(2)
Nói về ngày khai trường thì ngày đầu đến trường Hân đã chẳng có chút hào hứng, huống chi năm nay đã là năm hai, trường cô theo học là một trường khá chứ không chuyên, nên lớp học cũng thuộc hạng bình thường, chẳng có gì đáng nói cả, bạn bè thân thiết cũng không, nên càng không nhắc đến làm gì. Nói chung, ngày tựu trường đầy sự hồi hộp, háo hức, nhớ bạn, nhớ trường với bao người Hân không hề hiểu, vì với cá nhân, cô thấy nó thật vô vị.
Đặt cặp xuống vị trí cũ của mình, Hân để cuốn sách lên bàn ngồi đọc rất chăm chú. Đó là sở thích duy nhất mà con người vô vị như cô có được.
Ngón tay đang lật từng trang sách chậm rãi bỗng dừng lại ở không trung. Hân cảm nhận được ai đó đang nhìn mình! Chưa ngẩng hẳn đầu lên, cô đã cúi xuống tiếp tục công việc của mình - đọc sách.
Sau vài phút không thấy phản ứng của đứa con gái đang chốc chốc lại lật một trang sách trước mặt, Hoàng Nghi thấy bản thân chắc cũng có ngày bị tính thờ ơ của người này làm cho tức chết.
- Ai lại làm thế với người bạn dễ thương, dễ gần, ngồi cạnh mình suốt một năm trời như cậu chứ???
Thấy Bảo Hân không trả lời lại, Hoàng Nghi vẫn chưa chịu bỏ cuộc gọi tên cô:
- Tô Bảo Hân???
Vẫn là sự im lặng kéo dài. Nghi thật bị người này ép cho phát điên. Trong lúc không suy nghĩ, đã đập tay vào cuốn sách ngược chữ trước mặt. Đến lúc phát hiện mình không nên làm thế thì đã nhận được "ánh mắt quan- tâm" của người đối diện. Nhìn vào ánh mắt ấy, cô nàng thấy được hình ảnh của mình đang nằm gọn trong đôi mắt nâu sâu thẳm như vực biển, tiếp theo là một bàn tay, đúng, là bàn tay của cô đang cố lấp liếm đi những chữ in trong cuốn sách khiến một phần bị nhăn nheo hẳn đi.
- Tớ... tớ xin lỗi
Ngại ngùng rút tay lại, Hoàng Nghi thấy như bao nhiêu cố gắng bày trò, tỏ vẻ, tiếp cận một năm qua bỗng chốc tan thành khói rồi bay đi. Trước mắt chỉ còn thấy Tô Bảo Hân hơi nhăn mày, vuốt vuốt mặt sách phẳng lại, bỏ vào cặp rồi chống một tay nhìn cô.
- Tớ xin lỗi thật mà, tớ không cố tình đâu, thề đấy!
- Vậy thôi?
Nhận được phản hồi không tích cực cũng chẳng chút tiêu cực của Bảo Hân, Hoàng Nghi cảm thấy lòng nhẹ đi hẳn, nàng ta như thế là không giận. Cũng phải! Đâu dễ chọc giận Tô Bảo Hân chứ! Nhưng ai biết được, đối với sách thì... khó nói lắm.
- Ờ... thế thôi
Thấy bộ dạng Hoàng Nghi lúng túng đáp lại, Hân chỉ hơi cựa nhẹ đầu rồi lại mang cuốn sách đang đọc dở dang đặt lại lên bàn. Nhưng chưa kịp mở sách ra thì Hoàng Nghi lại đưa ra một câu hỏi với cô:
- Cậu lại đọc sách sao?
- Cậu phiền quá
Câu nói rõ ràng có ý trách móc nhưng trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc chán ghét nào. Cô gập sách lại nhìn Hoàng Nghi. Nói cậu ta học hành không tệ nhưng não lại chẳng linh hoạt là thế. Rõ ràng đã đóng sách để chờ cậu ta nói, nhưng lại chỉ xin lỗi xin thưa, lúc cô đọc sách thì lại làm phiền. Thật là....
- Tớ... chỉ muốn... nói chuyện chút thôi... nếu cậu không thích th(ì)...
- Cậu nói đi!
Cắt ngang lời Hoàng Nghi, Hân chống cằm chuẩn bị tinh thần nghe chuyện tào phớ vớ vẩn. Đâu phải không thích buôn chuyện là không thể ngồi nghe đứa bạn mình kể. Hơi mệt màng nhĩ một chút nhưng điều đó làm Hoàng Nghi vui mà. Như thế ngày hôm nay cậu ta sẽ không làm phiền Hân nữa.
Cả lớp đang ồn ào như cái chợ vỡ, đột nhiên vì một câu nói mà im thin thít.
"Bé Tô Bảo Hân có ở đây không, cho anh gặp chút với?".
Sau đó là tiếng "OH" lên ầm ĩ, tất cả ánh mắt đều hướng về "ngọc nữ" của lớp.
Nhìn gì thế? Trai không quen đến lớp tìm sao. Chết tiệt. Cô rất ghét thành trung tâm bàn tán!
Dù anh chàng lạ mặt đã cất tiếng hỏi lần hai, nhưng Hân vẫn im thin thít như không phải mình. Vài phút trôi qua, không gian bỗng im lặng đến bất thường, phần sống lưng cô cũng đột nhiên lạnh ngắt, điều đó buộc Hân phải rời mắt khỏi cửa sổ mà quay đầu lại.
Tiếng nước bọt nuốt khan từ miệng xuống cuống họng cũng nghe thấy rõ bởi sự im lặng. Mấy chục cặp mắt nhìn cô đăm đăm không chớp. Trong ánh mắt biểu hiện gì Hân đều biết rõ mồn một. Thử hỏi sự áp đảo lớn đến vậy, cô có thể ngồi im như không có gì được sao? Không không không! Đầu óc cô vẫn sáng suốt để biết mình nên làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top