6

Mộ Vân Thâm, Thiển Sinh Ly, Nguyệt Trung Miên, lũ lượt ùa lên tấn công. Tay cả đám đã thấm đầy mồ hôi lạnh, lúc này cầm lấy con chuột đều cảm thấy trơn tuột, nhưng nào có thời gian lau đi, chỉ trừng mắt nhìn không dám lơ là.

Lần thứ hai ổn định lại cục diện, bốn người không dám phân tâm làm cho cục diện trở về như lúc nãy. Lãnh Chúa Nhền Nhện dưới sự công kích của mọi người mà máu giảm liên tục. Từ một phần ba, đến một phần tư, một phần năm...

"Gần Máu Đỏ rồi, mọi người chú ý." Diệp Tu mở miệng nhắc nhở.

"Máu Đỏ phải làm sao đây?" Điền Thất hỏi. BOSS ẩn Máu Đỏ rồi tất nhiên sẽ bùng nổ. Hắn có xem qua bản hướng dẫn, Lãnh Chúa Nhền Nhện sau khi Máu Đỏ sẽ bước vào trạng thái Bá Thể, trạng thái này không thể gây Đông Cứng.

"Cường sát." Diệp Tu nói.

Nghe thấy hai chữ này, bốn người đều không có cảm giác khẩn trương, ngược lại rất hưng phấn. Cả đám bảo trì một thao tác đã lâu, thật là thà rằng chết cũng muốn đổi sang thao tác khác để sảng khoái một phen.

"Đỏ rồi!" Điền Thất kêu lên.

"Mộ Vân Thâm giẫm nhện con đi." Diệp Tu kêu lên.

"Hả?" Mộ Vân Thâm tuy đối với chỉ thị này muôn phần khó hiểu, nhưng vẫn vừa nghị hoặc vừa theo quán tính nghênh đón một con nhện con đang nhào về phía mình, trông có vẻ là cố ý chuẩn bị trước cho hắn.

Nhền nhện con cắn chặt Mộ Vân Thâm, hắn lập tức không thể cử động nữa, thế mà con Lãnh Chúa Nhền Nhện kia còn xoay người há miệng rộng ghê tởm đòi cắn hắn, khiến Mộ Vân Thâm sợ tới mức la lên một tiếng.

Kết quả...

Kết quả lại chẳng có việc gì.

Sau khi bị nhện con cắn, Mộ Vân Thâm tuy vào trạng thái Giam Cầm 3 giây không thể động đậy, nhưng đồng thời cũng là trạng thái vô địch, cho dù là Lãnh Chúa Nhền Nhện cũng không thể tổn thương đến hắn. Diệp Tu dĩ nhiên lợi dụng điểm này để giúp mọi người chịu được ba giây tấn công của Lãnh Chúa Nhền Nhện.

Lãnh Chúa Nhền Nhện vừa bùng nổ vừa điên cuồng rắc trứng, Diệp Tu tiếp tục tập trung tiêu diệt đám nhện con được sinh ra, chẳng qua hắn cẩn thận quan sát hướng đi của đám nhện con, không đụng vào những con đang cắn Mộ Vân Thâm. Mộ Vân Thâm cũng hiểu được điểm mấu chốt này, chủ động đi hiến máu cho lũ nhền nhện. Bọn họ tuy không phải cao thủ, nhưng cũng khá quen tay, lúc này đã hiểu rõ ý đồ của chiến thuật này.

Do trước đấy bốn người vây giết Lãnh Chúa Nhền Nhện, thế nên ai nấy cũng chất chứa đầy thù hận. Mộ Vân Thâm bởi vì công kích nhiều nhất trong cả bọn, là kẻ gây thù hận lớn nhất hiện giờ. Sự chỉ huy của Diệp Tu chính là lợi dụng điểm này, khiến đám nhện con do Lãnh Chúa Nhền Nhện tự mình sinh sản, vốn để quấy rầy sự phối hợp của người chơi trở thành ô dù bảo hộ ổn thỏa nhất.

Chiến thuật này không thể dùng được ở giai đoạn trước, là bởi vì phải đến cuối cùng, tồng điểm thù hận của Mộ Vân Thâm mới ổn định. Ngoài ra Lãnh Chúa Nhền Nhện cũng đến giai đoạn này mới bùng cháy năng lực sinh sản của mình tới cực hạn, sinh ra rất nhiều nhện con. Mộ Vân Thâm được một lũ đứng xếp hàng chờ cắn, bảo trì vô địch trong suốt quá trình.

Bị nhện con cắn trúng tuy gây tổn thương, nhưng không hề lớn. Quân Mạc Tiếu bên kia cũng xem xét cơ hội rồi bất thình lình ném cho Mộ Vân Thâm một cái trị liệu, hoàn toàn không trở ngại.

Lãnh Chúa Nhền Nhện lúc này vừa bắn tơ lại vừa phun độc, bộ phận nào có thể dùng đều quất ra hết, căn bản không thể tính toán gì nữa. Nhưng dưới sự công kích liên tục như vậy, cuối cùng vẫn có người gây thù hận vượt cả Mộ Vân Thâm.

Lãnh Chúa Nhền Nhện đổi mục tiêu công kích, nhưng người tiếp theo đứng đầu thù hận - Nguyệt Trung Miên sớm học theo Mộ Vân Thâm đi ra để nhện cắn. Mà Quân Mạc Tiếu phụ trách tiêu diệt đám nhện cũng đã đoán trước chuyện này, trước đó đã lưu lại nhện con cho Nguyệt Trung Miên chạy tới.

Cuộc huyết chiến với BOSS hung hiểm nhất đến giờ hoàn toàn trở thành một trò chơi, mọi người hi hi ha ha khi dễ Lãnh Chúa Nhền Nhện, rốt cuộc trêu đùa con nhện mạnh nhất Huyệt Động Nhền Nhện chết luôn.

Hiện ra trước tiên chính là hệ thống thông báo.

Quân Mạc Tiếu, Điền Thất, Mộ Vân Thâm, Thiển Sinh Ly, Nguyệt Trung Miên đã trở thành người chơi đầu tiên tiêu diệt BOSS ẩn Lãnh Chúa Nhền Nhện của Huyệt Động Nhền Nhện.

"QUÁ NGẦU!!!" Đám người Điền Thất kích động hò hét, nếu có thể, bọn họ nhất định đem Quân Mạc Tiếu tung lên trời. Cả đám có thể khẳng định, trận chiến này, không có người này bọn họ chắc chắn không thể hoàn thành. Tuy cả đám chịu áp lực rất lớn khi phải duy trì trạng thái Đông Cứng với Lãnh Chúa Nhền Nhện, nhưng kỳ thật phụ trách giết nhện con mới là việc khó làm hơn cả.

