Chap 10: Johan

Nếu tôi nói, tôi buồn vì đã bỏ lỡ chuyến đi chơi lần này, thì chắc hẳn đó là lời dối lòng. Bởi, điều khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất chính là sự giấu diếm của Chaeyoung.

"Mày không đi thật à?"- Jennie đeo balo lên vai. Tiếc nuối nhìn tôi.

"Ừ."- Tôi cười buồn. Sau đó hướng mắt nhìn sang Lisa.

Bề ngoài của nó thì chắc hẳn không ai nhận ra nó là con gái, nhưng cái cách nó đối xử với cậu thì thật chẳng giống một thằng đàn ông tí nào.

"Nhóc, mày nhẫn tâm để vợ mày tự xách cái balo nặng trịch này à?"- Tôi lườm nó, tay trỏ vào chiếc balo to tướng đằng sau bờ lưng Jennie.

"Ga lăng chút đi!"- Tôi đánh vào đầu nó một cái thật kêu thay cho lời nhắc nhở.

Cũng may, chí ít thì nó cũng không xem lời tôi như gió thoảng. Bị tôi nhắc nhở, nó bèn lật đật giúp cậu xách lấy chiếc balo.

Bao nhiêu người trưởng thành ngoài kia không thương, lại đi thương phải một tên nhóc con mười bảy tuổi. Thật đúng là con người ta đến với nhau là do duyên số cả mà thôi. Cũng như người ta thường có câu:

"Người tính không bằng trời tính."

Tiễn họ đến bến xe, tôi dừng chân, vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng vương vấn chút luyến tiếc. Nếu như không phải vì nàng, chúng tôi đã có một chuyến đi biển thật vui vẻ.

Nghĩ đoạn, tôi khẽ nhoẻn môi cười nhạt. Nắng hôm nay chói chang và tươi tắn biết nhường nào, nhưng sao lòng tôi lại ưu sầu đến như thế...


***


Những ngày sau đó, trời chỉ mới vừa lờ mờ sáng thì tôi đã ra ngoài, đến con phố Gwanak để trực chờ một người.

Tôi ngáp ngắn ngáp dài ngồi bó gối dưới chân cầu thang của tầng chung cư cuối phố. Nhìn sang phía đối diện, căn nhà ba tầng với tông màu vàng ấm. Đây quả thật là nơi lí tưởng nhất để tôi theo dõi lấy nàng.

Ngày thứ nhất, tôi uể oải ngồi đợi những một ngày dài dăng dẳng. Bữa sáng của tôi là ổ bánh mì thịt khô cằn.

Bữa trưa thì nhâm nhi ly mì vô bổ.

Bữa tối thì khổ sở nhai lấy miếng sườn dai nhách với dĩa cơm tấm. Một ngày vẫn đều đặn ba bữa mà trông tôi tiều tụy lạ.

Ngày thứ hai, kết quả tôi thu được vẫn là con số không tròn trĩnh. Kì lạ, nàng không hề đặt chân bước ra khỏi nhà dù chỉ là một bước. Thế thì rút cuộc, chuyện đột xuất mà nàng nói, thật chất là chuyện gì?

Ngày thứ ba, mắt tôi sáng hẳn ra khi thấy một chiếc xe hơi màu đỏ chói lóa dừng ngay trước cổng nhà nàng, thu hút sự chú ý của biết bao người xung quanh. Đâu đó tiếng lào xào vang lên mỗi lúc một nhiều.

"Thằng Johan về nước rồi kìa."

"Chà. Đẹp trai đô con hẳn ra."- Một vị khác cũng lên tiếng bàn tán.

Nhìn sang phía đối diện, tôi thấy một tên con trai đang lật đật khiêng vác hành lí xuống xe. Cậu đeo chiếc kính mát đằng sau gáy, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng thanh lịch, mái tóc vàng loe hoe vài sợi.
Muốn nhìn rõ gương mặt cậu cũng thật khó, vì người nhà bên đấy đã chắn cả tầm nhìn của tôi, trong đó có cả Chaeyoung.

Tôi thở phào ra trong nhẹ nhõm. Thì ra chỉ vì gia đình có người ngoại quốc về nước nên nàng mới bất đắc dĩ phải hủy bỏ chuyến đi.

