Chương 7: Báo mộng

Bầu không khí rơi vào im lặng đến kỳ lạ. Trong sự im lặng, tầm mắt của Phác Thái Anh chuyển phương hướng.

Áo ngủ che khuất bắp chân của tiểu cô nương, phía dưới vạt áo là mắt cá chân trắng nõn. Hình dáng bàn chân rất đẹp, mượt mà trong suốt.

Phác Thái Anh rất nhanh chóng nhớ lại ý nghĩ tuỳ tiện vừa rồi, tâm tư mù mịt không nhìn thấy ánh sáng.

"Xuống, lấy dép mang vào." Nàng rũ mắt xuống, giọng nói hơi mất tiếng.

Kim Trí Tú rất nghe lời, từ trên bàn cạnh giường nhảy xuống đất, động tác nhẹ nhàng đến quá mức.

Sau khi tiếp đất, Trí Tú mang dép lê dùng một lần vào, đứng trên sàn nhà, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mũi ngón chân của mình, giống như một đứa trẻ đang nhận lỗi.

Thái Anh dùng ngón tay chống trán, trầm ngâm một lát, cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Có bàn chải đánh răng mới trong phòng tắm. Em có thể đi ngủ bất cứ khi nào. Nếu thân thể cảm thấy không khỏe cứ trực tiếp nói với tôi, bác sĩ riêng có thể đến bất cứ lúc nào."

"Vâng." Trí Tú gật đầu.

...........

11 giờ.

Khe cửa phòng khách không có ánh đèn, xem ra tiểu cô nương đã tắt đèn đi ngủ.

Thái Anh cũng cảm thấy buồn ngủ nên tắt đèn trong phòng tiếp khách, tiến vào phòng ngủ chính, chuẩn bị ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, Thái Anh suy nghĩ một chút, khóa trái cánh cửa lại, rồi mới đi lên giường ngủ.

Đêm nay, nàng lại có một giấc mơ.

Trong mơ có tiếng nước xôn xao, còn có khe cửa phòng tắm kia.

Khe cửa mà nàng không dám nhìn vào, bây giờ đã hoàn toàn mở ra, hình bóng mỏng manh của tiểu cô nương được in trên tấm kính mờ ảo.

Nước theo từ trên đầu chảy xuống sàn nhà, khuếch tán ra tạo thành những tia nước, giữa tia nước là một đôi chân trần trắng nõn và mềm mại.

Hướng lên trên một chút......

Hình ảnh trong mơ đứt gãy lại mơ hồ, những loại cảm xúc bất đồng đan xen lên nhau, tựa hồ như cánh cổng được mở ra để nước rơi khỏi vách đá.

........

Ngày hôm sau.

Phác Thái Anh xoa xoa đầu tỉnh dậy, đầu có chút đau. Nàng chống người đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm cửa ra, để ánh nắng mặt trời tràn vào.

Trời còn rất sớm, ánh sáng thưa thớt, vừa đủ soi sáng phòng ngủ, nhưng vẫn không thể tiêu tan những suy nghĩ còn sót lại trong giấc mơ.

Trong tháng này, nàng đã có hai lần mơ như vậy.

Hơn nữa đối tượng vẫn là cùng một người.

Phác Thái Anh đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, dùng nước lạnh tạt lên mặt, vào mùa đông nhiệt độ nước rất thấp, cực kỳ lạnh, tạt vào lên mặt để cho đầu óc thông thoáng một chút.

Nàng híp mắt, kéo khóe miệng nhìn vào trong gương.

Người phụ nữ trong gương cũng đang kéo khóe miệng, bên tai vẫn còn một chút phiếm hồng.

Ám chỉ của tiểu cô nương rất rõ ràng, khung cảnh trong giấc mơ càng ám chỉ rõ ràng hơn, căn bản là đôi bên tình nguyện.

Có một điều gì đó ở trong lòng không thể giải thích được, cố tình tự vẽ ra một cái cấm phù cho nguyên tắc của chính mình.

Thái Anh rửa mặt một lần nữa, đem những đống lộn xộn ném ra khỏi đầu, đảo mắt nhìn xung quanh đánh giá phòng tắm một chút, phát hiện bộ quần áo ẩm ướt mà ngày hôm qua tiểu cô nương thay đã biến mất.

Nàng cau mày, đi ra ngoài, phát hiện cửa phòng khách đang mở.

Trong phòng khách trống rỗng, ga trải giường phẳng phiu, chăn bông được gấp gọn gàng nhưng người đã không thấy.

Tiểu cô nương đã đi rồi.

Trên bàn cạnh giường, có một tờ giấy ghi chú được đè dưới ngọn đèn, viết —

Em có việc đi trước, cảm ơn Phác tổng.

