5
Wendy vừa hỏi vừa đi vào phòng, nhìn thấy Irene mím môi, cô biết nàng như vậy là đang không vui, vì thế lại hỏi một lần nữa.
IU giải thích: "Trường học chúng ta có một trang nặc danh, có người đăng bài nói Irene có vấn đề về tâm lý."
Nói xong cô đưa điện thoại cho Wendy xem.
Wendy chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trầm xuống, nhưng không nói gì, lướt xuống đến hai trang mới nhìn thấy có người lên tiếng thay Irene.
"LFF nào có khủng bố như mấy người nói. Có một lần tôi tới thư viện đọc sách, mới vừa vào cửa thì bị tuột huyết áp té xỉu, là LFF đưa tôi đến phòng y tế."
Một bình luận nặc danh khác cũng nói: "Kỳ thật LFF chỉ hơi lạnh lùng thôi, con người cậu ấy vẫn khá tốt. Tôi và cậu ấy cùng nhau làm một thực nghiệm, có hai bước tôi không hiểu, lấy hết can đảm hỏi cậu ấy, không nghĩ tới cậu ấy siêu tốt, hơn nữa còn đặc biệt lợi hại, cậu ấy chỉ mới giảng một lần tôi đã hiểu."
"Cho nên học tỷ chỉ là hơi lạnh lùng. Có vài người có tâm lý âm u, liền nghĩ người ta cũng âm u giống cô ta, có bản lĩnh thì đừng có dùng tài khoản nặc danh."
Phỏng chừng là không quen nhìn có người lên tiếng thay Irene, có mấy người vẫn tiếp tục nhảy nhót lung tung.
"Vậy là người mà LFF nói chuyện đều là nam đúng không? Ha ha, đàn ông chính là mê muội như vậy! LFF còn không phải có một gương mặt như tiểu bạch kiểm sao? Cái loại người đáng sợ như cậu ta mới có thể hòa nhập với đám hèn mọn mấy người?"
"LFF chính là để bị người làm, đồ ngu mấy người đừng có uổng phí sức lực nữa. Cho dù các người có khen cậu ta đến tận trời cao, nàng ta cũng chỉ là một đứa bệnh tâm thần mà thôi, có khi ngày nào đó cậu ta sẽ giết hết đám nam sinh các người."
Sau khi những lời ô ngôn uế ngữ này xuất hiện, nhiều người cũng bắt đầu nhào vô, khu bình luận đã biến thành một trận chiến của các khoa.
Trong đó có người kết luận nói: "Mấy cái bình luận rác rưởi kia nhất định là người của khoa thể dục, chỉ có khoa thể dục mới có đạo đức kém như vậy."
"Tôi thấy mấy người nói giúp mấy đứa ti tiện này chính là khoa ngoại ngữ và khoa âm nhạc, mỗi ngày đều thảo mai, suốt ngày giả vờ nghiêm túc, kỳ thật đứa nào cũng tiện như nhau!"
Wendy rất nhanh đã xem xong tất cả bình luận, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Người đăng bài chính là Krystal?"
IU nhìn biểu tình âm ngoan của cô, lưng một trận phát lạnh, tâm cũng hung hăng co rụt lại.
"Cái kia...... Đàn em, em đừng xúc động, người đăng bài cũng không nhất định là Krystal." IU ra lời khuyên.
Trực giác của IU cho biết Wendy đang rất muốn đánh Krystal, nhưng mọi người đều ở cùng một ký túc xá, có chuyện gì thì ngồi xuống nói rõ ràng với nhau là tốt nhất, sao lại phải đánh nhau chứ.
Wendy cười nhạo: "Chỉ có cô ta mới có thù với Irene, không phải cô ta thì ai?"
IU khuyên nhủ: "Nhưng em cũng không thể xúc động. Vạn nhất bị phụ đạo viên biết được, em sẽ bị phê bình và xử phạt, ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của em, nghiêm trọng hơn còn có khả năng bị thôi học."
"Phải không?" Ngữ khí Wendy có lệ, hai mắt nhìn chằm chằm Irene.
Irene không lên tiếng, không nhìn thấy Wendy đang nhìn mình, cũng không khuyên cô đừng xúc động.
Trong lòng Wendy có chút thất vọng, Irene chắc sẽ hy vọng cô bị thôi học nhỉ?
IU đang muốn khuyên Wendy hai câu, Krystal vuốt tóc từ bên ngoài đi vào ký túc xá, thoạt nhìn tâm trạng đang rất tốt.
"Chị Wendy." Krystal trước tiên chào hỏi Wendy, lại hướng IU gọi một tiếng đàn chị, sau đó huýt sáo đi về phía giường của mình.
Irene vốn đang trầm mặt không nói đột nhiên duỗi tay ngăn Krystal lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Cậu là người nặc danh đăng bài trên diễn đàn?"
"Đăng bài gì?" Krystal giả ngu.
"Chính là cậu." Irene bình tĩnh nói, "Ánh mắt trốn tránh, cậu đang chột dạ."
