Chap 37: Trở về yêu em

"Đây là đâu? Sao mình lại ở đây? "

Bên trong không gian bóng tối rộng lớn tưởng chừng như vô hạn không lối thoát. Một vị nam nhân lơ lửng giữa không trung.

"À! Phải rồi! Mình đã chết , lần cuối mình thấy được những gì khi còn sống chính là trước lúc quả boom phát nổ. Vậy chắc hẳn đây là địa ngục hoặc thiên đường gì đó sao?......thật là nực cười ."

Trong nhân gian người xưa có nói rằng , chỉ có những hồn phách vẫn mang nặng tình cảm với cuộc sống thì mới có thể biến thành quỷ, mà Park Woo Jin cũng hiểu được sở dĩ mình còn mắc kẹp ở nơi đây, chưa có đi đến được thế giới bên kia là vì trong lòng hắn không buông bỏ được một người.
Bảo bối của hắn, vợ của hắn, Park Ji Hoon của hắn.
Bởi vì không bỏ xuống được, cho nên hồn phách của hắn vẫn muốn theo bên người cậu, dù chỉ có thể nhìn, hắn vẫn muốn được ở bên cậu.

Ngay lúc Park Woo Jin tâm tình còn đang tiếc nuối, đột nhiên lại bị một đoàn ánh sáng rực rỡ từ trong phía xa xa tỏa ra bao phủ lấy linh hồn của hắn. Một cỗ lực vô pháp kháng cự mạnh mẽ truyền đến, trực tiếp đem hắn hút vào trong một lỗ hỏng không gian.

Linh hồn nhẹ bỗng bị một luồng điện áp cao nặng nề vững vàng bao lại, cảm giác tê dại làm cho Woo Jin bật ra tiếng than thở yếu ớt. Tự nhiên hắn cảm thấy đầu óc mình không còn tỉnh táo, cố gắng mở mí mắt lên, chỉ thấy một trận màu vừa đỏ vừa tím lập loè. Ánh sáng rực rỡ làm đau nhói hai con ngươi của hắn, Woo Jin nhắm mắt lại, sau đó cả người rơi vào bóng tối.
Có mấy lần hắn cố khôi phục ý thức nhưng sau đó lại thiếp đi, người càng không tỉnh táo lắm, chỉ mơ hồ cảm giác được có người bên cạnh tới tới lui lui, bên tai ầm ỹ những âm thanh gì đó hắn nghe không hiểu.

Chờ Woo Jin hoàn toàn tỉnh táo lại, thời gian đã qua không biết bao lâu.

Khi bản thân tỉnh lại thì cảm thấy đầu mình cực kì đau đớn, đây chính xác là cái loại cảm giác đau đầu khi uống rượu say quá mức kiểm soát của lúc trước, làm cho hắn vừa cảm thấy thoải mái lại vừa căm ghét. Nhưng ngoại trừ cái cảm giác say rượu ở bên ngoài dường như còn nhiều hơn một thứ gì đó. Woo Jin muốn đứng dậy nhưng  toàn thân mình lại mệt mỏi không theo ý muốn , động cái nào cũng đều thấy đau cái nấy nhưng lạ là hình như thân thể hắn đang bị ai đó di chuyển thì phải , mất công sức mở mắt ra một lần nữa hắn mới phát hiện nơi này....nơi này chính là nhà hắn mà.

Trong phút chốc, Woo Jin hốt hoảng, chẳng lẽ mình bị ảo giác sao? Hắn quay mặt nhìn qua bên phải thì thấy hình ảnh mờ nhạt dần được hiện rõ... JiHoon.... hử ??...là Jihoon....cậu đang dìu hắn ? Woo Jin lập tức liền biểu lộ ra thái độ vô cùng kinh ngạc. Hắn nhớ rất rõ ràng là mình đã bị boom nổ đến xác cũng không còn mà, chẳng lẽ vì do hắn vẫn còn lưu luyến nhân gian này quá nên mới sinh ra ảo giác ,nếu đúng là như thế thì hắn mong bản thân sẽ không bao giờ thoát khỏi, để có thể tận hưởng thêm một chút hi vọng từ nó.

Khí xác nhận được đây không phải ảo giác mà là sự thật thì Woo Jin nhận ra Hắn chết rồi nhưng cũng không có nghĩa là chết, hắn không biết bởi vì nguyên nhân gì hắn có thể trở lại tám năm về trước, khoảng thời gian mà bản thân hắn bắt đầu vừa yêu vừa hận, chính xác là cái đêm đầu tiên mà hắn đã gây tổn thương khó phai , trở thành một nỗi ám ảnh kinh hoàng cho cuộc đời cậu sau này.

