Chapter 4
-IV-
Rất trùng hợp. Khi cậu đi vào sở cảnh sát, Park Chanyeol cũng vừa lúc ở đó.
Xem như là do vận khí của cậu tốt, bởi vì tỷ lệ một nhân viên nhàn hạ như Park Chanyeol có thể xuất hiện ở sở cảnh sát lúc này thật sự không lớn.
Từ chối cho ý kiến mà cười cười, xoay người quẹo vào thang lầu, sau đó không nhanh không chậm mà từng bước một đi lên.
Cậu biết Park Chanyeol thấy cậu, dù cho cậu chỉ thoáng qua trước mặt hắn 0.1s.
Cậu cũng biết Park Chanyeol sẽ theo kịp. Quả nhiên, lúc cửa thang lầu còn chưa kịp khép lại, phía sau cũng đã truyền đến tiếng bước chân rất nặng và trầm ổn.
Trong lòng Byun Baekhyun không khỏi cảm thấy đắc chí, không quay đầu lại, làm như không biết phía sau có người đi theo, chậm rãi mà đi lên từng bậc thang. Park Chanyeol đi theo phía sau, nhưng vẫn nhất mực giữ khoảng cách nữa tầng lầu với Byun Baekhyun.
Không biết đi rồi bao lâu, Byun Baekhyun phát hiện cậu đã đến tầng cao nhất. Tay cầm chuôi cửa lạnh lẽo, gạt xuống một cái, thong thả đi ra ngoài. Tầng cao nhất gió thổi rất lạnh, sân thượng lộ thiên luôn rất thoải mái. Byun Baekhyun đi về phía trước vài bước, rốt cuộc dừng bước, xoay người về sau, quay đầu lại nhìn Park Chanyeol còn đang đứng ở cửa cầu thang.
Park Chanyeol vẫn đứng ở đó, keo kiệt không chịu bước thêm một bước.
"Vụ án điều tra thế nào rồi? Park đại trinh thám." Byun Baekhyun không thèm để ý khoảng cách giữa cậu và Park Chanyeol có chừng 20 mét, thích ý mà tựa vào bên cạnh sân thương hỏi.
Park Chanyeol xa xa mà nhìn Byun Baekhyun tựa vào sân thường, bộ dạng hận không thể đem nửa người treo lên không trung, đột nhiên trong lòng co quắp một trận.
"Cậu cứ vội vã tìm hiểu tin tức như vậy sao?" Nói xong rồi mới cảm thấy có chút lỡ lời, dù sao Byun Baekhyun cũng là người nhà của nạn nhân, hiện nay coi như nửa người ủy thác của hắn."Yên tâm, hiện nay tôi chưa phát hiện ra được một chút chứng cứ nào bất lợi cho cậu, trừ biểu kiện kỳ lạ của cậu sau khi phát hiện vụ án."
Cách xa như vậy, Park Chanyeol cũng nhìn tới được vai Byun Baekhyun khe khẽ run lên một chút, hình như là bởi vì nhịn không được mà bật cười.
Cậu ấy đứng ở rất xa, quay đầu lại nhìn về phía Park Chanyeol, trên mặt là tiểu ý trong dự liệu của Park Chanyeol.
"Park đại trinh thám, công việc của cậu là tìm kiếm phạm nhân, điều tra rõ vụ án này, không phải nhằm vào tôi để điều tra chứng cứ có lợi hay bất lợi cho tôi."
"Tìm phạm nhân, điều tra án, tôi sẽ làm tất cả." Park Chanyeol ngửa đầu nhìn lên bầu trời. "Nhưng mà Byun Baekhyun, cậu không nên trưng ra vẻ mặt như cậu rất để tâm."
Một đứa cháu trai thờ ơ khốn khiếp có thể đứng cạnh thi thể của dì mình suốt cả một đêm mà hiện tại cư nhiên lại để tâm đến từng lời nói mà yêu cầu mình nâng cao hiệu suất tìm được phạm nhân và điều tra rõ vụ án?
Đùa phải không.
Byun Baekhyun nhếch môi, ngẩng cổ lên lắc qua lắc lại, không nhanh không chậm mà nói: "Vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy, để tâm nhất định là phải khóc lóc ỉ ôi, không kiềm chế được nước mắt mới được coi là phương thức biểu đạt chứ?"
Park Chanyeol hoài nghi mà nhướng mày lên. Người kia, đang nói với hắn, dì cậu ấy đã chết, kỳ thực trong lòng cậu ấy rất khốn khổ?
"Tôi cũng không nói như vậy." Byun Baekhyun hình như đã xem thấu Park Chanyeol từ trong ra ngoài, trong lòng đã có dự định phản bác lại câu nói mình vừa nói ra một giây trước.
Park Chanyeol khó hiểu mà nhìn Byun Baekhyun. Hắn cảm thấy năng lực suy luận của mình không kém, nói thừa, hắn là một trinh thám, vấn đề khó khăn nào mà chưa từng thấy qua. Nhưng đối với Byun Baekhyun, hắn thật sự hoàn toàn không thể đọc được bất cứ dự liệu nào.
Bởi vì hắn bẩm sinh đã lý trí, mà Byun Baekhyun hoàn toàn không đi theo nhịp của lẽ thường.
Vì vậy bộ não thông minh nhưng máy móc của Park Chanyeol ở trước mặt Byun Baekhyun liền trở thành một mảnh vải đen. Mặc dù rất cố gắng để đọc được suy nghĩ của Byun Baekhyun, lại thế nào cũng làm không được, thật giống như sóng điện não của hắn thuộc tần số AM, mà Byun Baekhyun lại thuộc FM.
