Chương 35: Cấm túc
Thư ký họ Kang, tên là Kang Daniel, ngày thường mang mắt kính nhìn lịch sự văn nhã nhưng thực ra là một Alpha cao cấp, không có thực thể, nhưng nếu dựa vào năng lực tin tức tố anh ta cũng có thể đấu ngang tài ngang sức với Bae Jinyoung, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Park Woojin giữ anh ta bên người.
Nói như vậy, Park Diệu Thịnh cũng không phải đối thủ của anh ta.
Tin tức tố của Kang Daniel mang hơi thở của biển sâu, so với hình tượng bên ngoài của anh ta có chút không hợp nhưng chính vì vậy mới làm cho người ta kiêng kị, mười mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty không một ai dám khinh thường Kang Daniel.
Kang Daniel chắn ở trước mặt Park Jihoon, gương mặt xưa nay ôn hòa giờ lại vô cùng âm trầm, Park Diệu Thịnh có hơi không dám liều lĩnh, đến tuổi trung niên rồi tin tức tố cũng không mãnh liệt như khi còn trẻ, càng đừng nói tới bản thân đánh không lại Kang Daniel, mà Kang Daniel cũng đang có một suy nghĩ: Một khi Park tiên sinh xảy ra chuyện, trước khi anh bị ông chủ bóp chết cũng phải kéo theo lão già này cùng xuống địa ngục!
Park Jihoon đỡ giường đứng vững,Kang Daniel nhìn đến mức nôn nóng nhưng lại không dám đưa tay đỡ, nếu tin tức tố của anh ta dính lên Park tiên sinh, ông chủ có thể khiến cho anh muốn sống không được mà chết cũng không xong.
"Park Woojin....." Park Jihoon sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Kang Daniel: "Rốt cuộc đang ở đâu?"
"Park tiên sinh, Parktổng không có việc gì, ngài biết..."
Park Jihoon lắc đầu: "Anh ấy đang ở đâu?"
Kang Daniel dừng một chút, thấp giọng nói: "Ở tổ điều tra Alpha."
Park Jihoon nhắm chặt mắt lại, tổ điều tra Alpha một khi xuất động có ý nghĩa gì cậu biết rõ.
Park Diệu Thịnh không dám đến gần nhưng miệng cũng không nhàn rỗi: "Hừ, Park Woojin xui xẻo mới cưới phải mày."
Một người bố Alpha coi trọng huyết mạch, lơ đi công sức của Park Jihoon mấy năm nay vì gia tộc làm hết thảy, một khi con trai nhỏ xảy ra chuyện lão ta liền có thể không phân rõ xanh đỏ đen trắng trút lên đầu con lớn, lời nói câu trước khó nghe hơn câu sau, Kang Daniel cũng không hề đồng tình với lão nhưng giờ phút này anh cũng có chút cứng đầu, mặt anh biến sắc, nhìn Park Jihoon đến sô pha lấy áo khoác: "Park tiên sinh?!"
"Tôi phải đi tổ điều tra Alpha." Park Jihoon đã quá quen thuộc với mấy lời châm chọc mỉa mai của Park Diệu Thịnh nên trực tiếp lơ đi, bây giờ cậu chỉ nhớ đến Park Woojin "Tôi là Omega của anh ấy, tôi ra mặt có thể giúp đỡ rất lớn đối với việc đánh giá an toàn của anh ấy đạt tiêu chuẩn." Sở dĩ nói "Đạt tiêu chuẩn" là bởi vì tin tức tố của Park Woojin khủng bố cỡ nào Park Jihoon là người rõ nhất.
Con người rất dễ dàng đắm chìm ở một loại tư duy cố hữu, nhưng Park Woojin là đỉnh cấp, ý nghĩa của đỉnh cấp bao gồm việc hắn có thể đùa bỡn với quy tắc.
"Thật đúng lúc, vốn dĩ em trai mày không có liên quan gì đến việc này, nếu không phải lần trước ở tiệc sinh nhật của Bae Jinyoung mày làm nó mất mặt thì nó làm sao bị dăm ba câu của Tiền Trường Ngộ lay động?" Park Diệu Thịnh lạnh giọng, đến bây giờ lão vẫn chưa sửa được tật xấu ra lệnh cho Park Jihoon.
Nếu không phải lo kinh động đến Park Jihoon, Kang Daniel thật muốn cho lão già này một trận, thực thể cũng có suy nghĩ giống vậy, nó gắt gao nhìn chằm chằm Park Diệu Thịnh giống như đang rút gân lột da lão trong lòng.
