Chương 2 : Người đó
Jeon Woong
Chuyển vào ký túc xá, tôi được xếp chung phòng với Woojin. Nó là phòng rộng nhất trong ký túc xá.
Em ấy có hàng chục bộ sưu tập mô hình. Từ cái nhỏ đến cái lớn, đều được xếp rất bài bản trên kệ, trông rất đẹp mắt.
Woojin quý nó lắm, thật sự giống như một niềm yêu thích bất diệt vậy. Cái cách em ấy lau chùi cho từng bộ mô hình nhìn thật nghiêm túc, giống như sự chuyên tâm của em ấy dành cho việc tập vũ đạo vậy.
Và trong đó, tôi chú ý đến đến một mô hình mà em ấy quý hơn tất cả. Nó được đặt một mình trên kệ cao nhất. Cứ cách ba ngày là em ấy sẽ lau chùi cho nó một lần. Và kể cả những khi mệt mỏi Woojin chỉ cần ngắm nhìn nó miệng sẽ tự động vẽ nên một nụ cười thỏa mãn.
Tôi luôn đoán rằng nó hẳn phải cực kỳ quý giá hoặc là của một người quan trọng nào đó tặng cho em ấy. Nếu không em ấy cũng sẽ không giữ gìn bộ mô hình đó nhiều như vậy.
.
.
.
Tôi luôn thường ở phòng tập cho đến tối muộn. Nói sao nhỉ, có lẽ là do thói quen chăng ? Ngày nào tôi cũng sẽ như vậy, cho dù không cần phải luyện tập tôi cũng sẽ ở lại phòng tập đến 10h đêm.
Tôi nhìn mình trong gương, động tác chân và tay tập luyện nhiều lần cũng không thể phối hợp nhuần nhuyễn. Mồ hôi chảy xuống vùng trán khiến người tôi khó chịu, tôi lấy tay vuốt nhẹ trán mình. Giờ này chỉ còn tôi ở phòng tập, và có lẽ là số ít người còn trong công ty.
Mọi người đều đã ở ký túc xá nghỉ ngơi cả rồi, hoàn thành hết lịch trình ai cũng thật sự mệt lả. Có điều tôi có chút bứt rứt trong lòng, luôn cảm thấy màn trình diễn của mình có chút không đủ tốt, cái cảm giác chưa thể hoàn toàn hòa nhập với bốn người còn lại luôn khiến tôi khó chịu trong lòng.
Đã trở thành một nhóm nhạc, thì màn trình diễn luôn phải có sự gắn kết hoàn hảo giữa các thành viên. Tôi đã được học điều như vậy từ khi chập chững bước vào con đường thực tập sinh. Và điều này làm tôi suy nghĩ nhiều, tôi luôn có cảm giác mình không hòa nhập được với mọi người.
Có lẽ tôi quen biết chưa bốn người chưa đủ lâu hoặc bốn người họ đã thật sự hoàn hảo mà không cần thêm một người như tôi ?
Cái suy nghĩ chết tiệt, ích kỷ đó luôn hiện diện trong đầu tôi như thế. Tôi biết đó chính là nỗi sợ của chính mình. Sợ mình hoàn toàn sẽ bị bỏ lại phía sau.
Tiếng thông báo tin nhắn đến cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi bước lại balo, lấy chiếc điện thoại. Bây giờ trong group chat nhóm đã hiện lên vài dòng tin nhắn
Young Min : Woong đầu rồi ?
Dae Hwi : Chúng ta ở cùng ký túc xá đó hyung. Anh nhắn thế này làm gì ?
Dong Hyun : Woong hyung ở phòng tập. Sao giờ này còn chưa về nữa nhỉ ?
Young Min : @woong em muốn ở lại phòng tập đến sáng mai sao ? Về nhà gấp.
Tôi mỉm cười nhìn dòng tin nhắn được tag tên mình. Trong lòng sinh ra chút ấm áp, khi được quan tâm như thế này tôi luôn cảm thấy con người tôi tràn đầy hạnh phúc. Một lúc tôi liền nhắn lại.
Woong : Hyung, em đang về đây.
Dae Hwi : Vậy anh ghé qua mua cho em chút đồ ăn với, đồ ăn trong nhà đã bị các ông thần vét sạch rồi.
Woong : Ừm, anh biết rồi.
Tôi mặc lại áo khoác, đội nón lưỡi trai đen, tắt đèn rồi rời khỏi phòng tập sau đó. Đường từ ký túc xá tới công ty chỉ mất mười phút đi bộ, trên đường sẽ có một cửa hàng tiện lợi. Những ngày mới gia nhập Brand new music tôi thường tới đây để ăn nhất, riết rồi tôi cũng quen dần hết tất cả các nhân viên bán thời gian ở nơi này.
Dae Hwi thích ăn nhất chính là cơm nấm và nước ép táo. Không chần chừ gì mấy, vừa bước vào cửa hàng, tôi đã đi nhanh đến lấy cơm nấm và nước ép trên kệ rồi đến chỗ thanh toán. Đi được vài bước tôi lại dừng lại ở chỗ mỳ đóng hộp.
Tôi nghĩ mình nên mua thêm, để dần trong ký túc xá. Nếu như đêm nay Young Min hyung hay Dong Hyun cũng đói thì sao ? Tôi lấy vài bịch bỏ vào giỏ, tất cả là những loại mỳ mà mọi người thường ăn nhất. Sau khi cảm thấy đã đủ tôi liền đến quầy thanh toán.