: )

Có khuôn mặt tươi cười được vẽ dưới những dòng chữ, cũng không biết đã rời đi khi nào.

Phác Thái Anh suy nghĩ, cảm thấy hơi đau đầu không giải thích được.

Ngày hôm qua không biết chính mình nghĩ như thế nào, lo cho tiểu cô nương bị mắc mưa sẽ sinh bệnh, nên liền mang tiểu cô nương về nhà. Đều đã dẫn người về nhà và cái gì cũng chưa làm.

Về sau sẽ phải dùng thái độ như thế nào, duy trì khoảng cách như thế nào. Những chuyện đó trong lòng Phác Thái Anh cũng chưa tính đến.

Nàng híp mắt nhìn thời gian, nghĩ đến sáng nay còn phải tranh thủ đến công ty, liền quyết định gác lại những vấn đề râu ria này sang một bên.

..........

Sau khi Phác Thái Anh đến công ty, trước tiên đã gọi vài người giám sát đến để mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đơn giản mà theo dõi tiến độ của một số hạng mục, cũng chưa có vấn đề gì lớn.

Sau khi trở lại văn phòng, nàng mở ra hộp thư, bắt đầu đọc tài liệu báo cáo mới được gửi đến.

Với ba tiếng gõ *phanh-phanh-phanh*, trợ lý mới được phép chấp thuận bước vào, đưa một cốc cà phê mới pha, liền chuẩn bị rời đi.

Phác Thái Anh cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm, gọi trợ lý đang chuẩn bị đẩy cửa rời đi: "Chờ một chút."

Trợ lý trong lòng cảm thấy căng thẳng, lẽ nào cà phê không hợp khẩu vị, nhanh chóng cẩn thận nhớ lại có khả năng sơ sót trong quá trình pha chế. Đồng thời nhanh chóng lên ý nghĩ sẵn trong đầu, chuẩn bị kiểm điểm bản thân bất cứ lúc nào.

Phác Thái Anh ném ra câu thứ hai: "Hỏi cô một chuyện."

Khi trợ lý vừa nghe không phải cà phê, thầm nghĩ chuyện này hẳn là liên quan đến công việc, lại ở trong đầu nhớ lại những hạng mục và những đối tác gần đây. Khi chắc chắn rằng đối với những tình huống đại khái đều đã nhớ kỹ trong lòng, sau đó điều chỉnh lại trạng thái tốt nhất để chuẩn bị đối ứng với vấn đề.

Lúc này, cuối cùng Thái Anh cũng đưa ra vấn đề trọng tâm: "Tôi nhớ rằng cô có một người em gái đang học đại học. Cô nghĩ gì về khái niệm tình yêu của sinh viên đại học bây giờ?"

A?

Người trợ lý sững sờ trước vấn đền này trong một giây.

Thái Anh giải thích một cách tự nhiên: "Em trai của tôi sắp vào đại học, cũng chưa có yêu đương gì. Tôi có chút lo lắng về sau khi vào đại học, nó sẽ bị mắc sai lầm."

Trợ lý lúc này mới hiểu ra, nghĩ ngợi rồi đáp. "Tôi nghe em gái của tôi nói rằng, khi em ấy yêu đương chỉ nhìn hiện tại, không quan tâm đến tương lai, ở bên nhau ngày nào thì hay ngày đó. Rất nhiều bạn học của em ấy dường như cũng nghĩ như vậy."

Thái Anh sắc mặt không thay đổi gật đầu.

"Lần trước, tôi có sắp xếp một bệnh nhân họ Kim, cô còn nhớ không?" Nàng lại ném thêm một vấn đề.

Trợ lý bị tốc độ di dời chủ đề làm cho trở tay không kịp, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, mở quyển sổ trên tay ra, lật vài trang, lật đến đúng số trang, tìm đúng thông tin.

"Người mà sếp đang nói đến là một bệnh nhân tên Kim Từ Vũ, năm nay 45 tuổi, có một khối u não. Tôi đã sắp xếp một bác sĩ chuyên môn, hơn nữa dựa theo yêu cầu của sếp, tất cả các chi phí y tế sẽ được trừ vào tài khoản của sếp."

Phác Thái Anh lại hỏi: "Có thông tin nào khác nữa không?"

Trong lúc sắp xếp, trợ lý đã tìm hiểu về bối cảnh của người này, trả lời: "Ba mẹ ông ấy đã mất, vợ ông ấy vì khó sinh mà chết. Hiện tại ông ấy có một cô con gái 19 tuổi tên là Kim Trí Tú."

