Chap 3: Lại quên đồ?
Chuyện tiếng rên về đêm được tôi đồn thổi nhanh trong phút chốc. Chỉ sau tầm mười phút của giờ ra chơi, câu chuyện của tôi đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Có đứa sợ xanh mặt, lại còn giơ cả ba ngón tay thề rằng có chết cũng sẽ không bao giờ lui đến trường vào buổi tối. Có đứa thì tỏ vẻ thích thú vô cùng, muốn cùng tôi khám phá bí ẩn đằng sau câu chuyện rùng rợn ấy.
Nhưng bên cạnh đó, cũng có đứa tỏ vẻ không buồn quan tâm, như Jennie chẳng hạn.
"Chả có cái mốc xì gì để bàn tán. Nhảm nhí."- Nó hừ nhạt, hất lấy mái tóc rồi nằm gục xuống bàn, ngon lành đánh một giấc. Chẳng qua là dạo gần đây cũng thấy ở nó có chút kì lạ.
Nó ít nói hơn trước. Mọi khi, cuộc bà tám nào cũng đều văng vẳng chất giọng thanh thoát của nó, nhưng những ngày này chỉ thấy nó bỗng dưng lười hẳn ra. Lười nói chuyện, lười cười, lười tiếp xúc với mọi người,...
"Mày không khỏe à?"- Tôi đưa tay sờ lấy vầng trán nó.
"Điên hả? Tao còn trâu hơn cả mày đấy!"- Nó nhẫn tâm hất mạnh tay tôi ra.
"Dạo này, mày cộc cằn với tao quá đấy."- Tôi khẽ chau mày tỏ vẻ không hài lòng. Nó im lặng nhắm nghiền đôi mắt. Tôi thừa biết nó vờ ngủ. Không biết tôi đã làm gì khiến nó giận. Chí ít thì cũng phải nói ra để tôi biết mà sửa sai, chứ dùng sự im lặng để đáp trả thì quả thật là vô phương cứu chữa.
"Jisoo! Có người kiếm."- Honki từ cửa lớp lớn tiếng gọi vọng vào. Bóng dáng lấp ló ngoài cửa chính là Chaeyoung, nhìn quyển vở toán trên tay của nàng là tôi đủ biết cơn gió nào đã thổi nàng đến đây.
"Hôm nay kiểm tra tốt chứ?"- Tôi cười hỏi han.
"Hảo tốt luôn."- Nàng giơ tay ra kí hiệu 'ok' rồi nháy mắt đáng yêu.
"Cảm ơn nhiều nhé!"- Nàng đưa lại tôi quyển vở trên tay.
"À, sẵn tiện mình muốn hỏi là có một vài dạng toán bạn giải theo cách rất nhanh đấy. Kết quả cũng chính xác. Chứ không dài dòng như bên mình."
Tôi đảo mắt nhìn quanh hành lang, sau đó là ngoắt tay ra hiệu bảo nàng nép lại gần.
"Bí kíp riêng đó. Gia sư của mình truyền lại. Mình có thể dạy bạn."- Tôi ghé sát tai nàng thì thầm.
"Thật chứ?"- Nàng chắp lấy hai tay, thốt lên với vẻ cảm kích. Tôi đưa ngón trỏ lên bờ môi, nhướng mày một cái.
"Suỵt! Lưu hành nội bộ của hai ta thôi nhé!"
Nàng cười khúc khích gật gù mái đầu. Khoảng cách giữa tôi và nàng khít dần đều theo thời gian. Cứ sau mỗi giờ học, là chúng tôi lại cùng nhau trao đổi bài vở.
Nàng là gia sư phụ đạo cho tôi môn Anh văn và Văn. Tôi thì tận tình hướng dẫn nàng cách rút gọn bài giải môn Toán.
Kì thi đại học này, vốn là hơn thua ở cái tốc độ và sự chính xác, chứ chẳng phải là những bài giải dài ngoằng như ở trường đã dạy.
Tiếp xúc lâu dần, tôi nhận ra tần suất luyên thuyên của nàng cũng chẳng thua kém gì Jennie, thậm chí là có phần lợi hại hơn. Nàng có thể dành cả một ngày để kể cho tôi nghe về một bộ phim, hay là một quyển truyện vừa đọc chẳng hạn. Cũng có thể dành ra hàng giờ để nói nhăng nói cuội những câu chuyện không có mở đầu cũng chẳng có kết thúc.
Ở cạnh nàng, không cần phải lo đến chuyện cạn chủ đề để tán gẫu. Cũng không nhất thiết phải giả vờ ưu tú hay tỏ vẻ lịch sự. Chỉ cần thoải mái là chính mình, và bạn se nhận ra vô vàn điều kì diệu trước mắt.