Đường về ký túc không xa, đi một chút liền tới. Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy Dae Hwi đang ngồi đắp mặt nạ cùng Young Min hyung ở phòng khách, tay cầm điện thoại lướt web.
" Em về rồi đây." Tôi nói.
Lúc này Young Min hyung quay sang nhìn tôi, rồi chú ý đến bịch đồ ăn tôi cầm trên tay.
" Em mua gì nhiều thế ? Đi làm gấu trú đông hả ? " Young Min ý cười hỏi
" Em mua cho mọi người đấy, biết đâu nửa đêm mọi người lại đói thì sao ? Mua để phòng hờ thôi, Dae Hwi đồ ăn của em đây này." Tôi nói.
Tôi bước vào bếp, đem mỳ bỏ vào trong ngăn tủ bếp, rồi đi đến tủ lạnh lấy chai nước mát rót vào đầy ly. Cổ họng khát khô được nước lạnh rửa sạch làm con người tôi thấy thỏa mãn. Đôi khi cảm giác sung sướng chỉ đơn giản là như vậy.
Tôi định mở cửa phòng nhưng rồi bị Dae Hwi ngăn cản.
" Anh đừng vào bây giờ, Woojin hyung đang live đấy mà. Anh ấy bảo không muốn ai làm phiền. "
Dae Hwi bước lại lấy đồ ăn của mình, vừa nhìn thấy cơm nấm cùng nước ép táo miệng liền cười vui vẻ. Em ấy liền cầm trở lại sofa, vừa thưởng thức cơm nắm vừa cảm thán.
" Đúng là chỉ có Woong hyung hiểu em, ba ông anh kia quen em lâu như vậy cũng chưa từng biết em thích cơm nấm và nước ép táo."
Tôi chần chừ đôi chút, bàn tay đang có ý định vặn cửa rồi lại thôi. Lúc này Dong Hyun cũng từ phòng mình bước ra, khuôn mặt cũng được đắp mặt nạ cẩn thận. Được rồi, chăm sóc da cẩn thận thế này chỉ có thể là do Young Min hyung chỉ dạy mà thôi.
" Làm gì mà bí mật thế, không phải chỉ là live nói chuyện với fan thôi sao ? Cái gì mà không muốn ai làm phiền chứ ? " Dong Hyun dựa vào tường, khó chịu nói.
Trong nhóm chỉ có Woojin và Dong Hyun là hay chí chóe với nhau suốt ngày, tần suất đó nhiều đến nỗi bây giờ ngay cả Young Min hyung cũng không thèm can. Mọi người chỉ cố gắng bịt tai khỏi tiếng ồn, cầu mong những đợt cãi nhau như thế sẽ nhanh kết thúc. Mà tôi lại rất thích nghe họ cãi nhau, nó làm tôi có cảm giác đây mới là gia đình thật sự.
" Hyung, anh quên rồi sao ? Hôm nay là ngày 29/5 đấy." Dae Hwi nói.
Nói đến đây mọi người dường như hiểu rõ điều gì đó, cả Dong Hyun cũng không tiếp tục bình luận gì nữa. Chỉ có tôi là không hiểu, ngày 29/5 là ngày gì ? Có gì khác biệt với các ngày khác sao ?
" Hyung anh lấy đồ đã phơi khô đem đi tắm trước đi. Em nghĩ tên nhãi Woojin đó chắc không muốn bị làm phiền đâu." Dong Hyun nói.
" Ừm, anh biết rồi." Tôi gật đầu mặc dù vẫn còn nhiều thắc mắc.
Tôi lấy bộ đồ pijama đã phơi khô, bước vào phòng tắm. Mười phút sau, khi bước ra khỏi phòng tắm mọi người đều đã vào phòng của mình. Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường, chỉ còn mười phút nữa là 11h. Giờ này cũng đã đến lúc nghỉ ngơi, tôi lại bước tới cửa phòng mình, không biết có nên mở cửa hay không.
Bên tai loáng thoáng có truyền tới tiếng Woojin đang nói chuyện, sau lại có câu hát mà tôi nghe được.
" Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.."
Hôm nay có lẽ là sinh nhật của một ai đó. Tôi bước lại tắt bớt đi bóng đèn, ngồi vào sofa, ngã mình ra sau. Thân thể kiệt quệ không muốn động đậy, luyện tập đã lấy hết năng lượng của tôi. Cầm điện thoại trên tay, ngón tay rảnh rỗi lướt trên Twitter.
Thời đại cập nhập nhanh chóng như hiện giờ chỉ cần lướt qua một chút liền có ngay đoạn cut hát chúc mừng sinh nhật của Woojin lúc nảy. Tôi biết hôm nay là sinh nhật ai rồi.
Hôm nay là sinh nhật của Park Jihoon. Người này có vẻ không xa lạ lắm với tôi, em ấy là người cùng debut với Woojin và Dae Hwi trong Wanna One. Có lẽ ai đang sử dụng mạng xã hội ở Hàn đều sẽ từng nhìn thấy cú nháy mắt thần thánh đó trong produce 101 season 2.
Còn tôi, tôi đã theo dõi Wanna One từ khi debut đến cả khi tan rã. Woojin và Jihoon thân thiết thế nào tôi cũng biết. Và tôi cũng biết với Woojin Park Jihoon quan trọng như thế nào.
Là người bạn mà em ấy trân trọng nhất, quan tâm nhất và là người...
Park Woojin yêu nhất.
.
.
.
Vote !!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top