Chương 7
Chương 7
Những ngày rét tháng ba, Biên Bá Hiền trùm người kín mít, quấn thêm một cái khăn quàng cổ, ngồi trên xe kéo đi tới chỗ làm việc. Y nhớ tới cách ăn mặc của Phác Xán Liệt, người khác đều giấu ống quần trong vớ, hắn thì lại thích để lộ mắt cá chân, ỷ vào cơ thể hoàn hảo muốn khoe liền khoe.
"Ôi chao Biên đội trưởng ngài tới rồi, đội trưởng chúng tôi chờ ngài ở phòng làm việc, bảo tôi thấy ngài tới thì đưa ngài qua đó trước."
Biên Bá Hiền xuống xe, tay sai đắc lực của Phác Xán Liệt lập tức chạy tới, bị lạnh đến mức chóp mũi đỏ bừng. Y đáp một tiếng, trong lòng bắt đầu nghi hoặc không biết có chuyện gì mà hắn bắt người đứng chờ mình giữa trời rét thế này.
Cửa phòng làm việc không khóa, Biên Bá Hiền chuẩn bị tâm lý rồi mới đẩy cửa đi vào, thế nhưng cảnh tượng không giống những gì y đã tưởng tượng. Phác Xán Liệt khoanh tay tựa lưng vào ghế, cổ áo dựng thẳng lên, nhắm mắt dưỡng thần, giày quân đội buộc chặt ống quần, đôi chân dài duỗi thẳng gác trên bàn, dáng vẻ rất hút mắt. Hắn nghe tiếng mở cửa, lười biếng mở mắt, thói quen cảnh giác thay bằng thái độ trêu đùa, tay vỗ vỗ đùi, hướng Biên Bá Hiền hất cằm.
"Tới rồi?"
Biên Bá Hiền nhíu mày, tựa vào cạnh bàn đẩy đẩy chân hắn xuống.
"Không phân biệt được đâu là nơi làm việc đâu là Bách Nhạc Môn à, muốn quyến rũ ai?"
"Đất trời chứng giám" Phác Xán Liệt ngồi thẳng người, "Trở thành một người quá hoàn hảo đâu phải lỗi của tôi."
"Đừng lắm lời, bắt thuộc hạ đứng dưới lầu đóng băng nửa ngày, tìm tôi có việc gì?"
"Lần trước chúng ta giải điện báo, Hứa xử có tìm cậu hỏi chuyện không?" Biên Bá Hiền lắc đầu, Phác Xán Liệt như là thở phào nhẹ nhõm, "Vậy được, đoán chừng lát nữa lão sẽ tìm cậu đấy."
Phác Xán Liệt rũ mắt, hôm qua trước khi tan tầm Hứa Xương Hải gọi hắn đến phòng làm việc, từ ăn, mặc, ở, đi lại đến hôn nhân đại sự đều xả hết một trận, cuối cùng mới chịu nhắc tới chủ đề chính.
"Cậu thấy Biên Bá Hiền khả nghi không? Nhiều người như vậy vẫn không giải được mật mã, cậu ta chỉ mất một đêm đã giải ra rồi, quá dễ dàng thì phải."
Phác Xán Liệt lập tức lắp đặt phòng thủ, hai tay đặt lên bàn, các ngón tay đan vào nhau, hơi nghiêng người về phía trước.
"Không phải anh nói cao tài sinh thì không thể đem so sánh với những phế vật tạm thời à? Đừng nghi thần nghi quỷ quá, hơn nữa điện báo cũng không phải cậu ta tự giải, anh đừng có xóa sạch công lao của tôi chứ."
Hứa Xương Hải nghẹn họng không nói nên lời, bầu không khí khẩn trương vừa rồi phút chốc biến mất.
"Nói chung, cậu nên chú ý cậu ta một chút, có tình huống gì lập tức báo cho tôi."