Nàng chính là món quà đặc biệt nhất mà thượng đế đã ban xuống trần gian này. Tôi nghĩ, tôi sẽ biết cách trân trọng nó.
"Bạn có biết vì sao trăng có lúc tròn, có lúc lại khuyết không?"- Nàng hỏi tôi, một câu hỏi khá hóc búa.
"Không biết. Tại sao?"- Tôi chống cằm, chăm chú đợi câu trả lời.
"Mình không biết mình mới hỏi bạn đó chớ."- Nàng bật cười. Nàng hay hỏi tôi những câu hỏi vu vơ như thế, không có lời đáp, không có câu trả lời thỏa đáng. Nhưng lắm lúc lại khiến chúng tôi phá lên cười.
Từ khi thân thiết với nàng, tôi không còn lui đến trường ôn bài vào mỗi tối, mà thay vào đó là đến thẳng nhà nàng để cùng nhau học. Thế nên, chuyện tiếng rên quái dị ấy dần dần cũng đi vào trong quên lãng...
Cho đến một ngày... Trường trung học S, 9h tối.
"Mình hỏi thật, cậu là cô gái 18, hay là bà cụ 81 vậy? Suốt ngày để quên đồ là thế nào?"- Tôi cằn nhằn khi biết hôm nay nàng lại để quên chiếc điện thoại trong lớp học. Một quyển vở vô giá trị, cho dù có nằm trong ngăn bàn bao nhiêu ngày đi nữa, cũng sẽ chẳng ai màng đến.
Nhưng một món đồ quý giá như điện thoại. Tôi nghĩ, chỉ cần ngoảnh mặt một cái thôi là biệt tăm rồi đấy chứ.
"Đã bảo là do học hành căng thẳng quá nên mới vậy mà. Trách mãi."- Nàng bễu môi, nặn ra bộ mặt tội nghiệp nhất có thể. Đi đến chân cầu thang, bỗng dưng nàng dừng bước, dè dặt.
"Thôi! Hay là bạn lên lấy giúp mình đi. Mình đứng dưới này đợi."
Nhìn vẻ mặt sợ sệt ấy, tôi biết ngay là vụ tiếng rên âm ỉ vẫn chưa khiến nàng quên hẳn.
"Được thôi. Vậy mình tự lên đó."- Tôi nở nụ cười bí ẩn. Sau đó, ngoài đầu tiếp lời:"À, chắc bạn cũng biết, thường ma cỏ sẽ tìm đến những người yếu bóng vía hơn, đúng không? Nhắc nhở bạn vậy thôi, không có ý gì đâu. Mình lên đây."- Dứt lời, tôi kiêu ngạo nhếch môi cười đắc ý, bước nhanh lên bậc thang. Không ngoài dự liệu, nàng liền lên tiếng níu tôi lại.
"Khoan...cho mình đi cùng..."- Nàng thoáng rùng mình, rồi khẽ khàng nép sau bờ lưng tôi.
"Sợ lắm phải không? "- Tôi cười hỏi. Nàng gật đầu.
"Nắm tay mình đi."- Tôi đưa tay ra phía sau, chờ đợi nàng đón lấy...
"Nắm tay mình đi. Mình sẽ bảo vệ bạn."
Nàng ngây người ra trong nháy mắt. Cũng phải thôi, hành động và lời nói của tôi có phần tình cảm thái quá. Cho dù là một đôi bạn bình thường thì cũng trở nên bất thường.
"Bạn biết cách lợi dụng quá đấy!"- Nàng nguýt dài, khẽ vén tóc rồi bẽn lẽn quay mặt đi hướng khác. Cốt là né tránh ánh mắt của tôi đây mà.
"Thế thôi, tí nữa thân ai nấy lo nhé!"-Tôi ghé sát mặt nàng, nghiêm nghị hù dọa.
"Bảo trọng!"- Dứt lời, tôi cười khanh khách. Và sau đó thì...
"Nên nhớ, chỉ là bất đắc dĩ."- Nàng lườm tôi. Nhẹ nhàng đan những ngón tay thon dài vào bàn tay chắc nịch của tôi. Có sự ấm áp trong phút chốc trào dâng trong lòng ngực. Bàn tay của Chaeyoung thập phần mềm mại. Đây chính là cái cảm giác được nắm chặt lấy tay người mình yêu thương đó sao?
Không run rẩy, không ngại ngùng, tim không hề lỗi nhịp. Chỉ là...có một sự ngọt ngào và bình yên lấn át tất cả...
Bước trên dãy hành lang vắng, nó sẽ tối đen như mực nếu không nhờ tia sáng của ánh trăng soi rọi xuống. Hôm nay không ngoài dự liệu, chúng tôi vẫn nghe đâu đó vang lên tiếng hú kéo dài xuyên màn đêm.
Lần này còn có cả âm thanh cười man rợ vọng đến. Khiến cho nàng tay chân tự động run cầm cập, nắm rất chặt bàn tay tôi.
