt bỏ cô dâu, vứt bỏ người nhà, vứt bỏ đồng nghiệp để đi theo cậu.

Park Chanyeol cười cười, thầm nghĩ thật ra mình cũng rất ti tiện. Nhưng mà bởi vì đối phương là Byun Baekhyun, cho nên cũng không có quan hệ gì.

Dù sao thì không ti tiện sẽ không phải là chân ái, không phải sao?

Nếu như bây giờ hắn có thể quay lại mấy năm về trước, hắn sẽ nói với bản thân mình lúc đó rằng, có một ngày hắn sẽ buộc vận mệnh của mình chung với một tên tội phạm chỉ biết quyến rũ người khác, tình nguyện vì cậu ấy mà bỏ cả thế giới. Hôn nhân, anh em và công việc đều bị tiếng ưm a từ đôi môi anh đào đánh tan thành mây khói. Nhìn thấy nụ cười của cậu ấy liền tình nguyện rơi xuống địa ngục tan xương nát thịt nghìn vạn lần. Park Chanyeol ở thời điểm đó nhất định sẽ trưng ra vẻ mặt kinh thường, nói sao cũng sẽ không tin.

Nhưng mà. . . chuyện thật sự diễn ra thế đấy. Tựa như một cái bumerang bay đi thật xa, bắt đầu từ nơi này, cũng kết thúc ở nơi này.

Hắn cầm lấy văn kiện nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ đến mức có chút xuất thần. Đột nhiên hô hấp cứng lại, cổ bị hai cánh tay lạnh buốt như hai con rắn nước quấn lên từ phía sau.

Hắn cảm nhận được mái tóc mềm mềm của Byun Baekhyun cọ vào cổ hắn, mà gáy của hắn cũng có thể cảm nhận được trái tim trong ngực trái của cậu.

Thình thịch, thình thịch.

Đạp chân xuống đất để xoay ghế lại, mở người ra để Byun Baekhyun té nhào vào trong ngực mình.

Byun Baekhyun thích nhất là mặc áo thun của hắn.

Hơn nữa, cậu ấy không có mặc quần.

Hai người ở trên ghế xoay thật sự là có chút miễn cưỡng, Park Chanyeol kéo đầu gối Byun Baekhyun ôm ngang cậu lên, sau khi đi đến phòng khách thì thả người kia lên cái ghế salon lớn mà hắn thích nhất.

Hắn muốn cúi người hôn cậu, nhưng trước khi ôm được lại bị Byun Baekhyun đưa văn kiện trong tay lên ngăn cách. Người đang vùi mình trên ghế salon cười đến vẻ mặt nhăn lại thành một nhúm, duỗi cánh tay trên không trung, muốn trả văn kiện lại cho hắn.

Park Chanyeol không có biện pháp làm khó cậu, thấy tên yêu tinh hại người cuối cũng cũng có ngày nghĩ đến hắn, buộc lòng phải nhận lấy văn kiện trong tay Byun Baekhyun, ngồi trên ghế salon mở đèn lên bắt đầu đọc. Đọc chưa được mấy dòng, Byun Baekhyun ở bên cạnh y như một con mèo mà chui vào trong lòng hắn. Park Chanyeol bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể mở rộng cánh tay kéo cậu vào trong ngực.

"Còn tưởng rằng em sẽ để cho anh lập hồ sơ chứ."

"Chỉ là em bị lạnh. . . ôm anh ấm hơn." Vẻ mặt của Byun Baekhyun rất thuần khiết, trong mắt còn có chút mệt mỏi, "Anh lo cho mình đi, không cần để ý đến em."

Nói xong, cậu ấy thật sự ngáp một cái, chui đầu vào hỏm vai của Park Chanyeol, tựa như là đang tìm một tư thế thích hợp, sau đó nhắm mắt lại muốn ngủ nữa.

Park Chanyeol cúi đầu hôn lên mắt của cậu, lông mi làm cho hắn tê tê ngứa ngứa. Hắn giơ tay lên xoa mái tóc mềm mại của người trong ngực, nhìn xem Byun Baekhyun thật sự giống như một con vật nhỏ cuộn tròn người lại không hề nhúc nhích.