Càng đáng sợ hơn là giữa đường hắn còn ra tay cứu giúp, sau đó nhìn rõ thù hận để khống chế chuẩn đám nhện con, còn dự tính đầy đủ đấu pháp...

Không còn gì để nói.

Đám người Điền Thất thật sự tìm không ra từ nào để hình dung, bọn họ chơi Vinh Quang cho tới hiện tại, đừng nói thấy, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ sẽ có đứa trâu bò như vậy.

"Cao thủ đại ca, tơ nhện cường lực có bốn cái." Điền Thất chạy đi nhìn vật phẩm rớt ra từ Lãnh Chúa Nhền Nhện, báo với Diệp Tu một tiếng rồi dứt khoát chọn bỏ qua.

Những người khác cũng không hai lời, tuân thủ ước định đều không đụng tới.

"Cám ơn." Diệp Tu nói một tiếng, nhặt bốn cái tơ nhện cường lực vào túi.

"Còn lại mấy ông cứ cầm đi!" Diệp Tu cũng giữ lời.

"Ông lấy hết đi, ông lấy hết đi!" Trong trò chơi sau khi vật phẩm rớt ra hiếm có chuyện nhường nhịn nhưng vì hoàn toàn bị chinh phục bởi Diệp Tu, nên không hề xảy ra chút tranh chấp dây dưa nào.

Trừ tơ nhện cường lực, Lãnh Chúa Nhền Nhện còn rớt ra hai cái nọc độc nhền nhện, một đôi Ủng Cây Dẻ cấp 15 bọc sắt khá nhẹ, màu lam, cộng 3 điểm sức lực. Trừ những cái này, thế nhưng còn xuất hiện một thanh vũ khí tím.

Đào Mộc Thái Đao, cấp 15.

Trọng lượng 2,6 kg, tốc độ đánh 8.

Công kích vật lý 165, công kích pháp thuật 178.

Sức lực +10, trí lực +14.

Thái Đao là vũ khí thuộc hệ đao kiếm, được nghề kiếm sĩ lựa chọn và sử dụng, công kích pháp thuật có hơi cao. Thật ra vũ khí trong Vinh Quang hoặc là nghiêng về vật lý hoặc là nghiêng về pháp thuật, Ô Thiên Cơ hai cái đều cao, vừa nhìn là biết ngay bút tích của vũ khí màu bạc tự chế.

Đem ra so sánh, thuộc tính của Thái Đao này ngang hàng với Ô Thiên Cơ. Vũ khí tím cấp 15, chính là tương đương với vũ khí màu bạc cấp 5. Chẳng qua thanh Đào Mộc Thái Đao này có thêm thuộc tính, tốc độ đánh cao hơn Ô Thiên Cơ một bậc, chỉ tính một dòng thuộc tính thôi cũng trội hơn Ô Thiên Cơ rồi.

Diệp Tu nhìn thanh Đào Mộc Thái Đao, cũng cảm thán vận khí hôm nay không tệ. Đồ lam chắc chắn rớt ra từ BOSS, vật liệu ẩn đánh BOSS ẩn đương nhiên rơi ra, nhưng sách kỹ năng lần trước cùng với thanh vũ khí tím này, đều cần rất nhiều vận may mới có được.

Cho dù trạng bị cấp thấp rất nhanh sẽ bị đào thải, nhưng có một thanh vũ khí tím như vậy, giai đoạn từ cấp 15 đến cấp 20 có thể uy phong hơn so với rất nhiều người, mà đây còn là vũ khí tím nữa, hoàn toàn có thể dùng cho tới cấp 25. Tóm lại cây đao này, đang trong giai đoạn tán nhân mà dự định chơi nghề nghiệp hệ Kiếm Sĩ sau này cũng rất đáng giá.

Bốn người kia đều nuốt nước miếng, nhất là Mộ Vân Thâm và Nguyệt Trung Miên, hai người đang chơi nghề nghiệp hệ Kiếm Sĩ, thanh vũ khí này thật sự cực kỳ thích hợp.

"Ha ha, đao này không dùng được, mấy ông ai muốn thì cầm đi!" Diệp Tu sau khi nhìn, quyết định vứt bỏ, nọc độc nhền nhện và Ủng Cây Dẻ cũng không chọn, thật sự làm theo những gì đã nói trước kia.

"Cao thủ đại ca, mấy thứ còn lại ông cứ lấy hết đi!" Điền Thất rất thành khẩn, "Nếu không phải do ông dẫn tụi tui, cả đám cũng không có những thứ này!"

"Ha ha, nếu không cùng tổ đội với mấy ông, tui giết Lãnh Chúa Nhền Nhện cũng khó khăn lắm!" Diệp Tu nói.

Bốn người ngẩn ra.

Có nghe thấy chưa? Người ta không nói giết không được, mà chỉ nói khó khăn thôi đó.

Diệp Tu quyết đoán bỏ qua, bốn người Điền Thất cũng không khách khí nữa. Bọn họ đều là người cũ, phân vật phẩm cũng hòa thuận. Nọc độc nhền nhện là vật bán được tiền, ai nhặt cũng như nhau, bán xong thì chia đều. Ủng Cây Dẻ là đồ lam hạng thường, mọi người tùy tiện đổ xí ngầu, cuối cùng Mộ Vân Thâm lấy 100 điểm hoa lệ miểu sát. Còn về Đào Mộc Thái Đao, phù hợp với nghề nghiệp của Mộ Vân Thâm hoặc Nguyệt Trung Miên. Mộ Vân Thâm vừa cầm Ủng Cây Dẻ, tuy giá thị trường không bằng Đào Mộc Thái Đao, nhưng vẫn dứt khoát chọn bỏ qua. Cuối cùng Nguyệt Trung Miên lấy được Đào Mộc Thái Đao, cảm xúc có kích động cũng có chút là lạ.

Phá Huyệt Động Nhền Nhện đầu tiên, hiện tại lại giết Lãnh Chúa Nhền Nhện đầu tiên, hai lần được thưởng lớn kinh nghiệm, Quân Mạc Tiếu đã lên cấp 12, bọn Điền Thất ra khỏi phó bản lần này nhất định cũng lên cấp. Tiếp đấy đi giết BOSS thường, đã quen tay nên giải quyết rất nhanh.

Ra khỏi phó bản, Nguyệt Trung Miên lại rối bời, lúc trước gã đã quyết định ra khỏi lần này sẽ rút khỏi đội, nhưng lần này đột nhiên lấy được Đào Mộc Thái Đao, cầm trang bị trong tay mà lại rút khỏi đội, hình như hơi thiếu nghĩa khí. Rời đội, không tốt; Nếu không tránh đi, lời của Điền Thất vẫn còn kia, gã không tránh đi thì thật mất mặt.