Đối phương lại không thèm để ý chút nào mà thờ ơ trước sự hoang mang của Park Chanyeol, hướng về Park Chanyeol vẫy tay: "Cậu đứng chỗ đấy không khó chịu đến cuống cuồng sao, nói nhiều cũng mệt, qua đây chút đi."
"Không cần." Park Chanyeol lui ra phía sau một bước, bàn tay đưa nắm lấy chuôi cửa của thang lầu.
"Thật mà, tôi cũng không phải yêu quái có thể ăn thịt cậu. . ."
Byun Baekhyun lời còn chưa dứt, chớp mắt, đột ngột mà bắn ra ra một trận cười to: "Ha ha ha ha ha, Park Chanyeol, cậu sợ cao?"
Park Chanyeol nhíu chặt vùng chân mày bị tóc mái che quá 80%, trong ánh mắt rực lên ngọn lửa.
Byun Baekhyun so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn nguy hiểm hơn. Chuyện hắn sợ độ cao, coi như mà trong đám bạn bè cũng chỉ có Kim Jongin biết.
Kim Jongin biết không? Hắn thậm chí còn không dám xác định. Tính cách của hắn khiến hắn che giấu tất cả tình cảm bình thường rất giỏi, tựa như hiện tại, rõ ràng đứng ở sân thượng của tầng cao nhất, trên mặt hắn cũng không đổi sắc, chỉ là vững vàng mà đứng ở cửa thang lầu, cũng không có gì đáng trách, tùy tiện tìm một lý do có lệ cũng có thể cho qua.
Ánh mắt rực lửa bắn về phía Byun Baekhyun đang ở đối diện cười đến hài lòng, hắn cảm thấy máu nghẹn ngay cổ họng, vạch trần không chút lưu tình, hơn nữa không cho mình một con đường sống. Tuy rằng âm cuối lên cao, nhưng giọng điệu của Byun Baekhyun 100% là câu khẳng định.
Hắn không khỏi có chút buồn bực.
Kỳ thực hắn chẳng bao giờ cố gắng muốn che giấu chuyện hắn sợ độ cao. Tuy rằng không phải là ưu điểm gì, nhưng chí ít Park Chanyeol không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, nhưng mà hắn đã quá quen với việc kiềm nén tất cả tình cảm của mình, bạn bè nhìn không ra, hắn cũng lười đi nói.
Nhưng mà bây giờ nhìn Byun Baekhyun ở trước mắt, Park Chanyeol lại cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa vô cớ cháy lên. Nhân vật nguy hiểm này, nhân vật nguy hiểm này hiện tại đã hiểu hắn hơn rất nhiều bạn bè của hắn.
Byun Baekhyun vẫn như cũ, không biết sống chết mà đùa hắn: "Đi đến phía trước một bước cũng không được sao? Một bước thôi? Tôi xin cậu đấy, nơi này chỉ mới tầng năm mà thôi!"
Nói xong lại khôi phục trạng thái nửa người treo lơ lửng trên bầu trời của mình khi nãy: "Như vậy thì sao? Sợ không?"
Sau đó hận không thể đem hai chân bước ra ngoài sân thượng, chỉ chừa non nửa thân thể ở bên trong: "Như vậy thì sao?"
Byun Baekhyun đứng ở chỗ cao lung lay sắp đổ, tự mình đùa thật là hài lòng. Ánh mắt nhìn đến vẻ mặt ngày càng thối của Park Chanyeol, lại nhất thời cảm giác mình có chút buồn chán, liền hậm hực nhảy xuống, đi đến gần Park Chanyeol vài bước.
"Đùa đủ chưa?" Park Chanyeol dùng sức đè nén cảm xúc sắp bùng nổ của mình, giọng điệu lúc nói chuyện thậm chí như người lớn đang trách cứ đứa trẻ bướng bỉnh.
Byun Baekhyun ngẩng đầu, nhìn thấy vùng chân mày trên mặt Park Chanyeol cau lại, còn tưởng rằng Park Chanyeol sẽ nổi giận.
Thình lình, Park Chanyeol chỉ nhìn sang chỗ khác, nhìn vào không khí chậm rãi mà nói:
"Hiện tại cậu đã biết một bí mật của tôi, cậu cũng phải nói cho tôi biết một bí mật của cậu mới được."
Byun Baekhyun có chút ngoài ý muốn mà mở to hai mắt, dường như không tin những lời này là từ trong miệng Park Chanyeol nói ra.
Hai người bọn họ thật ra vẫn khiến đối phương đoán không ra, nhìn không thấu.
Nhưng mà như thế này mới thú vị, không phải sao.
Mỉm cười, vẫn như cũ mà dùng giọng điệu không nhanh không chậm đáp trả:
"Bí mật của cậu là tôi nhìn ra được, cũng không phải chính miệng cậu nói cho tôi biết. Cho nên tôi không có lý do gì để nói cho cậu biết bí mật của tôi, đây căn bản không công bằng."
Park Chanyeol cũng cười, lộ ra hàm răng tuyệt đẹp.
"Bây giờ cậu không nói, sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ phát hiện, hoặc có lẽ, một ngày nào đó tôi sẽ làm cậu chính miệng nói cho tôi biết."
Byun Baekhyun hếch cằm lên, nhìn thẳng khóe mắt hẹp dài của Park Chanyeol: "Muốn xem thấu chuyện trong lòng tôi. Mặc kệ thế nào, chúc cậu may mắn."
Sau đó hai người đều nở nụ cười, cười đến con mắt nheo lại.
Thật là kỳ quái. Rõ ràng hai người bọn họ vừa rồi quan hệ vẫn rất lúng túng, hiện tại lại biểu hiện ra như rất thân thiết.
Chân tướng vĩnh viễn ngược lại hoàn toàn so với vẻ ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top