"À, đúng rồi." Trợ lý vừa nghĩ ra điều gì đó, tiếp tục nói:

"Bác sĩ mà tôi sắp xếp đã báo cáo với tôi về phương pháp điều trị, và nói rằng tình trạng của ông ấy hiện rất ổn định, nhưng chính là rất đáng thương. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Bị bệnh nặng nằm ở bệnh viện cũng không có người đến thăm."

Tay Phác Thái Anh đang nắm con chuột, dừng lại một chút.

Không ai đến thăm.

Điều này có nghĩa là Kim Trí Tú chưa từng đến thăm ba của mình.

Phác Thái Anh nhớ lại một chút, lúc ấy ở trên xe, thời điểm nàng hứa sẽ giúp tiểu cô nương giải quyết chuyện này, nụ cười của tiểu cô nương không tính là chân thành.

Là bởi vì tình cảm ba con không tốt sao?

"Cô đi tra Kim Trí Tú một chút." Phác Thái Anh nói.

Sau khi nói xong, nàng cảm thấy chính mình để ý quá nhiều đến tiểu cô nương, liền nói thêm một câu: "Việc này không vội."

Trợ lý nhanh chóng đáp ứng, một bên đồng ý, một bên cân nhắc ý tứ của lão tổng.

19 tuổi...... Chắc là đang học đại học......

Vừa rồi lão tổng mới hỏi về khái niệm tình yêu của sinh viên đại học, ngay sau đó lập tức muốn điều tra một nữ sinh viên đại học ...

Lại suy xét đến tính hướng của lão tổng......

Trợ lý cảm thấy rằng mình đã nắm được trọng điểm, ngay lập tức đem nhiệm vụ điều tra, liệt kê vào hạng mục công việc quan trọng, hoàn toàn bỏ qua câu "Việc này không vội" kia.

...........

Công việc không nhiều lắm. Sau khi trợ lý rời đi, Phác Thái Anh nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình và hoàn thành xong việc trong tay.

Sau đó, nàng lười nhác ngả người dựa vào ghế xoay, lướt điện thoại một lát.

Trong lúc vô tình, Phác Thái Anh thoáng thấy một chấm đỏ trên biểu tượng của phần mềm Line của mình, nàng nhấp vào.

【 Người dùng Kap đã yêu cầu thêm bạn. 】

Đối phương có ghi chú là "Kim Trí Tú".

Ồ, tiểu cô nương đã thêm Line của nàng.

Đầu ngón tay của Phác Thái Anh ở trên nút dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn là chọn "Đồng ý".

【 Bạn đã thêm Kap, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện. 】

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào chỗ trống của giao diện trò chuyện, chờ đợi tiểu cô nương gửi câu nói đầu tiên đến.

Ba phút sau.

Giao diện trò chuyện vẫn trống rỗng.

Phác Thái Anh cau mày, lập tức đóng phần mềm Line, đảo mắt đi đọc tin tức kinh tế tài chính.

Một bên xem, một bên chú ý đến thanh thông báo, cũng không biết chính mình đang đợi cái gì.

Đã hơn mười phút trôi qua, bản tin tài chính càng thêm nhàm chán, Phác Thái Anh dứt khoát dùng máy tính chơi trò "Dò mìn", một bên dò, một bên thỉnh thoảng nhìn sang điện thoại.

Sau khi trạng thái giằng co này kéo dài trong một đoạn thời gian dài, Phác Thái Anh cảm thấy có gì đó không ổn, cho rằng bản thân quá nhàn rỗi, vì thế lại cưỡng chế lật bản kế hoạch hạng mục ra, bắt đầu xem xét lại.

Thái Anh rất nhanh chóng đọc vào.

Quả nhiên, chỉ cần nàng bắt đầu làm việc, là có thể chuyên tâm.

..........

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Line không có bất kỳ tin tức nào từ tiểu cô nương.

Nói cách khác, kể từ khi lần đó mang tiểu cô nương về nhà trở về sau, tiểu cô nương cũng không chủ động liên lạc với nàng.

Loại ý thức này khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu.

Cảm giác mong chờ có vài phần mới mẻ ban đầu đã gần như tan biến, Phác Thái Anh cảm thấy rằng lực chú ý của mình cũng nên thu lại.

Nhưng từ tận đáy lòng, vẫn là có quan tâm đến.

Tại sao ngày đó không nói lời nào mà bỏ đi?

Tại sao thêm Line nhưng không nói một câu nào?

Phác Thái Anh một bên đang trang điểm trước gương, một bên không biết là cố ý hay vô tình mà nghĩ về điều đó.

Lúc này điện thoại vang lên.

Thái Anh để bút chì kẻ mày xuống, híp mắt đi đến phòng khách, lấy điện thoại từ trong túi, nhìn thoáng qua.

