☆Chương 12: No Tempo Da Perdere☆

Tsunayoshi lắc đầu, cố gắng dẹp bỏ ký ức — cố gắng để khoảnh khắc như vậy của cuộc đời mình bị khóa sâu trong não. 

Không có thời gian để than khóc - không có thời gian để than vãn và hành động như một cậu thiếu niên vô dụng. Hắn đã có một cơ hội. Cơ hội mang lại tương lai tươi sáng cho gia đình mình.

Hít một hơi thật sâu, nam tử đặt hai tay của mình lên tay ghế bành, nắm thật chặt. Lúc này hắn mới nhận ra rằng mình đang run chân - đập nó điên cuồng, gõ vào đế giày xuống sàn trải thảm - như một phản ứng lo lắng. Trong một thoáng hắn mất bình tĩnh. Chắc hẳn người thầy cũ và người tiền nhiệm của hắn đã phải xấu hổ khi chứng kiến ​​hắn trong tình trạng đáng thương như vậy. Tuy nhiên, hắn phải bỏ qua nó. Hắn phải nâng cằm hắn lên và khiến hắn tự hào trở lại. 

Thở phào một cái, nam tử mở mắt, liếc nhìn đứa bé trước mặt.

Reborn đã cảnh giác quan sát hắn. Thật kỳ lạ khi thấy rằng tên sát thủ, bằng cách nào đó, hiểu được những gì đã xảy ra trong tương lai. Thật kỳ lạ và khó xử khi cảm thấy sự đồng cảm đến từ Arcobaleno. Tuy nhiên, hắn lại bỏ qua nó.

"Ta xin lỗi," Ánh mắt lóe lên trong mắt sát thủ - đó là một tia lo lắng xen lẫn ngạc nhiên. Tuy nhiên, nó được che giấu rất tốt, vì đứa bé phớt lờ nam tử và ngồi vào một trong những chiếc ghế bành trước mặt. 

“Điều đó sẽ không xảy ra nữa,” Hắn nói. "Ta đảm bảo."

“Tsunayoshi-kun…” Timoteo thì thầm.

"Ta cho rằng Nono không nói gì với cậu về tương lai, Reborn," Nam tử phớt lờ ánh mắt thương hại từ ông mình. "Ta sẽ giải thích mọi thứ, chỉ cần đừng ngắt lời ta trừ khi cần thiết."

"Tiếp tục đi," Hitman gật đầu.

...

Reborn đã lắng nghe mọi lời phát ra từ miệng của nam tử trẻ - tiêu hóa mọi thông tin bằng một tiếng gầm gừ độc ác của nội tâm hắn. Thật là đau đớn khi chứng kiến học trò của mình — cậu thiếu niên yếu ớt, người luôn nồng nhiệt và chào đón rực rỡ — tan vỡ trước mặt hắn. Nó đã rất đau đớn khi nhìn nam tử run rẩy khi nhìn thấy hắn. Thật là kinh hoàng.

Nó còn kinh hoàng hơn khi hắn nghe tất cả những gì mà nam tử nói. Tương lai đã trở thành một cái gì đó đen tối và vô vọng. Và trên hết, nó đã khiến hắn những đồng nghiệp khác - Arcobaleno - chết một cách không thương tiếc, không có hy vọng thoát khỏi lời nguyền ngu ngốc. Và thậm chí tệ hơn, nó đã làm hỏng cậu học trò thuần khiết của mình với nỗi buồn và sự đau buồn. Nó đã rất khó chịu khi phải lắng nghe nhưng không thể làm bất cứ điều gì về nó.

Tsunayoshi thậm chí đã nghẹn ngào không nói nên lời khi nói đến thời điểm mà Sun Arcobaleno đã chết. Reborn biết rằng có điều gì đó đã xảy ra với hắn trong tương lai, hắn chỉ không biết rằng hắn đã chết trước mặt học trò của mình. Nó thậm chí còn có ý nghĩa hơn, bây giờ — cái lắc chân điên cuồng của nam tử trẻ; cách hắn tự trừng phạt mình bằng cách nắm chặt lấy làn da của mình; cách hắn liếc nhìn Reborn một cách hối hận và với sự căm ghét đối với bản thân.

Reborn kiềm chế bản thân không hành động liều lĩnh — tất cả những gì hắn muốn là hứa với nam tử trẻ rằng sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa; rằng nếu cần, hắn sẽ tự mình đi săn Byakuran này. Thay vào đó, hắn buộc mình phải gật đầu và lắng nghe toàn bộ câu chuyện.

Sau đó, hắn nghe nam tử trẻ nói về cơ hội đến một tương lai tươi sáng hơn. Một cơ hội mà hắn đang đánh cược tất cả những gì hắn có vào thời trẻ của mình - vào cậu học trò vô dụng hiện đang ngủ trong phòng của thiếu niên ở biệt thự phía tây. Và Reborn cuối cùng đã gật đầu mà không cần ép buộc - hắn cười khẩy và đồng ý với kế hoạch.

Hắn sẽ không để nam nhân trẻ này—— học trò của mình —vượt qua tất cả những điều đó một mình. Không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top