Chap 5 : Phòng y tế
Thuỵ Văn đi ra nước ngoài công tác nên không biết được chuyện gì đang xảy ra giữa hai đứa con trai của ông. Cậu thì không dám nói với ông ,cứ thế cuộc sống của Chí Huân bị hắn tàn phá, biến cậu thành một thứ đồ chơi phát tiết của hắn mỗi ngày. Ban ngày hễ mà có chuyện buồn bực là ban đêm hắn lại lôi cậu ra để giai toả, hành hạ khiến cậu cứ đi học được một ngày rồi lại nghỉ một ngày.
Tối nay, Chí Huân quyết làm liều sẽ không về nhà. Lúc ở trường thấy sắc mặt của Vũ Trấn không được tốt, nếu bây giờ mà về nhất định ngày mai lại phải nghỉ học. Cậu sang ở nhờ nhà của một người bạn.
Đã 9 giờ tối.
Vũ Trấn đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghê salon. Bình thường đáng lẽ giờ này là cậu đang ở đây chờ hắn chứ không phải là giờ này chưa thấy mặt mũi đâu, còn phải để hắn phải ngồi đợi cậu. Tức giận, nhưng trong một giây phút nào đó cũng có gì đó gọi là lo lắng. Lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao. Trong tâm cứ thôi thúc hắn phải đi tìm cậu, nhưng rồi hắn lại bác bỏ cái ý định đó.
Nhờ trốn hắn đêm qua mà sáng nay cậu vẫn đi học bình thường. Cậu biết nếu làm những việc trái ý hắn thì kết quả sẽ rất tồi tệ nhưng trốn được lần nào hay lần nấy. Cứ mỗi ngày phải chịu đựng nổi đau thể xác thật sự cậu chỉ muốn chết đi thôi.
Khi đến lớp, Vũ Trấn đã thấy Chí Huân đến trước rồi. Tức có nghĩa là đêm qua cậu đã cố ý né tránh hắn không muốn về nhà. Hắn rất tức giận, hận không thể đem Chí Huân xé thành trăm mảnh.
Ngồi trong lớp học mà Chí Huân luôn cảm thấy ớn lạnh ở phía sau gáy. Bởi ánh mắt hắn luôn dõi theo cậu từ đầu tiết học cho tới bây giờ. Dù biết trước là hắn sẽ không tha cho cậu nhưng Cậu vẫn không tránh khỏi cảm gíac lo sợ, cả người đổ mồ hôi, run rẫy cầm cập. Cô giáo thấy sắc mặt của Chí Huân không được tốt liền hỏi thăm
-Em không khoẻ ở đâu sao? Hay em nên xuống phòng ý tế đi ?
-Dạ không sao đâu!! Em ổn
-Đang tháng 3 mà sao em chảy nhiều mồ hôi thế! *đưa tay lên sờ trán *
-Vũ Trấn em giúp Chí Huân dìu lên phòng y tế đi.
-Dạ không cần đâu....
Nghe cô giáo nói như vậy khiến tim cậu càng đập nhanh hơn. Nhờ hắn, có mà hắn giết cậu ngay tại đó luôn ấy chứ. Tiếng ghế đẩy ra, hắn đứng dậy đi tới bên cậu.
-Để tôi giúp cậu.
Giọng nói ôn nhu dịu dàng này đã khiến biết bao cô gái chết mê chết mệt vì hắn. Nhưng cậu thì khác, cậu biết đằng sau nó là một con quỷ hung tợn đang chuẩn bị ăn thịt cậu.
Vừa mới đến cửa thì hắn liền đẩy mạnh cậu vào trong, đóng cửa cẩn thận. Ánh mắt đầy tơ máu, nở nụ cười khinh thường. Nâng chiếc cằm nhỏ của cậu lên
-Đêm qua chắc mày ngủ ngon lắm nhỉ? Có phải mày cố ý muốn trốn tao
-.............*lắc đầu *
-Mày biết hậu quả như thế nào rồi phải không?