Trên mặt Park Woo Jin toát lên biểu tình kiên định, phải chăng ông trời đồng ý cho mình cơ hội sống lại một lần nữa là muốn hắn sửa chữa những sai lầm trong quá khứ ?, nếu là như vậy thì lúc này đây, hắn nhất định sẽ càng thêm, càng thêm yêu thương cậu nhiều hơn gấp trăm ngàn lần.

Lên đến phòng , Jihoon nhẹ nhàng đặt hắn trên giường rồi đưa tay cởi giúp hắn quần áo, bỗng nhiên cánh tay cậu bị một lực mạnh siết chặt lấy , lúc này Jihoon chuyển mắt lên phía trên thì mới phát hiện hắn đã tỉnh tự bao giờ mất rồi. Hoảng sợ, cậu cho tay thụt lui về, miệng thì ấp a ấp úng.

-Ah!!! ...anh xin lỗi.....anh không có ý làm gì hết đâu....anh chỉ muốn giúp em....áh.!!!

Chưa kịp phản ứng gì thì cả người cậu đã bị Woo Jin đứng nhanh dậy ,đem thân thể cậu khoá chặt vào lòng.

- Jihoon! Cảm ơn trời....anh cứ tưởng có lẽ từ nay về sau sẽ không được nhìn thấy em nữa.

-......???........

Đầu óc Jihoon bỗng dưng ngơ ngác, sao tự nhiên hắn lại nói chuyện kỳ lạ thế này, còn cả cách xưng hô nữa, bộ khi say khiến con người ta thay đổi lớn đến vậy sao?  Cậu có hơi đẩy hắn ra một chút

- Woo Jin à!  em say rồi....thả anh ra.... anh đi nấu canh giải rượu cho em nha.

- Đừng....đừng đi đâu cả.... hãy ở lại đây....ở bên tôi.

Hai chữ "đừng đi" nghe như phát ra tận đáy lòng.  Lúc này Jihoon thật sự rất hỗn loạn, cậu bị ôm chặt đến không nhúc nhích. Không biết cái tên này hôm nay ăn trúng thứ gì mà lại cư xử như vậy, chả giống hắn thường ngày một chút nào. Bỗng nhiên cậu có thể nghe thấy được nhịp tim hắn đập mãnh liệt, tấm lưng cùng thân thể hắn đang run rẫy, bên vai còn có gì đó ươn ướt nhỏ giọt xuống. Không thể tin được là hắn đang khóc sao?  Nếu tính thời điểm hiện tại thì lúc này chính là lần thứ hai Woo Jin rơi nước mắt kể từ sau khi mẹ hắn mất.

Cậu không biết nên làm sao vào lúc này, chỉ đứng im cho hắn ôm. Ngoài cảm thấy ngượng ngùng khó hiểu ra thì còn rất dễ chịu nữa, bởi đây không phải là điều mà cậu thầm mơ ước bấy lâu nay sao? Một Park Woo Jin hoàn toàn khác. Giá như hằng ngày cậu cũng được hắn ôn nhu,  đối xử nhẹ nhàng thế này thì hạnh phúc biết mấy , cậu chỉ mong hắn đừng bao giờ tỉnh rượu nữa.

Đến một hồi sau, hắn cũng chịu buông lỏng dần cánh tay ra, đặt lên vai điều chỉnh sao cho người cậu đối diện với hắn.

- Jihoon...em yêu tôi đúng chứ!

Một giọng nói trầm ấm mang vài phần chờ đợi từ câu trả lời của Jihoon làm cả mặt và hai tai cậu tự dưng đỏ ửng.

- Hả???  Sao....sao....em...lại nói như thế.

- Em không cần giấu tôi nữa, tôi biết hết rồi......Jihoon, bao nhiêu tổn thương em phải gánh chịu, tôi nguyện sẽ dùng cả đời này bảo vệ và lo lắng cho em, vì thế tôi mong em cho tôi một cơ hội để lo cho em, bảo vệ em … Jihoon, anh … anh yêu em, thật sự rất yêu em .

Cậu ngước nhìn Woo Jin , đồng tử long lanh đen láy đầy thâm tình nhìn hắn, những lời khi nãy là cậu đã nghe lầm có phải không ?
Cậu vội vàng vùng vẫy muốn né tránh , thâm tâm trở nên phức tạp, cậu không tin hắn nói là sự thật, không tin rằng hắn … yêu cậu. Không phải cách đây một giờ trước, lúc ở bữa tiệc sinh nhật hắn vẫn còn căm ghét cậu đó sao? 

Woo Jin thấy Jihoon muốn trốn tránh, hắn lập tức xoay người cậu lại, mạnh mẽ nắm chặt vai cho cậu đối mặt với hắn, giọng kiên định.

-Điều anh nói là sự thật … Jihoon, anh yêu em.

-Nhưng chúng ta là..... anh em mà.... sao có thể....

