Phần Không Tên 8
Tô Bảo Hân ngoáy tai mấy lần để xác định mình không nghe nhầm, sau đó trong người như lâng lâng, cảm giác như cuộc sống bỗng dưng sáng hẳn. Cô cúi đầu cảm ơn lia lịa, rồi đi ra ngoài. Miệng nhoẻn lên một nụ cười, đó là lần hiếm hoi Hân cảm thấy mình đang vui.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài, Hân liền trượt chân té tại cầu thang 5 bước vì tiếng ai đó gọi, làm cô không để ý mà ngoái đầu lại.
Đầu bỗng chốc hơi choáng, cả người đột nhiên ê ẩm, Hân được kéo dậy nhờ bàn tay ai đó. Lúc vừa tỉnh tỉnh, cô chỉ muốn đánh chết ai vừa gọi tên mình. Ý nghĩ báo thù chưa được vài tích khi bàn tay dìu cô lên buông ra, Hân đã lại được đáp đất ngon lành. Tỉnh táo hẳn, cô mới phát hiện mình bị bong gân, xung quanh là ba anh chị cùng tên cướp càn. Và tất nhiên cũng đủ tỉnh để cô nhận thức giọng nói ôn thần vừa rồi là ai!
-Để anh đưa em về, đúng là hậu đậu!
Chưa kịp từ chối hay trách móc, Hân đã bị anh sốc lên lưng nhờ sự hỗ trợ của hai bà chị Hồng, Thu.
Ôi thật khiến người khác tức chết, nếu biết những điều hắn đã làm thì có để cô đi vậy không chứ?
Khuất tầm mắt của mọi người, Hân mới bắt đầu lúc lắc đòi xuống. Lần này, chỉ cần cô nói một câu thì anh liền bỏ xuống ngay. Sau đó thì bĩu môi như giận dỗi mà nói:
- Em giỏi thì tự đi bộ về đi
Hân thầm nghĩ, rõ ràng là cô có chân, dù có đang bị thương một chút nhưng cũng chả muốn nhờ người như hắn. Rồi đúng thật là lì lợm mà lếch thếch đi. Thế nhưng chưa được vài bước đã ngã bò lăn ra đất. Đúng là có những việc, cố gắng mấy cũng chẳng được.
- Này
Giọng Hân lí nhí gọi người phía trước, nhưng vẫn đủ để người cần nghe có thể nghe. Anh dừng lại, đôi vai khẽ run run như đang cười đợi cô bé khó tính đằng sau nói tiếp.
- Đưa tôi về với
- Anh có tên mà!
Anh hơi bĩu môi,rõ ràng đi cùng anh lâu như thế, mà ngay cả tên cũng không thèm hỏi.
- Thế anh tên gì?
- Khánh Hy!
- Thế "Đưa tôi về với Khánh Hy!"
Dù nghe giọng có phần hơi miễn cưỡng, nhưng anh vẫn hắng giọng để ngăn tiếng cười khúc khích của mình mà quay lại, sốc Hân lên lưng bước đi chậm rãi.
"Đúng là nhỏ cứng đầu!".
Thấy anh đi ngang qua khỏi chỗ gửi xe, Hân hơi nhíu mày hỏi:
-Anh không lấy xe à? Tính đi bộ sao?
-Xe hết xăng rồi, giờ đi dọc đường bắt taxi thôi
Hân ậm ừ rồi cho qua, cô thấy hơi mệt, nên chả có tâm trạng mà phân tích xem anh ta có nói dối hay không. Rồi mắt loáng thoáng nhìn khung cảnh xung quanh. Cô Dù đã qua lại con đường này nhiều lần, nhưng cô đúng là không để ý nơi đây buổi tối cũng khá đẹp. Lâu lâu còn nghe tiếng "tách tách" của máy ảnh bởi những cặp đôi hay người đi dạo chụp hình lại.
Đẹp là thế, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến tâm lý con người tẻ nhạt của Tô Bảo Hân. Điều cô chú ý bây giờ là đầu lại bắt đầu nhức nhối, thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng từ lỗ mũi thoát ra, mắt cũng bắt đầu sụp xuống dần...
Tiết trời buổi tối xe lạnh, vài cơn gió lâu lâu lại đến đùa nghịch khiến làn da càng ngày càng lạnh đi. Thế nhưng anh lại cảm thấy đâu đó hơi ấm.
Cựa nhẹ đầu lại, Khánh Hy có cảm giác mắt mình rất gần với hàng mi dài đang nhắm lại, làn môi mỏng của anh như sắp đụng vào má của cô. Nhưng cũng nhờ khoảng cách gần như vậy, anh mới phát hiện mặt Hân có phần đỏ hơn, còn toát ra hơi nóng.
Bất giác, Khánh Hy áp má vào má Hân để đo nhiệt, anh có thể cảm nhận được sự nóng ran trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang lan dần sang má mình. Lắc đầu rồi thở dài, anh khẳng định "Bệnh rồi!".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top