Chương 14




Park ChaeYoung đứng dậy kéo Kim Jennie đi đến bên bàn ăn

"Ăn một chút gì đi, ân?"

Tiếng nói khẽ lướt qua nơi sâu nhất trong lòng Kim Jennie, cũng là nơi mềm mại nhất, khiến cho nàng từng đợt run rẩy. Kim Jennie cố gắng phụng phịu, mặt không chút thay đổi nâng cổ tay nhìn đồng hồ

"Thời gian nghỉ trưa đã qua hơn một tiếng."

Ý tứ chính là nàng không có thời gian cùng Park ChaeYoung ăn đại tiệc của Pháp vừa tiêu hao lại tốn kém kia.

"Ít nhất, cũng ăn chút bánh đi."

Thật không có cách với cái tính khí quật cường kia, Park ChaeYoung đành phải nhượng bộ, cầm lấy cái bánh sừng bò mềm mại đưa đến. Cùng Park ChaeYoung quấn lấy nhau hơn gần giờ Kim Jennie quả thực đói đến không thể chịu nổi nữa, hơn nữa cũng biết nữ nhân này tuy đối với lời nói của nàng không dám làm trái nhưng ở một phương diện nào đó thì lại kiên trì đến quái dị. Hơn nửa tháng "Thân mật" ở chung với nhau làm cho Kim Jennie sâu cảm nhận được điểm này, nàng đưa tay định cầm lấy nhưng bị Park ChaeYoung tránh đi trực tiếp đưa đến bên miệng nàng. Loại động tác thân mật đút nhau ăn của người yêu này, cũng không phải là lần đầu xảy ra. Không đếm được bao nhiêu lần hoan ái qua đi, Park ChaeYoung hầu hạ nàng hệt như nữ vương, ôm nàng đến ngâm nước trong bồn tắm lớn, đem toàn thân của nàng cẩn thận rửa sạch, lại đút nàng ăn. Park ChaeYoung dường như thực hưởng thụ việc hầu hạ nàng như vậy mà Kim Jennie sau khi đã trải qua vô số kháng nghị không có hiệu quả, liền mặc cô. Sau khi cắn lấy khối bánh thơm nồng, Kim Jennie mới phát hiện bản thân thực sự đói đến cực điểm, mà Park ChaeYoung sau đó cũng liền cắn một miếng xuống nơi nàng vừa cắn. Vì thế, vài cái bánh sừng bò trong lúc được các nàng chia sẻ với nhau rất nhanh đã ăn hết. Đẩy Park ChaeYoung ra đưa tới bên miệng một cái bánh sandwich, khẩu vị của nàng không nhiều hơn nữa vì công tác bận rộn dài hạn, làm cho Kim Jennie tập thành thói quen tốc chiến tốc thắng.

"Nên gọi thêm một chút bánh mì."

Park ChaeYoung khẽ liếm ngón tay xinh đẹp, đôi mắt ôn nhu yên lặng nhìn Kim Jennie. Bên tai đột nhiên lại nóng lên, từ sau khi ở cùng một chỗ với Park ChaeYoung, Kim Jennie cảm thấy lỗ tai của mình luôn ở trong trạng thái ửng đỏ. Cúi đầu khởi động điện thoại đã bị nữ nhân kia ép buộc tắt máy, âm nhạc khởi động máy còn chưa vang lên xong, tiếng chuông điện đến liền reo. Liếc mắt nhìn dãy số một cái, sắc mặt Kim Jennie đột nhiên trắng bệt nhanh tay tiếp máy

"Tổng tài." Park ChaeYoung mày đẹp khẽ nhíu, nhìn Kim Jennie đang tiếp máy. Tuy rằng thanh âm của Kim Jennie không biến hóa gì, vẫn là tự giữ bình tĩnh, nhưng mà ngón trỏ tay trái của nàng chậm rãi móc vào ngón cái. Đây là động tác nhỏ theo bản năng của Kim Jennie, chỉ cần khẩn trương sẽ như vậy, ngay cả Kim Jennie cũng không phát hiện. Đối với mọi thứ của Kim Jennie, Park ChaeYoung quen thuộc hơn bất cứ ai kể cả chính nàng. Kim Jennie, đến tột cùng còn phải bao lâu em mới có thể quên Lalisa? Em thích cô ta đến như vậy sao?