Loại chuyện như chui vào trong ngực mình sau đó kêu mình cố gắng lập hồ sơ. . . quả nhiên chỉ có người hay khiến người khác ghét như Byun Baekhyun mới có thể làm được. Chăn êm nệm ấm không ngủ, lại muốn chui ra ngoài để cho mình ôm, còn giả vờ chạy sang phòng sách lấy văn kiện nhét vào trong tay mình để mình nghiêm túc làm việc.

Nhưng mà xin em nghĩ tới một chút có được không? Có em trong vòng tay, sao anh có thể tập trung chú ý được chứ!

Chờ sau khi làm rối loạn kế hoạch lập hồ sơ thật tươm tất của Park Chanyeol thì Byun Baekhyun lại thật sự ngủ say. Park Chanyeol thấy sắp đến giữa trưa, không thể không đứng dậy thả Byun Baekhyun xuống rồi tự mình đi sang nhà bếp xem còn gì có thể nấu được không.

Thời gian ra tòa là hai giờ chiều. Hắn là một kiểm sát trưởng tay mơ nên tạm thời cứ nước tới chân mới nhảy. . . Được rồi, dù sao cũng là lần đầu tiên ra tòa, mong là chỉ cần mặc đồng phục ngồi yên lắng nghe một chút sau đó ghi chép lại.

Nếu thật là bại hoại thì cứ bại hoại, liền nửa trái tim cũng không cho phép giữ lại làm của riêng. Park Chanyeol nhìn xem Byun Baekhyun ngồi bên bàn ngoan ngoãn ăn cơm, lại liếc nhìn bề ngoài. Một giờ đồng hồ. Đoạn đường từ đây tới đó không tới một giờ, chỉ hy vọng không bị muộn là tốt rồi.

"Tốt nhất là em nên ở nhà chờ anh trở về."

Byun Baekhyun cười đến vẻ mặt rất giảo hoạt rồi khẽ gật đầu. Park Chanyeol đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra lấy áo khoác đồng phục mặc vào, sau khi đứng trước gương xác nhận không có sai sót gì liền bước ra cửa.

Lại bị ai đó cuốn lấy từ phía sau. Park Chanyeol nhịn không được mà bật cười, gần đây có người rất thích đánh lén từ phía sau nha. . .

Ngờ đâu vừa mới xoay người một cái, đôi môi ngọt ngào của Byun Baekhyun như người lạc đường giữa sa mạc đang tìm suối nước ngọt mà phủ lên môi hắn. Park Chanyeol rất cao, Byun Baekhyun vất vả nhón chân lên, liều mạng hút lấy không khí trong miệng của hắn. Park Chanyeol cau mày lại, xoay người đè Byun Baekhyun vào tường, dùng một tay bắt lấy cổ tay của cậu, đè lên trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại bóp quai hàm của Byun Baekhyun để cậu nhìn hắn.

"Em đã quên là đêm qua em cầu xin anh nói không cần thế nào sao? Nhanh như vậy mà đã nhịn không được rồi?"

"Ưm, nhịn không được." Byun Baekhyun muốn hôn hắn nhưng thân thể lại bị giam cầm, đành phải đưa bờ môi đến sát lỗ tai như tai yêu tinh của hắn, "Kiểm sát trưởng Park. . . Anh mặc đồng phục quá gợi cảm."

Cuộc đời Park Chanyeol không chịu được nhất là chuyện Byun Baekhyun chủ động tán tỉnh, nhưng mà thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, hắn khẽ cắn môi nhìn về phía Byun Baekhyun, "Em cố ý!"

Cố ý chọn lúc cách phiên tòa có một giờ rồi gắng sức trêu chọc hắn.

"Em không có." Byun Baekhyun cười đến vẻ mặt y như người vô tội, "Trước anh không có mặc đồng phục ở trên người, nếu như anh sớm mặc đồng phục vào thì chúng ta có thể xong việc nhanh một chút."

Nhìn thấy mặt của Park Chanyeol đã có chút vặn vẹo bởi vì nhẫn nại và lựa chọn, vẻ mặt của Byun Baekhyun lại càng đắc ý, cậu dán chặt toàn thân vào người Park Chanyeol, nói bên tai hắn: "Nha. . . Cho dù mặc đồng phục sẽ làm em rất hưng phấn, nhưng mà quá trình làm sạch sau đó chắc cũng không đơn giản đâu. . ." Cậu thần bí mà chớp mắt với hắn mấy cái, "Có lẽ em cứ để cho anh mặc áo khoác đồng phục của kiểm sát trưởng, nhấc chân của em lên rồi tiến vào, chất vải thô ráp sẽ cọ xát vào ngực của em. . . tựa như anh cọ xát trong cơ thể của em. Sau đó, vào lúc anh đưa em lên đến cao trào mà thét lên chói tai thì em sẽ phóng thích lên chiếc áo đồng phục màu xanh sậm của anh."