Kết quả Điền Thất vẫn biết cách ứng xử, đi qua chủ động thăm hỏi vài câu, xem mấy lời nói trong phó bản như đùa chút thôi, cứ thế bỏ qua. Quân Mạc Tiếu dẫn đầu, mọi người lại vào Huyệt Động Nhền Nhện.

So với Nguyệt Trung Miên, người buồn bực nhất chính là đám người Lam Hà của Lam Khê Các. Huyệt Động Nhền Nhện không giành được vị trí đầu tiên, ba BOSS ẩn lớn, hết hai con bị người khác đoạt. Đây là lần thứ tư bọn họ đi phó bản, kết quả vẫn không gặp được, còn đang chịu dày vò, hệ thống lại có thông báo. BOSS ẩn thứ ba là Chiến Sĩ Nhền Nhện của Huyệt Động Nhền Nhện đã bị người khác giết.

Đội giết Chiến Sĩ Nhền Nhện đầu tiên là đội của Trung Thảo Đường - một trong ba công hội lớn, mà đội đầu tiên giết BOSS ẩn là người của một trong ba công hội lớn còn lại, Mưu Đồ Bá Đạo. Bởi thế có thể thấy được thế lực của ba công hội lớn đều ngang nhau, nhưng lần này từ đâu chui ra một tên Quân Mạc Tiếu, hiện là người chiếm lần đầu nhiều nhất khu 10, những ba lần. Hơn nữa còn dẫn theo đội ngũ chiếm mất hai vị trí lần đầu của bảng giai đoạn cấp 10, khiến người của Lam Khê Các hiện tại thật mất mặt.

Muốn nói BOSS ẩn thứ ba, không gặp được cũng chỉ có thể nói là số xui. Nhưng cái vụ chậm hơn 10 giây kia, giờ nhớ lại vẫn muốn hộc máu.

Danh giết đầu mất ráo rồi, đánh xong phó bản đám người Lam Hà đều buồn bã.

"Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc có lai lịch gì, để người bên thôn tân thủ chú ý chút đi." Lam Hà bực bội bảo.

Lũ người khiến cả đám mất thiện cảm kia - đám Diệp Tu lúc này đang hừng hực chiến đấu, ra ra vào vào phó bản, bận chết đi được. Một đêm ở khu mới mở này cứ thế nhanh chóng trôi qua, có người vui cũng có người buồn.

Trần Quả tỉnh lại đã là 11 giờ, gần giữa trưa rồi. Cô vốn sinh hoạt rất có giờ giấc, rất ít khi ngủ nướng. Chẳng qua hôm qua mới mở khu 10, cùng những người kia xem náo nhiệt một chút, nên bản thân đi ngủ khá trễ. Trần Quả thử tính thời gian, phát hiện đã ngủ được tám tiếng, sau khi hài lòng đấm đấm lưng thì bật người dậy.

Trần Quả cũng ở tiệm net, nói đúng hơn, là ở căn phòng ở tầng hai, cùng chỗ với Diệp Tu.

So với Diệp Tu mới tới, Trần Quả vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, cô từ nhỏ đã lớn lên tại tiệm net Hưng Hân, ăn cơm, đi ngủ, lên lớp. Hồi đi học, người khác tan học đều về nhà, mà cô tan học liền tới tiệm net, vì thế xảy ra không ít chuyện gây hiểu lầm.

Tiệm net Hưng Hân là nhà cô, lúc bé Trần Quả đã có suy nghĩ thâm căn cố đế này. Bởi vì ba của cô cũng nghĩ thế, ông muốn kinh doanh tiệm net này cẩn thận như chăm sóc nhà của chính mình, từ lúc tiệm net còn rất bé, khi Trần Quả còn bé vô cùng. Giờ đây ngôi nhà này đã rất lớn, trong nhà chỉ còn mỗi mình cô.

Năm ấy vừa mới thi đại học xong, cha của Trần Quả vì bệnh tim đột phát mà qua đời.

Trần Quả không có mẹ, chí ít trong ấn tượng của cô chưa từng có. Sau khi lo liệu xong tang lễ cho ba, người thân trong nhà thảo luận nên xử lý tiệm net như thế nào, sắp xếp cho Trần Quả ra sao, Trần Quả không chút suy nghĩ, ném đi giấy thông báo đậu đại học để tiếp nhận tiệm net. Dưới ánh mắt kinh ngạc của những đứa bạn thân, làm theo ba mình tiếp tục kinh doanh tiệm net, coi sóc căn nhà này.

Thoáng cái đã qua chín năm.

Hiện tại Trần Quả đã có năng lực tự mua cho mình một căn nhà thoải mái, nhưng cô chưa hề có ý nghĩ như thế, ở lại tiệm net này, cô cảm thấy rất tốt, cảm thấy thật bình yên, có lẽ vì cảm thấy đây là nhà, tuy chỉ có một mình, lại không thấy cô đơn.

"Thời tiết hôm nay rất tốt!" Trần Quả đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời trong xanh càng làm cho ánh mặt trời thêm chói chang.

"Ba cũng đến phơi nắng đi!" Trần Quả cười nói, cầm lên tấm hình chụp chung với ba, để lên cửa sổ, đón lấy ánh sáng bên ngoài.

Mặc đồ, rửa mặt, Trần Quả tươi tỉnh đi lại trong phòng khách một vòng, nhìn thấy cánh cửa căn phòng chứa đồ đang mở, ngó đầu vào nhìn, lại không thấy Diệp Tu đâu.

"Người đâu rồi?" Trần Quả lầm bầm.

Kéo cửa phòng ra, Trần Quả lập tức bước vào tiệm net của cô. Tiệm net đã chật ních, bởi vì Vinh Quang đã mở khu 10. Đảng cày đêm rời đi, lập tức có đảng cày ngày thế vào. Mỗi màn hình đều là hình ảnh Vinh Quang, mỗi người đều đeo tai nghe lạc vào cảnh giới kỳ lạ mà nói cười, gào thét.

Trần Quả đi xuống lầu bước tới quầy, hỏi em gái trực quầy Diệp Tu đi đâu.

Cô bé chỉ về tận bên trong của khu hút thuốc.

"Còn chơi nữa?" Trần Quả kinh hãi, đi tới bên kia.

Khu hút thuốc tràn đầy mùi thuốc lá, Diệp Tu lại ở nơi nặng mùi nhất, Trân Quả nhăn mày lắc đầu tránh khói thuốc, xông tới trước mặt Diệp Tu kéo tai nghe của hắn: "Còn chơi! Muốn chết à?"

