Chương 10
Cách một lớp thủy tinh, Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt bốn mắt nhìn nhau. Lúc này trong hai người tồn tại những cảm xúc đan xen không nói nên lời, những dòng suy nghĩ mờ ám... Mẹ nó!
Phác Xán Liệt tại sao lại ở đây? Chỗ này ai cũng có thể tùy tiện vào hay sao? Biện Bạch Hiền nội tâm gào thét muốn về nhà ngay lập tức.
"Cậu đến đây làm gì?" Biện Bạch Hiền dùng khẩu hình miệng hỏi hắn.
Cậu thích theo dõi tôi đúng không?! Những lời này của Biện Bạch Hiền vẫn chưa tiện nói ra.
Phác Xán Liệt chỉ chỉ mặt nước, ra hiệu có chuyện gì chốc nữa lên bờ rồi hẵng nói, sau đó lại tao nhã bơi về phía khán giả, phun bọt khí rồi trồi lên mặt nước.
Sa Nhược nhìn thấy Biện Bạch Hiền dùng khẩu hình miệng trò chuyện với Phác Xán Liệt, khóe miệng đang tươi cười bỗng có chút bất ngờ. Đi đến bên Biện Bạch Hiền, Sa Nhược hỏi: "Anh quen người đó hả?"
Biện Bạch Hiền có chút miễn cưỡng: "Ừ... Mới quen thôi."
Sau đó Bạch Hiền đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mình và Sa Nhược gặp mặt, hình như cô ấy đã từng thấy Phác Xán Liệt rồi.
Thôi xong, nếu Sa Nhược nhận ra Phác Xán Liệt thì ngại chết mất! Nhất định phải nghĩ cách làm cho cô ấy quên đi mới được!
Biện Bạch Hiền đang lo lắng kiếm cách, Sa Nhược dường như nhận ra Biện Bạch Hiền có điều gì muốn nói rồi lại thôi, cô chủ động hỏi: "Không phải anh còn có việc cần làm ư, vậy em xin phép đi trước nhé?"
Sa Nhược cảm thấy chính mình đang hẹn hò với một người hơi gay gay, vì sao vừa nhìn đến người đàn ông kia lại bối rối như thế? Chẳng lẽ có cái gì đó khó nói? Chậc chậc, thực khiến người ta hoang mang.
"A, như vậy không tốt lắm đâu, dù sao cũng là tôi hẹn cô ra đây..."
"Đừng ngại." Sa Nhược cười cười, "Đi tìm bạn của anh đi, nếu rảnh chúng ta sẽ liên lạc." Để xem xem quan hệ của anh và nam nhân kia ra sao.
"À... Vậy, cảm ơn cô." Dù trong lòng có chút không yên tâm nhưng Biện Bạch Hiền vẫn tiễn Sa Nhược tới trước cổng Thủy Cung. Sa Nhược đúng thật rất biết quan tâm đến người khác, thiện cảm của Biện Bạch Hiền đối với cô nàng lại tăng thêm một bậc.
Sa Nhược vừa đi, Biện Bạch Hiền liền muốn vào khu mỹ nhân ngư tìm Phác Xán Liệt. Đang đi bỗng một bàn tay từ phía sau ôm chầm lấy Biện Bạch Hiền, cậu cảm thấy lồng ngực ấm áp của người nọ, hơi thở ấm áp truyền đến bên tai: "Định đi tìm tôi sao?"
"A." Biện Bạch Hiền hoảng sợ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phác Xán Liệt đang trầm tư suy nghĩ, hai má không nhịn nổi có chút ửng hồng, "Cậu tới đây để làm gì, mau thả tôi ra, nơi này là nơi công cộng đó."
"A? Vậy nếu đây không phải nơi công cộng thì mới có thể ôm anh như thế này sao?" Phác Xán Liệt cúi đầu, vẻ mặt muốn hôn.
"Đủ rồi! Đi qua bên kia với tôi!" Biện Bạch Hiền tặng cho Phác Xán Liệt một cái tát, song liền dẫn hắn đến một nơi vắng vẻ, ít người qua lại.
Phác Xán Liệt trong lúc bị Biện Bạch Hiền lôi đi vẫn không quên dùng tay định cởi khuy áo cậu một chút, Biện Bạch Hiền quay lại, gửi tặng Phác Xán Liệt một cái liếc mắt khinh bỉ.
