Phần Không Tên 11
Sau một hồi đứng nhìn dửng dưng, Hân cũng cất giọng mời khách sáo. Cô chỉ là có một khuôn mặt lạnh, còn lương tấm giúp người thì vẫn có thừa. Tuy rằng anh ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với Hân, nhưng cô không phải người nhỏ mọn, thù dai nên cũng sẽ rộng lượng bỏ qua.
Sau khi không chấp nhận được bộ dạng ướt át, bẩn thỉu ấy của Khánh Hy, Hân đã miễn cưỡng đưa cho anh một bộ quần áo và nhà tắm để VSCN, thì bây giờ, trước mắt Hân là ly trà nghi ngút khói và bộ dạng chẳng ra sao của một đứa con trai mặc lên người bộ đồ của phái nữ. Đúng là, hoa mọc trên đất mà một ngày mọc trên trời thì chẳng dễ nhìn chút nào.
"Ắt xì"
Người ta chỉ nói "ngáp ngủ thì nên che miệng", "Ợ hơi thì nên bịt mồm", nhưng sau này nhất định phải thêm "Hắt hơi thì nên ngó đi chỗ khác".
Khuôn mặt láng bóng của Tô Bảo Hân mới đây là thế, nhưng ngay vài giây sau đó đã như vừa được hất nước. Từng giọt nước (miếng) li ti nhỏ xíu hẵng còn dính lại trên khuôn mặt đang mở to hai con ngươi chưa kịp lau, thì một tiếng "ắt xì" nữa đã làm nó đầy thêm. Ly trà trước mắt mới đã bị nhấp một ngụm, tưởng như đã có phép tiên mà đầy lại sau vài tiếng hắt hơi nữa.
Nhích nhích mũi vài lần, cuối cùng cơn hắt hơi cũng dừng lại, nhưng cặp mắt vừa vô tình nhìn sang người đối diện đã liền muốn lọt ra ngoài. Anh hốt hoảng xải bước chân đến, tiện tay cầm luôn chiếc khăn trên bàn lau lấy lau để, miệng không ngừng "xin lỗi, xin lỗi" nhưng lại không hề để ý, nó- là- khăn - lau – bàn.
Mắt trợn trắng, hai tay siết nhẹ gấu quần, hít một hơi dài, Hân nhìn Khánh Hy bằng ánh mắt "thân thiện".
-Đó là dẻ lau!
- D-d-dẻ LAU?
Nhìn vào chiếc khăn trên tay rồi lại liếc lên mặt Hân, anh la làng lên rối rít. Ôm đầu, bứt tóc, cúi người " Xin lỗi, xin lỗi" liên tục. Đến khi ngước cổ lên thì chỉ còn thấy bóng Hân bước vào nhà tắm. Đập mạnh hai tay vào má, Khánh Hy dở khóc dở cười mà dằn vặt:
"Chết rồi! Mình làm gì thế này?!"
Sau đó, liền nằm bò xuống nhà, vừa vò tóc vừa lăn qua lăn lại, không những thế, còn tự tạo hiệu ứng âm thanh cho bản thân bằng những tiếng "híc híc hu hu".
Đột nhiên, mọi điều tăng động dừng lại, khuôn mặt đang mếu máo bỗng trở nên nhăn nhó. Bàn tay siết chặt tóc hơn, đầu của anh, trong phút chốc dây thần kinh như căng ra, khiến nó nhức như búa bổ.
-------------------------------------0o0--------------------------------------
Bước ra khỏi nhà tắm, Hân lau lau mặt liên tục, cặp mắt nheo lại khi vô tình lướt qua vị khách không mời.
Anh ta đang nằm ngủ sao?! Sau khi gây chuyện vẫn có thể nằm ngủ ngon lành vậy sao?
Định bụng đá cho Khánh Hy vài phát để hả dạ thì Hân bỗng phát hiện, có gì đó không đúng trên mặt của anh.
Tiến về phía Khánh Hy, Hân im lặng. Những ngón tay dài trắng muốt, chầm chậm đưa lên không trung rồi lại hạ xuống. Hân nhìn hơi thở gấp gáp của anh một lúc rồi cựa nhẹ đầu.
"Mặt đỏ, thở gấp,sốt sao?!"
Liếc qua mặt đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm, Hân chống cằm nhìn sao quả tạ:
- Ai mà bán thuốc cho anh giờ này đây?
0o0
Gió đêm luồn qua kẽ tóc làm Hân chốc chốc lại run lên, ánh mắt liên tục ngó nghiêng các tiệm thuốc tây, nhưng có vẻ chẳng tiệm nào còn mở cửa. Sau khi chạy lòng vòng suốt 20 phút, cuối cùng Hân cũng dừng xe tại một bệnh viện lớn.
Do đã vào quá nửa đêm, nên Hân cũng chẳng phải chờ đợi mà có thể thẳng tiến đến quầy bán thuốc.
Trong lúc đợi lấy thuốc, Hân thấy một gia đình đang nói chuyện với bác sĩ nơi không xa.
Theo những gì cô thấy, thì có lẽ đang có một vụ cấp cứu nửa đêm, khuôn mặt của những người đó vô cùng lo lắng. Khuôn mặt bác sĩ bỗng nhiên hiện lên chút hi vọng khi ánh mắt hướng về phía cô. Hả? Là cô... sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top