Chương 7:lễ nghi
Khi trở về phòng, Rosa dừng lại một lúc, suy nghĩ về những gì vừa trải qua. Cô thì thầm trong lòng: "Rosa à, cô thật sự có một người cha yêu thương mình." Cảm giác ấm áp từ những lời ấy khiến cô quyết định đốt tờ giấy tuyệt mệnh mà cô từng cầm trên tay, cho nó tan vào ánh sáng của ngọn đèn cầy.
Cộc cộc cộc... Một tiếng gõ nhẹ vang lên ngoài cửa. "Tiểu thư ơi, người có muốn dùng chút đồ ăn không ạ?" Giọng nói nhẹ nhàng của Lylye gọi cô. Đúng rồi, bây giờ cô mới chợt nhớ ra từ hôm qua đến giờ, cô chưa hề ăn gì.
"Mang vào đây cho ta một chút." Cô đáp, giọng có phần mệt mỏi nhưng cũng đầy mong chờ.
Chẳng mấy chốc, một bàn thức ăn phong phú được bày ra trước mặt cô. "Waa, thật là nhiều đồ ăn!" Rosa thầm nghĩ, đôi mắt sáng lên vì đói. Cô muốn lao vào như một con hổ đói, nhưng rồi cô lại nhớ đến những nội quy trong cuốn sách hôm qua. Dù bụng đang réo lên vì đói, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, từ tốn thưởng thức bữa ăn, tự nhắc nhở mình rằng phải ăn đúng cách, dù cảm giác thèm ăn cứ thôi thúc từng phút.
Khi bữa ăn kết thúc, Rosa nhanh chóng bước đến phòng cha. Cánh cửa vừa mở, cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Con chào cha."
Ông ngẩng lên, vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt: "Rosa?" Thấy cô, ông vội vàng giấu tờ giấy đang cầm trong tay, như thể muốn che giấu điều gì đó.
"Con làm phiền cha rồi phải không?" Rosa hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
"Không, không phiền đâu, con à. Ta sẽ không bao giờ cảm thấy phiền khi con đến," ông trả lời, giọng ông tràn đầy yêu thương và an ủi.
"Cha, con muốn học lễ nghi," Rosa nói, ánh mắt kiên quyết nhưng cũng có chút ngại ngùng.
"Hả?" Ông hơi bất ngờ, không ngờ con gái lại yêu cầu điều này.
"Không được sao ạ?" Rosa hỏi lại, giọng dịu dàng.
"Không phải là không được, con cứ về phòng đi, chiều nay ta sẽ sắp xếp người đến giúp con," ông đáp, ánh mắt dịu dàng lấp lánh.
"Con cảm ơn cha," Rosa cúi đầu thật thấp, rồi quay người rời đi, trong lòng tràn ngập niềm vui và sự biết ơn.
Chiều hôm ấy, khi ánh nắng đã bắt đầu dịu xuống, Rosa trở lại phòng mình. Không lâu sau, một người hầu nhẹ nhàng bước vào, mang theo một cuốn sách dày cộp và một vài dụng cụ cần thiết để học lễ nghi. Cô nhận ra đây là những thứ mà cha cô đã chuẩn bị cho mình.
Người hầu cẩn trọng đặt chúng lên bàn rồi cúi người nói: "Tiểu thư, đây là những tài liệu mà phu nhân đã chuẩn bị cho người. Ngài nói rằng người sẽ cần chúng để bắt đầu học vào buổi chiều nay."
Rosa gật đầu, ánh mắt lấp lánh một niềm háo hức. Cô cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới mới, nơi mà mỗi bước đi đều mang một ý nghĩa, mỗi cử chỉ đều cần sự tinh tế. Dù có một chút lo lắng trong lòng, nhưng Rosa quyết tâm sẽ không để mình lạc lối trong hành trình này.
Cô ngồi xuống, mở cuốn sách ra, và bắt đầu những bài học đầu tiên về lễ nghi. Những quy tắc về cách cầm dao, nĩa, cách chào hỏi, và cả cách ngồi sao cho đúng, tất cả đều là một thử thách đối với cô. Nhưng Rosa cảm nhận được sự yêu thương từ cha qua từng động tác này, như thể ông đang dạy cô cách bước vào thế giới của người lớn một cách trọn vẹn và đúng mực.
Cốc cốc cốc....
Một tiếng gõ nhẹ vang lên, và ngay lập tức, Rosa nhẹ nhàng lên tiếng: "Vào đi."
Cánh cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào. Mặc dù bà đã ngoài ba mươi, có thể là bốn mươi, nhưng sắc đẹp của bà vẫn toát lên vẻ quyến rũ mặn mà, như một đóa hoa nở rộ giữa mùa thu. Bà cúi người lịch sự: "Thưa tiểu thư Rosabelle, thần là Diana. Thần sẽ là người hướng dẫn lễ nghi cho người."
Rosa nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt long lanh như những vì sao lấp lánh trong đêm tối: "Mong bà giúp đỡ nhiều hơn."
