32
Kim Trân Ni ra khỏi Bích Tủ lâu, đến tiệm điểm tâm.
Tiểu Anh Nhi hay thèm ăn, khó mà để nàng không nhóp nhép cái gì đấy.
Đường phố hai bên rộn ràng nhốn nháo, người bán hàng rong tiếp đón khách nhân, cô chọn xong liền đưa cho khỏa kế tính tiền.
"Kim Đốc sử, thật là trùng hợp."
Khi trả tiền Kim Trân Ni nghe thấy âm thanh chói tai bên cạnh, cô liếc xéo Yến Đồng một cái, cười như không cười nhìn cô ta.
Khí chất của người phụ nữ và dung mạo cô hoàn toàn khác hẳn nhau, mặt mày điệt lệ giăng kín sương lạnh.
Yến Đồng bị nhìn chằm chằm đến sống lưng phát lạnh.
Cô ta cho rằng Kim Trân Ni sẽ tìm cô ta tính sổ, không ngờ nhiều ngày như vậy qua đi, Kim Trân Ni vẫn không làm gì, xem ra chỗ dựa của Mã huyện lệnh còn lớn hơn so với chức quan của Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni không thèm so đo với cô ta, xoay người liền đi, Tiểu Anh Nhi còn đang chờ cô ở dịch quán.
Cô không muốn lãng phí thời gian lên người không liên quan.
"Kim Đốc sử," Yến Đồng cười cười ngăn Kim Trân Ni lại, cô ta cũng không muốn dây dưa quá lâu với Kim Trân Ni, "Mã huyện lệnh đem ta hiến cho đại nhân, còn vì một nguyên nhân, ta là danh khí khó gặp, Kim Đốc sử không muốn thử xem sao? Bảo đảm sẽ khiến ngài cả đời khó quên."
Ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ đảo qua, ngay lúc Yến Đồng cho rằng mình đã thành công, đôi môi mỏng của người phụ nữ phun ra ba chữ, "Ngươi, cũng, xứng?"
Kim Trân Ni vòng qua Yến Đồng, bước nhanh về dịch quán.
Nguyện vọng của Bạch Nga là đá được Mã huyện lệnh xuống, đường đê mới có thể lập lại, mục đích này không mưu mà hợp với mục tiêu chính mình đến Hà quận, nên khi Bạch Nga yêu cầu giao dịch, cô không chút suy nghĩ đã đáp ứng luôn.
Xem ra hiện giờ phải thúc giục tiến độ bên Thịnh Kinh thành rồi.
Cô đã nộp hết chứng cứ phạm tội lên kinh đô, Phác Sáp Kỳ chắc chắn sẽ giúp cô một tay, diệt trừ Mã huyện lệnh, cô cũng lười xem Yến Đồng hốt hoảng khi biết chuyện.
Xuyên qua đình viện dịch quán là phòng ngủ.
Nàng ngồi ở bàn tròn ăn điểm tâm, trên bàn bày đủ loại điểm tâm rực rỡ muôn màu.
Kim Trân Ni giấu điểm tâm cô mua ra sau.
"......! Trân Ni," Phác Thái Anh không ngờ Kim Trân Ni hôm nay lại về sớm thế, "Ngươi ăn không? Bạch tỷ tỷ mua."
Bên miệng nàng vẫn còn dính vụn đường, mắt nai mở to chớp chớp, đúng bộ dáng bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu.
Cả người Kim Trân Ni cứng đờ trong chớp mắt, điểm tâm cô mua so với Bạch Nga, thật sự quá keo kiệt.
"Nàng mua thật nhiều......! Ta......! Ăn không hết......!Nếu mà ngươi không ăn, ta đưa cho xa phu ăn." Hai má nàng phồng lên, mơ hồ mà nói.
"Ta không thích ăn cái này." Kim Trân Ni nói.
Phác Thái Anh gật gật đầu, nàng phát hiện nàng cũng không biết Kim Trân Ni thích ăn gì, "Vậy ngươi thích ăn cái gì?"
Kim Trân Ni ngồi vào ghế tròn, đem điểm tâm đặt trên ghế, lén đẩy đẩy vào trong bàn, "Ta không ăn đồ ăn vặt."