"Chột dạ cái rắm!" Krystal đột nhiên cất cao giọng, đẩy mạnh tay Irene ra, "Bệnh tâm thần!"
Cô ta nhấc chân muốn đi, Irene lại lần nữa chắn ở trước mặt cô ta: "Chỉ có cậu mới nói tôi là bệnh tâm thần, bài viết kia chính là cậu đăng."
"Mẹ nó!" Krystal mắng một tiếng, muốn động thủ với Irene, nhưng nhìn đến cặp mắt tối tăm lạnh lẽo kia của nàng, cô ta có hơi sợ.
Vì thế giảo biện nói: "Trên bài viết cũng không có đề cập đến tên Irene, cậu vội vàng thừa nhận làm gì? Tôi thấy cậu chính là chột dạ!"
Krystal rống rất lớn tiếng, giống như làm như vậy sẽ làm bản thân trông có lý hơn.
Irene không nhanh không chậm nói: "Vừa rồi cậu hỏi tôi bài viết gì, hiện tại lại nói trên bài viết không có đề cập đến tên tôi, có thể thấy được cậu biết bài đăng đó. Krystal, cậu nói dối."
IU ngẩn người, gật đầu: "Đàn em Irene nói đúng. Krystal, bài viết nặc danh trên diễn đàn kia thật sự là do em đăng?"
Krystal bị Irene chọc thủng, tức khắc thẹn quá hóa giận: "Đã nói không phải tao thì chính là không phải, có bản lĩnh thì mày lấy chứng cứ ra đây!"
Irene nhìn chằm chằm cô ta, không lên tiếng.
Krystal huýt sáo lộ ra biểu tình đắc ý: "Không có chứng cứ đúng không? Không có chứng cứ thì câm miệng lại cho tao!"
Vừa dứt lời, Wendy đột nhiên một quyền đánh vào mặt Krystal, sau đó nắm tóc cô ta, ấn đầu cô ta lên trên bàn.
Động tác trước sau đều nhanh đến dọa người, IU thậm chí còn không kịp phản ứng lại.
Krystal ngốc lăng, khuôn mặt kề sát mặt bàn lạnh lẽo, bị đè đến ngũ quan đều biến dạng.
"Nên câm miệng chính là mày!" Biểu tình Wendy có chút thô bạo, tựa hồ không thể nhịn được nữa, muốn lập tức đánh chết Krystal.
Trước kia khi Irene bị người khác khi dễ, Wendy cũng như thế này, không khống chế được tính tình, không quan tâm bất cứ thứ gì động thủ, làm tất cả mọi người càng thêm không dám tới gần Irene.
Sức lực của cô rất lớn, Krystal bị ấn ở trên bàn không thể động đậy, sợ hãi nói: "Chị Wendy! Chị Wendy...... Em sai rồi......"
"Khoan!"
Wendy lại dương tay muốn đánh.
Bỗng nhiên một bàn tay trắng nõn nắm lấy cổ tay Wendy, rõ ràng không dùng quá nhiều sức lực, lại làm tay Wendy bất chợt thả lỏng.
"Đừng đánh nhau ở ký túc xá." Irene nhẹ nhàng bâng quơ nói, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo cũng không có thêm biểu tình gì.
Chỉ một câu đã khiến cho hơi thở thô bạo trên người Wendy giảm hơn phân nửa.
IU lúc này mới dám mở miệng: "Đàn em, đánh nhau sẽ bị xử phạt."
Wendy không cho là đúng.
Bất quá nếu Irene không thích cô thu thập Krystal ở ký túc xá...... Wendy bỗng nhiên câu môi, dùng sức vỗ vỗ lên mặt Krystal, cái gì cũng chưa nói.
Krystal bị nụ cười tràn ngập tà khí này của cô làm cho kinh hồn táng đảm: "Chị Wendy?"
"Cút đi xóa bài viết." Wendy buông tay thả Krystal ra, ngữ khí lười nhác.
Krystal không dám nói thêm gì, mở điện thoại xóa bài viết ngay trước mặt Irene.
Irene nhìn nhìn Wendy, thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Wendy nhẹ giọng nói: "Đàn chị nói chúng ta ở cùng một ký túc xá, hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau."
IU rất vui mừng: "Bạn cùng phòng cũng đều là duyên phận mới có thể gặp được. Bốn người chúng ta đã có duyên ở cùng một ký túc xá, tất nhiên là phải đoàn kết nhất trí. Đàn em Krystal, về sau em đừng có đăng những bài viết như vậy, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến đàn em Irene."
Krystal mới vừa ăn một quyền của Wendy, khóe miệng đều bị đánh vỡ, nào dám nói cái gì, chỉ ừm ừm phụ họa hai tiếng.
Krystal cho rằng chuyện "bài viết nặc danh" cứ như vậy qua đi, trong lòng còn có chút đắc ý.
Buổi tối hôm nay, cô ta đi WC. Đèn ký túc xá không được mở, tối đen như mực, chỉ có ban công bên kia xuyên vào một ít ánh sáng.
