Chương 5: Cuối cùng, anh là ai?
Có dự cảm không lành, Tô Bảo Hân liền quay đầu xe chạy ngược lại. Chạy được một đoạn, cô liền nghe được tiếng cười diễu cợt và tiếng nổ xe máy đằng sau lưng. Biết có chuyện rắc rối chuẩn bị xảy đến, não cô lập tức suy nghĩ cách thoát thân, nhưng rõ ràng là không có tiền đề. Một ánh đèn xe, một vật gì sắc nhọn, một chiếc chuông báo động.... không hề có bất cứ gì ở nơi này!
Bọn chúng xô ngã xe cô, sau đó bắt đầu buông lời cợt nhả. Bàn tay của những tên ấy cố đụng vào người của Tô Bảo Hân, nhưng nhanh chóng bị cô gạt phắt xuống. Những tên ấy nhìn nhau bằng ánh mắt khoái trá rồi cùng lúc vang lên nụ cười khả ố. Lợi dụng thời cơ, cô toan chạy đi, nhưng lại bị một tên nắm được phần áo ở bả vai mà giật lại, phần vải ở đấy vì thế mà rách toạc ba đường. Cố gắng chống cự nhưng bản thân không đủ sức mạnh hất nổi bàn tay đang nắm chặt vai mình. Cảm giác sợ hãi, bắt đầu len lói trong tiềm thức rồi nhanh chóng vào tới đại não.
Ngay lúc đó, tiếng "KÉT" lại một lần nữa vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Không bỏ sót một cơ hội nào, Tô Bảo Hân dùng chân đá thật mạnh vào điểm yếu nhất của tất cả đàn ông trên thế giới. Đúng theo dự đoán, tên đó lập tức thả cô ra, quằn quại không thốt lên nổi tiếng rên nào.
Cơ hội đã đến, đằng sau là năm tên, đằng trước là một tên mặt mũi bị ánh đèn xe che khuất, thế thì nhất định cô sẽ chọn bên ít hơn mà đào tẩu. Trong lòng bấy giờ chỉ mong tên đằng trước bị mù không hề thấy mình, nhưng rõ ràng điều ước nhỏ nhoi ấy mà ông trời cũng không đáp ứng. Khi chạy qua tên ấy, chưa được nửa giây, cô đã bị hắn chụp lấy bắp tay. Cũng coi như người đã từng – thấy – người – khác - đánh – võ, Hân liền dùng tay còn lại canh thẳng vào mặt tên này mà hướng tới, nhưng liền bị khoá chặt, sau đó hắn cất giọng khàn đặc:
- Tô Bảo Hân, em định móc mắt tôi đấy à
Giọng nói dù có chút lạ thường, nhưng Hân vẫn lập tức phát hiện chủ nhân của nó
- Khánh Hy?!
- Lên xe mau lên
Đúng là ngạc nhiên đến phát khóc, nhưng chắc chẳng cần anh lên tiếng hối thúc Tô Bảo Hân cũng nhảy tót lên xe, rối rít kêu cho xe chạy. Vào lúc ấy, chưa bao giờ hình ảnh "ngôi sao quả tạ" trong mắt cô lại "thân thương" đến thế.
Con đường rộng lớn vắng người nhanh chóng trở thành đường đua đúng nghĩa. Những chiếc xe nối đuôi nhau kịch liệt, chốc chốc đến khúc cua lại vang lên tiếng hét thất thanh.
Dù chỉ mới vừa thấy chiếc xe phân khối lớn ngay trước mắt, nhưng khi đi qua khúc cua có độ cong cao, bọn chúng đã mất dấu họ. Sau khi phát hiện có một con hẻm ngay đó thông với đường cũ và đến nơi, thì chúng chỉ còn thấy ánh đèn đuôi xe mất dạng trong vài tích tiếp theo.
Dừng lại khi chắc chắn không còn ai đuổi theo phía sau, Khánh Hy kéo Tô Bảo Hân ngồi xuống ven đường một cách nặng nề.
- Này!
Cởi áo khoác ra đưa cho Bảo Hân, anh để lộ thân hình rắn chắc qua chiếc áo sơ mi trắng ướt đang dính vào người.
Nhận lấy chiếc áo, cô đứng dậy vắt nó lên xe nhìn bịch thuốc vẫn còn nắm chặt trên tay rồi quay đi. Anh níu cô lại nhíu mày:
- Đâu thế?
Nghe thấy cái giọng thều thào không ra hơi ấy, Hân cũng đáp ngắn gọn:
- Mua nước!
Không thấy Khánh Hy có khả năng phản ứng hay đi theo, cô bước nhanh đi về phía cửa hàng tiện lợi. Ít phút sau quay lại thì đã thấy Khánh Hy nằm bệt trên đất.
Cách xử lí tình huống nhanh, tốc độ lái xe điêu luyện , những điều vừa chứng kiến thật khác với những thứ cô nghĩ về anh từ trước. Xem ra, Tô Bảo Hân cô nên tiến hành đánh giá lại từ đầu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top