Chương 7
Tôi gọi điện rất nhiều lần nhưng Bạch Hiền không nghe máy. Tối rất muộn rồi, không hiểu năng lực nào xui khiến tôi đến quán cà phê nơi em nhận việc, nhưng quản lí nói hôm nay em không có đi làm. Lúc tôi trở về nhà, bên ngoài hiên hút gió lạnh ngắt , mà ở cửa là chiếc điện thoại của Bạch Hiền nằm trỏng trơ. Thế là cảm giác có chuyện không tốt, tôi đỗ ô tô trong sân, quyết định cuốc bộ đi tìm Bạch Hiền. Tôi đoán khả năng cao là em cũng đi bộ. Trước đây, Bạch Hiền thích đi đường tắt, con đường em chọn thường là đi tắt qua công viên, thế nên tôi cứ dựa theo những thói quen về em mà đi tìm.
Khuya lắm rồi nên công viên đương nhiên vắng lặng. Ánh đèn đường chỉ sáng lờ mờ, phía xa xa còn vọng lại tiếng nhạc trong mấy quán bar. Tôi vừa chạy trên con đường dài trống trải vừa nghe gió đêm thổi ù ù. Đi hết lối rẽ vào cổng công viên, khi tôi chuẩn bị rẽ ra đường lớn nào ngờ vô tình trông thấy dưới gốc cây sồi đằng xa khoảng ba bốn người giằng co như đánh lộn. Thật ra tôi không có hơi sức lo chuyện bao đồng, lại đang bận đi tìm Bạch Hiền, nhưng một trong những bóng người đó ở nơi bóng tối đó như phát ra tia sáng quen thuộc khiến tôi phải dừng chân.
''Làm cái gì đấy?''
Tôi nhảy vội qua hàng rào, chạy đến. Mấy người kia khi thấy có người đến thì lập tức quay lại. Không hiểu có phải do tôi có năng lực gì khiến người ta khiếp sợ hay không, nhưng khi tôi tiến thêm vài bước bọn họ liền hoảng hồn chạy mất, bỏ lại dưới gốc cây một thanh niên đang không ngừng run rẩy.
Bên dưới gốc sồi ngập trong lá khô. Tôi mở điện thoại định tiến đến hỏi han, người kia có vẻ rất hoảng hốt gục đầu xuống không muốn tôi trông thấy. Tiếng khóc thê lương lẫn trong tiếng bước chân đạp lên lá khô, tôi chần chừ không dám mở điện thoại nữa. Người đó vẫn khóc, thanh âm càng lúc càng đau lòng. Tiếng khóc cứ âm ỉ trong cổ họng, giống như không dám khóc to, không dám để người khác nghe thấy. Có thể nhẫn nhịn, có thể cam chịu đau khổ đến mức này...
Tôi hít một hơi thật sâu, cất chiếc điện thoại vào trong túi áo. Một trận gió đêm lại tràn đến, như chặt đứt thanh âm nức nở. Ánh đèn đường có lẽ vẫn hắt được đến đây, nhưng tôi tình nguyện che khuất đi ánh sáng ấy. Bóng của tôi đổ về phía trước, ôm lấy thân ảnh nhỏ bé dưới gốc cây sồi
''Về thôi, anh đến đón em.''
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng nức nở trong bóng đêm cô tịch, tôi đã nhận ra đó là Bạch Hiền. Ở trong tình cảnh đó, cho dù hận ba kẻ vừa tẩu thoát kia đến thấu xương tận tủy nhưng tôi cũng không thể đuổi theo mà bỏ lại em một mình ở đây.
Sau giáng sinh, khí trời vẫn chẳng ấm lên. Gió đêm lạnh quá, tôi cởi áo khoác trùm lên chiếc áo khoác đã bị xé rách của Bạch Hiền.
''Em đừng khóc.''
Cho dù tôi biết có nói trăm vạn câu đừng khóc thì cũng chẳng thể dỗ yên được Bạch Hiền. Lúc được tôi ôm vào lòng, cả người em vẫn còn đang run lên, có lẽ do lạnh, hoặc cũng do sợ hãi nhiều hơn. Tôi hẳn phải cảm ơn ông trời vì cho tôi đến kịp lúc. Nếu tôi đến muốn chút nữa thôi, hoặc giả khi nãy vô tâm né tránh, em chắc còn đau khổ hơn hiện tại bội phần.
''Để anh cõng em về.''
Tôi hạ thanh âm, cố gắng nói thật nhẹ nhàng bởi vì biết em cũng luôn sợ tôi.
