Chap 8 : Hạnh Phúc
Sau một ngày nghỉ ngơi tại trang trại, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải cùng nhau đi dạo trong khuôn viên. Đây là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất từ trước đến nay của cậu.
Vương Tuấn Khải nhân cơ hội được nghỉ ngơi trong suốt bao năm vật lộn với công việc mà tha hồ thả lỏng người trong niềm vui bên cạnh cậu vợ nhỏ xinh của mình.
Cha mẹ anh cũng rất vui vì gặp lại con trai sau bao năm xa cách lại có thêm một cậu con dâu ngoan hiền. Hai ông bà suốt ngày cứ tranh thủ làm vài món ăn ngon chiêu đãi cô con dâu mới. Nhất là mẹ chồng cậu, bà thật sự xem cậu con dâu này như con cái ruột của bà.
– Nguyên Nhi, con mặc thử bộ váy này xem? Hôm qua mẹ đi khu mua sắm thấy bộ váy này rất hợp với con nên mua cho con nè.
Bà nhanh chóng ướm bộ váy liền màu xanh lam lên người cậu sau đó ngắm nghía thành quả của mình gật gật đầu:
– Dáng người con quả rất dễ mua đồ nha. Mai mốt đi mua sắm với mẹ, mẹ mua thêm cho con mấy bộ nữa.
Ha ha... từ nay bà không cần phải ghen tỵ mấy bà bạn có con dâu nữa rồi vì giờ bà đã có cậu con dâu xinh xắn như vậy rồi. Sau này bà phải đi mua sắm thường xuyên, mua nhiều nhiều thứ đẹp đẹp cho con dâu mới được.
-Con cám ơn mẹ.
Vương Nguyên cảm động nhìn bà. Bà thật tốt với cậu. Chỉ nghĩ đến kiếp trước cậu vô lễ với bà là cậu lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu tự hứa với lòng kể từ nay cậu sẽ hiếu thảo với cha mẹ anh như chính ba mẹ ruột của mình.
– Con và Nguyên Nhi đi dạo đi khoảng nửa tiếng sau về là có cơm ăn rồi.
Cha chồng cậu từ trong bếp ló đầu ra. Ông thật là một người đàn ông hoàn hảo a. Dù là trên thương trường hay trong phòng bếp ông đều có thể thực hiện hoàn hảo.
Vương Tuấn Khải lấy áo khoác và mũ giúp cậu mặc rồi nắm lấy tay cậu, quay sang nói:
– Vậy bọn con đi dạo xung quanh đây.
-Con chào ba mẹ.
Cậu và anh cùng nhau dạo bước trên con đường mòn dẫn lối vào khuôn viên trồng nho và táo đỏ. Mùa này đang là mùa táo, nhìn những quả táo đỏ tươi thơm ngon làm cậu vô cùng thích thú. Thỉnh thoảng, Vương Tuấn Khải sẽ hái vài trái cho vào cái túi xách của cậu để tý nữa có thể làm món tráng miệng cho buổi ăn trưa.
– Em muốn ăn quả táo này quá à.
– Không được, vẫn chưa rửa sạch mà.
-Nhưng em muốn ăn...
Nhìn cậu nũng nịu đáng yêu như vậy làm lòng anh như hòa tan. Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi cầm một quả táo chín đỏ nhất, dùng áo mình lau kỹ rồi mới đặt vào lòng bàn tay cậu.
Đón lấy quả táo anh trao, Vương Nguyên cười tươi như hoa. Nhón chân hôn lên má anh một cái:
-Cám ơn anh!
Nhìn cậubnhư một đứa trẻ làm Vương Tuấn Khải lắc lắc đầu. Anh thật hết cách với cậu. Cậu có lẽ chính là điểm yếu của anh a...
– Chào cậu chủ, cô chủ.
