(ChanBaek/Edited) Nằm cùng - Chương 5


[Năm]
Phác Xán Liệt cũng không phải là người lương thiện, mua được một kĩ nam, nếu muốn đuổi đi thì cũng không phải việc quá khó khăn. Chỉ là đồ đạc dùng lâu còn có thể có cảm tình huống chi là con người.

Hơn nữa lại còn giống Thanh Sương như vậy.

Lưu Cương không phải là không biết điều, Phác Xán Liệt tự mình bày rượu gọi hắn đến, chỉ là một người kĩ nam, chung quy không đến mức hết lần này đến lần khác mở miệng. Tuy rằng lần đầu gặp mặt Lưu Cương đã bị người bên cạnh Phác Xán Liệt thu hút, rốt cuộc là khí hậu phía nam tốt như thế nào lại có thể trắng nõn như vậy. Thế nhưng vẫn có cảm giác nói không ra lời, cảm thấy có hứng thú.

Mất cả buổi tối để tiếp đãi Lưu Cương, cùng uống rượu cùng cười nói, cuối cùng đem người này tống vào phòng, Phác Xán Liệt thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Phác Xán Liệt có đôi khi ngẫm lại, nếu như lúc đó không phải là phản bội, thì tâm tư của Thanh Sương, còn có thể nhiều như vậy sao?

Phác Xán Liệt đi ra bên ngoài, hắn căn bản không có ý định về nước, cũng không muốn tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình. Việc làm ăn ở nước ngoài đã phát triển, đâu còn muốn nghe theo tư tưởng cổ lỗ sĩ của cha, phải nối dõi tông đường không được nhờ vả người khác. Nhưng hết thảy chỉ là nghe nói, Phác Xán Liệt muốn tận mắt nhìn thấy.

Về đến nhà lại bắt đầu học lại từ đầu từ việc như thế nào để buôn bán. Khoảng thời gian đó, Phác Xán Liệt cảm thấy rất khó khăn, hết thảy mọi thứ đều chống lại hắn. Hắn đi cắt tóc, mặc tây trang, đeo kính mắt, chỉ vì hắn và phụ thân không hòa hợp. Thế nhưng cuối cùng, hắn lại đau lòng phát hiện, loại số mệnh này như thế nào cũng đều không chống lại được.

Cho đến khi hắn gặp Thanh Sương.

Bất quá từ nhỏ việc vặt vãnh trong tiệm đều để nhân viên làm, ngay cả mọi người thế nào hắn đều nhớ không rõ. Đều là người xuất thân khổ cực, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra khiến họ bị bán vào đây. Chỉ là có một hôm, một người dáng dấp thanh, giọng nói trầm bổng, ca hát rất tốt, hắn liền chọn cùng nhau uống rượu.

Thời gian học ở nước ngoài, Phác Xán Liệt có một người bạn thân là đồng tính. Khi đó Phác Xán Liệt cũng có mấy người bạn, cùng nhau ăn cơm nhưng chưa từng cùng nhau tâm sự sau cùng thì giải tán.

Trên người Thanh Sương không có mùi son phấn giống như những kĩ nam khác, từ nhỏ đã phải làm việc nặng, cũng không phải tạng người yếu ớt. Phác Xán Liệt không biết là hoa ở Như Sương Uyển tốt hay là bản thân hắn vốn là kiểu người này. Tất cả của Thanh Sương đối với hắn thật tò mò. Từ việc chi tiêu, ăn mặc tới việc du học của Phác Xán Liệt, Thanh Sương có thể tựa đầu lắng nghe cả một tối. Phác Xán Liệt kể cho Thanh Sương nghe về xí nghiệp nước ngoài, nói suy nghĩ của hắn, hắn nghĩ rằng mình có một ước vọng viển vông.

Về sau, cha của hắn phát hiện, không cho phép hắn dung nạp người như vậy, Thanh Sương bị mất đi tiếng nói trở thành người câm, thân thể cũng ngày một yếu đi. Lao động từ nhỏ cũng không giúp cậu vượt qua mùa đông kia.

Phác Xán Liệt rốt cuộc cũng không rõ, hắn là hận cha mình.

Hay là hận sự vô dụng của bản thân.
==

Phác Xán Liệt đã nhiều ngày bận bịu ở bến tàu giải quyết công việc, trái lại Biên Bá Hiền lại rất rảnh rỗi. Mắt thấy cửa ải cuối năm sắp tới, nếu như lễ mừng năm mới đến, chính là không thể thiếu được cùng Phác Xán Liệt dự tiệc xã giao. Đã nhiều ngày nhàn rỗi như vậy, liền đi đến chỗ Cỗ Liên Phong

Trên đường đi Biên Bá Hiền nhìn thấy một nhà bán bánh hoa quế, hương thơm lan cả con đường, mấy đứa trẻ cầm tiền đứng xếp hàng. Biên Bá Hiền cảm thấy thú vị, cũng đứng xếp hàng mua bánh. Nhân viên động tác nhanh nhẹn, chốc lát đã đến lượt. Biên Bá Hiền cầm bánh hoa quế nóng hổi trên tay, quay người liền đụng phải một người.