Jihoon sắc mặt tối lại, nghẹn ngào nói lí nhí

- Anh không quan tâm điều đó, chỉ cần em chấp nhận, hai chúng ta sẽ không phải là anh em nữa......Jihoon, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương đến em, đây là lời thề của Park Woo Jin anh, không phải lời hứa qua loa.

Cậu không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là giờ đây cậu đã động tâm, hơn nữa hình như đã không thể dứt được … tâm đau không biết phải làm sao ? lòng đau không biết có nên chấp nhận tình yêu đầy sai trái này hay không ? Theo bản năng thì cậu phải lùi lại nhưng không … hai tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn, môi cũng từ từ áp tới đôi môi mỏng ấy thay như lời đồng ý của mình.

Woo Jin kinh ngạc trước chủ động của cậu, nhưng chỉ một giây hắn cũng đáp trả lại, vòng tay qua eo cậu, ôm thật chặt cho hai thân thể sát vào nhau hơn, môi hắn bắt đầu mút lấy môi Jihoon, đầu lưỡi quấn lấy cái lưỡi ngọt ngào ấy.Hai người hôn thật say, hôn thật sâu, môi lưỡi dây dưa như muốn hòa quyện làm một, cảm thấy thân thể bắt đầu có phản ứng.

- Jihoon,  Anh muốn....em..

Hắn nhịn không được, dục vọng không kìm nén nổi, bế bổng Jihoon lên đi đến chỗ chiếc giường, đặt cậu xuống, người cũng đè lên trên.
Tim cậu lúc này đập loạn cả lên, nhưng không nghĩ được gì bởi những nụ hôn ướt át của hắn bắt đầu in lên trên trán, đi xuống xương quai xanh, di chuyển xuống ngực .Hắn cũng thuận tiện cởi phắt chiếc áo sơ mi vứt sang một bên để lộ cơ thể trắng nõn, tự nhiên  hắn lại nhớ đến những lúc hắn hành hạ cậu, cơ thể này phải chịu biết bao thương tích, mắt hắn ngập tràn đau đớn cùng tức giận. Tức giận vì sao hắn lại ngu ngốc đến thế. 

Cúi người thấp xuống, dùng nụ hôn của mình để lại mấy vết đỏ bầm như muốn đánh dấu ấn của mình trên đó.

- Jihoon em là của anh.

Hắn dứt khoát nói. Đôi mắt mê ly nhìn người phía dưới, đôi mắt hắn đầy thâm tình, đôi môi cong nở nụ cười mê hoặc khiến cậu say đắm. Jihoon chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn làm chuyện này, vòng tay qua cổ hắn kéo gần xuống , muốn nhìn rõ hắn hơn... Phải rồi, đôi mắt này đã khác lúc trước, không có chút sự thù ghét nào cả...vậy đây có phải là yêu. ?

Bàn tay hư hỏng của hắn di chuyển xuống dưới đem chân cậu tách ra, vì tránh làm cậu hoảng sợ nên hắn rất nhẹ nhàng kéo chân cậu ra, ngón tay thon dài bắt đầu đi vào bên trong cúc huyệt .

- Không được.

Jihoon có chút xấu hổ nói, chân cũng khép lại nhưng hạ thân đã bị hắn giữ chặt, nơi tư mật bị trêu đùa khiến cậu khó chịu,  ngứa ngáy.

- là em chủ động mê hoặc anh giờ bảo không được … em nghĩ trong lúc này, anh có thể dừng lại sao ?

Hắn nhìn sâu vào mắt cậu, môi cười tà mị.

- Làm gì có....Áh!!

Hắn bổng tăng lực làm cậu cất tiếng rên rỉ, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng thẹn thùng, với bộ dạng mê người quyến rũ bây giờ chẳng khác nào đang khiêu khích người ta muốn phát cuồng mà chiếm đoạt lấy.

Hắn cười nhẹ, rút ngón tay ra rồi cho phân thân kiêu ngạo của mình tiến vào. Một phen hoảng hốt mặt mày Jihoon nhăn nhúm, mồ hồi lấm tấm vài hai bên thái dương. Vì đây là lần đầu nên đương nhiên không tránh khỏi cảm giác đau khi bị xâm nhập. Hắn chịu khó đợi cậu thích nghi dần rồi mới bắt đầu chuyển động. Cứ thế cả hai dần đạt tới giới hạn của khoái cảm. Một lần lại một lần yêu thương cậu hết tư thế này đến tư thế khác, đến khi cậu hét lớn và hắn cũng gầm lên nắm chặt thắt lưng phóng thích chất dịch đặc nóng vào sâu bên trong.
Jihoon lúc này đã mệt lã, ngất đi lúc nào không hay, nhưng vẫn biết hành động của hắn, cậu cũng không có sức mà quan tâm, từ từ chiềm vào giấc ngủ say.

.

.

.___________________

Quý Zị thấy bất ngờ chưa??  Không thể tin nổi luôn đúng không ? kkkkkkk

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top