Một ông chú mặc đồng phục làm vườn đi về phía hai người. Ông trên tay còn cầm theo cần câu và một cái thùng có lẽ là thùng đựng cá. Ông cười hì hì đưa thùng cá về phía hai người:
– Cá tôi mới câu được còn rất tươi, hai cậu mang về nấu canh ăn đi.
– Cám ơn chú Jonn.
Vương Tuấn Khải tiếp nhận thùng cá lễ phép nói. Sau đó hướng về phía cậu giới thiệu:
– Đây là chú Jonn, chú ấy là bạn thân từ bé của cha anh. Lúc nhỏ anh vẫn thường theo chú ấy đi câu cá, chú câu cá siêu lắm.
– Con chào chú!
Vương Nguyên hướng về phía chú Jonn gật đầu cười. Chú cười cười nói:
– Ha ha... chào cậu! Cậu chủ tôi xem từ nhỏ đến lớn, cậu ấy là người đàn ông tốt đó.
– Vâng, cháu biết.
– Thôi, tôi còn phải mau chân về kẻo bà nhà cằn nhằn nhức lỗ tai lắm. Mau đem cá này về nấu canh kẻo cá hết tươi sẽ không ngon nữa.
-Dạ, con cám ơn chú!
Vương Tuấn Khải cười gật đầu. Chú Jonn cười rồi lại nhanh chân vác cần câu đi về một hướng vừa đi vừa huýt sáo. Vương Tuấn Khải một tay cầm thùng đựng cá, một tay nắm lấy tay cậu cười nói:
– Chúng ta về thôi.
– Dạ.
Khi hai người về đến biệt thự thì cơm nước cũng đã chuẩn bị xong. Mẹ chồng cậu nhanh chóng chạy ra đón lấy cái giỏ xách đầy táo trên tay cậu cười nói:
-Mau rửa tay vào ăn cơm, mẹ sẽ gọt táo này để ăn tráng miệng.
Sau đó bà quay sang con trai thấy anh đang cầm thùng đựng cá liền bảo:
-Tuấn Khải con đem cá vào bếp nhờ dì Lâm nấu canh cá cho Nguyên Nhi uống. Cá này rất tốt cho người gầy giống như con đó Nguyên Nhi, con nên ăn nhiều một chút, con trai mập mập một chút mới đẹp chứ?!
– Dạ con cám ơn mẹ.
– Mau mau rửa tay ăn cơm nào.
Ba Vương từ trong phòng ăn nói vọng ra.
Sau khi đã an vị trên chính chỗ ngồi của mình. Cậu nhanh chóng trở thành tiêu điểm của cả nhà. Cha mẹ anh và Vương Tuấn Khải thay phiên nhau gắp thức ăn vào chén của cậu.
– Ăn thử món này xem tay nghề của ta như thế nào?
– Ăn nhiều một chút đừng có ngại.
Nhìn đồ ăn nhanh chóng tràn ra khỏi chén làm cậu không biết làm thế nào ăn hết nữa. Cậu đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Vương Tuấn Khải. Nhưng anh không những không giúp cậu mà còn gắp thêm mấy miếng cà rốt vào chén của cậu:
– Cà rốt tốt cho mắt ăn nhiều một chút!
Hix ... anh vốn biết cậu ghét nhất là cà rốt mà. Đồ xấu xa! (Ahihi hơi lạ a nha 😂)
Làm lơ ánh mắt u oán của ai kia. Vương Tuấn Khải nho nhã ăn tiếp phần ăn của mình. Haiz... có lẽ anh nên lập một kế hoạch vỗ béo cô dâu nhỏ của mình mới được. Có vậy mới ôm đã tay một chút chứ...
~~
Sau hai tuần đến Mỹ thăm cha mẹ chồng và nghỉ trăng mật, hai người cũng lên máy bay về nước.
Hai người còn một tuần nghỉ ngơi nữa mới bắt đầu đi làm nên đây là khoảng thời gian cậu và anh mua sắm chuẩn bị cho cuộc sống hôn nhân của hai người.
