Con đường phấn đấu của trợ lý

Cố Thanh Bùi với trợ lý câu thông công việc, nói hơn hai mươi phút mới cúp điện thoại.


Nguyên Dương cũng khôi phục trấn định, nói: "Tôi đã thấy trợ lý nhỏ đó của ông, dáng dấp thật không tệ, làm sao, hợp khẩu vị của ông?"


"Cũng tạm, lúc phỏng vấn tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng."


Nguyên Dương liếc hắn một cái, "Ông còn muốn trâu già gặm cỏ non?"


Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, "Cậu ấy với cậu cùng tuổi, nếu tôi thật muốn ăn, đó cũng không phải là miếng đầu tiên."


"Ông dám." Nguyên Dương trừng hai mắt.

                                                                                            - Nguyên tác.



Tiểu Vương ở bên cạnh Cố Thanh Bùi làm trợ lý đã sắp một tuần, cái vị cấp trên này mới từ Singapore trở về không chỉ có biết ăn nói, vô cùng kinh nghiệm, đối đãi cấp dưới lại bình dị gần gũi.


Công ty thành lập không lâu, chuyện linh tinh phải xử lý không ít, Tiểu Vương cũng thường xuyên tăng giờ làm việc đốt đèn nấu dầu, nhưng đi theo Cố Thanh Bùi làm việc khiến cho cậu học được rất nhiều.


Phòng làm việc của trợ lý và phòng làm việc sếp tổng chỉ ngăn bởi một cửa sổ lá sách mỏng, Tiểu Vương công việc mệt mỏi ngẩng đầu một cái là có thể liếc thấy hình dáng chuyên chú chăm chỉ làm việc của Cố Thanh Bùi. Vì vậy ý chí chiến đấu của cậu lập tức bốc cháy hừng hực, hình ảnh cố gắng của Cố tổng chính là tấm gương tốt thanh niên xã súc đi lên bậc cao nhất của đời người.


*xã súc: người làm công ăn lương việc nhiều, lương thấp nhưng vẫn chăm chỉ cần mẫn


Thế nhưng hai ngày nay, con đường phấn đấu của Tiểu Vương quả thật đi có chút khó khăn.


Bạn hợp tác của Cố tổng — Nguyên tổng, luôn là mặt đen như than nhìn về phía cậu, lông mày không phải lông mày mắt không vừa mắt.


Tiểu Vương và Nguyên tổng tiếp xúc không tính là quá nhiều, nhiều lắm chính là giúp Cố Thanh Bùi tiếp đãi một chút, đưa ly nước trà. Cậu cũng gặp qua những tổng tài trầm mặc ít nói hoặc là mắt cao hơn đầu, nhưng không một ai giống như Nguyên Dương cả, ánh mắt quan sát cậu mang theo một cỗ sát khí.


Lần đầu tiên cùng Nguyên Dương chạm mặt, đối phương âu phục giày da, cậu lơ đãng nhìn hắn một cái sau đó ánh mắt liền ngơ ngẩn. Nguyên Dương thu hồi khóe miệng khẽ cong, quét mắt trên dưới nhìn Tiểu Vương, không dời tầm mắt mở miệng, "Tôi tìm Cố Thanh Bùi."


Tiểu Vương nhẹ nhàng đưa lên tách trà, suy nghĩ mình cũng không làm gì sai, "Ngài chờ một chút, tôi lập tức đi liên lạc Cố tổng."


Nguyên Dương " Ừ" một tiếng, nhìn toàn cảnh xung quanh, phòng làm việc của trợ lý không tính lớn, nhưng y yên lặng rất lâu mới thu hồi tầm mắt, bưng tách trà lên uống một hớp.


"Nguyên tổng, Cố tổng nửa giờ sau sẽ trở lại, ngài xem ngài là chờ một lát nữa hay là..."


Nguyên Dương buông xuống tách trà, chân dài vểnh lên, "Tôi chờ anh ấy trở lại."


Tiểu Vương lúc đi thu dọn tách trà cúi người xuống, thẻ làm việc thoáng một cái vừa vặn ở trước mặt Nguyên Dương.


Nguyên Dương nhíu mày, sắc mặt cũng đen, "Cậu họ Vương."


Tiểu Vương không nghĩ ra, "Vâng, Nguyên tổng."


Nguyên Dương lại nghiêng đầu qua, bất quá tay siết ghế sofa bằng da mạnh thêm mấy phần lực, tựa như đang lấy nó làm cho hả giận.


Tiểu Vương:? ? ? Họ Vương thì chọc gì đến ngài? ?


Nửa canh giờ này Tiểu Vương đồng chí như ngồi bàn chông, nhưng bỏ lại khách hàng đi mất thì lại là cậu không làm tròn bổn phận công việc của trợ lý. Bất quá cũng may Cố Thanh Bùi rất nhanh đã về công ty, thành công giải cứu xã súc trong biển lửa.


Cố Thanh Bùi mang Nguyên Dương vào phòng làm việc của mình nói chuyện hợp tác, còn khóa cửa kéo lá sách cửa sổ lên.


Có thể là hợp tác bí mật gì đi, thẳng nam sắt thép sẽ không nghĩ nhiều, cũng không có khả năng nghĩ nhiều.


Nhưng theo hợp tác song phương không ngừng mở rộng, tần suất Nguyên Dương tới công ty tìm Cố Thanh Bùi cũng càng ngày càng cao. Tiểu Vương không thể không tiếp tục đơn độc mặt đối mặt với Nguyên tổng âm tình bất định, thường xuyên mặt đen này.