Cuộc gọi hiện lên 'Trịnh Thời Diệp'.

Một tia thất vọng mỏng manh từ đáy lòng xẹt qua, Phác Thái Anh đè áp mi xuống.

Mới sáng sớm, mẹ đã gọi đến là có chuyện gì ?

"Mẹ." Phác Thái Anh trả lời điện thoại với ngữ khí không tốt, cảm giác ám ảnh về buổi đi xem mắt "cô gái" kia vẫn còn mù mịt trong lòng nàng.

Mỗi lần nói chuyện với Trịnh Thời Diệp nhất định phải đôi ba câu nhắc đến chuyện thúc giục kết hôn. Phác Thái Anh xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng điều chỉnh tốt trạng thái, chuẩn bị đối phó với sự tra tấn thúc giục kết nhân từ mẹ của mình.

Chỉ nghe thấy giọng nói của Trịnh Thời Diệp lộ ra một tia mệt mỏi: "Anh Anh a ... Gần đây con có bận không? Khi nào trở về? Chúng ta tâm sự ..."

"Mẹ nói cái gì?" Phác Thái Anh nhàn nhạt đáp lại một câu.

Trịnh Thời Diệp nói: "Gần đây mẹ đã nghĩ thông suốt, nếu con không muốn kết hôn thì sẽ không kết hôn, sau này mẹ thật sự sẽ không ép buộc con nữa."

"Phải không?" Phác Thái Anh thản nhiên đáp lại, hoàn toàn không tin, nghĩ đến lần này Trịnh Thời Diệp không chừng lại muốn chơi mánh khóe nào nữa đây.

Trịnh Thời Diệp thở dài giải thích: "Mẹ thật sự đã nghĩ thông suốt, trong hai đêm qua, ông ngoại con báo mộng cho mẹ, ông ấy nói ở dưới âm phủ tìm quỷ sai tính cho con một quẻ, tính ra số mệnh của con không thích hợp để kết hôn, sau khi kết hôn vận mệnh chắc chắn sẽ gập ghềnh, bảo mẹ tôn trọng ý kiến của con. Đúng rồi, ông ngoại của con còn nói rằng ông ấy ở dưới rất tốt, bảo chúng ta không cần phải lo lắng ...."

Phác Thái Anh nhướng mày: "Báo mộng?"

Trịnh Thời Diệp khẳng định nói: "Đúng vậy, thật sự là báo mộng. Những giấc mơ mẹ gặp phải trong hai ngày qua đều giống hệt nhau, hơn nữa đặc biệt rất rõ ràng. Mẹ chưa từng có một giấc mơ tà môn rõ ràng như vậy. Chắc là sau khi tảo mộ lần trước, ông ngoại của con nhớ chúng ta, cho nên mới đến đây báo mộng...... "

Tiếp theo, Trịnh Thời Diệp mô tả chi tiết cho nàng, nói giấc mơ đó chân thật đến cỡ nào và thiêng liêng như thế nào.

Sau khi cúp máy, Phác Thái Anh vẫn còn chút hoảng hốt.

Nàng biết Trịnh Thời Diệp từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, sau này được đào tạo để làm người mẫu, cho nên từ trong xương cốt có chút mê tín.

Nhưng nàng không ngờ rằng mẹ của mình thế nào lại thật sự thay đổi quan niệm vì chuyện vớ vẩn như thế này.

Phác Thái Anh thuyết phục Trịnh Thời Diệp trong hai năm, nhưng cũng không thuyết phục được đối phương.

Kết quả là bây giờ mẹ nàng chỉ tuỳ tiện nằm mơ, liền đồng ý nàng sẽ không kết hôn.

Nếu sớm biết bà ấy dễ dàng bị lừa gạt như vậy, lúc trước nàng nên thuê một đạo sĩ giả đến bịa chuyện, như vậy mới không phải chịu khổ sở vì chuyện thúc giục kết hôn trong thời gian lâu như vậy.

Phác Thái Anh khẽ cười một tiếng, tâm tình rất tốt.

........

Tâm trạng tốt này vẫn luôn kéo dài trong suốt buổi sáng.

Bữa trưa thản nhiên ăn xong, điện thoại đặt trên bàn rung lên bần bật.

Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Phác Thái Anh đặt đũa xuống, thản nhiên cầm điện thoại lên mở khóa màn hình.

Tiểu cô nương kia mất tích hơn một ngày, cuối cùng cũng đã gửi tin nhắn Line đến.

【Kap】: Phác tổng.

【Kap】: Hai ngày này thế nào?

【Kap】: Tâm trạng đang rất tốt sao? [ đáng yêu.jpg]





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top