Vương Tuấn Khải đưa cậu đến trung tâm mua sắm để mua những vật dụng cần thiết. Những thứ chỉ cần cậu nhìn qua lỡ khen "đẹp" hay "dễ thương" là y như rằng chúng bị đóng gói đưa về nhà.
Nhìn ai kia đang lên cơn mua sắm cuồng tại quầy y phục. Anh dường như muốn đem hết toàn bộ những đống quần áo đó về nhà. Vương Nguyên nhanh chóng cướp lấy cái váy ren màu đen trên tay anh:
– Đủ, đủ! Anh định mua hết đống này về hay sao? Em đâu có mặc hết được chứ?
– Không mặc hết thì để sau này mặc.
– Nhưng nó sẽ lỗi thời đó.
– Ra mẫu mới lại mua.
Vương Nguyên liếc trắng mắt. Tổng giám đốc như anh có tiền cũng không nên xài phun phí như vậy a...
Vương Nguyên khụ hai tiếng, đang định nói chuyện thì bỗng nghe phía sau vang lên giọng nói ngang ngược vô cùng:
– Váy này tôi rất thích, bao lại cho tôi đi.
Cô nhân viên nghe vậy khó xử nói:
– Xin lỗi cô, cái áo này số lượng có hạn chỉ có duy nhất một cái nhưng đã có người chọn trước rồi.
Cô gái sau lưng hừ lạnh nói:
– Vậy thì đã sao? Bảo họ nhường lại là được!?
Vì cô ta đứng sau lưng hai người nên không nhìn thấy mặt của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải, cô ta chỉ thấy cái áo trên tay cô gái kia rất hợp với mình nên dù biết nó có thể được mua rồi nhưng cô vẫn muốn. Với lại một người xinh đẹp như cô ngỏ lời thì ai lại không nể mặt cơ chứ?
Hử? Váy này anh cảm thấy hợp với vợ mình nhất mà cũng có người muốn cướp của anh sao? Đâu có dễ như vậy?!
Vương Nguyên không nghĩ gây chuyện nên định đem áo buông xuống nhưng chưa kịp buông thì đã bị anh cướp đi đưa cho cô nhân viên:
– Gói cái áo này và những món đồ kia gửi đến địa chỉ ghi trên danh thiếp giúp tôi!
Cô nhân viên nhanh chóng tiếp nhận. Hôm nay quả là ngày may mắn a! Năm nay có lẽ sẽ được thưởng hoa hồng đây ha ha ha...
– Bạn gái anh thật xinh đẹp chắc chắn sẽ rất hợp trong bộ váy này đó. Anh thật có mắt chọn đồ.
Vương Tuấn Khải nghe người ta khen vợ mình làm tâm hoa nộ phóng, cười sửa chữa:
– Chúng tôi là vợ chồng.
– Oa... không nhìn ra nha?! Hai người quả thật xứng đôi đó! Đúng rồi! Tầng trên chính là thời trang cập đôi và gia đình đó hai vị có thể lên xem thử...
– Được! Tốt!
Người đàn ông kia nhanh chóng bị những lời mời hoa mỹ lừa gạt gật gật đầu. Vương Nguyên ngao ngán lắc đầu bị anh lôi đi tầng trên để cuồng quét tiếp quần áo cập đôi.
Nhưng không phải muốn đi là có thể đi được vì có người nhanh chóng chắn ngang đường của hai người. Vương Tuấn Khải theo bản năng ôm lấy Vương Nguyên, ngẩn đầu nhìn người đối diện.
Trước mắt tự dưng xuất hiện một nam nhân anh tuấn, suất khí bức người làm cô gái đó không tự giác lùi hai bước nhưng rất nhanh chớp chớp đôi mắt với hàng mi giả dày cộm bằng cách tự cho là đáng yêu nhất, giọng nói từ ngang ngược, bá đạo ban nãy cũng được thay bằng giọng mượt mà, đáng yêu:
– Xin lỗi, tôi...tôi đi dạo từ sáng giờ mới thấy cái váy này hợp ý nên...anh có thể nhường cho tôi không?