Khi cô từ toilet đi ra, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có một bóng đen đang đứng.
Da đầu Krystal tê rần, vừa định bật đèn, đột nhiên nghe được đối phương mở miệng: "Đừng bật đèn, là tôi."
Là giọng của Wendy.
Krystal tập trung nhìn kĩ, quả nhiên nhìn thấy Wendy đang đứng dựa vào tường, cười như không cười nhìn cô ta, ánh mắt âm u: "Hơn nửa đêm rồi, bọn họ đều đã ngủ, chúng ta tới tính sổ đi."
Krystal mặt mũi trắng bệch.
Không quá hai ngày, tất cả mọi người trong khu ký túc xá đều biết một sự kiện: Có người nửa đêm đi WC bị trượt ngã, tay chân đều bị té đến gãy.
Vì vậy dì quản lí còn dán một tấm 'Những việc cần chú ý để đảm bảo an toàn' ở dưới lầu, nhắc nhở mọi người nửa đêm đi WC phải cẩn thận.
Giờ phút này Irene đang ở trong ký túc xá, tay chân Krystal đều bị bó thạch cao thật dày, mặt sưng xanh xanh tím tím, trông như một cái đầu heo.
IU cố ý mua một túi hoa quả về ký túc xá thăm cô ta, quan tâm nói: "Đàn em, em đi WC như thế nào mà lại té nghiêm trọng như vậy?"
Krystal theo bản năng nhìn về phía Wendy đang chơi game bên cạnh, há miệng thở dốc, một bộ giận mà không dám nói gì.
IU an ủi cô ta: "Không có việc gì, hiện tại em bị thương thành như vậy rồi, đàn em Wendy sẽ không đánh em đâu."
Krystal cả người cứng đờ, mặt đều vặn vẹo.
Cuối tuần sau, Krystal dọn đến một phòng ký túc xá khác, lý do không rõ, vì thế trong ký túc xá chỉ còn lại hai người Irene và Wendy.
Tâm tình Wendy rất tốt.
Bất quá loại tâm tình tốt này cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì IU đột nhiên dọn về ký túc xá.
"Tại sao chị lại dọn về?" Ánh mắt bất thiện của Wendy nhìn chằm chằm IU.
IU đang thu dọn giường đệm của mình, nghe vậy thì bi thương nói: "Chị thất tình, ở lại cái phòng kia thì luôn nhớ tới anh ấy."
Wendy nói: "Chị dọn ra đi, tôi đổi cho chị một cái phòng khác."
"A?" IU sửng sốt, ngồi xuống giường của mình nhìn Wendy, "Đàn em, tại sao em lại đuổi chị đi?"
Không đợi Wendy trả lời, cô lại nói: "Ký túc xá này chỉ có em và Irene, các em ngủ đến bốn cái giường luôn hả?"
Wendy cười lạnh một tiếng, rất muốn đem cô túm xuống dưới đánh một trận.
IU không phát hiện.
Sau hôm thất tình kia, IU quyết định lên tinh thần phấn đấu thi đậu nghiên cứu sinh, vì thế vài ngày sau đó đều cùng Irene đến thư viện học tập, thẳng đến 10 giờ tối mới trở về.
Ánh mắt Wendy nhìn chằm chằm cô càng thêm không tốt.
Buổi tối hôm nay, Irene tới phòng thí nghiệm, IU một mình đi thư viện, khi trở về cũng đi một mình.
Bước vào ký túc xá, ánh mắt tàn nhẫn của Wendy liền nhìn chằm chằm cô.
IU thấy biểu tình âm ngoan kia, không hiểu sao lại run run: "Đàn em, có việc gì sao?"
"A!" Wendy cười lạnh một tiếng, không nói hai lời đã ra tay đánh cô.
"A!" IU gắt gao che lấy miệng mũi, máu tươi không ngừng từ khe hở ngón tay chảy ra, "Đàn em, chị có làm gì chọc đến em sao?"
"Chị còn dám đến gần cô ấy, tôi sẽ đánh gãy chân chị!"
"Cô ấy? Ai?" IU không hiểu.
Wendy nhìn thoáng qua giường của Irene.
IU lần này phi thường thông minh, lập tức phản ứng lại, khiếp sợ nói: "Sao em không nói sớm!"
Sớm biết như vậy cô chắc chắn sẽ cách xa Irene một chút, không đến mức vô duyên vô cơ bị ăn một quyền này.
Wendy lại cảnh cáo nói: "Không cho phép nói với cô ấy!"
"Nhưng mà......" IU mặt lộ vẻ rối rắm, nhìn về phía sau cô, "Irene đã....đã trở lại rồi."
Wendy đột nhiên quay đầu lại, nhìn đến Irene đứng ở cửa ký túc xá, lập tức thay đổi sắc mặt.
IU tranh thủ bay vọt vào toilet đi cầm máu.
Sắc mặt Irene có chút trắng bệch: "Tin nhắn quấy rối là cậu gửi? Krystal......cũng là cậu đánh?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top