Diệp Tu quay đầu lại nói "Còn sớm", lập tức quay về tiếp tục thao tác "bùm bụp".

Trần Quả nhìn lướt qua màn hình: "Huyệt Động Nhền Nhện á!"

"Ừ."

"Cấp nhiêu rồi?"

"17."

Trần Quả hết hồn, lại nhìn kĩ thanh kinh nghiệm của Quân Mạc Tiếu dưới màn hình, đã gần qua cấp 17, xong phó bản này sẽ lên cấp 18.

Lúc này cách 12 giờ chỉ còn 20 phút, khu mới, 12 tiếng lên được cấp 18, đây chắc chắn là một kỷ lục khai hoang. Tuy nhiên hệ thống không có thống kê loại kỷ lục này, nhưng ở diễn đàn, có vô số người dùng những số liệu này để chứng minh bản thân luyện cấp trâu bò biết bao nhiêu.

Trần Quả nhìn tiếp, nhìn rõ người trong tổ đội của Diệp Tu.

Nguyệt Trung Miên? Trần Quả đột nhiên cảm thấy đã gặp qua cái tên này rồi. Nghĩ nghĩ, kí ức lướt qua.

"Không phải tối qua thằng này mắng cậu hả?" Trần Quả chỉ vào Nguyệt Trung Miên trong đội ngũ.

"Đúng vậy!"

"Sao cậu còn tổ đội với gã?" Trần Quả hết sức không hiểu.

"Bởi vì gã mắng tôi trên kênh thế giới, nên không ma nào cho tôi vào tổ hết." Diệp Tu nói

"Ai hỏi cậu lý do này chứ." Trần Quả tức.

"Tôi lớn vậy rồi, chẳng lẽ còn lên kênh thế giới mắng nhau với gã?" Diệp Tu cười.

Trần Quả vẫn không hiểu, dù Diệp Tu không ngại, nhưng tại sao đối phương lại cho hắn vào đội?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Trần Quả hỏi.

"Chắc tụi này định cho tôi vào đội rồi bày mưu hại tôi, sau thấy tôi chơi tốt quá, có thể trợ giúp, nên tha cho tôi." Diệp Tu nói.

"Vậy sao cậu còn cam tâm tình nguyện làm công cho chúng hả, cậu có tương lai hay không hả?" Trần Quả cảm thấy giận thay cho Diệp Tu.

"Có gì đâu, cũng được mà." Diệp Tu vừa nói, trên màn hình trường mâu vung lên, đẩy ngã Nhền Nhện Vương đang bị vây công bởi năm người. Trần Quả thấy trên hệ thống xuất hiện một loạt tin y chang nhau, đồng đội Điền Thất, Nguyệt Trung Miên, Mộ Vân Thâm và Thiển Sinh Ly đồng thời lựa chọn bỏ qua trang bị rớt ra từ Nhền Nhện Vương.

"Đây là ý gì?" Trần Quả kinh ngạc.

"Tôi giúp người ta nhiều nên người ta để tôi nhặt đồ trước, aish, thật không thể chối từ mà!" Diệp Tu vừa nói, vừa quyết đoán chọn bỏ qua. Được ưu tiên chọn, hắn đã sớm nhặt về một món đồ lam rồi, nhưng những người này vẫn muốn hắn xem qua lần nữa.

Trần Quả trợn mắt há mồm, khi nãy còn cảm thấy người như Diệp Tu thật khiêm tốn, thằng này không phải đi làm công mà đến làm sếp người ta đúng không? Đánh xong BOSS được ưu tiên chọn trước, chắc chắn chỉ có thành viên cốt lõi của đội ngũ mới có tư cách. Mà điều kiện trước tiên phải là trong đội chỉ toàn người quen, mọi người đều biết nhau, mới có thể nhường ưu tiên cho người có công nhất. Thế còn cái đám mình đang nhìn? Trước khi đi ngủ Diệp Tu còn là kẻ thù bị họ tính kế, sao vừa tỉnh dậy thì cả bọn bị thu thành đàn em luôn rồi?

"Cậu nói chị nghe xem rút cuộc xảy ra chuyện gì?" Lần này Trần Quả không chịu bỏ qua, không hỏi ra được kết quả thì quyết không tha.

"Thì tôi giúp họ nhiều thôi mà!"Diệp Tu nói.

"Nhiều bao nhiêu?"

"Dẫn họ đi hoàn thành giết lần đầu của phó bản Huyệt Động Nhền Nhện và Lãnh Chúa Nhền Nhện." Diệp Tu nói.

"Cậu đêm qua giết lần đầu ba lần à?" Trần Quả kinh ngạc, Trục Yên Hà của cô chơi cũng đã năm năm, chẳng giết đầu được lần nào. Người này chơi suốt đêm thêm một buổi sáng, chưa tới 12 tiếng, đã được ba lần.Sự đối lập này mới chướng mắt làm sao.

"Gặp hên." Diệp Tu nói, vươn vai đứng lên. Trên màn hình cả đội ngũ đều đã rời khỏi phó bản, tai nghe còn lờ mờ truyền tới âm thanh tạm biệt. Diệp Tu lấy tai nghe trong tay Trần Quả đưa đến bên miệng gào to tạm biệt, lập tức rời khỏi trò chơi.

"Mệt quá, tôi đi ngủ đây." Diệp Tu nói.

"Có muốn ăn gì rồi đi ngủ không?" Trần Quả vừa hỏi vừa nhìn Diệp Tu, thành thật mà nói trên mặt Diệp Tu cô không nhìn thấy chữ "mệt" nào. Người này chơi suốt đêm cộng thêm một buổi sáng, thoạt nhìn có chút uể oải, nhưng vấn đề là ngày hôm qua lần đầu gặp mặt, người này trưng ra bộ dạng chán chường thiếu tinh thần, thật nhìn không ra không ngủ lâu như vậy có tổn hại gì đến hắn nữa.

"Không cần, ngủ dậy sẽ ăn sau!" Diệp Tu tắt máy tính đáp lại một tiếng sau đó bỏ chạy. Hôm qua Trần Quả đã đưa hắn chìa khóa của căn phòng nọ, mở cửa phòng chứa đồ nhỏ bé đáng thương của mình, trùm đầu thì ngủ ngay. Mà cũng phải nói, căn phòng này rất thích hợp để ngủ ngày, vừa đóng cửa là phải nương nhờ ánh sáng từ ô cửa sổ nhỏ trên kia, vốn chẳng hề có sự quấy rầy của ánh sáng.