Park Jihoon lúc này mới nhìn về phía Park Diệu Thịnh, một lúc lâu sau mới cười nhạo một tiếng, tuy rằng sắc mặt cậu trắng bệch, nhưng khí thế không hề thua: "Park Thư gieo gió gặt bão, tôi dựa vào cái gì giúp nó nói chuyện? Ông có lẽ đã quên, tôi cùng Park gia đã không còn liên quan, không chỉ có như thế, Park Thư liên hợp với Tiền Trường Ngộ suýt chút nữa hại chết con tôi, tôi sau này còn muốn đến Hiệp hội bảo hộ Omega khởi tố nó, ông yên tâm đi cha của tôi, tôi sẽ làm cho đứa em trai này ở trong tù đợi đến thoải mái dễ chịu."
Đôi mắt Park Diệu Thịnh trừng lớn, bị câu nói của Park Jihoon làm cho tức giận đến mặt đỏ tai hồng, điều lão lo nhất đã xảy ra, một khi Park Jihoon rời khỏi Park gia, dựa vào tính cách cùng năng lực của cậu nhất định sẽ từng chút một thoát khỏi sự khống chế của lão.
"Mày..." Tin tức tố trên người lão có dấu hiệu bạo loạn, nhưng Park Jihoon vẫn đứng thẳng tắp, không chút thỏa hiệp.
"Bịch!" Gậy chống được chế tác từ gỗ thượng đẳng vô cùng cứng rắn, hung hăng đập vào bả vai Park Diệu Thịnh lập tức làm lão gào lên đau đớn.
Parklão gia tử bước vào, khí thế cuồn cuộn, dùng gậy chống chỉ vào Park Diệu Thịnh, có thể thấy được vài phần thủ đoạn khi nổi trận lôi đình lúc còn trẻ: "Nếu hôm nay ông dám động đến Park Jihoon thì phải nghiêm túc suy xét một chút tiền đồ của Park gia! Park Diệu Thịnh" Parklão gia tử đứng ở trước mặt lão ta, hạ giọng: "Ông là cái thá gì? Nếu không phải nhờ Park Jihoon, Park gia các người đã sớm như tằm ăn đến một phân cũng không còn! Hiện giờ tuổi cũng đã lớn, vẫn không hề biết bản thân mình vô dụng!"
Park Diệu Thịnh vốn đang tức giận đến chịu không được, nhưng vừa thấy người đến là Parklão gia tử, chỉ có thể cúi đầu cúi người, không dám nói thêm một chữ
"Ông nội......" Park Jihoon lẩm bẩm.
Parklão gia tử vừa thấy cậu đang đứng liền biến sắc "Cháu mau nằm xuống đi, Kang Daniel gọi bác sĩ vào xem xem, cháu cứ yên tâm, Park Woojin không sao đâu"
Park Jihoon: "Không sao?"
"Đúng vậy." Parklão gia tử tưởng tượng đến Park Woojin ngồi ngay ngắn ở phòng điều khiển làm cho người ngã ngựa đổ khắp nơi, vừa vui mừng đồng thời lại không khỏi nghĩ mà sợ, may mắn nó sinh ra ở Parkgia "Nó còn có thể có chuyện gì chứ?"
Parklão gia tử thần sắc thong dong, nhìn không ra chút manh mối nào, Park Jihoon lúc này mới thả lỏng tâm trí, nhưng khi xoay người lại trước mắt bỗng tối sầm, chỉ kịp nhìn thấy một nhóc con lông trắng bỗng nhiên phóng đến.
......
Trên sóng trực tiếp Park Woojin không làm ra sơ hở nào cả, nhìn không ra chút nguy hiểm nào, các hạng đánh giá vượt xa mức đạt tiêu chuẩn, chẳng sợ đối diện với một đám thành viên thần sắc nghiêm túc của tổ chức Alpha, cũng không chút nào ảnh hưởng đến hắn.
"Kết thúc." Có người tiến lên: "Ngài có thể trở về."
Park Woojin chú ý tới camera ở góc tường vẫn chưa tắt đi, ôn hòa cười nhạt: "Nếu có yêu cầu có thể tùy thời liên hệ tôi, tôi sẽ cố hết sức phối hợp, hiện tại tôi phải về bệnh viện." Hắn sắc mặt lo lắng: "Tôi không yên tâm Omega của tôi."
Ngoại trừ câu cuối cùng, còn lại đều là vô nghĩa.