"Chị định dẫn tôi đi đâu?"

Tối thứ Sáu, người còn phải tăng ca thêm đến chín giờ, phỏng chừng cũng không nhiều lắm. Toàn thân của nàng đều tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt với nàng, lượng công việc gần đây của Kim Jennie lại tăng lên. Tuy rằng nói là nói ở lại Hàn Quốc xử lý nghiệp vụ công ty nhưng dù sao nàng cũng là thư ký chuyên dụng của Lalisa, nhiều năm trôi qua như vậy nàng và Lalisa trong lúc đó đã tập thành rất ăn ý. Tất cả công việc của Lalisa đều do nàng để ý, vẫn luôn ngăn nắp có trật tự cho nên trừ bỏ công việc trong công ty ở Hàn Quốc nàng còn phải truyền đạt thông tin từ nước ngoài cho cô ấy, còn phải xử lý hết thảy các việc vặt khác của Lalisa.

Mỗi ngày đều có một núi công tác, thân thể của Lalisa bây giờ đã phát ra cảnh cáo, bả vai đau nhức chính là tố cáo tốt nhất. Được rồi, nếu tinh thần cực tệ vậy về nhà tắm một cái, sau đó nằm trên giường ngủ một giấc thật say. Chính là, vừa mới ra khỏi thang máy của bãi đỗ xe, đã bị nữ nhân thối này cưỡng ép. Park ChaeYoung lái xe, một bên chú ý tình hình giao thông một bên phân tâm nhìn vành mắt đen sì của Kim Jennie mà đau lòng. Nếu có thể, cô thực sự hy vọng nàng có thể từ chức vừa có thể tránh đi Lalisa, lại có thể để cho cô mỗi ngày được nhìn thấy nàng, Park ChaeYoung cô cũng không phải nuôi không nổi nàng nhưng Park ChaeYoung cũng biết, yêu cầu này Kim Jennie sẽ không đáp ứng. Được rồi "tàm thực kình thôn, tài thị trí giả thủ thắng chi đạo"*, ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy cô cũng không phải là đồ ngu ngốc.

"Đến nơi em sẽ biết."

Park ChaeYoung cười cười, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ôn nhu, Kim Jennie cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh như trống, trong nháy mắt, nàng phát hiện Park ChaeYoung là nữ nhân vô cùng mị hoặc. Lúc trước khi nàng còn chưa quen thuộc Park ChaeYoung nàng vẫn cảm thấy Park ChaeYoung là một nữ nhân lúc nào cũng bày ra bộ dáng trầm mặc, ngoại trừ đôi mắt màu hổ phách có thể nhìn thấu lòng người ra, Kim Jennie đối Park ChaeYoung không có ấn tượng gì khác.

Nhưng mà bây giờ quan hệ của các nàng chuyển biến, Park ChaeYoung nói yêu nàng, muốn nàng làm bạn gái của cô ấy, tựa như một ngọn lửa trực tiếp đem nàng cuốn vào thiêu đốt, không có một chút cơ hội giãy dụa.

"Tôi mệt muốn chết." Kim Jennie lạnh lùng trần thuật sự thật

"Vậy em trước ngủ đi, ngoan, đến nơi chị gọi em."

Ôn nhu nói nhỏ, một tay cầm tay lái một tay vỗ nhẹ má nàng, đổi lại là một cái nhìn chằm chằm lạnh lùng của Kim Jennie. Park ChaeYoung không ngại, cười cười ấn vào một cái nút, đem chỗ ngồi của Kim Jennie hạ thấp xuống một chút, để nàng dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Park ChaeYoung như vậy, nàng làm sao có thể phát giận? Kim Jennie có chút bất đắc dĩ nhìn cô một cái, đầu chậm rãi dựa vào ghế da xa hoa mềm mại, híp mắt nhìn Park ChaeYoung đang lái xe bên cạnh. Park ChaeYoung không phải nữ nhân phương Đông truyền thống, ngũ quan của cô rõ nét, kiêu ngạo lại mị hoặc, lông mày cũng rất đẹp lên, khóe mắt cong cong đầy khiêu khích. Nhìn bộ dáng Park ChaeYoung cầm tay lái, có một loại khí thế nữ vương bễ nghễ thiên hạ (kiêu ngạo), Lamborghini số lượng có hạn mà biết bao người mơ ước dưới tay cô, cũng ngoan ngoãn phát huy công năng lớn nhất lưu loát chạy băng băng.