Thật khó hiểu, ngay cả những chuyện đơn giản như vậy mà nàng cũng phải giấu tôi sao? Vì lí do gì? Có lẽ người hiểu rõ nhất chỉ có nàng mà thôi.

***

Khuya đến, vì lũ em nhà tôi tự dưng lại thèm tokbokki trên phố Gwanak, tôi mới phải bất đắc dĩ đạp xe lên đấy một lần nữa.

Cho dù không biết vì sao nàng phải giấu giếm tôi mọi chuyện, nhưng dù sao thì cơn giận trong tôi cũng đã nguôi từ lúc nào.

Định bụng ngày mai sẽ cho nàng một bất ngờ nho nhỏ. Nếu nàng biết rằng tôi không hề đi Geumcheon, vẫn luôn dõi theo nàng như thế, thì liệu nàng có vui như tôi tưởng tượng không nhỉ?

Nghĩ đến đấy, tôi trong vô thức liền bật cười.

"Nè cháu à, cháu có mua tokbokki không đấy? Cứ ngồi đó cười là thế nào?"- Giọng của một ông cụ lớn tuổi kéo tôi trở về thực tại.

Tôi ngượng chín mặt vội lên tiếng.

"Dạ. Cho cháu ba phần mang về."

Trong lúc đợi, tôi thích thú đưa mắt nhìn ra phố. Tâm trạng tốt, thì tự nhiên phong cảnh cũng trở nên đẹp hơn đôi phần.

Gwanak về khuya cũng đã vơi bớt đi phần nào sự náo nhiệt. Tuy vậy, lác đác trên đấy vẫn còn khá nhiều quán xá bật đèn sáng trưng, khách tuy đã thưa thớt dần nhưng cũng không đến nỗi vắng vẻ.

Gwanak không những được mệnh danh là khu ẩm thực có tiếng, mà còn là con phố duy nhất hoạt động về đêm trên thị trấn YG này.

Mải mê ngắm phố, nhưng tâm trí tôi vẫn không thể không chú ý đến cuộc đối thoại giữa đôi vợ chồng già ở quán bên cạnh.

"Thằng Johan nó về nước rồi đó bà biết không?"

"Tất nhiên là biết rồi. Lúc sáng om sòm cả lên mà. Nghe đâu lần này về là bàn chuyện hôn ước."

"Cũng phải. Con bé Chaeyoung cũng đã mười chín rồi còn đâu. Nghe nói thằng Johan lần này về là để thắt chặt lại mối quan hệ, đợi con bé tốt nghiệp đại học là cưới luôn."

Khung cảnh lúc này vốn là yên bình, nhưng sao tôi lại nghe hai bên tai lùng bùng lùng bùng không ngớt. Một nỗi đau vô hình trực trào nơi đáy tim.

Đau như vừa bị ai đó cầm dao cứa vào từng nhát thật sâu. Toàn thân tôi nóng ran như lửa đốt, cảm giác như chỉ muốn gào thét thật to ngay lúc này.

Chỉ vì người con trai đó, nàng đã nhẫn tâm hủy bỏ luôn cả chuyến đi chơi với tôi. Ừ, cũng phải thôi, tình yêu vốn là luôn chiến thắng tất cả mà.

Đối với nàng, sự tồn tại của tôi chỉ như một giọt nước nhỏ len lỏi giữa đại dương rộng lớn. Không quan trọng, bất cần thiết và càng không thể đánh đổi và sánh so với người ta.
Một bên là bạn, một bên là tình yêu, nhắm mắt cũng thừa biết đâu là kẻ thua cuộc, đâu là người giành lấy vinh quang.

"Cháu... Cháu ơi!"- Chủ quán khều lấy vai tôi.

Vẻ mặt tôi lúc này cứ như người mất hồn.

"Của cháu tổng cộng sáu chục nghìn."

Tôi lật đật một tay rút tiền từ trong túi, một tay nhận lấy ba phần bún cá nóng hổi.

Nhưng có lẽ vì tâm trạng bất ổn, khiến tôi làm điều gì cũng bất thành. Bằng chứng là chỉ việc đón lấy thức ăn thôi mà cũng hụt tay, khiến cho mọi thứ đổ ụp ngay xuống đất.

"Trời. Cẩn thận chứ cháu."- Chủ quán lắc đầu nhìn tôi.