"Jisoo, mình..cảm...thấy sợ..."- Nàng nép vào bờ vai tôi, môi mấp máy cất thành câu ngắt quãng.
"Đừng sợ. Tin mình đi. Chỉ là có người giả ma giả quỷ dọa nhau thôi."- Tôi nhẹ nhàng trấn an. Tách tay nàng ra, tôi chuyển sang ôm chặt lấy bờ vai nàng, đôi bờ vai đanh run lên bần bật. Bước đến phòng học của 12E2, toan mở chìa khóa, thì phát hiện ra cửa lớp không khóa.
"Nè, bạn lú lẫn đến mức cửa lớp cũng quên khóa à?"- Tôi gõ nhẹ vào đầu nàng trách móc.
"Sao? Mình nhớ rõ ràng là có khóa mà."
Đẩy cửa bước vào, tôi với tay bật ngay công tắc đèn. Ánh đèn vụt sáng và chúng tôi hốt hoảng phát hiện ra...
"Nè!! Làm gì đó?"- Tôi hét lớn, trỏ tay vào bóng người đang lục đục dưới ngăn bàn Chaeyoung. Đó là một tên con cao ráo và thân hình gầy gò. Hắn cũng thập phần giật mình khi thấy chúng tôi.
"Bỏ điện thoại xuống!"- Tôi nhanh chóng lao vào giằng co chiếc điện thoại với hắn.
Đến phút cuối, khi tôi đã giành được nó trong tay, định bắt hắn đem cho bảo vệ xử lý thì bị hắn thụi một cú vào bụng đau đến điếng hồn. Tôi ngã phịch xuống sàn, thật sự là đau đến mức trong nháy mắt, không thể đứng vững.
Nhân cơ hội đó, hắn nhanh chân tẩu thoát. Nhưng cũng may, chiếc điện thoại của nàng, tôi đã giành lại được.
"Jisoo, Jisoo!! Bạn không sao chứ?"- Nàng vội vã đỡ tôi ngồi dậy.
"Không sao, bị ngay bụng thì nhói thôi, chút xíu là hết thôi. Nó có đụng tới bạn không? "- Tôi lo lắng, dùng mắt rà soát toàn thân nàng, rất sợ nàng xảy ra chuyện không hay.
"Không, nó lo chạy rồi còn đâu. Bạn lo bạn trước kìa."- Nàng nhíu mày lo lắng nhìn tôi.
"Không sao mà. Mấy cái này thì nhầm nhò gì. Hồi ấy, còn nhỏ bị đánh hoài, còn sống nhăn răng."- Tôi nhe răng cười.
Mà thật sự cũng may là hắn ta còn lương tâm, chỉ đấm vào bụng tôi để gây cơn đau bất chợt rồi mau dứt. Chứ nếu hắn ta tàn nhẫn, đập vào mắt hay mặt tôi, hay những chỗ nhạy cảm nào đó, có mà lăn đùng ra chết mất. Chỉ ít thì, ở hiền vẫn còn gặp lành.
Tôi và nàng cùng về nhà. Nhưng kì lạ, sau khi tên trộm thư sinh ấy biến mất, thì tiếng rên rỉ kì quái ấy cũng không còn nữa. Trả lại nơi đây một sự im ắng vắng lặng, chốc chốc chỉ còn tiếng lá thổi xào xạc êm đềm bên tai.
"Mình hiểu rồi. Vậy là hắn ta cố tình giả ma giả quỷ để dọa mọi người đi hết. Sau đó là lên kiếm chác bằng việc mò hộp bàn của học sinh sao?"- Nàng búng tay cái chốc, tươi tắn thốt lên một lời kết luận.
"Ủa, không còn sợ nữa sao? Giờ trông tỉnh táo ghê nhở?"- Tôi cười chọc ghẹo.
Nàng cũng cười, nhéo nhẹ lấy hông thôi.
"Cấm chọc quên tui nữa!"- Nàng hất mặt làm dữ.
"Mình sợ quá. Mình thật sự rất sợ...huhu. Mình muốn về..huhu..."- Tôi vờ khóc lóc, nhại lại giọng điệu của nàng khi nãy.
"Muốn chết hả!!"- Nàng đánh hừng hực vào lưng tôi. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của vầng trăng, tôi cũng kịp nhận ra gương mặt ấy đang ửng đỏ lên.
Con gái, đáng yêu nhất chính là những lúc ngại ngùng...
Tiếng chúng tôi cười nói vang vọng khắp hành lang, phá tan bầu không gian tĩnh mịch lúc bấy giờ. Nhưng trong lòng tôi vẫn mãi mông lung nhiều suy nghĩ, tên trộm thư sinh ấy, thật sự trông rất quen...
End chap 3.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top