Sau đó hai mắt long lanh, môi khẽ cắn ngước nhìn Vương Tuấn Khải. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu như thể chỉ cần một lời từ chối xuất ra là có thể ngất xỉu.
Vương Nguyên không tự giác nhìn trời. Cậu thật sự không hiểu sao có người thay đổi nhanh như chong chóng như vậy a.
Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy cô gái này quen quen. Đang suy nghĩ xem mình đã từng gặp cô ta ở đâu thì Vương Tuấn Khải đã trực tiếp kéo cậu hướng lầu hai thẳng tiến, xem cô gái kia như không khí mà lướt qua.
Nói gì chứ? Vương Tuấn Khải anh đây không cho nữ nhân khác vào mắt huống chi lại là người muốn tranh đoạt đồ của vợ mình?! Chi bằng ở đây ngốc thôi thì mau mua thêm vài bộ xinh đẹp cho vợ yêu mặc không phải tốt sao?
Nhìn đôi tình nhân đi lướt qua mình, xem mình như không khí làm cô ta bất chợt khựng người lại, nụ cười trên môi cũng cứng lại luôn. Nhanh chóng xoay người đuổi theo thì rất nhanh hai thân ảnh đó đã biến mất trong cánh cổng thang máy làm cô ta chỉ biết tức tối dậm chân.
Tầng hai là quầy trang phục cập đôi và trang phục gia đình. Vương Tuấn Khải trực tiếp mua, dường như anh chỉ hận không thể ôm hết chúng về mà thôi. Vương Nguyên cũng lười quản anh, muốn mua thì mua cũng không phải cậu trả tiền mà lo gì?
Đến lúc mua đồ cho anh thì đơn giản hơn. Vì đại đa số là trang phục công sở đều được đặt may riêng nên anh chỉ mua thêm mấy bộ trang phục mặc thường ngày và để đi chơi mà thôi. Dáng người Vương Tuấn Khải cũng rất người mẫu nên sinh ra đã là cái giá đồ mẫu, mặc gì cũng ok.
Sau một trận đại chiến ở trung tâm thương mại, hai người cũng lên xe trở về nhà. Trước khi về cậu đã lôi kéo anh đi siêu thị gần nhà mua thức ăn. Tất nhiên, với một người đàn ông chưa bao giờ bước chân vào siêu thị như anh thì đương nhiên chỉ có nhiệm vụ...đẩy xe hàng. Vương Nguyên thì chọn đồ và anh tính tiền chứ sao?
Về đến nhà cậu rất tự nhiên vào bếp nấu ăn. Nhớ lúc trước cậu cũng từng ở đây nấu cơm chờ anh về ăn nhưng anh chưa bao giờ chịu ăn thức ăn cậu nấu. Nên giờ cậu muốn một lần nữa nấu cho anh ăn, xem như đây là tâm nguyện hai đời của cậu đi.
Vương Tuấn Khải vào bếp thấy cậu đang bận rộn với số thức ăn tươi sống trên bàn, mở miệng hỏi:
– Em định làm món gì?
– Em muốn nấu cà ri.
Chắc cũng không quá khó đâu nhỉ? Chả lẽ một người tài giỏi như mình lại không thể giúp vợ nấu ăn sao?
– Để anh giúp em!
– Được!
Nhìn người đàn ông cậu yêu đang hăng hái xông pha vào đám rau củ làm lòng cậu ấm áp vô cùng, có lẽ hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ và chăm sóc cho con cái. Hạnh phúc... có lẽ lại mỉm cười cùng anh....
Nhưng sự thật chứng minh. Con người không ai hoàn mỹ cả.
Nhìn phòng bếp nhanh chóng biến thành bãi chiến trường cùng với cái dĩa sứ thứ sáu bị vỡ nát kia làm Vương Nguyên nhanh chóng biến thân thành ác quỷ:
-ANH MAU BIẾN KHỎI ĐÂY CHO EM!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top