Phác Thái Anh thấy động tác của Kim Trân Ni, khom lưng nhìn dưới bàn.
Điểm tâm đóng gói trong giấy màu xếp thành một xấp nhỏ đặt trên ghế tròn gỗ mun, là các vị nàng thường hay ăn.
"Ngươi mang theo điểm tâm sao lại không nói với ta...." Nàng bĩu môi, bỏ bánh ngọt đã đến miệng xuống.
"Không ngờ Bạch cô nương đã mua cho ngươi rồi." Thần sắc Kim Trân Ni có chút mất tự nhiên, xem ra cô thật sự muốn nỗ lực kiếm tiền.
"Bạch tỷ tỷ mua với ngươi mua đâu có giống nhau?"
Tim Kim Trân Ni đập đến lợi hại, con ngươi nàng đen nhánh chỉ chứa hình ảnh của mình.
Mùi ngọt ngào của điểm tâm tràn đầy không gian nhỏ, cơ hồ muốn lấp đầy hương xương bồ trên người người phụ nữ.
Phác Thái Anh đứng dậy đến gần người phụ nữ, mỗi bước đều khó khăn dị thường.
Nàng cảm thấy mình như bị nhiễm phong hàn, cả người nóng bừng bừng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Phác Thái Anh ngừng thở, làm bộ lơ đãng ngồi vào trong lòng người phụ nữ, như lúc trước Kim Trân Ni vẫn hay ôm mình.
"......! Ừm."
Âm thanh người phụ nữ rất thấp, rất trầm, tai Phác Thái Anh như muốn nổ tung.
Nàng bất an động đậy, có phải biểu hiện của mình quá rõ ràng không.
Vành tai nàng đỏ hết lên, cả người như một con thỏ non nớt, vùi vào lồng ngực người phụ nữ, ánh mắt đảo loạn không biết nên để ở đâu.
Phác Thái Anh cảm thấy mình quá vô dụng rồi, trước kia rõ ràng khi Kim Trân Ni ôm mình, thái độ của nàng tự nhiên lắm mà, đâu có vô dụng giống như bây giờ, cứng đờ kỳ cục.
"......! Đừng nhúc nhích." Kim Trân Ni cũng khẩn trương lên, ngón tay đặt ở eo thon nàng, không biết nên làm gì.
Hơi thở ái muội quanh quẩn quanh hai người, trong không khí đều là dính nhớp.
Ánh mắt Kim Trân Ni đặt lên vành tai đỏ bừng của nàng, cô muốn vươn lưỡi ra liếm, nàng chắc chắn sẽ thẹn thùng khóc lóc, mặc kệ cô khi dễ nàng.
Hỉ thước líu lo ngoài cửa sổ, trong phòng lặng yên không tiếng động.
"Ni......"
"Tiểu......"
Kim Trân Ni bóp eo nàng, "Muốn uống nước không, khát nước sao?"
"A được," Nàng giơ chén trà đổ nước, rót một miệng lớn, "Hình như là hơi khát."
Phác Thái Anh sau khi nói xong mới ngớ ra, nàng đang nói cái gì vậy trời?
Kim Trân Ni dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước bên miệng nàng, "Hôm nay muốn ra ngoài chơi không?"
Phác Thái Anh lắc đầu, nàng không muốn đi ra ngoài chơi.
Lần trước ra ngoài, trên đường đi trai gái già trẻ ai cũng nhìn chằm chằm vào Kim Trân Ni, nàng không thích.
Nàng bắt đầu lo lắng cho bề ngoài của mình, có phải thoạt nhìn nàng với Kim Trân Ni không hề xứng đôi không?
"Trân Ni, từ nhỏ đến lớn, có phải rất nhiều người thích ngươi không..." Nàng vò nắn vạt áo nguyệt bạch của Kim Trân Ni.
"Không có." Kim Trân Ni phủ nhận rất nhanh.
Cô không bao giờ cảm thấy đó là thích, bọn họ đều thèm nhỏ dãi với khuôn mặt này của cô, nhưng lại không để tâm đến cảm thụ của cô.
