Chương 41 + 42 + 43 + 44 + 45

41. [Byun Baek Hyun]

Trời xanh đùa cợt tôi,

Khiến cho tôi mất đi tất cả,

Chỉ còn có cậu bên cạnh,

Đôi mắt nhắm rồi lại mở ra,

Sợ rằng cậu đến bên tôi chỉ là ảo mộng.

________

Những người tôi yêu thương nhất, phút chốc đi đến nơi đâu tôi tìm không thấy, nhận ra rằng, họ vĩnh viễn sẽ không trở lại.

Khóc đủ nhiều, nước mắt cũng khô đi, trái tim như bị lưỡi dao rạch từng vết từng vết, không ai quan tâm đến cảm nhận của tôi.

"Chan Yeol..."

Chỉ có vòng tay cậu ấy vẫn còn siết chặt.

"Sao?"

Vòng tay thật ấm áp, tôi không nở rời đi.

"Lúc trước chúng ta kết hôn là vì lợi ích gia tộc."

"..."

Cánh tay cậu ấy nới lỏng ra, nhìn sâu vào mắt tôi.

"Tại sao lại nói những lời này."

"Hiện tại... tôi không xứng với cậu..."

Bây giờ còn có quyền gì níu kéo?

"Tôi sẽ đi..."

"Đi?" Cậu ấy nhíu mày, "Hiện tại cậu có thể đi đâu?"

Đúng vậy, tôi có thể đi đâu?

Cha mẹ mất rồi, anh trai mất rồi, những người yêu tôi đều không còn nữa.

"Tôi... sẽ nghĩ cách..."

"Cậu thì có thể nghĩ ra cách gì chứ!"

Cậu ấy đột nhiên quát lên một tiếng khiến tôi có điểm sợ hãi.

"Tôi không muốn... liên lụy cậu... còn có... làm phiền cậu..."

Có lẽ nhìn thấy bộ dạng lo lắng của tôi nên cậu ấy dịu dàng đi hẳn.

"Bằng cách nào chứ."

Xoa bàn tay to lên mặt tôi.

Chan Yeol a, ngay cả bàn tay cậu cũng vô cùng ấm áp.

Có biết hay không, tôi lưu luyến độ ấm này thật nhiều.

"Cho phép tôi... chăm sóc em."

Cậu ấy đột nhiên kề sát mặt khiến tôi vô cùng bối rối, vừa định xoay đi lại bị bàn tay của cậu ấy khống chế, sau đó đôi môi liền bị bao phủ.

Cảm giác khác lạ này, nỗi lòng bé nhỏ, nhẹ nhàng, ôn nhu.

"Tôi yêu em, Byun Baek Hyun."

Trong nháy mắt, trái tim tôi như ngừng đập.

Không tin được người nói ra những lời này lại chính là cậu ấy —-

Park Chan Yeol từng căm hận tôi như vậy.

Tôi hiện tại, không biết dùng từ gì để diễn tả,

Mất đi nhiều, mà nhận lại cũng nhiều.

42. [Park Chan Yeol]

Khi không gian chỉ còn một màu u tối,

Em vẫn có tôi.

______

Tháng hai năm nay vẫn rét lạnh như cũ.

Cậu ấy bắt đầu sầu não, thậm chí còn có điểm tự ti.

Này đồ ngốc,

Rõ ràng em luôn có tôi ở đây.

Mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là em, nhắm mắt lại người cuối cùng nhìn thấy cũng là em, từ khi nào bên cạnh em đã là thói quen của tôi.

Rất muốn bảo vệ em, không cho bất cứ ai làm em thương tổn.

"Baek Hyun a..."

Đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay cậu ấy ngẩn người như vậy?

"Sao?"

Cậu ấy quay đầu lại, cố vẽ một nụ cười cứng ngắc.

Trong lòng nhói lên một trận.

Đồ ngốc, không muốn cười thì đừng có cười nữa...

Em biết hay không...

Em như vậy rất khó xem...

"Em... Còn buồn không."

Vô nghĩa.

Đương nhiên cậu ấy cùng cực khổ sở.

Nhưng giờ phút này tôi không biết phải nói với cậu ấy từ đâu.

"Không có a..."

Cậu ấy giả vờ như chính mình không sao, nhưng giữa lúc đang cười lại đờ ra, có lẽ thật sự mỏi mệt.

"Thực xin lỗi." Cậu ấy nói.

Vì sao lại xin lỗi tôi?

"Chúng ta ra ngoài một chút đi."

Muốn cùng cậu ấy giải sầu, mấy ngày nay hẳn cậu ấy nặng nề lắm.

"Đi đâu."

Tôi choàng áo khoác lên người cậu.

"Đến một nơi tươi đẹp."

43. [Byun Baek Hyun] Nơi anh đào nở rộ

Hoa nở rồi lại tàn, héo tàn lại nở hoa,

Một mùa lại một mùa, năm này qua năm khác,

Nhưng khi anh đi rồi,

Lưu lại nơi này, cũng chỉ có thê lương.

