Bài tham gia #6
Tác giả: Ngân (Emerald_6973B_TTH)
Tôi biết mình sắp chết.
Phải,đúng như vậy. Chết trong đau khổ và cô đơn.
Dù nghe có vẻ bi quan nhưng sự thật là vậy. Không phải chỉ là suy nghĩ hay sự dại dột của tuổi trẻ. Tôi sẽ chết một cách thảm khốc. Cái chết sẽ đến từ từ và đau đớn, đúng như những gì tôi tưởng tượng.
Cô ta sắp đến tìm tôi rồi. Tôi có thể cảm nhận được không khí lạnh buốt đang bao trùm lấy người mình. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Không có lấy một bóng người. Nhưng đó chính là điều tôi lo lắng. Cô ta thích sự im lặng và vắng vẻ. Không khí yên tĩnh đến thấu xương càng làm cô ta thấy thoài mái và ra tay tàn nhẫn hơn. Giống như những gì cô ta đã làm với gia đình của tôi trong một khu rừng vắng tanh ở ngoại ô thành phố.
Im ắng và lạnh lẽo. Là tất cả những gì người ta có thể nói về khu rừng ấy. Và giờ những chiếc lá và những lớp vỏ cây trong rừng đều được phủ lên một lớp màu đỏ rực rỡ. Màu đỏ tuyệt đẹp, nóng bỏng và nổi bật lên sau làn sương trắng xóa bao bọc xung quanh. Màu đỏ của máu. Máu của gia đình tôi.
Sinh nhật của tôi năm nay không có ai cả. Ngày sinh nhật tuổi mười tám mà tôi mong chờ nhất lại không có lấy một người bạn. Tôi không muốn mời ai cả. Tôi lo sợ cô ta sẽ biến thành một trong những vị khách đến dự tiệc, và kết liễu tôi bằng một nhát của con dao vẫn còn dính kem tươi hay thiêu rụi cả ngôi nhà bằng chiếc nến sắc màu chỉ vừa mới được rút ra khỏi chiếc bánh. Nhưng có vẻ lo lắng và sự đề phòng của tôi trở nên thừa thãi. Vì tôi biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đến và mang theo một tấm giấy báo tử cho tôi như một món quà sinh nhật. Nhưng tôi vẫn muốn tận hưởng bữa tiệc sinh nhật này. Một bữa tiệc dành riêng cho tuổi mười tám của tôi. Một tuổi mười tám nhuộm máu....
Sinh nhật của tôi thì không thể không có khách. Nên tôi đã mời những vị khách đặc biệt.
-Cảm ơn các bạn đã đến đây dự tiệc sinh nhật của tôi! Tôi thực sự rất cảm kích đó. Mọi người muốn chút đồ uống chứ?
Tôi mỉm cười thật tươi rồi đặt một ấm trà lên bàn, quay sang hỏi một vị khách.
"Vị khách" đó không nói gì cả. Một cái gật đầu cũng không. Tôi xem như đó là lời đồng ý rồi rót trà vào chiếc tách nhỏ xinh. Có vẽ những người bạn khác của tôi cũng muốn uống trà. Tôi còn quên gì không nhỉ? Đúng rồi! Bánh sinh nhật. Làm sao mà bữa tiệc của tôi có thể hoàn thiện mà thiếu bánh chứ?
Chiếc bánh kem cỡ nhỏ phủ lớp kem tươi trắng với những quả dâu nhúng chocolate đỏ mọng xếp trên mặt bánh. Tôi nghĩ rằng nếu tự làm bánh thì những vị khách của tôi sẽ rất thích. Có thể là cô ta cũng sẽ thích chiếc bánh này và quên đi ý định tặng "quà sinh nhật" cho tôi. Nghe thật hoang đường và viển vông. Tôi là như vậy đấy, suy nghĩ những điều ngớ ngẩn vào lúc tuyệt vọng nhất. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng phải cắt bánh sinh nhật. Bữa tiệc phải kết thúc trước khi cô ta- kẻ phá đám tàn nhẫn đó đến đây.