Giọng nói của cô trong trẻo, ngọt ngào đến mức như rót mật vào tai, khiến Diana bất ngờ. Lúc nãy, khi đứng ngoài cửa, bà chưa thực sự nghe rõ giọng nói của tiểu thư, nhưng giờ đây, khi nghe rõ từng âm thanh, bà mới nhận ra rằng giọng nói ấy thật sự mê hoặc, thanh thoát và dịu dàng vô cùng.
Bà ngẩng đầu lên, và trong khoảnh khắc ấy, một bóng dáng thanh thoát, yêu kiều của cô gái từ từ xoay người, như một làn sóng nhẹ nhàng cuốn đi mọi thứ xung quanh, rồi nhìn về phía cửa sổ. "Vâng, sau này mong bà giúp đỡ con thật nhiều," Rosa nói, giọng điệu vẫn dịu dàng, như thể mỗi từ đều ẩn chứa một phép màu.
Diana không thể rời mắt khỏi cô. Rosa đứng đó, duyên dáng và thanh thoát đến khó tả. Đôi mắt cô, màu xanh ngọc bích, sáng như đại dương mênh mông dưới ánh mặt trời. Mái tóc vàng óng ả của cô rủ xuống mềm mại, như những làn sóng vỗ về trên một bờ biển. Dù cho chiếc váy cô mặc không có gì đặc biệt, đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng lại tôn lên vẻ đẹp thanh nhã đến kỳ lạ, như thể mỗi nếp vải đều biết cách ôm lấy cơ thể cô, khiến mọi ánh nhìn phải đắm đuối.
Diana, vốn dĩ là người từng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc trong đời, nhưng giờ đây lại không khỏi cảm thấy một chút choáng váng, như thể đang đối diện với một hình ảnh thần thoại vừa xuất hiện trước mắt. Cái đẹp này khiến bà có phần choáng ngợp. "À v-vâng," bà Diana, lắp bắp, cảm giác như mình đang đứng trước một nàng tiên xinh đẹp.
:"vâng, vậy chúng ta bắt đầu luôn nhé" Rosa gật nhẹ đầu, tay khẽ đặt tách trà lên chiếc đĩa nhỏ trên bàn. Cô chỉnh lại chiếc váy, rồi quay sang Diana, mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Diana mỉm cười, cầm lấy cuốn sách dạy lễ nghi, bắt đầu hướng dẫn Rosa những quy tắc cơ bản. "Trước tiên, tiểu thư, khi bước vào một phòng tiệc, phải luôn cúi đầu một chút để thể hiện sự tôn trọng, rồi mới chào hỏi." Bà làm mẫu, cúi người một cách thanh thoát. "Khi gặp mặt các quý tộc, chúng ta sẽ chào họ bằng cách nhẹ nhàng nghiêng đầu, và khi nói chuyện, cần giữ một khoảng cách lịch sự, không bao giờ để thân thể quá gần. Cũng phải chú ý đến ánh mắt, không được nhìn chằm chằm vào người đối diện, mà chỉ liếc nhẹ, để tạo vẻ kiêu sa mà không quá khiêm nhường."
Rosa chăm chú theo dõi từng động tác của Diana, lòng đầy sự nghiêm túc và tinh thần học hỏi. Một lúc sau, bà tiếp tục: "Khi ngồi tại bàn tiệc, tiểu thư cần phải ngồi thẳng lưng, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đùi hoặc trên bàn, không được khoanh tay trước ngực. Khi dùng dao nĩa, phải bắt đầu từ bên ngoài vào, lần lượt từ món khai vị đến món chính. Không bao giờ cắt thức ăn quá lớn, mà phải ăn từng miếng nhỏ, vừa đủ."
Mỗi câu dạy của Diana đều khiến Rosa cảm thấy như một thế giới mới đang mở ra trước mắt. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói đều cần phải chuẩn xác và đầy tinh tế. Cô học nhanh, nhưng cũng không thiếu sự lo lắng. Cô biết rằng đây không chỉ là một khóa học đơn giản mà là con đường dẫn mình bước vào một xã hội cao quý, đầy quy tắc và nghi thức. Nhưng trong lòng Rosa, cô vẫn không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp.
Cả buổi chiều, không khí tĩnh lặng và nghiêm túc bao trùm căn phòng. Họ luyện tập từng động tác, từ cách cầm dao nĩa, cách ngồi, cách cúi chào, cho đến những quy tắc trang nhã khi nói chuyện với các quý tộc. Rosa không chỉ học lễ nghi, mà còn học được sự bình tĩnh, sự kiên nhẫn và cách duy trì vẻ trang nhã trong mọi tình huống.
Cuối cùng, khi mặt trời đã lặn xuống, những tia sáng cuối cùng nhạt dần, cô ngồi lặng lẽ, cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Sau một buổi chiều miệt mài luyện tập không ngừng, cô cảm thấy đôi tay tê dại và mắt cũng mỏi. Nhưng dù vậy, Rosa vẫn cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng trong lòng — đó là sự tự tin mới được xây dựng trong cô, dù chỉ là những bước đi nhỏ nhưng vững vàng trên con đường trưởng thành.
"Chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút," Diana nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. Rosa gật đầu, cúi người một cái nhẹ, thể hiện sự tôn trọng đối với người đã dạy mình cả buổi chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top