______

"Này, chúng ta đi đâu vậy?"

Cậu ấy lái xe đến một ngọn đồi nhỏ.

"Đi theo tôi."

Sau đó dắt tay tôi đi về phía trước.

Nơi này là một ngọn đồi gập ghềnh, có lẽ rất ít người đến, xung quanh cây nhỏ rậm rạp, hai bên đường có rất nhiều đám cỏ dại nhưng lại không có hoa.

"Cẩn thận một chút."

Bàn tay cậu ấy siết chặt bàn tay tôi, làm cho tôi có cảm giác cực kỳ an toàn.

Thực ra muốn nói tôi không phải con gái, đường nhỏ này tôi vẫn có thể tự mình đi được...

Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, bởi vì... tôi thích được cậu ấy nắm tay như vậy.

Cảm giác này thật tốt.

"Đó là nơi nào."

"Đến đó em sẽ biết."

Cậu ấy mỉm cười tiếp tục dẫn tôi đi tới, càng đi lại càng tò mò.

Nơi đó nhất định là một nơi tươi đẹp...

Nhanh chóng đến cuối rừng cây, Chan Yeol đột nhiên buông tay tôi chạy về phía trước.

Tôi hoang mang muốn hét lên tên cậu ấy, nhưng mà cậu ấy đã đứng lại trước mắt tôi.

"Tới rồi." Cậu xoay người nói với tôi.

Bước từng bước thật chậm đến bên cạnh cậu ấy.

"Em nhìn xem."

Tôi ngắm nhìn khắp xung quanh, nhất thời bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người.

Một mảng phấn hồng ánh mắt mi mắt, thấp thoáng từng lớp, tranh nhau khoe sắc.

Rừng anh đào đưa tôi vào thế giới thơ mộng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa bay vào lòng tôi.

Nhìn cánh hoa trong tay, không thể tin được trước mắt lại có cảnh đẹp như vậy.

"Thế nào? Thích không?"

Tôi ngây ngốc hướng về cậu ấy gật gật đầu.

"Nơi này lúc trước là tôi tình cờ phát hiện ra."

Cậu ấy... có phải muốn nói trước kia đã cùng Oh Se Hun đến đây?

Nhìn đến phong cảnh trước mắt, nghĩ Oh Se Hun đại khái cũng sẽ giống như tôi, đều kinh ngạc rồi vui vẻ, sau đó sẽ ưa thích thật nhiều.

Nghĩ đến đây tôi không khỏi có chút mất mác, dù gì đi nữa tôi đều không phải là người đầu tiên.

"Nghĩ gì vậy."

Cậu ấy đến bên cạnh huơ huơ tay trước mắt tôi.

"Không có a, nơi này thật đẹp."

Cậu ấy nghe tôi nói những lời như vậy tựa hồ rất hài lòng, còn có điểm đắc ý.

"Đúng vậy đúng vậy, là lần đầu tiên tôi dẫn người khác đến đây đó."

Sao? Là lần đầu tiên ư...

Như vậy...

"Ngay cả Se Hun còn chưa nhìn thấy đâu."

Đôi mắt cậu ấy nhìn xa xăm khiến tôi có chút áy náy, nếu không phải vì tôi... phải chăng người đứng nơi này là Oh Se Hun?

Lại là tôi tước đoạt hạnh phúc của người khác.

"Thực xin lỗi."

Nếu có thể thu lại lời nói, tôi nguyện làm điều gì cũng cam lòng.

"A, tôi không phải có ý đó... Tôi..."

Cậu ấy đột nhiên trở nên lúng túng, dường như muốn giải thích nhưng rồi lại thôi.

"Đồ ngốc."

Tiến đến kéo tôi vào lòng, cái ôm của cậu ấy đến bất ngờ quá khiến tôi có điểm ngượng ngùng.

Vừa định đẩy ra lại bị giữ chặt lấy.

"Thực xin lỗi, tôi không nên nhắc đến Se Hun."

Cậu ấy... giải thích với tôi sao?

"Tôi về sau sẽ không nhắc nữa."

"..."

Tuy mặt ngoài không nói gì nhưng trong lòng tôi vẫn là bị làm cho cảm động vô cùng. Rõ ràng không phải Oh Se Hun mà là chính tôi.

Vừa muốn nói lại bị Park Chan Yeol cắt ngang.

Cậu ấy nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, từng chữ từng chữ một hết sức rõ ràng —-

"Người tôi yêu hiện tại, chỉ có mình em."

44. [Park Chan Yeol]

Tôi ngắm nhìn cánh hoa tinh khiết,

Tiếc thương những mùa hoa ngắn ngủi,

Giống như cuộc đời mỏng manh,

Mà nhân gian quá rực rỡ, cuối cùng lại thống khổ điêu linh.

Cho dù là như vậy,

Phút giây cuối cùng chúng rơi xuống đất,

Cũng chưa bao giờ bi thương.

_________

"Người tôi yêu hiện tại, chỉ có mình em."