Trong bóng tối, các thành viên của tổ điều tra Alpha cũng đứng dậy, nhìn nhau gật đầu.
Ngồi trên xe, Park Woojin nháy mắt thay đổi sắc mặt, sắc lưu ly trong mắt nam nhân tràn đầy ý lạnh, tay chống hàm dưới mặt vô cảm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Park Jihoon ngủ thật sự không an ổn, tâm tư cậu vốn dĩ nặng nề, một khi để ý chuyện gì thì rất khó bình tĩnh trở lại, trong lúc mơ hồ có bóng người tới gần, hơi thở tuyết tùng trong khoảnh khắc nồng đậm lên, Park Jihoon hình như cảm giác được, muốn mở to mắt nhưng lại không có sức, cậu mới bị đánh dấu xong lại cùng Alpha của mình tách ra lâu như vậy, thể xác và tinh thần đều mệt, mặc kệ đối phương có phải Park Woojin hay không, cảm xúc Park Jihoon mất khống chế, nước mắt không ngừng rơi xuống gối đầu.
"Không khóc, không có chuyện gì." Park Woojin nhẹ giọng trấn an: "Là bụng đau sao?"
"Đau......" Park Jihoon hàm hồ nói, dáng vẻ khóc nức nở có chút dễ thương.
Park Woojin vừa đau lòng vừa động tâm, dùng sức xoa nắn sau lưng cậu một chút "Tôi biết mà, tôi đều biết." Hắn từ phía sau ôm lấy Park Jihoon, môi hôn từng cái lên tuyến thể, tin tức tố phóng ra bất tận, mặt khác hai tay giao nhau đặt ở trên bụng nhỏ của Park Jihoon, đã có thể cảm giác được bụng nhô lên một chút, Park Jihoon thoải mái đến kêu hừ hừ, làm lòng Park Woojin mềm nhũn đến rối mù.
Vì sao đến bây giờ mới ý thức được? Nếu biết sớm một chút, là có thể khiến người này bớt tổn thương rồi.
Park Jihoon hôn mê suốt hai ngày, trong lúc đó Park Woojin chăm sóc bên cạnh một tấc cũng không rời, bọn họ đã đánh dấu vĩnh viễn, huyết mạch liên kết làm Park Jihoon không ngừng khôi phục, tóm lại không gian nan như lúc trước.
Hôm nay Park Jihoon tỉnh lại Mặc thành nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, sắc trời xám xịt, nhưng trong nhà lại vô cùng ấm áp.
Park Jihoon nhìn chằm chằm cảnh tuyết vài giây, sau đó đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hồ ly nhỏ lập tức nhảy tới, ôn nhu liếm láp mu bàn tay cậu.
"Chủ nhân của mày đâu?" Park Jihoon vuốt ve lông mềm dưới cổ nó.
Vừa dứt lời cửa phòng vệ sinh liền mở ra, Park Woojin bước nhanh đến, đứng ở mép giường nhìn qua nhìn lại đánh giá Park Jihoon một chút, sau đó nhanh chóng cúi người hôn trán cậu một cái, trực tiếp ấn chuông đầu giường.
"Đánh dấu vĩnh viễn bắt đầu có hiệu quả." Bác sĩ kiểm tra xong đang giải thích với Park Woojin, hai người đứng ở trên hành lang, gió thổi tới hơi lạnh: "Nhưng ngài cũng biết rõ, đứa nhỏ này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa Omega nam mang thai nguy hiểm vẫn luôn rất cao, những ngày kế tiếp cần phải vô cùng cẩn thận, tốt nhất là chịu khó vượt qua 3 tháng đầu."
"Năm tháng sau có thể sinh không?" Park Woojin hỏi.
"Có thể." Biểu tình bác sĩ do dự: "Đương nhiên, nếu Park tiên sinh trạng thái tốt có thể kiên trì đến mười tháng là kết quả tốt nhất, đứa nhỏ sẽ tương đối khỏe mạnh."
Ánh mắt Park Woojin rét lạnh, "Trải qua nhiều chuyện như vậy mà đứa nhỏ vẫn vững vàng nằm trong bụng Park Jihoon, ông vậy mà cảm thấy là nó không khỏe mạnh."
Bác sĩ: "......"
Park Woojin: "Sinh ra đầu óc không bình thường cũng được, tôi nuôi."
Bác sĩ: "......" Đứa nhỏ đáng thương, còn chưa sinh ra đã định sẵn địa vị gia đình thấp đến hít bụi.