Biên Bá Hiền sửng sốt, nhưng Cố Liên Phong lại mở miệng trước.

"Đây không phải là Biên tiên sinh sao? Dạo này ngài không đến nhà sách, lần trước gửi cho ngài Hậu Hán Thư ngài đã nhận được chưa?"

Biên Bá Hiền gật đầu.

"Ngài có rảnh không đến tiệm sách ngồi uống trà một chút?"

Biên Bá Hiền cười, theo Cố Liên Phong đến nhà sách.

Vừa vào hậu viện, Cố Liên Phong liền không câu nệ nói, "Bộ đồ tây hôm trước cậu mặc thực sự rất đẹp."

Biên Bá Hiền cười vui, " Đến lễ mừng năm mới cũng có một bộ đồ mới." Vừa nói vừa chia bánh hoa quế làm hai nửa, đưa cho Cố Liên Phong một khối.

"Kỳ thực nếu hôm nay cậu không đến, tôi cũng chuẩn bị đi tìm cậu. Cấp trên lại có nhiệm vụ."

"Cái gì?"

"Mùng bốn tết sẽ có người của chúng ta đi dỡ hàng, là tàu buôn thuốc phiện của Phác gia. Hiện tại cục thông tin đã giám sát bến tàu, hải quan bên kia cũng chuẩn bị qua. Hiện tại họ muốn biết Phác gia và Lưu Cương có quan hệ ra sao."

Biên Bá Hiền chau mày, "Tôi biến mất ngày trước Lưu Cương làm khó Phác Xán Liệt, thuốc phiện ở bến tàu một tuần mới cho dỡ hàng. Thế nhưng..." Biên Bá Hiền dừng một chút, "Phác Xán Liệt cũng đã hối lộ Lưu Cương, anh chờ tôi xác định lại, ngày mai tôi tới nói với anh..."

"Cố Liên Phong."

Biên Bá Hiền bị âm thanh ngoài cửa cắt lời, trong lòng giật mình, nhìn người tới, tứ chi tê dại, không thể nhúc nhích.

"Hắc, cậu thật lợi hại, đã tìm tới rồi." Cố Liên Phong cười, đứng lên đón tiếp. "Bá Hiền cậu còn nhớ không, lúc cậu còn ở trường quân đội, người này là thầy giáo chủ nhiệm của cậu. Hiện tại phải gọi là Ngô đội trưởng."

Ngô Diệc Phàm cười cười, "Bá Hiền khẳng định nhớ tôi, đúng không, số 56?"

Biên Bá Hiền từ lâu đã khôi phục thần sắc trên mặt, cũng cười cười, "Đó là, Ngô đội trưởng." Lòng bàn tay nắm chặt, lại một trận lạnh người ập đến, cậu không rõ Ngô Diệc Phàm có biết cậu đang làm nhiệm vụ hay không.

"Cậu nghe Cố Liên Phong ở chỗ này làm sai vặt, người trước đây theo ta gọi đại ca đâu rồi." Ngô Diệc Phàm đùa, quay đầu nói với Cố Liên Phong: "Lộc Hàm gọi tới một người đầu bếp, cậu đừng có nói ăn cái gì cũng được! Được rồi! Tôi đi tản bộ một chút, về khách sạn trước đi. Đây là địa chỉ."

Cố Liên Phong nhận địa chỉ, liền đuổi khách.

Ba người nói tạm biệt, Ngô Diệc Phàm liền đứng dậy rời đi.

Biên Bá Hiền bình tĩnh nói, "Cố Liên Phong, tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Nói đi."

"Tôi hiện tại đang thi hành nhiệm vụ, trừ anh, tôi và cấp trên trực tiếp lãnh đạo, những người khác có biết không?"

"Đương nhiên là không, đây là cơ mật." Cố Liên Phong ngạc nhiên, "Cậu sợ là .. Ngô Diệc Phàm biết?"

Biên Bá Hiền lắc đầu, "Tôi e là.. bất cứ người nào biết. Vậy, rất kinh khủng.

Cố Liên Phong nắm vai Biên Bá Hiền, "Không, không phải là kinh khủng. Cậu là vì nước sôi lửa bỏng giúp hàng nghìn con người."

Biên Bá Hiền hít một hơi sâu.

"Tôi biết."

Advertisements

Occasionally, some of your visitors may see an advertisement here

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top