"Làm sao cậu có thể trà trộn vào đó?" Biện Bạch Hiền đi thẳng vào vấn đề.
"Không phải là trà trộn, hầu hết nhân viên ở Thủy Cung đều biết tôi, tôi nói tôi muốn lặn xuống phía dưới dạo chơi một chút, với nhan sắc của tôi sẽ thu hút được cả mớ khách tham quan, vì thế bọn họ tự động đồng ý thôi." Phác Xán Liệt không đồng tình nói.
Nghe Phác Xán Liệt nói vậy, Biện Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng. "Cậu quan hệ cũng rộng thật ha."
"Nhưng tôi chỉ thích có mỗi mình anh thôi." Phác Xán Liệt xoa đầu Biện Bạch Hiền, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu.
Nhìn thấy quyển "Bí kíp hẹn hò" trong tay Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền không chút khách khí chụp tay hắn, "Tôn trọng nhau một chút đi, tôi lớn tuổi hơn cậu đấy."
"Thật vậy ư, thế nhưng tôi lại cảm thấy tôi già dặn hơn anh nhiều cơ." Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của Biện Bạch Hiền, không chút hảo ý.
Chỗ này có biến thái a! Biện Bạch Hiền xấu hổ pha lẫn giận giữ muốn gạt tay Phác Xán Liệt ra, nhưng Phác Xán Liệt đã gắt gao nắm lấy tay hắn, không hề có ý định buông ra.
"Đùa thôi, thật ra ban nãy tôi lấy gỉ mũi quệt lên tóc anh đó." Phác Xán Liệt vẻ mặt chân thành nhìn Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền thực sự thẹn quá hóa giận: "Phác! Xán! Liệt!"
Phác Xán Liệt thấy tâm trạng của Biện Bạch Hiền đã tốt lên, liền ôm cậu vào lòng, trấn an: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, nhìn anh cố gắng đi lâu như vậy tôi cũng rất mệt, hay chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"
Hình như Phác Xán Liệt đang tìm cách làm sao để dụ dỗ một đứa trẻ đi theo mình thì phải? Biện Bạch Hiền lầm bầm, thoát khỏi vòng tay của hắn, quyết định cho hắn sửa sai, nói: "Tôi muốn ăn bào ngư!"
"Ý kiến hay. Gần đây cũng có bán hải sản tươi này." Phác Xán Liệt trả lời, tiện thể bổ sung thêm một câu, "Anh la to thật, 'Tôi muốn ăn hải sản', anh nhất định sẽ bị nhân viên xung quanh chú ý, nhìn anh chằm chằm cho xem."
"Chẳng lẽ nhân viên ở Thủy Cung không ăn hải sản sao..." Biện Bạch Hiền có chút bất lực.
"Tôi không quản chuyện ăn uống của bọn họ, trước hết nghĩ đi, chúng ta nên ăn cái gì đây ~ " Giọng điệu Phác Xán Liệt gần như đang làm nũng, ừm, nhưng ngữ điệu này với tông giọng trầm ấp của hắn hoàn toàn không hợp nhau chút nào, vì thế Biện Bạch Hiền cũng không thấy hắn đáng yêu, chỉ thấy thật đáng sợ.
"Nên ăn nhiều rau xào một chút, sẽ rất tốt." Biện Bạch Hiền thấy Xán Liệt vẫn đang nắm chặt tay mình, liền nhắc nhở: "Không được đụng vào người tôi nữa."
"Được rồi được rồi, không đụng, không đụng đâu." Tâm trạng Phác Xán Liệt rất tốt, liền thả tay Bạch Hiền ra, theo cậu rời khỏi Thủy Cung.
Hai người tìm đến một quán ăn bình dân có bán nhiều món rau, song trong lúc chờ đợi đồ ăn, Phác Xán Liệt nhìn thấy Kim Chung Nhân và Độ Kính Tú cùng nhau bước vào quán.
Phác Xán Liệt vội vàng dùng menu che mặt mình lại với vận tốc ánh sáng.
Hiện tại thật không muốn nghĩ tới chuyện gì đang xảy ra với hai người kia?
Mình và Kim Chung Nhân còn chưa lên kịch bản nữa!
Bất quá Kim Chung Nhân và Kính Tú vẫn chưa nhìn thấy hai người, bọn họ đi đến ngồi xuống cạnh cái bàn trước mặt Phác Xán Liệt, tầm mắt bị cản trở, hiện tại hai bên vẫn chưa ai nhìn thấy đối phương.