Park Chanyeol muốn rời khỏi nguồn nhiệt này, Byun Baekhyun lại dùng chân ôm lấy hắn không cho hắn đi, lại còn thổi hơi vào lỗ tai nhạy cảm của hắn, ánh mắt như gần như xa, dùng chất giọng như có như không hấp dẫn hắn.

"Cho nên. . . Anh có chuẩn bị đồng phục dự phòng không. . . kiểm sát trưởng Park?"

Hắn không có.

Thế nhưng mà hắn không có cách nào nhịn nữa.

"Đồ khốn." Park Chanyeol kéo Byun Baekhyun qua, hôn lên cái miệng đang cười toe toét của cậu, liên tục cởi bỏ quần áo của cậu —— "Em thích bị anh đè lên tường làm như vậy sao?"

"Thật ra chỉ cần là anh. . . như thế nào cũng đều được hết."

Thật ra chỉ cần là anh, như thế nào cũng đều được hết.

Đột nhiên cánh mũi của Park Chanyeol không khỏi cảm thấy có chút chua xót, hắn bỗng dưng kéo đầu Byun Baekhyun qua áp vào lồng ngực của mình, cả hai lập tức rơi vào trong im lặng, chỉ có tiếng tim đập không ổn định của Park Chanyeol là thứ biểu thị thời gian đang trôi qua.

Em có nghe thấy không? Byun Baekhyun, em có nghe thấy anh nói yêu em nhiều lắm?

Sau khi sự im lặng ngắn ngủi đi qua chính là ngọn lửa nóng có thể hòa tan con người. Dường như tất cả đều trở nên rất nhanh chóng và thuận lợi, như là sau khi ngòi nổ được châm lên thì một giây sau sẽ bùng nổ làm người ta không cách nào tỉnh táo lại.

Tay chân của Byun Baekhyun như rong biển mà quấn chặt lấy Park Chanyeol, đôi môi cũng nồng nhiệt đáp trả. Park Chanyeol rời khỏi môi của cậu, hôn dọc theo đường cong của chiếc cằm xinh đẹp, qua cổ rồi đến xương quai xanh. Chỗ đó vẫn là chỗ nhạy cảm nhất của Byun Baekhyun, Park Chanyeol cảm giác được người trong ngực như bị điện giật mà bắt đầu cuộn cả người lại. Hắn đặt tay lên vùng hông mềm dẻo của Byun Baekhyun, đi thẳng một đường xuống dưới, dùng một tay thuần thục cởi sạch, rốt cuộc lại như là đột nhiên nhớ tới gì đó, động tác gợi tình đột nhiên dừng lại.

"Ơ?" Byun Baekhyun mở ánh mắt đang mê loạn ra, vẻ mặt khó hiểu.

"Em có còn nhớ không," Dường như Park Chanyeol đang cố ý giày vò cậu, "Có một lần chúng ta làm tình, em đã nói là em yêu anh?"

"Nha. . ." Byun Baekhyun nheo lại mắt, "Anh lại nghi ngờ lời em nói là thật hay giả sao? Đây coi như là thẩm vấn sao? Kiểm sát trưởng? A a —— "

Bàn tay to lớn của Park Chanyeol chụp lên chỗ yếu ớt của cậu, hàm răng khẽ cắn vào cái cổ nhạy cảm.

"Không có. . . Chỉ là anh muốn nghe một lần nữa."

Chơi xấu mà dùng ngón tay cái cọ cọ vào chỗ hiểm, Park Chanyeol cắn lỗ tai của cậu, thanh âm trầm thấp hư ảo như mộng cảnh, "Byun Baekhyun, anh muốn nghe em nói một lần nữa."

Byun Baekhyun bị khiêu khích nên toàn thân run rẩy, đưa mắt lên nhìn vào ánh mắt rõ ràng là đang nhẫn nại nhưng càng nhiều hơn nữa chính là sự chờ mong của Park Chanyeol. Trong lòng vốn muốn trêu chọc hắn một chút nhưng đột nhiên không làm nữa, giống như những con ác ma trong người cậu đều bị người trước mắt bóp chết. Park Chanyeol đã từng dùng virus để hình dung Byun Baekhyun, bởi vậy mới nói... hắn chính là Ampicillin của cậu, rửa rạch tất cả tăm tối, ngờ vực, mưu kế và độc tính trên người cậu. Cuối cùng chỉ còn lại một Byun Baekhyun sạch sẽ nhất, hoàn chỉnh nhất.