Tôi ôm lấy cậu ấy, cảm giác cậu vì thẹn thùng mà cúi đầu, trán chạm lên vai tôi, nhẹ nhàng vòng tay qua thắt lưng tôi.

"Chúng ta tới đó ngồi đi."

Tôi dẫn cậu ấy đến dưới tàng cây anh đào, ngồi xuống nơi gốc cây. Những ngày qua trời đều mưa làm cỏ cây xanh mướt.

Kéo cậu đến bên, làm cho cậu ấy tựa vào lòng mình.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Tôi nói với cậu ấy như vậy.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thật tươi mát, nhưng vẫn là sợ cậu ấy bị lạnh, vội tháo khăn quàng cổ choàng cho cậu ấy.

"A, vậy còn cậu, tôi không cần."

"Nghe lời."

Tôi quấn thật nhanh, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu ấy.

Bàn tay giống như một khối băng.

Còn nói là không lạnh.

"Baek Hyun a..."

"Sao."

"Tôi yêu em."

"..."

Cậu ấy sửng sốt một chút, không nhìn tôi cũng không trả lời.

Đây vẫn chính là lần đầu tiên đối với cậu ấy nói ra tiếng yêu.

"Xin em hãy bên cạnh tôi."

"Chúng ta... không phải đã bên nhau sao."

"Lời này, là thật tâm."

"..."

Lại là một lần im lặng, không tự tin như vậy sao.

Em vẫn không tin tôi yêu em?

Thật lòng mà nói, không biết từ khi nào... tôi đã yêu em mất rồi.

Muốn bảo vệ em, muốn chăm sóc em, ôm em, bắt giữ em, muốn hôn em, thậm chí muốn cùng em làm chuyện đó.

Chẳng lẽ như thế này không phải là yêu ư.

"Này... Tôi đang thổ lộ với em đó..."

"Sao..."

"Có hiểu hay không vậy."

"A... Em cũng yêu anh..."

Tôi cười, ôm chặt lấy cậu ấy.

Ánh trời chiều xuyên thấu qua lớp lớp anh đào, ấm áp chiếu rọi vào chúng tôi.

Sau đó lại một hồi lâu im lặng.

"Em mệt rồi." Cậu ấy nói.

Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, đều bận rộn lo hậu sự cho cha mẹ.

"Chúng ta thi đấu đi, được không?" Tôi nói với cậu ấy.

"Thi đấu cái gì?"

"Cùng nhau ngủ xem ai thức dậy trước."

Đại khái là buồn chán quá tôi mới nghĩ ra trò này.

"A, vậy anh thua chắc rồi."

"Còn chưa chắc đâu."

Tôi trêu chọc vỗ nhẹ lên trán cậu ấy.

Tôi không phủ nhận lời người đó nói, bởi mỗi ngày người gọi tôi rời giường đều là cậu.

"Bắt đầu đi."

Cậu ấy nhắm hai mắt lại trước, có lẽ vì quá mệt mỏi nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Nhìn gương mặt bình an đó, tôi cũng mỉm cười nhắm mắt lại.

45. [Byun Baek Hyun]

Hiện tại người thua là tôi,

Sau này người thua vẫn là tôi.

Có lẽ trận đấu này một chút cơ hội thắng anh tôi cũng không có.

_____

"Này, Baek Hyun, dậy đi thôi."

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Chan Yeol.

Tôi không tình nguyện mở mắt ra, nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt của cậu ấy.

Tà dương chiếu rọi lên người chúng tôi.

Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi đang thi đấu với cậu ấy.

Mà kết quả hiện tại chính là...

"Em thua nhé."

Cậu ấy nghịch ngợm hướng về phía tôi nháy mắt.

Không thể tin được, cậu ấy thức giấc sớm hơn cả tôi.

"Ừ thì thua rồi."

Tôi dụi mắt, miễn cưỡng nói một câu.

"Gần đây em mệt mỏi lắm có phải không."

Cậu ấy phủi những cánh hoa bám trên người tôi đi.

"Có lẽ vậy."

"Về nhà thôi."

"Ừ."

Kéo tôi đứng dậy, lúc vừa định bước đi đã thấy cậu ấy ngồi xổm xuống đưa lưng về phía tôi.

"Lên đây."

Đây là... cõng tôi sao?

"Em tự đi được mà."

"Nghe lời, lên đi."

"A..."

Tôi nhoài người về phía tấm lưng rắn chắc đó, hai tay khoác qua cổ, sau đó kề sát mặt cậu ấy.

Anh thực sự rất bình yên, giống như một ngọn lửa, mang đến cho tôi thật nhiều hơi ấm.

Tôi tin anh.

Cho dù đường nhỏ gập ghềnh tôi cũng không sợ.

Bởi vì người mang tôi trên lưng... chính là Park Chan Yeol.

Cho dù tương lai nghiệt ngã tôi cũng không sợ.

Bởi vì người bên cạnh tôi hiện tại...

Không ai khác, chính là Park Chan Yeol.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: