Không Tên Phần 1
Quả thực là chuyện xấu làm tuyệt, nhưng nhiều tội danh như vậy người ta vẫn không có việc gì, còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, đó chính là do gã có núi dựa vững chắc. Phan Triển cũng là người làm ăn, hắn cũng dựa vào thế lực trong nhà, thế nhưng hắn chỉ an phận kinh doanh. Còn Khổng Bân thì không phải, gã nhận thức rõ ràng có tiền không đủ, còn phải có quyền, có quyền cũng không đủ, phải quen càng nhiều người có bối cảnh, gã dùng quyền tiền liên hợp, mạng lưới quan hệ mạnh mẽ, đương nhiên đi ngang vô pháp vô thiên. Người nhà họ Phan làm việc điệu thấp, dù Phan Triển kinh doanh rất lớn kéo đến tầm quốc tế, nhưng họ không hề lên mặt. Khổng Bân ở bản thị hoành hành ngang ngược, ỷ thế hiếp người kết quả chính là khiến gã tưởng rằng không ai quản được gã, dù sao nhiều năm như vậy chuyện xấu làm tuyệt cũng chưa ai quản, gã thật không để Lâm Mộc vào mắt.
Gã chỉ hỏi pháp y là ai, lại không có hỏi, này người có lai lịch gì. Trực tiếp hạ sát lệnh, năm mươi vạn mua mệnh Lâm Mộc. Một pháp y nho nhỏ, thì làm sao đấu lại với gã.
Anh em nhà họ Phan, thêm Hoàng Khải Trương Huy Lâm Mộc, tuy rằng coi như thái tử đảng của thành phố này. Nhưng bọn họ làm việc thật sự rất bề bộn. Rất ít cùng người khác lui tới, uống rượu nói chuyện phiếm chơi đùa cũng chỉ có mấy người bọn họ. Không quan hệ sâu với người trong vòng. Hoàng Khải là ngoại tộc, nhưng hắn bị Phan Cách quản gay gắt. Chỉ khi bọn họ gặp gỡ vấn đề không giải quyết được mới nâng hậu trường ra. Không hề có bất cứ xuất hiện nào với Khổng Bân.
Phan Cách từ chính, Phan Triển Trương Huy kinh thương, kẻ ngốc cũng thành thật kinh doanh, Lâm Mộc bổn phận làm bác sỹ không quan hệ với xã hội đen. Khổng Bân lại càng không lý giải, mấy người bọn họ mới chân chính là thái tử đảng điệu thấp. Nếu thật sự phân chia mà nói, Khổng Bân có nhảy nhót cũng chỉ là hàng hạng ba không lên được mặt bàn, mấy người bọn họ, mới là nhân vật nổi tiếng trong yến hội cao cấp.
"Gã tưởng bây giờ cảnh sát quản không được gã, pháp luật chế tài không được gã sao?"
Phan Cách xoa nhẹ đầu một chút.
"Tôi đang tìm chứng cớ, bây giờ chỉ có thể mặc kệ gã vài ngày, tôi đã phái người giám thị gã. Tôi muốn làm chết cái thứ bại hoại này."
"Mạng lưới quan hệ thì mạnh thật. Người này rất có tiền."
Trần Trạch nhìn báo cáo tài sản của Khổng Bân, gõ gõ tờ giấy, mẹ kiếp, thật mẹ nó có tiền, các ngành các nghề dường như gã đều nhúng chân vào. Trung tâm tắm rửa mở vài cái, xưởng sắt thép cũng có thật nhiều, muốn nói bây giờ ngành sản xuất gì kiếm tiền nhất, chính là tắm rửa, sắt thép, món lãi kếch sù.
Sản nghiệp danh nghĩa, chính là xe tốt, trăm vạn tệ đã có hơn mười cái, không thiếu bất động sản, thu nhập của bọn họ coi như là trung thượng tầng chỉ có một ngôi nhà. Khổng Bân người ta có bất động sản trải rộng toàn quốc. Thủ hạ đủ loại, thế lực xã hội đen thật cường hãn, không hề thiếu ảnh chụp, một người tuổi hơn bốn mươi, tiền hô hậu ủng, bảo tiêu bảo hộ gã xuất hành, không biết còn tưởng rằng là lão đại đang đi du lịch.
"Là rất có tiền, không có tiền thì có nhiều người nói chuyện cho gã vậy sao? Chỉ cần giải quyết Khổng Bân, tôi liền đi tỉnh lý, cho đội điều tra kỷ luật tham nhũng xuống, ai mà biện hộ cho Khổng Bân, thẩm vấn một cái liền đào ra một đám tham nhũng hủ bại."
"Nhưng bây giờ gã hạ tử thủ với Lâm Mộc."
Trần Trạch ném văn kiện qua một bên, ngồi sánh vai với Phan Cách, hút thuốc. Chuyện này, thật đúng là không dễ làm.
"Thân phận của gã cũng đặc thù, muốn bắt gã, tất yếu phải có chứng cớ đầy đủ, nếu không thì không thể động. Gã bây giờ đang bầu cho một người vào quốc hội, là một xí nghiệp kiệt xuất."
Tiêu tiền mua, xã hội bây giờ có tiền cái gì cũng mua được.
Đây chính là điều làm Phan Cách thực đau đầu.
"Mẹ! nếu đại đội đặc chủng ra mặt, trực tiếp phục kích gã, ám sát gã thì tốt nhất."
Đại đội đặc chủng chấp hành nhiệm vụ, không hỏi nguyên nhân, chỉ cần kết quả. Ra lệnh, quản hắn là ai, trực tiếp giết.
Nhưng mà, điều này không quá hiện thực.
"Quân khu bình thường không nhúng tay vào chính trị."
Trần Trạch gục đầu, liền kẹt ở nơi này.
Phan Cách cũng thở dài một tiếng, hai người bọn họ bây giờ nghĩ phá đầu cũng không có một biện pháp tốt, có thể trực tiếp lập tức bắt Khổng Bân.
Trực tiếp tiêu trừ tai hoạ ngầm. Mạng nhỏ của Lâm Mộc bây giờ còn treo giữa không trung. Y mà thật sự chết thì biết làm sao?
"Thật sự không được thì tôi tăng số người bảo hộ Lâm Mộc. Sau đó, cho kẻ ngốc nhà tôi hẹn gã ra, Hoàng Khải và gã không quen biết, thế nhưng Hoàng Khải cũng lăn lộn rất nhiều năm, có lẽ liền có cách để nối quan hệ. Cho Hoàng Khải mời rượu, ở trên bàn rượu nói rõ thân phận Lâm Mộc, cậu ta là con một của Lâm tổng tham mưu quân khu, tôi nghĩ, Khổng Bân có kiêu ngạo cũng không dám tìm quân khu gây phiền toái. Lâm Mộc an toàn, tôi có thể yên tâm lớn mật tra rõ Khổng Bân. Kéo Lâm Mộc ra khỏi nguy hiểm."
Đây là hạ hạ sách, bọn họ là người bị hại còn phải giả mời rượu, đây không phải là đầu đuôi lẫn lộn sao? Nếu để Lâm Mộc biết, khẳng định tức điên rồi. Có người bảo hộ cũng không muốn, vì bảo hộ chính mình mạng nhỏ còn để bạn bè hạ thấp ra mặt, đó chính là tát thẳng lên mặt y, đối với người kiêu ngạo như vậy, thà rằng chết, cũng không cúi thấp đầu.
"Điều đó không có khả năng. Lâm Mộc sẽ điên."
Người yêu của mình mình hiểu rõ nhất, Trần Trạch xem như hiểu rõ Lâm Mộc. Người kiêu ngạo vẫn luôn nâng cằm xem người thì có thể khiến y hạ thấp cái đầu cao ngạo kia sao? Đây không phải là thiên đại châm chọc?
"Đúng vậy, cậu ta khẳng định sẽ điên."
Phan Cách cũng thực hiểu người bạn lớn lên cùng hắn, Lâm Mộc là người khó giải quyết nhất, lòng tự trọng cường hãn đòi mạng.
"Bây giờ gã không dám đối nghịch với quân khu, nhưng lại xem cục cảnh sát là trò đùa."
"Đây cũng là nguyên nhân tôi nhất định phải trừ bỏ gã, xem cục trưởng cục cảnh sát tôi đây chết rồi sao? Làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, tôi nhất định phải diệt trừ gã."
Chỉ cần cho hắn vài ngày tìm chứng cớ, hắn liền bắt Khổng Bân, mau chóng phán tử.
Nhưng Khổng Bân không cho hắn thời gian, người ta muốn mệnh Lâm Mộc.
Trần Trạch nhìn lại tư liệu khác một lần, ánh mắt chăm chú vào trung tâm tắm rửa. Gõ gõ giấy, tròng mắt chuyển bay nhanh.
"Chuyện này giao cho tôi đi, Lâm Mộc là người yêu của tôi, người yêu của tôi thì tôi bảo hộ, tôi giúp cậu ấy giải quyết vấn đề. Ai cũng không thể thương tổn một sợi lông của cậu ấy, có tôi ở đây, tôi khẳng định sẽ không để cậu ấy ném mạng nhỏ nhi. Tôi đi nghĩ biện pháp, làm tử Khổng Bân. Cậu chỉ cần phối hợp tôi là được."
Nhà của mình thì mình bảo hộ, chính mình yêu chính mình sủng. Chuyện của y chính là chuyện của mình, an toàn của y chính là mệnh của mình. Không sớm giải quyết, Lâm Mộc thực sự xảy ra chuyện không hay, đến lúc đó hắn khóc cũng không giải quyết được gì.
"Trên đời này, ngay cả chính cậu ấy cũng không thể thương tổn bản thân. Tôi tuyệt đối không cho phép, người tôi xem như trân bảo trở yêu quý như mệnh gặp nguy hiểm. Ai động vào người của tôi, tôi liền giết kẻ đó."
Mặt Trần Trạch âm trầm, giống như thấy kẻ thù giết chiến hữu của hắn, hận không thể nuốt sống Khổng Bân.
"Tính tình cậu ấy cứng đầu đến cùng. Không sao, tôi sủng, cậu ấy không cần mạng nhỏ, tôi để ý. An toàn của cậu ấy tôi phụ trách. Tôi sẽ mau chóng xé Khổng Bân, cho gã một tội danh, sau đó cậu liền nhân cơ hội nghiêm tra."
Nhưng mà, nhắc tới Lâm Mộc, hắn lập tức nhu hòa. Tốc độ biến sắc mặt mau vượt qua tuyệt kỹ diễn kịch.
"Chuyện này tôi có thể làm. Thế nhưng anh làm sao được?"
Phan Cách lựa chọn không nhìn hắn biến sắc mặt.
"Tôi đang cân nhắc, nghĩ một sách lược vạn toàn."
Trần Trạch hít một hơi thuốc, nhìn Phan Cách.
"Đây cũng là nhất cử lưỡng tiện, tôi giải quyết an toàn Lâm Mộc, cũng nhân cơ hội giúp cậu."
"Chỉ cần có cơ hội, tôi khẳng định bắt Khổng Bân. Ai xin cũng không được."
Trần Trạch gật gật đầu. Từ chồng văn kiện rút ra một tập, lắc lắc với Phan Cách.
"Tôi muốn cái này. Đúng rồi, cậu phái người bảo hộ cậu ấy một hai ngày, bây giờ tôi về quân khu. Nghĩ biện pháp."
Phan Cách nghe vậy cảm thấy không quá đúng.
"Đến cùng anh muốn làm gì, đừng làm lớn chuyện, anh thật sự muốn lôi quân khu vào sao."
"Nếu bây giờ đối phó gã tốt nhất là quân khu, tôi đây cũng chỉ có thể làm quân khu nhúng tay vào chính trị. Yên tâm, tôi tự có đúng mực. Sẽ không làm rất lớn."
Bộ trưởng bộ hậu cần là một quân hàm thật, tuy rằng hắn không có quyền lực điều động quân đội, nhưng hắn chưởng quản sở hữu cung ứng vật tư của một quân khu. Bao nhiêu người chỉ dựa vào hắn ăn cơm, bao nhiêu người chỉ xin xỏ hắn quân nhu vật tư, bao nhiêu liên đội đoàn lữ rất nhiều quân đội báo cáo đều sẽ đưa đến chỗ hắn, hắn xét duyệt nhiều lần, trở về đi mua, rồi phân phát. Hắn cho rằng không cần, ai cũng không thể được đến trang bị tiên tiến. Cho liên đội cắn củ cải trắng một tuần, thức ăn không có một chút thịt.
Đây là vì cái gì, người quân khu đều thực tôn trọng, thậm chí kính ngưỡng hắn. Dù cấp bậc quân hàm giống nhau, nhìn thấy hắn cũng sẽ thân thiết tiếp đón một câu bộ trưởng, bởi vì hắn quyết định tất cả vật tư của một quân khu.
Trong quân đội muốn nói liên đội ngưu bài cường hãn, xem chính là vũ khí trang bị.