Sau khi Diệp Tu ngã xuống thì nhanh chóng ngủ say. Giấc ngủ này thật sâu, lúc tỉnh dậy trời đã rất tối. Rất khó tưởng được một người vừa trải qua chuyện lên voi xuống chó vậy mà có thể ngủ đến không biết trời đất như thế. Từ trên giường ngồi dậy, Diệp Tu cũng không bật đèn, lần mò đốt điếu thuốc, sau khi lẳng lặng hút xong, đứng dậy rời phòng.

Hai căn phòng ngủ khác đều đang khóa, Diệp Tu biết hai phòng này một là của Trần Quả, một là của cô gái tên Đường Nhu, nghe nói là nhân viên làm lâu nhất tại tiệm net Hưng Hân này, ở đây gần hai năm, nhưng do nghỉ phép nên mấy ngày nay không có mặt. Còn những nhân viên cần chỗ ở khác của tiệm đều đang sống trong một khu nhà gần đây, Trần Quả có thuê một gian phòng dành riêng cho nhân viên tại đấy.Diệp Tu hiện tại là dự khuyết, Trần Quả bảo rằng một khi có người không làm nữa, hắn sẽ có cơ hội giành được một chỗ nằm.

Đi tới phòng vệ sinh, Diệp Tu nhìn thấy có một tờ giấy dán trên gương, nhàm chán liếc mắt nhìn, mới hay giấy dán nọ là dành cho hắn, Trần Quả đã chuẩn bị cho hắn dụng cụ vệ sinh để trên bồn rửa mặt.

Diệp Tu xé tấm giấy dán xuống, có chút ngỡ ngàng. Chủ yếu là không nghĩ chị chủ sẽ tỉ mỉ như vậy, về phần cảm động này nọ, chút việc nhỏ này thật sự chưa đến mức ấy, nói cảm ơn là được.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Diệp Tu nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, chưa ăn cả ngày phải kiếm gì lót bụng thôi. Từ phòng đi vào tiệm net, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ. Tuy tầng hai thu phí có cao hơn khu bình thường, nhưng lúc này im ắng quá mức rồi. Diệp Tu khó hiểu đi xuống dưới lầu, thế nhưng càng đi càng tối, tầng một của tiệm cũng không bật đèn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Tu khó hiểu nhìn đông ngó tây, phát hiện đèn tầng một tuy không mở, nhưng lại có không ít người, thậm chí có không ít người chen ở lối đi. Trên vách tường phía nam, treo một tấm màn chiếu 200inch trên cao, trên đấy đang chiếu ảnh, âm thanh vang vọng khắp tiệm net. Ai nấy đều cực kỳ im lặng, những người ngồi trước ghế máy tính hoặc đứng trên lối đi, dường như đã quên mất vào tiệm net để làm gì, chỉ xem nơi này thành rạp chiếu phim, lẳng lặng chăm chú nhìn màn hình. Diệp Tu nhanh chóng nghe được âm thanh phát ra từ TV, hai cái tên mà hắn quen thuộc đang xuất hiện trên đó.

Diệp Thu, Nhất Diệp Chi Thu.

Được chiếu trên đấy, rõ ràng là hình ảnh về kiếp sống chức nghiệp của hắn trong Vinh Quang, thuyết minh dùng lời lẽ tâm trạng hết mức có thể để miêu tả những thành tựu và vinh dự hắn từng đạt được.

Ba lần giành Quán quân Liên minh, ba lần lấy được danh hiệu Tuyển thủ có giá trị nhất liên minh, hai lần đoạt giải Ngôi Sao Công Kích, một lần Một Kích Tất Sát.

Dù là tổ đội hay cá nhân, Diệp Thu đều ở đỉnh cao trong Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang, là mục tiêu của tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp trong Vinh Quang.

"Giờ thì, chúng ta hãy cùng nhớ lại những hình ảnh đặc sắc của Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu dưới thao tác của Diệp Thu." Giọng nói trầm thấp xót xa của tiếng thuyết minh vừa dứt, trên màn ảnh xuất hiện Đấu thần Nhất Diệp Chi Thu đánh đâu thắng đó. Đây là những hình ảnh bất luận lúc nào cũng có thể khiến tất cả mọi người phấn khích. Vậy mà giờ đây, tất cả mọi người trong tiệm net đều im lặng, không tiếng khen ngợi, không lời hoan hô, mọi người trầm mặc nhìn những hình ảnh này lướt qua, bọn họ biết, mọi thứ, từ giữa trưa hôm nay đã trở thành quá khứ.

Giữa trưa hôm nay, câu lạc bộ Gia Thế mời họp báo tuyên bố tin tức, tuyên bố đội trưởng Diệp Thu quyết định giải nghệ.

Cao thủ thần bí này, ngay cả họp báo tuyên bố mình giải nghệ cũng không tham gia, mọi người chỉ nhìn thấy quản lí Gia Thế đưa ra chứng minh giải nghệ có chữ ký của Diệp Thu. Tiếp đấy quản lí Gia Thế thông báo, sau khi Diệp Thu giải nghệ đã từ chối nhận những chức vụ khác do câu lạc bộ đề nghị, hiện tại đã một mình rời khỏi câu lạc bộ Gia Thế.

Hình ảnh không ngừng chuyển động. Chiến đấu, giết chóc, kỉ lục, người thuyết mình đúng lúc chen vài câu, dần nói đến những năm sa sút gần đây của Diệp Thu và Gia Thế. Một vài người xem trong tiệm net, dường như bắt đầu nức nở.

Câu lạc bộ có thể mời một cao thủ thế hệ mới như Tôn Tường để chấn hưng lần nữa. Vậy còn thế hệ vương giả đi trước thì sao? Chỉ có thể tự mình chống chọi với sự bào mòn của năm tháng, sau đấy lựa chọn rời đi.

Hắn đi thật dứt khoát, sâu trong đáy lòng lại không hề cam tâm, hắn còn muốn phấn đấu, hắn vẫn chưa cảm thấy kiếp sống chức nghiệp của mình đã đến đường cùng.Thế nhưng hắn không được lựa chọn. Chấp nhận điều kiện, ở lại câu lạc bộ làm bồi luyện ư? Đây nhìn như một sự lựa chọn đầy nhẫn nhục, nhưng Diệp Tu nhìn thấu nó, triệt để. Hắn rất rõ, câu lạc bộ nghĩ rằng bản thân hắn sẽ không cam lòng với sự nhẫn nhục này, nhất định sẽ chọn rời khỏi, vì vậy mới cho hắn sự lựa chọn này. Một khi hắn bất ngờ đồng ý, câu lạc bộ cũng sẽ nghĩ ra những phương pháp khác ép buộc hắn.