Tôi mở ngăn kéo tủ lấy ra một con dao cỡ nhỏ để cắt bánh. Nhìn chiếc bánh hoàn hảo mà tôi đã cất công làm, tôi lại không muốn cắt nó ra. Thực sự tôi muốn ụp cả cái bánh này vào mặt cô ta hơn. Thật điên rồ phải không?
Nhìn vào con dao trước mặt mình, tôi bỗng nhiên cảm thấy lạnh người. Lưỡi dao bén ngọt như sáng lên dưới ánh đèn. Thứ ánh sáng từ lưỡi dao lia một đường qua người tôi, để lại một cảm giác lạnh thấu xương trên từng thớ thịt.
"Nào nào, cô đã sẵn sàng rồi chứ?"
Con dao cắt bánh được vung lên rồi cắm phập một nhát xuống mặt bánh. Thêm một nhát nữa. Mọi thứ trở nên thật kì lạ. Một kẻ điên rồ với con dao dính đầy kem trên tay và bàn tiệc đầy những "vị khách" đặc biệt đang yên vị trên ghế của mình. Một kẻ sát nhân trong bữa tiệc sinh nhật? Nghe cũng rùng rợn nhỉ.
Nhưng tôi không phải là kẻ đi săn. Tôi là con mồi. Mãi mãi là như vậy. Chỉ là con mồi yếu ớt trước lưỡi dao của cô ta thôi. Tôi không thể trốn, vì cô ta luôn biết tôi ở đâu. Kẻ đáng sợ đó không bao giờ để lọt mất con mồi của mình.
Tôi đặt miếng bánh vừa cắt lên chiếc đĩa nhựa. Ở giữa miếng bánh là mứt dâu. Tôi đâu nhớ là mình đã làm nhân bánh nhỉ? Chắc là một món quà đặc biệt từ những vị khách.
Ngọt. Ngọt lịm. Hương vị ngọt ngào của đường và bơ sữa từ từ tan trong miệng tôi. Mà sao tôi lại cứ cảm thấy đắng nghét, không thể nào nuốt trôi được.
Tôi làm bánh dở tệ. Kể cả là bánh sinh nhật của mình.
Tôi cảm thấy vị của thứ chất lỏng sền sệt đỏ đậm trên đầu lưỡi của mình. Đó chỉ là thứ mứt dâu rẻ tiền, món quà tạm bợ của một trong những khách mời đến dự tiệc. Thứ đáng ra phải có mùi vị chua ngọt, tôi lại cảm thấy khác hẳn. Tanh tưởi. Cái đặc sệt màu máu khô đó làm tôi suýt nôn ọe vì vị tanh tưởi của máu mà tôi cảm nhận được. Tôi cầm ngay tách trà lên uống hết để làm trôi cái cảm giác đó xuống cuống họng.
-Ôi, thật là vô phép quá. Xin lỗi cô nhé, Belle. Tôi uống mất trà của cô rồi. Cô muốn thêm trà không?
Tôi quay sang, cười trừ rồi hỏi Belle. Con búp bê vải đột nhiên ngã xuống nền đất lạnh, nằm lăn lóc trên sàn, nhìn tôu bằng hai con mắt bằng cúc áo. Tôi mỉm cười, gật đầu đồng ý:
-Cô nói phải. Tôi vẫn chưa thắp nến lên bánh nữa mà. Thật đãng trí quá đi. Cảm ơn đã nhắc,Belle.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, lấy ra vài cây nến màu hồng và đỏ trong túi áo mình rồi cắm lên mặt bánh. Tiếp theo đó, năm ngọn nến được thắp lên khi ngọn lửa nhỏ của chiếc hộp quẹt đi qua. Tôi mỉm cười hài lòng với bữa tiệc trước mắt, trong phút chốc tôi như hoàn toàn quên đi khung cảnh xác chết của gia đình tôi nằm la liệt trong khu rừng.