Phác Xán Liệt thở phào nhẹ nhõm.
"Không qua chào hỏi bọn họ một tiếng sao?" Biện Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt đang né tránh bọn Kim Chung Nhân, không nhịn nổi có chút nghi ngờ.
"Tôi đâu có quản bọn họ, chúng ta chỉ chơi với chúng ta thôi."
"Có điều Kính Tú đã trở nên bình thường như thế, thật hiếm thấy a..."
Mái tóc bảy màu của Kính Tú cũng đã được cắt ngắn trở về màu đen thuần túy, nom trông hắn vô cùng thông minh.
"Người ta chính là muốn kết hôn, nghe nói gia đình không cho phép, Kim Chung Nhân liền suy nghĩ cách để bố mẹ đồng ý với ý định của mình một chút."
"Ngưỡng mộ thật......" Tuổi còn trẻ như thế này đã nghĩ đến chuyện kết hôn!
"Tôi cũng ngưỡng mộ bọn họ." Phác Xán Liệt ánh mắt ai oán nhìn Biện Bạch Hiền, "Tôi ngay cả bạn trai còn chưa có." Bạn trai tương lai của ta chỉ để tán tỉnh, chứ không để theo đuổi.
Vừa đúng lúc đồ ăn đang được mang ra, Biện Bạch Hiền không buồn để ý đến Phác Xán Liệt, lẳng lặng cho thức ăn vào miệng, giả vờ cúi đầu suy tư.
Bên cạnh truyền đến tiếng Kim Chung Nhân và Độ Kính Tú cùng nhau cười nói:
"Em không biết đó thôi, anh giả bộ như mình là người Hàn Quốc không hiểu tiếng Trung đã quá mệt mỏi rồi, cuối cùng anh cũng có thể nói tiếng Trung một cách trơn tru, thế nhưng tên tiểu tử thối Phác Xán Liệt kia lại muốn anh trở về một đêm để giúp hắn! Anh là bạn hắn chứ đâu phải osin của hắn đâu chứ." Kim Chung Nhân xả cơn giận của mình bằng thứ tiếng Trung trôi chảy, oán thán.
Biện Bạch Hiền ngẩng đầu, liếc Phác Xán Liệt một cái.
Phác Xán Liệt:...
Anh bạn! Cậu không biết tôi đang tai vách mạch vừng với cậu sao, tôi xin cậu mau ngậm mồm lại nhanh lên.
"Ha ha ha ha ha ha em chỉ biết, lúc trước khi em ở với hắn tại trung tâm Mai Mối, Phác Xán Liệt chính là thuộc dạng cầm thú, nhìn thấy nam nhân hơi đẹp trai một chút thì mẹ nó lại lên cơn thú tính." Kính Tú bổ sung, "Biện Bạch Hiền ở chung một khu với em, một người tốt như thế, lại bị cho vào tầm ngắm a....."
Ánh mắt Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt ngày càng có thêm chút hứng thú.
Phác Xán Liệt:...
Mình với hai đứa kia tuyệt đối không còn là bạn bè gì hết, hay thật, ngoài mặt thì nói tốt cho ta, sau lưng lại âm thầm phỉ báng ta!
"Anh nghe tôi giải thích... Tôi thật sự không quen bọn họ." Phác Xán Liệt đang muốn cứu vãn hình tượng của bản thân mình một chút.
"Không cần giải thích đâu." Biện Bạch Hiền cắt ngang lời hắn, khóe miệng tươi cười, "Bộ sách "Bí kíp hẹn hò" rất lợi hại a, tại sao không dùng nó để tán tỉnh một vào anh đẹp trai đi chứ?"
"Thật sự không phải vậy.... Tầm nhìn của tôi rất cao siêu, không phải cứ thấy người nào vừa mắt liền tùy tiện theo đuổi." Phác Xán Liệt tỏ vẻ mình không phải là loại người bạ đâu đớp đó như thế!
"Có phải tôi nên cám ơn cậu vì cậu đã tia trúng tôi hay không?"
Phác Xán Liệt hết đường chối cãi: "Không có, anh đừng hiểu lầm nha!"
Biện Bạch Hiền đút cho Phác Xán Liệt một muỗng cà chua: "Đừng nói nữa, mau ăn đi, cậu viện cớ nhiều như thế để làm gì?"