Điều này rất tàn nhẫn, còn với câu lạc bộ thì chỉ là một lựa chọn kinh doanh mà thôi, vốn không hề lẫn lộn tình cảm cá nhân trong đấy, liên minh đã trở nên vô tình vì thương mại hóa rồi.

Diệp Tu còn chưa đến lúc giải nghệ, thật ra câu lạc bộ đều hiểu rõ. Lấy giải nghệ làm điều kiện, là chứng minh cho việc bọn họ rõ ràng điều này. Họ muốn vứt đi gánh nặng này, lại sợ đối thủ cạnh tranh thừa cơ nhặt được món lợi mà trở nên hùng mạnh. Bọn họ thà rằng Diệp Tu thê thảm, cũng tuyệt đối không muốn hắn trở thành đối thủ.

Vì thế, ép Diệp Tu giải nghệ chính là kết quả họ muốn, quả nhiên họ đã thành công . Diệp Tu có thể thấu rõ tất cả, cũng chỉ có thể đi theo kịch bản mà họ muốn. Giãy dụa đến khi cả đôi bên đều sứt đầu mẻ trán ư? Hắn không muốn, vì hắn còn con đường cần đi tiếp. Giải nghệ một năm, sự lựa chọn bị ép buộc này chưa hẳn không phải một cơ hội, lùi một bước trời cao biển rộng mà! Tuy nhiên một bước này có vẻ lớn quá rồi...

"Dừng ở đây thôi..." Khi truyền hình chạy dòng chữ phụ đề, Diệp Tu cuối cùng không nhìn được nữa. Nhà đài làm chương trình này cố ý chỉnh sửa theo hướng sầu thảm, làm đến mức vài khách trong tiệm net khóc luôn thành tiếng. Bàn về chua xót, hoài niệm và đau khổ, tất cả người xem ở đây, ai có thể so với đương sự như hắn chứ? Diệp Tu đẩy ra đám đông trốn khỏi tiệm net, đứng ngoài cửa lớn thở dài một hơi, thế mà vẫn nghe thấy tiếng nức nở truyền bên tai, quay đầu nhìn, thì ra một mình Trần Quả trốn ở bên ngoài, ánh mắt còn đang long lanh.

Hai bên phát hiện ra nhau, không chào hỏi có vẻ không được tốt, Diệp Tu chỉ đành quan tâm: "Chị chủ, khóc rồi hả?"

"Cậu là đồ cầm thú, cậu chẳng có chút cảm xúc nào hả?"Trần Quả nói.

"Có lắm luôn, chịu không nổi mới trốn ra đây đó chứ?"Diệp Tu nói.

"Cút!" Trần Quả mắng, "Có giấy không?"

Diệp Tu sờ soạng cả người: "Hộp thuốc lá được không?"

"..."

"Tôi đi lấy." Không đợi chị chủ nổi điên, Diệp Tu vội vàng chạy về tiệm tìm giấy.

Trong tiệm net tiếng khóc dường như lớn hơn, cả nam lẫn nữ. Lần này Diệp Tu cũng chịu không nổi mà lòng đầy chua xót, hắn biết rõ những người này đang rơi lệ vì ai, nghĩ đến đây, vành mắt không nhịn được chợt nóng lên. Diệp Tu vội vàng chạy đến trước quầy lấy khăn giấy, lao ra nhét vào tay Trần Quả, quay lưng đi, rút ra một điếu thuốc, ra sức hít một hơi.

"Gì vậy? Cậu cũng khóc à? Cần giấy không?" Trần Quả phía sau dường như nhận ra được.

"Gì chứ, sao tôi có thể khóc chứ?" Diệp Tu quay người lại, thuận tiện phà một ngụm khói, phà đầy mặt Trần Quả. Nước mắt buồn bã vừa được lau sạch, bị phà trúng lại chảy xuống .

Trần Quả phất tay xua tan khói thuốc, không ngờ chẳng nói thêm gì, nhét bao khăn giấy vào tay Diệp Tu, xoay người trở về tiệm net.

Diệp Tu tựa lưng vào cửa tiệm, lặng lẽ hút xong một điếu, rút khăn giấy ra, mạnh mẽ xì một mớ nước mũi rồi bước về phía quán cơm phía đối diện.

Khi Diệp Tu ăn uống no say ngậm tăm xỉa răng trở về tiệm, buổi chiếu phim tưởng nhớ đồng chí Diệp Thu rốt cuộc đã kết thúc, chẳng qua không khí trong tiệm net vẫn chưa chấm dứt, không ít người ánh mắt đỏ ngầu. Hên mà đa số những người có mặt ở đây đều như thế, không phải ngượng ngùng gì. Ngược lại với dáng vẻ tỉnh queo của Diệp Tu, rất dễ bị mọi người xem là tên cầm thú không tim không phổi. Nếu bạn không đến giải thích mình không phải người chơi Vinh Quang thì sẽ rất ngại trong việc hỏi thăm người ta.

Chị chủ Trần hiện tại không biết đi đâu rồi, Diệp Tu đến tìm em gái ngồi quầy nghe ngóng, chủ yếu muốn hỏi thử buổi chiếu riêng này là gì.

Hỏi mới biết được, hóa ra tiệm net Hưng Hân thường sẽ tổ chức một buổi chiếu phim trực tiếp những trận đấu của Vinh Quang. Hôm nay vốn không thi đấu, nhưng xảy ra sự kiện trọng đại Diệp Thu giải nghệ, kênh thi đấu điện tử cũng chiếu thêm một tiết mục đặc biệt, vì vậy tiệm net Hưng Hân xem như chiếu trực tiếp trận đấu.

Nếu trước đây khi trận đấu kết thúc, mọi người xem xong đều máu nóng sôi trào, kích thích nhiệt huyết với trò chơi hơn bao giờ hết, dẫn ngay đến việc tiệm net chật ních người, thu nhập leo vọt. Nhưng hôm nay vừa chấm dứt, cảm xúc của người chơi Vinh Quang hiếm khi mà ảm đảm, có người lập tức về nhà ôm gối, cũng có người hẹn vài ba đứa bạn ra ngoài giải sầu, đương nhiên vẫn có người ở lại tiệm net tiếp tục chơi game, dù sao cũng không phải bất kỳ ai cũng là fan của Diệp Thu được, những người này sẽ thờ ơ với chuyện hắn giải nghệ. Chẳng qua dưới sự lây nhiễm của bầu không khí, tiếp tục chơi game nhưng trông có chút thẫn thờ.