Ban đêm, dòng xe trên đường cũng không giảm bớt, nhưng mà tốc độ lại không bị giới hạn ngoài cửa xe ánh sáng lung linh không ngừng lướt qua, Kim Jennie không biết Park ChaeYoung muốn dẫn nàng đi đâu nhưng nhìn cô bên cạnh, nàng lại cảm thấy rất an tâm.

"Như thế nào nhìn chị chăm chú vậy, có phải là đột nhiên phát hiện bản thân yêu chị rồi không?"

Trong lúc chờ đèn đỏ, Park ChaeYoung quay sang đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Kim Jennie, tay Kim Jennie không giống với bàn tay của thục nữ danh môn mềm mại vô cùng, trong lòng ngón tay của nàng có một tầng chai mỏng, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng vuốt ve lớp chai trên tay nàng, trong lòng nhu tình như nước chậm rãi chảy qua. Kim Jennie không để ý đến ý tứ giễu cợt của Park ChaeYoung, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, có lẽ thực sự yêu thương Park ChaeYoung cũng không phải không phải là chuyện không tốt, ít nhất cảm giác bây giờ rất thoải mái.

Hô hấp của Kim Jennie từ từ trở nên đều đều, Park ChaeYoung biết nàng đang ngủ, chân ga thoáng thả lỏng một chút làm cho tốc độ xe đi ổn định hơn. Cô có chút hối hận vì đêm nay chạy Lamborghini, xe này vốn là xe thể thao tốc độ quá nhanh, cô lo lắng làm cho bảo bối của cô không thể ngủ ngon. Đột nhiên di động bên hông rung lên phát ra tiếng, là Yun Jun Ho gọi đến. Park ChaeYoung vội đeo tai nghe vào

"Nói."

Tận lực đè nén âm thanh, làm cho trợ lý lắp bắp kinh hãi.

"Park..Park tổng"

"Chuyện gì?"

"Tuyến đường hàng không bên Ý, ngày mai sẽ cạnh tranh đấu thầu, chị là bà chủ tốt xấu cũng nên sang đây một chuyến."

Anh hiện tại đang ở Zehder nhưng là ngủ cũng ngủ không được, chuyện quan trọng như vậy, không có bà chủ ở bên, anh là lo sợ một chút có được hay không?

"Không rảnh." Nhìn Kim Jennie ngủ vẻ mặt yên tỉnh, trong lòng một mảnh mềm mại.

"Làm ơn, dự án đầu tư đến vài tỷ, cô mà không đến chỉ sợ......"

"Bản kế hoạch tôi đã sớm gửi cho cậu, ở bên trong bao gồm giá đấu thầu ngày mai cậu chỉ cần cầm bản kế hoạch đó theo là có thể."

Chuyện đơn giản như vậy mà làm không xong, căn bản không có tư cách trở thành trợ lý của Park ChaeYoung cô, cô rất hiểu Yun Jun Ho, cuộc gọi này chỉ là do thói quen "yêu khóc". Nhìn thấy Kim Jennie hơi nhíu mày, Park ChaeYoung đè thấp thanh âm lại.

"Nhưng mà......"

Đối phương là xã hội đen, người ta có chút sợ nha.

"Gia tộc Mã Leith, cậu nói với Irene quan sát kỹ một chút, tôi muốn làm cho hắn vĩnh viễn cũng không trở mình được."

Tiếng nói trầm xuống, lời nói ngoan tuyệt, đây mới là Park ChaeYoung cô, làm việc từ trước tới nay luôn như vậy. Trao đổi qua lại, xe tiếp tục chạy về phía trước.