—— Sao cậu có thể không cảm tạ hắn.

"Em yêu anh."

Thân thể Park Chanyeol bỗng chốc trở nên cứng đờ, hắn đưa mặt mình đến sát mặt Byun Baekhyun, biểu cảm trên mặt khó diễn tả bằng lời.

"Em yêu anh."

Park Chanyeol ôm chặt lấy cậu lần nữa, Byun Baekhyun thấy trên xương sườn của mình truyền tới cảm giác áp bách, có hơi đau, nhưng vẫn không muốn đẩy ra. Park Chanyeol bóp quai hàm của cậu, xác nhận trong mắt của chỉ có mỗi mình hắn, sau đó khẽ lắc đầu nói, "Byun Baekhyun, anh không có nghe rõ."

Byun Baekhyun trực tiếp câu chân lên, cả người hoàn toàn móc lên người của Park Chanyeol. Bàn tay theo hai bên eo của Park Chanyeol vói lên, tình dục mà vuốt ve phía sau lưng của hắn, sau đó vòng qua bờ vai của hắn. Park Chanyeol nâng Byun Baekhyun xấu xa đang móc trên người mình đi mấy bước vào phòng ngủ rồi ngã xuống giường. Byun Baekhyun bị hất văng, nhưng mà cánh tay ôm qua lưng của Park Chanyeol vẫn không có buông ra, làm cho Park Chanyeol cũng trực tiếp đè lên.

"Em yêu anh, Park Chanyeol. Em yêu anh."

Nhìn thấy con gấu lớn đè trên người mình vẫn không có phản ứng gì, Byun Baekhyun không khỏi nở nụ cười, đẩy hắn một cái.

"Này, anh có nghe được không đó. A... —— "

Dĩ nhiên là Park Chanyeol mau chóng bật dậy nuốt nửa câu sau của cậu vào trong miệng. Đợi đến lúc nụ hôn kéo dài dằng dặc như cả một thế kỷ kết thúc thì Byun Baekhyun đã choáng váng đầu óc vì thiếu oxy. Park Chanyeol ghé vào bên tai cậu, tiếng nói khàn khàn khêu gợi lại vang lên,

"Anh nhớ rõ em đã hỏi anh chuyện điên cuồng nhất mà anh từng làm là gì."

"Loại chuyện này anh vốn nghĩ cũng không nghĩ tới, bởi vì điên cuồng với anh mà nói là ngang bằng với nguy hiểm và ngu xuẩn."

"Thẳng đến con người đáng ghét là em cứ thế mà xông vào cuộc sống có thể sẽ rất bình thản của anh, quậy tung tất cả những quy luật và tiết tấu mà anh đã bỏ công dựng nên. Anh mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào mà chúng ta đã biến thành cùng một loại người."

"Thế nên bây giờ anh cũng muốn làm rất nhiều chuyện điên cuồng."

"Ví dụ như hôn môi ở nơi công cộng, bị nghênh ngang cướp đi ngay trong hôn lễ, phản bội anh em, liều mạng đi nhảy bungee. . ."

—— "Với lại, nói cho em biết rốt cuộc là anh yêu em nhiều như thế nào."

Byun Baekhyun nheo lại đôi mắt như chú mèo hư đi ăn trộm cá, "A, cảm giác như phải gánh trách nhiệm nặng nề lắm ấy."

Hai chân thoáng cái bị Park Chanyeol nhấc lên, tiếng kêu la trong miệng cũng chưa kịp phát ra.

"Em nghĩ rằng em còn có thể chạy thoát sao?"

Lúc Park Chanyeol tiến vào trong cậu thì Byun Baekhyun chỉ cảm thấy khoái cảm đã lâu không được trải qua như là cơn hồng thủy đánh ập về phía cậu, dường như muốn làm cho cậu chết chìm trong đấy. Thân thể theo bản năng mà muốn phối hợp với Park Chanyeol, cả người gần như bị đâm đến mệt mỏi rã rời. Thân thể của hai người hòa hợp thế đấy. Park Chanyeol xoa xoa gương mặt của Byun Baekhyun, muốn thu hết vào mắt mỗi một biểu cảm nhỏ nhoi của cậu.