Toàn bộ tiệm net Hưng Hân rất an tĩnh, nếu là ngày thường, người chơi Vinh Quang chắc chắn hoặc là đang đeo tai nghe hoặc nói chuyện hoặc là quát to chửi bậy, náo nhiệt biết bao.

Khi Diệp Tu nghĩ nên làm gì đây thì nhìn thấy Trần Quả bước từ lầu hai xuống, vội vàng lên hỏi thăm: "Chị chủ, hôm nay tôi chính thức đi làm phải không?"

"Ừ." Trần Quả nói, "Nhưng đi làm rồi cậu không được bạ đâu ngồi đó nữa, phải coi quầy bên này."

"Có thể chơi game không?"

"Có thể, dùng cái ở quầy đấy." Trần Quả chỉ vào chiếc máy tính mà em gái canh quầy đang xem phim Hàn Quốc.

"Hút thuốc thì sao?" Diệp Tu hỏi.

Trần Quả liếc hắn, đành phải gật đầu: "Hút thì hút đi, nhưng sáng chị đã nói rồi đó, không được dính mùi khói thuốc, và cấm tàn thuốc rớt xuống."

"Đã rõ." Diệp Tu nói.

Tiếp đấy Trần Quả dạy Diệp Tu thế nào giúp khách mở máy tắt máy, cuối cùng còn bảo: "Thật ra thời gian này chủ yếu là khách thâu đêm, trước 11 giờ đã vào máy sẵn rồi, gần 7 giờ thì tự động rời máy, cậu cũng không phải làm gì cả, chỉ cần trông coi là được rồi. Khách cần gì sẽ rung chuông."

"Làm mà máy hư thì phải làm gì?" Diệp Tu hỏi thăm, tuy hắn cũng không phải dạng ngu đồ điện, nhưng cũng không có bản lĩnh sửa chữa máy móc.

"Khởi động lại."Trần Quả nói.

Diệp Tu vuốt mồ hôi: "Khởi động lại vẫn không ổn?"

"Đổi máy khác." Trần Quả nói.

Diệp Tu lại mồ hôi đầy đầu, vừa định hỏi tiếp, Trần Quả đã cướp lời: "Cậu trực ca đêm mà, máy không thiếu đâu, cứ đổi đại, nhưng máy móc có vấn đề gì cậu phải ghi lại, hôm sau tìm chuyên gia đến sửa."

"A, hiểu rồi."Diệp Tu gật đầu.

Trần Quả không lâu trước đấy còn vì Diệp Thu giải nghệ mà lẳng lặng lau nước mắt, lúc này đã bình thường trở lại, sau khi giới thiệu tường tận cho Diệp Tu những thứ hắn cần biết thì tìm máy tính chơi Vinh Quang.

Diệp Tu đứng cách đấy không xa dòm ngó vài lần, nhìn thấy Trần Quả bước vào đấu trường PK với người ta, nhưng trong lòng rõ ràng không yên, khi PK luôn xuất hiện một vài sai lầm quan trọng, cấp thấp cấp cao đều có. Thua liên tiếp ba trận, Trần Quả đập bàn phím thoát game, quay đầu nhìn Diệp Tu đang đứng xỉa răng vờ như không có chuyện gì, trừng hắn xong thì chạy về tầng hai.

Diệp Tu nhìn đồng hồ, cách 11 giờ ca đêm của mình không lâu nữa.Em gái trực quầy hiển nhiên không chế thời gian khá điêu luyện, tiến độ cày phim Hàn vừa chuẩn. Một tập vừa hết, thời gian đúng lúc nhảy sang 11 giờ, cô đứng lên cười với Diệp Tu: "Anh Diệp em tan ca nhé?"

"Đi đi, đi đi!" Diệp Tu chờ chiếc máy tính này cả buổi rồi. Nhân viên tiệm net tan ca giờ này không chỉ mình em gái nọ, dù sao ban ngày và gần tối sẽ không quạnh quẽ như ca đêm, một người chắc chắn không lo hết được. Tuy nhân viên tiệm net vẫn chưa thân thiết với Diệp Tu, nhưng đã quen biết nhau, khách sáo chào hỏi rồi lũ lượt rời khỏi.

Tiệm net trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng chuột và phím âm vang rõ rệt, hoàn toàn khác xa một trời một vực với sự náo nhiệt của khu mới mở tối qua. Nghĩ đến việc này đều do chuyện mình giải nghệ mà ra, Diệp Tu khẽ thở dài, ngồi vào quầy.

Đút thẻ tài khoản vào, bước vào trò chơi. Vừa lên mạng đã nhận được tin nhắn liên tiếp, Diệp Tu mở ra xem, là hỏi thăm từ Điền Thất và những người đã từng chung đội.

"Cao thủ đại ca, tới rồi à!"

Điền Thất, Mộ Vân Thâm, Thiển Sinh Ly, ba người đều chào hỏi, không có Nguyệt Trung Miên.

"Đầy đủ hết rồi?" Diệp Tu trả lời mỗi người một câu.

"Ách, Nguyệt Trung Miên không đến." Bốn người cùng đáp.

"Lại giận dỗi à?" Diệp Tu nhớ đến tên nhóc nào đấy.

"Không có, tâm trạng nó không tốt lắm, hôm nay chẳng phải Diệp Thu tuyên bố giải nghệ sao? Nó rất thích Diệp Thu, thế nên có chút sa sút, buổi tối không chơi." Điền Thất nói.

Diệp Tu thật sự dở khóc dở cười, không thể tượng được tên kia lại là fan mình. Để gã biết mình là Diệp Thu, để gã biết bản thân đã từng đê tiện và vô sỉ với chính thần tượng của mình thì không biết sẽ có suy nghĩ gì.

"Nếu thiếu người, đến Huyệt Động Nhền Nhện mà gặp BOSS ẩn thì không ổn."Diệp Tu nói.

"Thêm đại một người?" Điền Thất hỏi ý kiến của cao thủ đại ca.

"Không thì chúng ta đi Mộ Địa Xương Khô?" Diệp Tu nói.

"Được chứ được chứ! !"Điền Thất vội vàng đáp ứng.

Mộ Địa Xương Khô là phó bản từ 15 - 20 cấp, thật ra đám Điền Thất sớm muốn đi rồi, còn hi vọng dưới sự dẫn đầu của Diệp Tu lấy thêm được vài cái đầu bảng nữa. Thế nhưng suy nghĩ của Diệp Tu lại khác với nhu cầu của họ, đối với vinh quang khi đoạt được lần đầu phá bản, Diệp Tu căn bản không hề để trong lòng. Hơn nữa muốn chiếm được lần giết đầu tiên, phải luôn bảo trì đẳng cấp luôn đứng đầu. Điều này Diệp Tu không thể làm được, không phải kỹ thuật của hắn không đủ, mà là thời gian không đủ.