Bạch Hiền như lọt thỏm trong chiếc áo phao dày của tôi, để tôi máy móc sắp xếp. Tôi cõng em trên lưng, suốt cả quá trình từ công viên trở về nhà, cả hai đều im lặng.
Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần đêm nay tôi an ủi em một chút, che chở cho em một chút, đau thương hôm nay em sẽ dễ quên đi. Nhưng mà bây giờ tôi đâu còn là Xán Liệt của ngày trước, đâu còn là người luôn cho em những dịu dàng. Tôi không phải thần thánh nên chẳng thể nào chữa lành mọi vết thương.
Lúc bước vào trong nhà, tôi lại một lần nữa ôm lấy em.
''Em đừng sợ, có anh ở đây rồi.''
''Sau hôm nay, chúng ta làm lại...''
Thế nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Bạch Hiền đã hoảng hốt rời khỏi vòng tay tôi. Em ôm lấy đầu, sau đó vội vàng chạy vào nhà tắm, khóa cửa lại. Tiếng nước xả ồ ạt trong nhà tắm, tôi đập cửa liên tục nhưng em cũng không mở ra.
Đau khổ của em, tôi vĩnh viễn không hiểu được. Chợt nhớ lại một câu nói của ai đó: ''đừng nói thấu hiểu nếu bạn không phải là người chịu đau.'' Trên đời này có trăm vạn nỗi đau, không nỗi đau nào giống với nỗi đau nào. Tôi có thể cũng từng trải qua thống khổ bị em phản bội, bị em lừa gạt, nhưng suy cho cùng, tôi chưa từng mong muốn em nhận kết quả như hôm nay.
Vòi nước vẫn xả không có dấu hiệu dừng lại. Qua kính cửa, tôi nhìn thấy bóng em giữa bọt nước trắng xóa.
''Bạch Hiền...''
''Bạch Hiền, mở cửa cho anh..''
''Em mở cửa ra, xin em đấy.''
Chính là nói gì cũng vô tác dụng.
Tôi nghe thấy tiếng khóc thê lương hòa vào trong tiếng nước chảy, có cảm giác mỗi dòng nước trong kia đều mang theo nỗi đau đớn tột cùng của Bạch Hiền.
Không còn cách nào khác, tôi liền phá khóa cửa. Sau một hồi dùng hết vật dụng có thể đập được trong nhà, cánh cửa nhà tắm cũng chịu bật ra. Vòi nước vẫn mở và dòng nước trên sàn nhà tắm đã nhiễm màu đỏ hồng.
''Bạch Hiền.''
Tôi vội vàng bế em lên, lại nhìn thấy bàn chải cọ lưng dưới dòng nước cũng thấm màu đỏ máu.
''Xin lỗi.''
Xin lỗi cái gì? Thật ra anh có trách em đâu.
''Xán Liệt, em thật dơ bẩn mà.''
Đồ ngốc, em như thế não cũng là người anh lựa chọn cùng đi đến hết cuộc đời này.
Lúc được tôi bế lên, Bạch Hiền gần như sắp hôn mê. Cả thân thể em đều đỏ ửng những vết cào xước tự gây ra.
Tôi không hiểu rốt cục em muốn tẩy đi cái gì mà phải làm da thịt mình rách đến độ ấy.
Tôi đặt Bạch Hiền lên giường, vội vã tìm thuốc để bôi tạm thời. Chí ít hiện giờ cũng phải giúp em bớt đau đớn hơn.
Bạch Hiền ngay cả khi ngất đi khóe mắt cũng tràn ngập lệ. Tôi bất lực vì không thể khiến em đỡ thống khổ, lại hận mình cũng là một phần thống khổ trong cuộc đời em.
Thật ra tối nay tôi về muộn là bởi vì mọi người trong ban nhạc muốn họp bàn một chút về những vấn đề với công ti chủ quản. Mấy ngày nay người cấp trên không ngừng đưa ra khó dễ, thế mà mười giờ tối hôm nay tôi lại nhận được thông tin chủ tịch đã đồng ý thông qua album nhạc tôi sự sáng tác.
''Album lần này anh đều viết về em và chuyện của chúng mình.''
Tôi xoa xoa gò má của Bạch Hiền, phát hiện ra không còn cảm giác mềm mịn như mọi khi. Em gầy đi quá nhiều rồi.
Hiện tại, tôi quyết định sẽ quay lại. Dù không biết có thể đi đến đâu, nhưng trong trái tim tôi, ngoại trừ em thì không thể chừa chỗ cho một người nào khác. Tôi yêu em. Tình yêu của tôi đã xuất hiện kể từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, và tôi sẽ mang nhất kiến chung tình ấy đi hết đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top