Gương mặt của Byun Baekhyun lúc lên đến cao trào luôn cực kỳ xinh đẹp, phóng đãng lại yếu ớt, suy sút mà diễm lệ. Park Chanyeol cúi người hôn lên trán của cậu, sau đó vịn cằm của cậu, như một vị bạo quân mà nhìn thẳng vào đôi mắt lăn tăn sóng nước của Byun Baekhyun.

Hắn muốn nhìn thấy trong mắt của Byun Baekhyun chỉ có mỗi mình hắn.

Hắn muốn Byun Baekhyun thuộc về hắn hoàn toàn.

Byun Baekhyun bị chơi đùa đến chỉ còn nửa cái mạng mà ngồi phịch ở góc giường, bờ vai lộ ra khỏi tấm chăn màu trắng, bàn tay xinh xắn áp lên mặt, mái tóc ướt đẫm nhưng vẫn mềm mại như trước, yếu ớt chống đỡ đôi mắt híp lại vì buồn ngủ. Park Chanyeol quay đầu lại nhìn đồng hồ trên tường, hai giờ mười lăm. Hắn nở nụ cười, tựa vào bên cạnh Byun Baekhyun, dùng tay vén tóc mái của Byun Baekhyun sang một bên, buồn buồn nói,

"Đã mở phiên toà rồi, làm sao bây giờ."

"Vậy thì đừng đi, sau này em sẽ nuôi anh." Byun Baekhyun mệt mỏi nên mơ mơ màng màng, miễn cưỡng đáp lại.

Park Chanyeol bật cười, dùng cái mũi cọ cọ chóp mũi của cậu, cánh tay vòng qua eo của cậu, cánh tay còn lại luồn xuống dưới cổ, kéo người kia vào trong ngực mình.

Nếu như nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu tiên Byun Baekhyun ngoan ngoãn để hắn ôm gọn vào lòng.

Có lẽ là ánh mặt trời đã chuyển hướng, trong phòng đột nhiên trở nên sáng hẳn. Park Chanyeol chú ý tới chiếc nhẫn mà hắn đã giúp Byun Baekhyun bảo quản hơn mười năm giờ lại được cậu đeo vào tay, nó đang lóe lên ánh sáng tinh khiết.

—— Ngày hôm qua chúng ta có được nhiều hơn ai hết.

Đây cũng là lúc suy nghĩ về ngày mai.




Park Chanyeol không ngủ, vẫn duy trì tư thế ôm Byun Baekhyun nhìn cậu ngủ đến năm giờ chiều. Sắc trời bên ngoài đã chuyển sang một màu da cam ấm áp, ánh sáng luồn qua khe hở giữa rèm cửa vẽ nên những hoa văn trừu tượng trên mặt tường. Lông mày Byun Baekhyun cau lại một giây, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra, trông thấy Park Chanyeol vẫn ngồi ở đó nhìn mình chằm chằm thì lại càng hoảng sợ.

Byun Baekhyun khẽ đạp Park Chanyeol một cái, sau đó kề đầu lại gần hơn, hình như cậu còn chưa tỉnh ngủ, phát âm có chút không rõ,

"Em đói bụng."

Park Chanyeol nhếch mày: "A? Anh tưởng là mới cho em ăn no rồi."

Thấy Byun Baekhyun vểnh môi lên, Park Chanyeol vội vàng tươi cười làm lành mặc cho Byun Baekhyun bấu chặt tấm chăn, sau đó hắn lập tức xuống giường.

"Được rồi, anh đi nấu cơm."

Nhiệt độ của nồi cơm điện dần tăng cao, lúc đến điểm giới hạn thì từng đợt hơi nóng bốc lên không ngừng. Park Chanyeol chống khủy tay lên mặt bàn nhìn cảnh mặt trời sắp xuống núi bên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Bầu trời đỏ rực như khúc ca Marseilles.

Byun Baekhyun cắn môi dụi mắt, trên người mặc áo sơ mi của Park Chanyeol, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, hình như là còn lơ mơ, hướng về phía Park Chanyeol đang ngây ngẩn mà nở một nụ cười ngu ngu.

Trên con đường đời tấp nập, anh chỉ cần có một mình em là đủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top