Buổi sáng vừa rời mạng, Quân Mạc Tiếu với đẳng cấp 18 rõ ràng đang xếp thứ 5 trong bảng xếp hạng khu 10, nhưng hiện tại đâu rồi? Diệp Tu mở bảng nhìn thử, tên của Quân Mạc Tiếu đã mất tăm mất tích, trên bảng xếp hạng đang thuần một hàng cấp 22 rồi.

Tại sao? Bởi vì công hội nhà người ta là tranh đoạt lần giết đầu tiên có tổ chức, hai ba người đồng thời sử dụng một tài khoản, nhân vật lên mạng suốt 24 tiếng, thay phiên nhau chơi, lấy cần cù bù khuyết thiếu. Kỹ thuật của Diệp Tu có mạnh mẽ đi nữa cũng đọ không nổi người ta.

Bởi đủ loại nguyên nhân, cho nên chiếm được lần đầu qua bản ở mấy khu thường cứ như bắt được vàng. Ngoài việc được đề tên trông rất oách thì còn phản ánh kỹ thuật và thực lực trong tốc độ thăng cấp của đội ngũ này khủng quá mức.

Nếu so sánh, càng thể hiện kỹ thuật và thực lực của một đội ngũ, chính là kỉ lục qua cửa phó bản.

Kỷ lục lấy thời gian là mức đo, lúc đầu mức thời gian kỷ lục sẽ được hệ thống quy định chung, có đội ngũ phá vỡ thời gian này thì đề tên và mức thời gian phá kỷ lục lên, phá tiếp thì đổi tiếp. Phần thưởng phá kỷ lục có thể nhận được nhiều lần, khen thưởng còn rất phong phú, không giống như mấy thứ kinh nghiệm, tiền tài như chiếm lần đầu, mà chính là tặng cho đội ngũ ít nhất một món trang bị từ đồ tím trở lên, ngẫu nhiên sẽ khen thưởng vài thứ khác nữa.

Kỷ lục lấy thời gian làm chuẩn phải sau cấp 20 rời thôn tân thủ mới bắt đầu có. Diệp Tu thuận tay nhìn thử, lần đầu phá phó bản Rừng Rậm Băng Sương đã hoàn thành, kỷ lục của hệ cũng đã bị đổi mới, ghi phía sau chính là số lần đổi mới. Trước mắt bị đã đổi 3 lần, lên bảng là đội ngũ của công hội Trung Thảo Đường, kỷ lục là 26 phút 12 giây 48, thời gian phá là buổi chiều 18 giờ 23.

Diệp Tu gãi gãi đầu, có hơi xấu hổ. Ấn tượng của hắn với phó bản này khá mờ nhạt, nhưng hắn biết kỉ lục này chắc chắn sẽ bị phá. Hiện tại người chơi có cấp cao nhất mới 22, thành tích cuối cùng sẽ do một đội toàn cấp 25 lấy được. Cơ mà trong đội chỉ cần có một người chơi vượt quá cấp 25, thành tích của phó bản sẽ vô hiệu.

"Cao thủ đại ca, chúng ta đến Mộ Địa Xương Khô rồi." Điền Thất lúc này gửi đến một tin. Đẳng cấp của mấy người này đều giữ vững như lúc thoát game, xem ra thuộc dạng ngủ ngày như Diệp Tu.

"Được, tui đến ngay." Diệp Tu vội vàng điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy về phía Mộ Địa Xương Khô, lẽ ra lúc vừa lên 15 bọn họ đã có thể đánh phó bản này rồi, nhưng Ô Thiên Cơ của Diệp Tu trước mắt rất cần "tơ nhện cường lực" để nâng cao. Hôm qua thể hiện nhu cầu của mình với bọn Điền Thất, ý là sau cấp 15 hắn không định đổi phó bản, bốn tên kia thế mà vẫn ở lại, cùng với Diệp Tu chết dí trong Huyệt Động Nhền Nhện.

Cứ càn quét như vậy, "tơ nhện cường lực" vẫn không đủ, đây là vật mà BOSS ẩn Lãnh Chúa Nhền Nhện chắc chắn rơi ra, BOSS thường Nhền Nhện Vương và hai con BOSS nhỏ cũng có tỷ lệ rơi nhất định. Bọn Diệp Tu cực khổ đánh đến 11 giờ, BOSS ẩn xuất hiện ba lần, một con trong đấy là Lãnh Chúa, lấy được 5 cái "tơ nhện cường lực", hai con kia là Chiến Sĩ Nhền Nhện, trăm phần trăm không rơi món này. Còn lại đều do đám BOSS nhỏ linh tinh rơi ra, tổng cộng 7 cái, thêm 4 cái lúc đoạt lần đầu giết lấy được thì mới ra 16 cái, cách nhu cầu 40 cái của Diệp Tu thì còn thiếu 24 cái.

Theo tiến độ ngày hôm qua, bản thân phải cày thêm hai ngày nữa. Diệp Tu âm thầm tính toán, đám Điền Thất này vẫn luôn theo hắn dừng chân tại Huyệt Động Nhền Nhện đến cả khi sắp lên cấp 18, chờ khi 20, lại phá bản Huyệt Động Nhền Nhện sẽ kém 5 cấp. 5 cấp trong Vinh Quang luôn là một mức rất trọng yếu, ví dụ như trang bị, như kỹ năng hay như kinh nghiệm giết quái. Hơn phó bản 5 cấp, kinh nghiệm đạt được giảm mạnh, khi đó việc "luyện cấp" sẽ không được thành lập, Diệp Tu chắc chắn sẽ ngại dẫn đám Điền Thất làm không công cho mình.

Dựa vào hên xui mà cày đồ thế này không ổn rồi, xem ra phải tìm biện pháp khác. Diệp Tu lo nghĩ, Quân Mạc Tiếu đã đến Mộ Địa Xương Khô, tìm Điền Thất trong danh sách Bạn tốt xin tổ đội, sau khi nhanh chóng vào đội, tin nhắn của Điền Thất gửi đến: "Cần thêm người không?"

"Không thêm cũng được." Diệp Tu trả lời. Nói tới đây, Mộ Địa Xương Khô thật ra cũng có vật liệu cần thiết, đến bây giờ vẫn chưa kiếm nữa. Cái Ô Thiên Cơ này cầm chưa uy vũ được bao lâu đã trở thành gánh nặng rồi. Acc nhỏ khai hoang thật không dễ nha, Diệp Tu thở dài, cất bước vào khu vực Xương Khô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #fjydg