Thịt kho cà làm rất ngon, cũng rất nóng, Phác Xác Liệt kêu ô một tiếng nhưng cũng không nhả ra, chậm rãi nhai nhai, hai mắt bbuing bbuing lóe lên như ngôi nhỏ lấp lánh.
Đừng... Được Biện Bạch Hiền đút ăn... Tự dưng lại mắc cỡ là sao?
Nhìn thấy Phác Xán Liệt đang ngồi trước mặt bỗng nhiên thẹn thùng, Biện Bạch Hiền mới ý thức được những chuyện mình vừa làm, nhất thời có chút lúng túng, theo bản năng liền muốn làm một cái gì đó để đỡ bối rối. Biện Bạch Hiền thần bí tự mình múc lên một trái cà, tự mình ăn sống.
Biện Bạch Hiền đoán được mình sẽ bị phỏng lưỡi, nhưng cậu vẫn cố nuốt xuống.
Phác Xán Liệt nhìn thấy liền muốn khóc.
Gián tiếp hôn môi a... Muốn hôn cứ trực tiếp nói thẳng với mình đi này.
Nghĩ thế, Phác Xán Liệt dũng cảm tiến đến, mạnh mẽ đặt trên môi Bạch Hiền một nụ hôn!
Cổ cậu vẫn chưa kéo dài đến 10cm, một giọng nói chế nhạo từ trên đầu Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt truyền đến: "Eww, trâu già thích gặm cỏ non ha."
Có người bị tổn thương: "Trăm năm khó gặp a, tay già đời, tình trường lão luyện như Phác Xán Liệt lại có ngày ngây thơ như thế này đây, thật đáng mừng, thật đáng mừng."
"Hai đứa mặt dày không biết xấu hổ các ngươi mau câm mồm." Phác Xán Liệt chỉ hận không thể cắn chết hai người họ, "Không thấy chúng tôi đang nói chuyện yêu đương sao! Hai người không cần không gian riêng thì cũng đừng tùy tiện phá hủy không gian riêng tư của người khác có được không?"
Những lời này có chút lớn tiếng, những vị khách xung quanh đang ồn ào, sôi nổi cũng dừng lại hướng mắt về Phác Xán Liệt và hai người kia.
Biện Bạch Hiền:...
Cứ như vậy chưa kịp chuẩn bị gì đã bất ngờ bị công khai rồi.
Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn bọn Kim Chung Nhân, khuôn mặt đáng thương im lặng ngồi xuống nhìn Biện Bạch Hiền chằm chằm, mong được cậu tha lỗi: "Đừng giận, tôi không cố ý, nhưng tôi biết, hành động vừa rồi của tôi đã làm anh tổn thương rất nghiêm trọng. Nên tôi cam đoan, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh, nha nha."
Biện Bạch Hiền không còn cách nào khác, thở dài: "Đừng... nói, hiện tại tôi đang rất kích động, muốn đánh người."
Kim Chung Nhân không ngại chuyện lớn, tiếp tục đổ dầu vào lửa: "Quên vụ đánh người đi, con người hèn hạ này đã sớm lấy lòng người khác rồi, con người muôn mặt, Biện tiên sinh anh đừng đi theo hắn, một đi không thể trở lại đâu."
Biện Bạch Hiền liền đứng lên xoay người đi ra ngoài.
Phác Xán Liệt vội vã đuổi theo, không quên quay lại rủa một câu: "Bạn bè như cục phân, dám cắt đứt nhân duyên của tôi, không có bạn bè gì hết!"
Kim Chung Nhân và Độ Kính Tú tươi cười hớn hở, ngắm nhìn hai người kia chạy đi chạy lại bên ngoài chơi trò đuổi bắt.
Kính Tú dựa vào vai Chung Nhân, thỏa mãn nói: "A... Tuổi trẻ thật tốt."
Kim Chung Nhân cúi đầu hôn lên trán Kính Tú, "Chúng ta làm vậy có được tính là đang giúp cậu ấy không?"
"Không biết, tính chứ sao không.... À mà đồ ăn bọn họ cũng chưa ăn, chúng ta tiện thể ăn giúp họ đi! Ha ha ha ha, ăn cơm một chút nào!"
"Không thân thiết thì sẽ không trả tiền cho nhau đâu."
"..............."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top