Park Woojin đẩy cửa đi vào, Park Jihoon lập tức nhìn qua: "Thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Park Woojin tiến lên nắm lấy tay cậu: "Chờ tuyết ngừng tôi sẽ đưa em về nhà, được không?"
Park Jihoon cười: "Được." Cậu quả thực không thích ở bệnh viện.
Park Woojin trước nay chưa từng cảm thấy cái phòng ở nào 80 mét vuông thuận mắt như vậy, Park Jihoon bị đặt ở trên thảm lông xù xù, lúc này mới phát hiện dụng cụ trong nhà thay đổi một đống, TV đặt âm tường, sô pha cũng lớn hơn mềm mại hơn, tuy rằng có hơi chật chội, nhưng sắc điệu thoải mái thanh tân trong sáng, trong không khí phiêu đãng hơi thở tuyết tùng nhàn nhạt, càng ngày càng giống nhà.
Sau khi bắt đầu mùa đông, Park Jihoon cũng giống như các Omega mang thai khác bị hạ "Lệnh cấm túc", thời điểm này chỉ cần cảm lạnh một chút cũng đủ lấy đi nửa cái mạng của bọn họ, máy sưởi vẫn luôn không tắt, Park Woojin vào cửa nhà cũng tính theo "giây", khoa trương đến nỗi sợ chậm một giây sẽ làm gió lạnh tiến vào thổi đến Park Jihoon.
Park Woojin từ trong lòng ngực móc ra hạt dẻ xào nóng hổi, trên vai tuyết mịn còn chưa tan, Park Jihoon trước tiên nhận hạt dẻ xào, sau đó vươn cánh tay muốn hắn ôm.
"Từ từ, người tôi lạnh lắm." Park Woojin giải thích, nhưng Park Jihoon hiện giờ "tính tình nhỏ" càng lớn, Park Woojin không đáp ứng cậu liền giữ nguyên động tác mở ra hai tay, ánh mắt gắt gao đi theo nam nhân, Park Woojin hít sâu một hơi, dùng vận tốc ánh sáng cởi áo khoác, đứng ở máy sưởi thổi mười giây, sau đó tiến lên ôm lấy Park Jihoon, bất đắc dĩ nói: "Càng ngày càng nhõng nhẽo."
Park Jihoon rầu rĩ hỏi: "Anh ngại phiền sao?" Một ít thiên tính cậu cũng khống chế không được.
"Sẽ không." Park Woojin trả lời kiên định, Park Jihoon là Omega của hắn, trở về bản tính là tốt nhất.
Park Woojin vào phòng bếp nấu cơm, Park Jihoon ôm hạt dẻ xào lướt diễn đàn, sau khi kết thúc nôn nghén ba tháng đầu, sau đó là ảnh hưởng của đánh dấu vĩnh viễn, cậu ăn uống tốt đến quá mức, cái gì cũng muốn ăn, vừa mới nói một câu muốn ăn hạt dẻ, Park Woojin liền đi ra ngoài mua.
Giờ phút này hạt dẻ mềm thơm ngon miệng, tâm tình Park Jihoon cũng nhẹ nhàng theo, cậu xem trên diễn đàn có người khoe Alpha nhà mình tốt, tỷ như nói nhà này mua một cái áo khoác, nhà kia mua một bó hoa tươi, vốn dĩ cậu không có thói quen này, giờ phút này lại hơi hơi động tâm, chụp một tấm hình túi hạt dẻ, đăng lên.
Không nghĩ tới rất nhanh đã có người bình luận.
[ Ai da, đây chẳng phải là Omega đến bị cảm cũng không dám uống thuốc sao? Alpha của cậu đã trở lại? Tôi nói không phải chứ Alpha của cậu cũng quá keo kiệt rồi? Chỉ một túi hạt dẻ? ]
Park Jihoon không quá am hiểu cách ứng đối loại khua môi múa mép này, thầm nghĩ cái gì gọi là chỉ một túi hạt dẻ? Là tôi muốn ăn.
Nhưng bình luận còn tiếp tục: [ Lầu trên, mi đừng tưởng rằng mọi Omega thời gian mang thai đều hạnh phúc, có Alpha đều là Park Woojin ư? ]
[ A!!! Park Woojin thật sự có thể thỏa mãn hết thảy ảo tưởng của Omega, người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới! ]
Park Jihoon: "......"
Park Woojin bưng một mâm bánh bí đỏ vàng ươm giòn xốp từ phòng bếp đi ra, đập vào mắt là ánh mắt chất vấn giống như "bắt gian" của Park Jihoon.
Park Woojin: "?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top