"Sao lại thế được?" Nàng kinh ngạc mà ngẩng đầu.
"Là thật." Kim Trân Ni cười bế nàng lên, thay đổi tư thế để nàng ngồi thoải mái hơn.
"Chắc chắn là có người đã viết thư tình cho ngươi," Phác Thái Anh ôm cổ Kim Trân Ni, "Các ngươi ở đây chắc gọi là thư tâm tình nhỉ?"
Kim Trân Ni: "Không có."
"Về sau sẽ có." Nàng nằm lệch qua một bên ngực Kim Trân Ni, hứa hẹn với Kim Trân Ni.
"Được, ta đây chờ." Kim Trân Ni ôm nàng.
......
Không biết qua đi bao lâu, nàng nói nói rồi nằm ngủ luôn trong ngực Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni bế nàng lên, đặt vào giường.
Kim Trân Ni dựa vào mép giường, màn giường nửa buông xuống, da thịt nàng tinh tế mềm mại.
Người phụ nữ không nhịn được chọc chọc, lại cúi người hôn lên đôi môi tươi mới.
-
Khi Phác Thái Anh tỉnh lại đã là ngày tiếp theo, trong phòng không có Kim Trân Ni.
Nàng mặc quần áo rửa mặt, đến Bích Tủ lâu.
Nàng một mình đứng trước cửa Bích Tủ lâu, cánh tay tinh tế nhỏ bé nằm trong ống tay áo rộng lớn, dây cột tóc màu xanh túm lấy mái tóc đen sau đầu, trên mặt là vẻ tò mò hiếu kỳ.
"Tiểu thiếu gia, ngươi tìm ai?" Một hoa nương mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ, xuống lầu hỏi.
"Ta tìm Bạch Nga," Phác Thái Anh co quắp mà vo viên vạt áo, "Ta là bằng hữu của nàng."
"Hóa ra tiểu thư Bạch tỷ tỷ nói là ngươi à, đợi chút," Hoa nương lắc mông, "Ta cho người kêu."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
"Tiểu Anh miệng thật ngọt." Hoa nương vui tươi hớn hở đi rồi.
Nửa khắc chung sau, Bạch Nga xuống lầu.
"Tiểu Anh, hôm nay muốn chơi gì à?" Bạch Nga phe phẩy quạt tròn hỏi, nàng còn tưởng hai ngày này Phác Thái Anh với Kim Trân Ni sẽ dính lấy nhau cơ.
"Không đi chơi, Bạch tỷ tỷ, ta muốn hỏi nơi nào có bán hoa, nhiều loại một chút."
Phác Thái Anh không có kinh nghiệm theo đuổi người, lúc nàng ở hiện đại, bạn cùng phòng theo đuổi nữ sinh đều là đưa hoa cùng chocolate, mời người ta ăn cơm.
Nàng cũng không nghĩ ra cái gì mới, trước cứ tặng hoa cho Kim Trân Ni đi.
"Tặng người?" Bạch Nga bực bội mà thu cây quạt, sao cái chuyện tốt nào cũng là Kim Trân Ni hưởng lợi vậy.
"Vâng." Phác Thái Anh gật đầu.
Bạch Nga đưa Phác Thái Anh đến thôn trang trồng hoa ngoài huyện thành, "Hà quận không thể so với Thịnh Kinh, không ai mua hoa, đương nhiên cũng không ai bán, ngươi thích loại gì tự mình hái."
"Bạch tỷ tỷ, ngươi thật giàu."
Phác Thái Anh nói xong liền bắt đầu chọn lựa hoa.
Đóa này quá nồng, đóa kia quá lớn......
Lúc sau, Phác Thái Anh mới hái xong một bó, dùng chỉ bạc sa thắt thành hình nơ bướm đáng yêu, ôm vào trong ngực.
Phác Thái Anh trở lại trạm dịch, Kim Trân Ni còn chưa về.
Nàng đã nghĩ sẵn trong đầu, nàng nên nói thế nào với Kim Trân Ni nhỉ?
Tặng hoa ngươi nè, có thích hay không?
Tùy tiện hái bên đường đó, đẹp không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top