Phác Xán Liệt đáp lời xong liền rời đi, việc này coi như là tạm thời ứng phó được, nhưng chắc chắn nghi ngờ của Hứa Xương Hải đối với Biên Bá Hiền không dễ gì mà xóa bỏ, khẳng định ngày mai thể nào cũng sẽ đích thân hỏi chuyện cậu một lần.
Biên Bá Hiền là người giỏi mọi thứ, bất quá tuổi tác còn trẻ thiếu kinh nghiệm, không biết cách giấu biểu tình, tâm lý chiến đấu dễ bị đánh gục, tuyệt đối không thể chịu nổi lão hồ ly tinh Hứa Xương Hải. Cho nên Phác Xán Liệt mới phải phái người chặn đường cậu, muốn dặn dò cậu trước vài câu.
"Cậu nói mật mã giải nhanh như vậy, có công lao của tôi không?"
Phác Xán Liệt chống tay lên bàn nghiêng nửa bên mặt, mỉm cười giương mắt nhìn Biên Bá Hiền. Biên Bá Hiền chần chừ gật đầu, thầm nghĩ hắn đã nấu mì, pha cà phê còn cùng cậu thức đêm, cũng tính là công lao to lớn.
"Nếu lão Hứa hỏi tôi có công lao gì, cậu sẽ trả lời thế nào?"
Phác Xán Liệt đứng dậy, đôi mắt kia tràn đầy tâm tình, hiện ra dáng vẻ lạnh lùng thiếu thân thiện. Biên Bá Hiền bỗng nhiên cảm giác người trước mặt như hóa thành con rắn độc chờ đợi thời cơ, thè lưỡi quan sát con mồi. Cậu vô thức lui về phía sau, đụng phải cạnh bàn, cơn đau ập tới khiến cậu phục hồi tinh thần lại, đợi cậu phát giác được bên hông của mình trống rỗng, đưa tay sờ thử thì khẩu súng đã nằm trong tay Phác Xán Liệt rồi.
"Nhớ cho kỹ, phá giải chính xác suy nghĩ và mấy điểm mấu chốt mà tôi nói, cậu chỉ cần làm theo và tiếp tục công tác, hiểu chưa?"
Giọng hắn mang theo ôn nhu, giống như đang hỏi "Tối nay đi xem chiếu bóng không?", khiến đối phương quên mất cần phải nghi ngờ. Biên Bá Hiền không chút do dự nhanh chóng gật đầu, Phác Xán Liệt câu khẩu súng ở đầu ngón tay xoay hai vòng, sau đó đập xuống bàn.
"Đi đi, lão Hứa sắp tìm người gọi cậu sang đấy, súng của cậu tôi giữ hộ, trở về thì qua lấy."
Biên Bá Hiền bị tiếng động này làm đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy người biếng nhác trước mắt và Phác Xán Liệt tươi cười vừa rồi là hai người khác nhau, mà cậu thì đến tận hôm nay mới được tiếp xúc. Vẫn luôn nghe nói sư ca tuy rằng rất toàn năng, nhưng xuất sắc nhất chính là tâm lý đàm phán, trước đây y vô tình thấy được điều này ở phòng tra tấn, không ngờ hôm nay lại được đối mặt một ít phương thức này.
Biên Bá Hiền trở về phòng làm việc cố gắng bình tĩnh, hậu tri hậu giác hiểu ra, nhất định là Hứa Xương Hải đang hoài nghi mình, cho nên Phác Xán Liệt mới dùng biện pháp như thế nhắc nhở mình cẩn thận. Có lẽ hắn đã sớm phát hiện mình nằm vùng, vậy hắn đứng ở lập trường nào giúp mình chứ, là người yêu nước bị buộc gia nhập chính phủ bù nhìn, gián điệp đảng đối địch, hay cấp trên được bảo mật ngay cả mình cũng không biết?