Vù....
Cả năm cây nến đều đã được tôi thổi tắt. Tôi có thể nghe thấy tiếng vỗ tay của những vị khách xung quanh mình.
"Nhắm mắt lại, thổi tắt nến.
Cất cao bài hát "Chúc mừng sinh nhật
Nghĩ tới những điều tốt đẹp nhất
Và ước!"
Tôi lẩm nhẩm theo lời nói bí ẩn vang lên trong đầu mình:
-Nhắm mắt lại, thổi tắt nến. Cất cao bài hát chúc mừng sinh nhật. Nghĩ tới những điều tốt đẹp nhất. Và ước!
Nhắm mắt lại.
Nghĩ tới những điều tốt đẹp nhất.
Và ước... và ước...
-Mở mắt ra nào,cô gái!
Nhưng tôi không dám mở mắt ra nữa. Vì ngay bây giờ, sau lưng tôi đang là vị khách không mời mà tôi sợ hãi. Cô ta đến rồi!
-Mở mắt ra nào cô gái! Mở mắt ra và quay lại đi nào!
Giọng nói bình thản nhưng lạnh lẽo thấu xương vang lên sau lưng tôi. Tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, tôi sợ phải nhìn thấy kẻ sát nhân đã giết chết cả nhà tôi. Và bây giờ là tôi.
"Rè... rè..."
tiếng kêu của chiếc radio cũ kĩ kêu lên. Sau những tiếng rè rè khó chịu đó, một giai điệu quen thuộc vui tươi vang lên:
"Happy birthday to you... happy birthday to you..."
-Happy birthday, happy birth day... happy birthday to you...
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà ngày càng rõ ràng hơn. Tôi biết mình không thể đứng yên được nữa. Tôi quay phắt lại, mở choàng mắt ra, nhìn thẳng vào kẻ trước mặt. Váy đen dài, sợi dây thánh giá bằng bạc trên cổ cùng với một chiếc mũ rộng vành bằng nhung đen che đi nửa khuôn mặt. Nhìn vào ai cũng nghĩ rằng đây chỉ là một cô nàng quý tộc đơn thuần. Nhưng đâu có ai ngờ rằng bóng dáng xinh đẹp này lại là một kẻ sát nhân đáng sợ? Ai biết được đằng sau nụ cười rạng rỡ kia lại là một con quỷ giết người ghê tởm?
Tôi thấy hối hận với hành động của mình. Thà nhắm chặt mắt lại chờ đợi cái chết còn hơn là mở mắt ra đối diện với con quỷ trước mặt. Món quà sinh nhật mà cô ta dành cho tôi... là để cho tôi tận mắt thấy cái chết thảm khốc của mình.
Tôi vẫn chưa ước gì cả. Nếu bây giờ còn cơ hội, tôi chỉ ước rằng mình được sống.
Nhưng đã quá muộn.
Tôi nhắm mắt lại, lùi dần về phía sau đến khi va phải chiếc bàn. Việc duy nhất bây giờ tôi có thể làm đó chính là nhắm mắt. Tôi nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ta ngày càng rõ ràng hơn. Cô ta chỉ còn đứng cách tôi có vài phân.
-Mở mắt ra.
Giọng điệu của cô ta như đang ra lệnh. Tôi không dám nhắm mắt nữa. Tôi khẽ hé mắt mình ra, rồi giật nảy mình khi thấy con Át bích đang nằm gọn giữa hai ngón tay của cô ta. Tôi chỉ mong bây giờ mình quên đi ya nghĩa của những lá bài Tây.
Con quỷ với quân bài trên tay khẽ cười, giọng nói vang lên như tan vào hư không:
-Chúc mừng sinh nhật.
Tôi nhắm chặt mắt lại. Lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top