Hiện tại cậu rất sợ hãi, chẳng lẽ hắn tính làm chuyện đó ngay tại đây hay sao? Hắn bắt đầu ra lệnh, khuôn mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ
-Mau cởi đồ ra
Chí Huân đứng bất động ở đó. Hắn lại có dấu hiệu khó chịu
- Nếu mày không muốn tao xé rách bộ đồng phục thì lo mà cởi ra đi.
-Nhưng ở đây.......không được đâu
-Không nói nhiều, sự nhẫn nhịn của tao có giới hạn.
Giờ đây cậu biết thuận theo ý hắn mà thôi, đưa tay cởi từng món đồ trên người mình xuống. Thoáng chốc, cả thân thể cậu trần truồn trước mắt hắn. Vũ Trấn kéo cậu lên giường, giữ chặt lấy hông cậu, không lưu tình mà đâm thẳng vào hậu huyệt chưa được khuyếch trương. Đau đớn muốn hét lớn lên nhưng vẫn phải cắn chặt răng cố nén giọng lại. Cậu mặc cho hắn chà đạp cơ thể hết lần này đến lần khác, cậu chỉ biết chịu đựng và chịu đựng mà thôi. Nước mắt thi nhau tuôn tràn, ướt cả gối
Nhiều lúc cậu tự hỏi lòng mình, tại sao mình lại quá mềm yếu như vậy? Tại sao không thể đứng lên bảo vệ lấy bản thân mình. Tình cảm giữa cậu đối với hắn rột cuộc là gì mà khiến cậu cũng không thể hiểu được. Còn Vũ Trấn , hắn cũng rất đau đầu. Tại sao hắn cứ ham muốn xác thịt với cậu. Cậu là một thằng con trai mà, không lẽ chính hắn bị đồng tính luyến ái mà hắn không hề hay biết. Cái cảm giác ở bên trong cậu thật nóng , thật chặt, mỗi lần đã bắt đầu là không thể dừng lại được. Hắn chỉ muốn điên cuồng huỷ hoại người con trai này mà thôi.
Bỗng dưng có bước chân tiếng lại gần. Vũ Trấn nhanh chóng kéo màn kín lại. Tiếng cửa mở vang lên, một học sinh bước vào. Cậu rất sợ, bình thường các học sinh trong trường cũng chả ưa gì cậu, lỡ họ thấy được nhất định cả cuộc đời này cậu sẽ sống trong sự khinh bỉ . Tưởng đâu Vũ Trấn đã dừng lại, nên cậu vội lấy quần áo mặc vào. Nhưng chưa kịp chạm tới thì bị hắn ghìm lại, nâng hai chân cao lên rồi tiếp tục đâm vào.
-Không được.....có n..g....ười...ưm....ưm
Vũ Trấn cho tay bịt miệng cậu lại. Vì học sinh đó nằm cách xa 2 chiếc giường nên những âm thanh nhỏ căn bản là không nghe thấy. Thân thể nhỏ bé không ngừng run lên từng đợt, lắc đầu cố ý muốn xin hắn dừng lại. Phía sau bức màn là một bức tranh mà hai cảm nhận khác nhau. Một người đang rất đau đớn còn một người thì đang tận hưởng khoái cảm ở đối phương.
Đến khi học sinh đó đi khỏi thì lúc đó tay của hắn mới rời khỏi miệng cậu.
-Ah.......dừng lại...ah......đủ rồi......dừng..
....lại......ah......ah....anh...chịu...không.....nổi....nữa...
-Làm...ơn....ah.....ah
Nơi giao hoan có chảy ra một chút máu dính lên ra giường. Hắn gia tăng sức trừu động rồi bắn luồng tinh dịch nóng vào bên trong. Vũ Trấn để cậu lại và đi về lớp. Chí Huân thì cố gắng gượng dậy, thu dọn tàn cuộc rồi mặc quần áo vào. Bước đi khập khiễng cùng cơn đau phía sau.
Cả một tiết học tràn ngập mùi hoan ái kích tình cuối cùng cũng kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top