Bất quá đều không quan trọng, bây giờ... ít nhất... y biết hai người đứng cùng một chuyến tuyến, bất luận lập trường ra sao chung quy không cần đến mức tôi sống anh chết. Biên Bá Hiền rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài cửa truyền đến hai tiếng gõ, có người nhỏ giọng thông báo Hứa xử tìm y, sánh theo phỏng đoán của Phác Xán Liệt hoàn toàn không sai lấy nửa điểm. Biên Bá Hiền lúc này không hề khẩn trương, thẳng hướng tới phòng Hứa Xương Hải, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng tự tin khi đối mặt với kẻ địch mạnh.
Lúc Biên Bá Hiền đến Hứa Xương Hải đang đứng ở cửa rót nước, hai cái ly giống nhau như đúc bốc hơi nóng, Hứa Xương Hải đưa cho cậu một ly, sau đó cả hai cùng ngồi xuống.
Biên Bá Hiền đặt ly nước lên bàn, thành ly nóng hổi, mùi trà xông vào mũi thơm ngát.
"Đây là loại trà xuân mới của năm nay, cậu nếm thử đi, thích thì mang về dùng."
"Hứa xử khách khí, tôi không nghiên cứu về trà, loại trà tốt thế này cho tôi dùng thật lãng phí."
"Chà, nhưng cậu là người có công. Lần trước bức điện báo tôi đưa, bất quá còn có chút do dự, cậu đừng hiểu lầm, không phải nghi ngờ cậu. Cậu cũng biết, gần đây trọng điểm sách lược chiến khu ba thay đổi vị trí, trọng tâm không còn ở Thượng Hải, bọn họ lại đột nhiên đặt mục tiêu ở đây, vậy mới càng suy ngẫm về mục đích đằng sau đó. Cậu yên tâm, lần này cậu có công lớn, chính phủ tuyệt đối không bạc đãi nhân tài."
"Ngài nói quá lời, tôi cũng không phải loại người tham công." Biên Bá Hiền khoát tay, "Kỳ thực nếu bàn về công còn phải nhắc đến Phác đội trưởng, nếu không nhờ anh ấy giúp tôi nghĩ thông, tìm ra hướng đi mới, có lẽ tôi đã để lãng phí nhiều ngày. Lại phải nói, Phác đội trưởng rất am hiểu giải mã sao?"
Hứa Xương Hải cúi đầu hớp ngụm trà, lát sau tò mò nhìn Biên Bá Hiền, cười điềm đạm.
"Có thể, tôi nghe các giáo quan ở trường quân đội khi đó nói gần như không tìm ra được khuyết điểm của cậu ta, sao vậy?"
"Cũng không có gì, chẳng qua tôi rất hâm mộ anh ấy. Hai chúng tôi học cùng một trường, cùng giáo viên, cùng được tốt nghiệp, giải mật mã vốn là sở trường của tôi, ấy mà so với sư ca hình như vẫn thua kém nhiều. Nếu như anh ấy am hiểu lĩnh vực này, tôi đúng là không còn mặt mũi ở lại đây nữa."
Nói xong, Biên Bá Hiền bưng ly trà lên uống một ngụm, trà nóng làm đầu lưỡi tê dại, y đánh giá Hứa Xương Hải không lên tiếng nửa ngày, cảm giác chắc là mình đã đạt được mục đích của chuyến đi này, mạnh dạn vỗ đùi một cái.
"Chết, vừa nãy Phác đội trưởng bảo tôi mang tài liệu tới phòng anh ấy, gấp gáp đến chỗ ngài nên quên, nếu ngài không có chuyện gì..."
"À được, không sao, cậu bận việc thì cứ đi. Đúng rồi, cậu cầm theo túi trà trên bàn, cho tiểu Phác một ít."
"Được, cảm ơn Hứa xử."
Biên Bá Hiền lấy hai túi trà, ra cửa hướng tới phòng làm việc của Phác Xán Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top