"...... Dạ." Anh đối với người tên Jerry kia có chút cảm thấy thương cảm thay, ngày nay hắc đạo không đáng sợ chỉ sợ bạch đạo quyết tâm tàn nhẫn, Jerry như thế nào mà không có mắt gặp phải bà chủ nhà anh?

"Cứ như vậy."

Không đợi đối phương nói chuyện trực tiếp ngắt di động. Lại quay đầu nhìn Kim Jennie đang ngủ, vẫn như cũ ở trong mộng đẹp, cô đưa tay vén lại sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Ai... làm sao lại thích nàng như vậy? Vấn đề này suốt tám năm cho đến giờ vẫn cứ lặp đi lặp lại xoay quanh trong lòng Park ChaeYoung nhưng mỗi lần đều không tìm được đáp án.

Kim Jennie là nữ nhân rất kỳ quặc lại dị thường quật cường, tám năm nay, trong mắt nàng chỉ có một mình Lalisa không hề chứa bất luận kẻ nào. Park ChaeYoung cũng từng nghĩ tới buông tha cho nàng, để nàng theo đuổi đoạn tình yêu thầm kín kia nhưng mà mỗi lần nhìn thấy nàng khổ cực, tim của cô lại co rút đau đớn, sự lo lắng trong mắt Kim Jennie là thản nhiên nhưng dưới bầu trời của Park ChaeYoung lại là mưa tuyết.

Đấu tranh, đau khổ bồi hồi giữa việc yêu hay không yêu, sau đó dưới một nụ cười yếu ớt lơ đãng của nàng tim cô liền đập như điên. Park ChaeYoung hoàn toàn hiểu được cô cả đời này chính là trúng độc của Kim Jennie nàng, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng giày vò đến đau đớn cực hạn, ôn nhu hệt như một con dao nhỏ, dưới nụ cười yếu ớt ấy có thể giết người trong vô hình. Park ChaeYoung cũng biết là trốn không được. Kim Jennie canh giữ ở bên Lalisa liền cảm thấy thỏa mãn, mà cô nhìn thấy nàng thỏa mãn, nỗi đau trong lòng cũng sẽ biến mất. Đây chắc là do cô có tâm lý thích bị ngược.

Chỉ cần Kim Jennie hạnh phúc, Park ChaeYoung như thế nào cũng được, sau này khi gặp nàng, Park ChaeYoung mới phát hiện thì ra bản thân lại có thể yêu hèn mọn như vậy, không cầu lợi như vậy.

Không cầu lợi mới gặp quỷ, mỗi lần thấy nàng khoác tay Lalisa khi tham dự các loại yến hội, cái loại vui vẻ tươi cười thản nhiên kia làm cho trong lòng Park ChaeYoung dường như đang bị axit ăn mòn. Nhưng Park ChaeYoung cô tự coi thường mình, tự làm tự chịu, chỉ cần Kim Jennie nàng xuất hiện ở nơi nào không cần biết có Kim Jennie hay không, cô cũng nhất định sẽ xuất hiện có khi không thấy được Kim Jennie, cô thậm chí còn lấy việc công làm việc tư tự tạo cơ hội gặp mặt cho cả hai.

Nhưng trong mắt Kim Jennie cho tới bây giờ đều không có cô, đối với nàng mà nói, Park ChaeYoung cô vẫn là không tồn tại, quen biết tám năm số lần các nàng trò chuyện trong lúc đó cũng không bằng mười mấy ngày nay, việc này xem như bi ai hay là buồn cười? Ai có thể tưởng tượng được Park ChaeYoung kiêu ngạo, trong tình yêu thì ra lại đáng thương và đáng buồn như thế.

Trong lòng thở dài, đi qua ngã rẽ Park ChaeYoung mở đèn xin đường bên trái, cẩn thận lại rẽ ngoặt chạy đến vùng núi. Bóng đêm yên tĩnh như nước vây quanh các nàng, cô hồi tưởng đến tám năm yên lặng chờ đợi lại nhìn Kim Jennie yên ắng nằm bên cạnh, cảm giác dường như đã trãi qua mấy kiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top