Tôi vội vã cúi xuống dọn lấy đống bừa bộn mà mình đã gây ra. Thật trách bản thân quá, chỉ vì một người con gái mà đã thất thần như thế rồi. Trách tôi yếu đuối, hay trách tôi quá lụy tình đây?

"Anh gọi món đi. Để em giúp bạn này cái."

Bất chợt, một giọng nói thân thuộc vang lên bên tai. Chất giọng nhẹ nhàng và ngọt ngào ấy, thêm cả mùi hương hoa hồng phảng phất, vốn dĩ là không thể nhầm lẫn.

Tôi ngừng tay ngước mặt lên nhìn. Không ngoài dự liệu, đúng thật là nàng .

Ông trời trớ trêu thật đấy, tôi chưa đủ đau hay sao, lại còn mang họ đến tận trước mặt tôi để "ra mắt" cơ chứ.

"Jisoo?"- Nàng tròn mắt nhìn lấy tôi. Ngạc nhiên cũng phải, lẽ ra giờ này tôi phải ở Geumcheon, chứ chẳng phải là rỗi hơi đến tận đây mua bún cá.

Tôi nhìn nàng, không cười, cũng chẳng nói. Cơ bản là đau đến không thốt thành lời. Vội dọn lấy tàn cuộc, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

"Jisoo, đợi đã."- Nàng í ới gọi với theo, lật đật chạy theo sau gót chân tôi.

Tôi dừng chân, ngay cả cái ngoái nhìn về phía sau cũng chẳng dám. Yếu đuối, đúng thật là yếu đuối.

"Bạn không đi Geumcheon sao?"- Nàng chạy đến trước mặt tôi, ngạc nhiên buông lời.

"Mình có đi hay không thì có liên quan đến bạn không?"- Tôi khẽ mỉm cười. Một nụ cười nhạt nhẽo.

"Bạn còn giận mình sao? Mình thật sự xi..."

"Không cần xin lỗi."- Tôi đưa tay ra phía trước, ngăn lời nàng.

"Bạn bận đột xuất, không có lỗi. Lỗi là do mình đã trách móc bạn vô cớ."

"Bạn... thật sự ổn chứ? Chỉ là mấy hôm nay..."- Nàng áy náy nhìn tôi, buông một câu lấp lửng.

"Mình ổn. Bạn về với người yêu bạn đi. Mất công cậu ta đợi."- Tôi hít một hơi sâu, nặn ra một nụ cười não nề.

Dứt lời, tôi nhanh chân toan bước đi. Ở lại càng lâu, tim tôi sẽ càng đau.

Chẳng thà đừng để tôi nghe thấy, cũng đừng để tôi nhìn thấy, có lẽ tôi sẽ dễ thở hơn...

"Sao... sao bạn lại biết?"- Nàng nói với vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Tôi đã chờ đợi một câu trả lời khả quan hơn. Như là, đây không phải người yêu nàng, hay đại loại là những câu, tôi đã hiểu lầm rồi, đây chỉ là anh họ, chẳng hạn. Nhưng không, nàng đã trả lời tôi một cách rất thành thật.

Trước khi rời khỏi, tôi không quên ngoái đầu nói vọng lại.

"À quên nữa. Từ giờ đã có người thay thế mình chăm sóc cho bạn rồi. Mình nghĩ, bạn sẽ không còn thời gian để dành cho người bạn thân này nữa đâu. Thôi thì, hạnh phúc nhé."

Nói đoạn, tôi gồng mình, kiêu ngạo bước đi, mặc kệ nàng đang gọi vọng từ phía sau.

"Jisoo!"

"Bạn nói vậy là ý gì?"

"Jisoo! Bạn đứng lại đó cho mình!"

Nàng càng gọi, tôi càng bước vội hơn. Nếu ai đó thật sự cần bạn, họ sẽ đuổi theo bạn. Bất kể đó là con đường dài, dốc hay nhiều chướng ngại vật.

Chỉ cần là yêu, là thương, họ nhất định sẽ có cách để bắt kịp bước chân bạn. Nhưng tiếc thay, tôi chỉ nghe tiếng nàng vang xa dần, xa dần rồi tắt hẳn...

Nghẹn ngào và cay đắng, chính là những gì tôi cảm nhận được ngay lúc này...

___
End chap 10.




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top