"Khoảng thời gian tôi không ở bên cạnh cậu ấy, cậu bảo vệ cậu ấy tốt cho tôi. Tôi là người đã thích thì thích đến trong khung, Tiểu Mộc Đầu của tôi không thể mất một khối vỏ cây, biết không? Đưa cậu ấy đi làm, cậu ấy đến bệnh viện mọi người cũng phải nghiêm gia bảo hộ. Nếu có chuyển phát nhanh bưu kiện linh tinh gì, cậu nhớ xem trước, đừng dọa cậu ấy. Cậu ấy tan tầm trễ, cậu cũng phải cho người nhìn cậu ấy thật sự về đến nhà."
"Tôi có thể để anh em mình bị ám sát sao? Dù không có anh, chuyện nên làm, tôi cũng sẽ làm."
"Vậy cứ xem như nể mặt mũi của tôi, phái nhiều người bảo vệ tốt cậu ấy một ít. Chúng ta giải quyết xong chuyện này, lông tóc cậu ấy không tổn hao gì, tôi mời cậu ăn cơm."
Trần Trạch cùng Phan Cách thương lượng, quả thật không cho Phan Cách phản bác.
"Anh cút đi, không cần anh chỉ đạo tôi, cái gì tôi cũng sẽ làm được."
"Tôi nên làm gì thì làm đây."
Trần Trạch không chần chờ, cầm văn kiện trực tiếp đi ra ngoài gọi xe, về quân khu. Dù bây giờ đã gần mười giờ, hắn đuổi tới quân khu liền nửa đêm, nhưng hắn mặc kệ nhiều chuyện như vậy, chung quy an toàn của Lâm Mộc là quan trọng nhất.
Thật ra hắn đặc biệt muốn tìm Phan Lôi, bởi vì toàn quân khu binh sĩ tốt nhất đều tại đại đội đặc chủng, hiệu suất hành động khẳng định là số một. Nhưng mà, Phan Lôi vừa kết hôn, người ta ngọt ngào nghỉ tuần trăng mật. Lúc này nửa đêm mà gọi điện thoại cho Phan Lôi, Phan Lôi dám bưng hỏa tiễn trực tiếp giết hắn.
Hắn dù sốt ruột cũng nhớ rõ, ngày tân hôn không thể quấy rầy tiểu phu phu, nhất là Phan Lôi tên tính tình bạo lực kia.
Trở lại văn phòng của mình, hắn lật xem tư liệu, các liên đội trình đi lên đủ loại quân nhu vật tư, chờ hắn phê duyệt. Nhỏ đến gia tăng vài cái băng ghế, lớn một chút chính là đại đội đặc chủng đệ trình cần tăng một chiếc xe quân sự tác chiến.
Lật đến lật đi, thấy tam liên trinh sát trình lên cần xe việt dã tính năng tốt.
Trần Trạch gõ tờ đơn một chút, chính là cái này.
Được rồi được rồi, hắn là lấy quyền mưu giải quyết việc riêng, quân khu không thể nhúng tay vào chính trị, hắn không có quyền trực tiếp điều binh, nhưng vì Lâm Mộc, hắn xem như bất cứ giá nào.
Lâm Mộc, em mà không kiêu ngạo như vậy, cho dù chỉ bình dị gần gũi một chút, em cũng nên nhìn xem, người đàn ông già này sẽ vì em mà mặc kệ tất cả điều lệ chế độ của quân nhân. Hắn yêu quân đội, nhưng hắn càng yêu em.
Cũng không quản mấy giờ, Trần Trạch gõ cửa ký túc xá liên trưởng tam liên điều tra.
Tam liên trưởng mơ hồ dậy, hơn nửa đêm mặc một cái quần đùi quân dụng đứng ở cửa.
"Bộ trưởng, hơn nửa đêm anh không ngủ được, muốn làm gì?"
Trần Trạch đẩy ra hắn vào phòng. Vững vàng ngồi xuống ghế, cười dài với tam liên, cười đến sau lưng tam liên trưởng thổi gió lạnh, buồn ngủ nháy mắt liền biến mất. Ai không biết bộ trưởng bộ hậu cần là một kẻ nham hiểm, hắn nhìn bình dị gần gũi, nhưng hắn thật xấu, luận công phu mình đánh không lại hắn, luận mưu kế đùa giỡn cũng không bằng hắn, hắn cười nhẹ đó chính là có ý xấu. Hắn chưởng quản toàn bộ quân nhu vật tư của quân khu, hắn nói không hợp quy định, liền không phân phát. Có gọi phá yết hầu người ta cũng không cho.
"Bộ trưởng, anh có chuyện liền nói, cười như vậy tôi có chút không quen."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top