Sau một trăm lẻ tám lần yên lặng không nói, Nguyên · không đoán ra · Dương bắt đầu quan tâm vấn đề cá nhân của nhân viên, "Cậu có bạn gái chưa?"


Trừ mấy chữ này nhìn qua bên ngoài giống như quan tâm, còn lại tất cả mẹ nó chứ không giống quan tâm chút nào.


Tiểu Vương yên lặng trong lòng chửi một câu, nặn ra một nụ cười, "Không có đâu, Nguyên tổng, tôi vẫn nghĩ trước tiên lấy sự nghiệp làm trọng."


Nguyên Dương nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, lại không nói lời nào.


Yên lặng rồi yên lặng, yên lặng là Thanh Diễn tối nay.


Mà quan hệ của Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương cũng dần dần tróc ra lớp vỏ đơn thuần hợp tác, tựa hồ nhiều một chút ý tứ không nói rõ được. Tiểu Vương tình cờ gặp qua, Cố Thanh Bùi tan việc lên xe Nguyên Dương, hai người cùng nhau đi. Mới đầu cậu còn an ủi mình, chẳng qua là đơn thuần ăn chung mà thôi, nhưng sau khi hợp tác kết thúc, Nguyên Dương còn đúng lúc đúng giờ tới đón Cố Thanh Bùi tan việc.


Có lúc Cố Thanh Bùi làm thêm giờ, Nguyên Dương liền lên lầu chờ, mới đầu còn đàng hoàng đợi ở trong phòng tiếp khách, Tiểu Vương phải tiếp tục nhắm mắt pha trà. Thế nhưng mấy lần sau này, cậu bưng tách trà nóng hổi đưa vào phòng tiếp khách đã không thấy bóng dáng người đâu. Quay đầu mới phát hiện, Nguyên Dương đã sớm vào phòng làm việc của Cố Thanh Bùi, ngồi ở đối diện Cố Thanh Bùi một mực nhìn chằm chằm người ta.


Tiểu Vương yên lặng nuốt ngụm nước miếng.


Tình cảm tốt, tình cảm tốt.


Đời người không dễ, tri kỷ khó cầu.


Cậu tiếp tục an ủi mình.


Cho đến khi Cố tổng mời mình ăn cơm đề nghị thăng chức tăng lương, nhìn Nguyên Dương ngồi ở bên cạnh Cố Thanh Bùi nhiệt tình gắp thức ăn cho sếp mình, Tiểu Vương hoàn toàn không cách nào an ủi mình được nữa.


Nguyên Dương tránh hột tiêu, đặc biệt gắp chút thức ăn thanh đạm, chất ở trong chén Cố Thanh Bùi, "Ăn nhiều một chút, anh gần đây công việc bận rộn như vậy, cũng không ăn uống tốt."


Cố Thanh Bùi nhìn vẻ mặt Tiểu Vương như bị sét đánh, lặng lẽ đẩy cánh tay Nguyên Dương tỏ ý đủ rồi y mới chịu ngưng. Nguyên Dương cong môi cười đểu, "Làm sao, Thanh Bùi, là món ăn ở đây không hợp khẩu vị sao? Lát nữa về nhà em làm thêm vài món cho anh."


Y nhìn chằm chằm Tiểu Vương, cười đem chữ "nhà" nhả ra rất nặng.


Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ cười một tiếng, gánh vác trách nhiệm nặng nề an ủi Tiểu Vương, "Là như vầy, Tiểu Vương, tôi và Nguyên tổng bây giờ là quan hệ bạn lữ, cho nên Nguyên Dương xem như là người yêu của tôi, cùng nhau mời cậu ăn cơm. Khoảng thời gian này cậu khổ cực rồi."


Nguyên Dương không hài lòng bổ sung, "Không chỉ có bây giờ là quan hệ bạn lữ, từ trước, sau này, chúng tôi đều là quan hệ bạn lữ."


Tiểu Vương run rẩy đũa, bỏ vào trong đầu các loại tin tức bùng nổ, thật lâu sau mới mở miệng, "Cố... Cố tổng, tôi chúc ngài cùng... Nguyên... Nguyên tổng trăm năm hảo hợp..."


Cố Thanh Bùi giơ ly lên, nhẹ nhàng cụng ly với cậu một cái, "Cám ơn cậu." Một bên Nguyên Dương cũng góp đi lên, lần lượt cụng ly với Cố Thanh Bùi.


Tiểu Vương thẳng nam nhưng không ngốc, sau khi bữa ăn quỷ dị này kết thúc, cái đầu choáng váng phồng căng của cậu ngược lại mơ hồ toát ra một ý niệm. Nguyên lai Nguyên Dương đối với cậu là địch ý vô hình, là bởi vì cậu và Cố tổng quá gần gũi ư?


Trời đất chứng giám, cậu chẳng qua là nhiệt tình công việc, tẫn chức tẫn trách của xã súc trợ lý nhỏ, chỉ như vậy mà thôi.


Yêu hận tình thù của đôi chim cu các người liên quan quái gì đến tôi chứ!


Tiểu Vương rút kinh nghiệm xương máu, quyết định càng phải cố gắng phấn đấu, sớm ngày dấn thân vào tầng quản lý, cách xa ân ân oán oán đấu tranh tàn nhẫn của lãnh đạo.


Nếu như, tôi nói nếu như ha, Tiểu Vương đồng chí biết Nguyên Dương cũng đã từng là trợ lý kiêm tài xế của Cố Thanh Bùi, cậu lại có tướng mạo giống thức ăn yêu thích của Cố tổng trước đây, cộng thêm có một lão Vương hàng xóm, có phải cậu càng có thể hiểu được tâm tư của Nguyên Dương lúc đen mặt không?


END

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top