cfsva

Chương 1

Nghiêm Sát khi chính thức ngồi lên ngai vàng hoàng đế căn bản không có cơ hội trải nghiệm cái gọi là quân vương có khả năng hưởng thụ hết thảy xa hoa cùng mê say. Ở trong mắt rất nhiều người, hắn là một tên đại quê mùa, điểm ấy Nghiêm Sát cũng thừa nhận. Hắn có thể giết người, có thể đánh giặc, nhưng bảo hắn thống trị một quốc gia, còn phải thống trị tốt, hắn phải học rất nhiều thứ chưa từng học qua.

Chiếm được giang sơn khó, bảo hộ giang sơn càng khó, cũng may Nghiêm Sát có Lí Hưu, Chu Lít cùng với rất nhiều đại thần chuyên tâm phụ tá, còn có một vị hiền thê sẽ chỉ điểm khi hắn gặp khó khăn. Mặc dù những ngày hắn làm hoàng đế khiến hắn gặp phải những áp lực trước nay chưa từng có, bất quá qua sáu năm, đầu năm thứ bảy Lệ Uy Đế đăng cơ , dân chúng vẫn như cũ thực thích vị minh quân này, chính là bộ dáng dọa người một chút, dáng người to lớn một chút.

Nghiêm Sát là một người nghiêm khắc với bản thân, nếu có được thiên hạ, hắn sẽ làm một quân vương được sử sách lưu danh. Tuy mọi người hay cảm khái bọn họ có thể theo một chủ tử tốt như vậy, thế nhưng Nghiêm Sát thực sự không giống như phần lớn người nghĩ có hoành thao vĩ lược, minh quân lòng mang thiên hạ. Mục đích duy nhất khiến hắn làm như vậy chính là làm cho những người xem thường  hắn câm miệng, nhất là làm cho những người cho rằng hắn không xứng với vị công tử ── hiện tại là “Hoàng hậu” của hắn câm miệng.

Trải qua nhiều năm khiến cho Nghiêm Sát dễ dàng có thể nhìn ra đối phương suy nghĩ cái gì, chẳng qua hắn luôn luôn ít nói, cảm xúc cũng không lộ ra ngoài, cho nên một số người cũng không biết Nghiêm Sát đối tâm tư bọn họ phi thường rõ ràng. Cho dù bọn họ che dấu vô cùng tốt, Nghiêm Sát cũng có thể nhìn ra bọn họ suy nghĩ cái gì. Trước khi thân thế vị công tử kia còn chưa bị bại lộ, ngoại nhân đều buồn bực Nghiêm Sát như thế nào có thể coi trọng một nam tử có bộ dạng bình thường như vậy,  người nọ trừ bỏ ánh mắt xinh đẹp,  mặt khác bề ngoài đều là thiếu thiện khả trần( đại khái là không có ưu điểm gì đáng nói), thuộc hạ Nghiêm Sát cũng từng vì thế nghi hoặc một thời gian.

Mà sau khi thân thế vị công tử kia bại lộ, tuy rằng người biết nội tình cũng không nhiều, nhưng ánh mắt những người biết chuyện đó nhìn vị công tử kia thay đổi hẳn, ánh mắt nhìn Nghiêm Sát cũng thay đổi ── hắn thật sự là cso vận chó chết gì mới có thể lấy được một vị “Mỹ nhân” như tiên tử hạ phàm như  vậy. Đương nhiên, những thuộc hạ của Nghiêm Sát tuyệt không dám có loại ý niệm này trong đầu, chính là tự cảm khái một phen rằng  chủ tử bọn họ thật sự là may mắn. Thật ra có một số lão nhân gia … tâm tư này cũng không chút nào giấu diếm bị lộ ra , làm cho Nghiêm Sát nghe một hồi lại giận một hồi. Nếu không phải thân phận những người đó đặc thù, hắn đã  sớm cho bọn họ một búa rồi.

Đời này việc Nghiêm Sát tối không chịu nổi không phải bị người ta mắng tạp chủng, cũng không phải bị người chỉ trỏ cặp mắt lục mâu sâu kín của hắn, mà là có người ý đồ đem vị công tử  kia  từ bên người hắn mang đi, hoặc là nghĩ cho vị công tử kia cưới một phu quân hoặc hiền thê khác. Cho dù con của bọn hắn Nghiêm Tiểu yêu đã cao hơn cả một con cẩu , nhưng vẫn có người như  cũ cảm thấy được vị công tử kia hẳn là xứng với một phu quân rất rất tốt khác mà không phải hắn. Người nọ là hắn dùng hết tâm tư đoạt được , đời này có lẽ cũng sẽ không có lần thứ hai hắn phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy, phí nhiều tâm tư như vậy đi làm một việc. Tự nhiên việc hắn tối không chịu được là có người nói hắn không xứng, vân vân…

Nương của Nghiêm Sát bất quá là một hồ nữ bị cấp cho người Hán vào lễ chúc thọ , bởi vì có một ánh mắt màu lục nhạt, bị vị chủ tử thích tìm kiếm cái lạ sủng hạnh vài lần ,sau có hắn. Nữ nhân thường sẽ yêu thượng người nam nhân đầu tiên của mình, hồ nữ nguyên tưởng rằng có hài tử , nam nhân kia sẽ thương nàng một chút. Nhưng đến khi Nghiêm Sát sinh ra, nam nhân kia đều không triệu nàng thị tẩm nữa. Ở trong một đại gia tộc, một tì nữ người hồ không được sủng sinh hạ đứa nhỏ thì ngay cả cẩu trong phủ cũng không bằng. Bộ dáng Nghiêm Sát không đẹp, sau khi sinh hạ hắn cũng không được đâĩ ngộ như thiếu gia.

Để có thể sinh sống trong cái gọi là  nhà, mẹ Nghiêm Sát cho dù rất thương yêu cốt nhục của chính mình, nhưng nàng cũng không thể làm gì. Nàng phải hầu hạ Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân. . . . . . Đứa con nàng sinh hạ từ lúc còn nhỏ sẽ cùng nàng hầu hạ Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia. . . . . . Nàng thậm chí không thể bảo vệ đứa con bị các thiếu gia khi dễ, chỉ có thể buổi tối sau khi quay về phòng sát dược cho đứa con toàn thân đểu là vết thương, ôm hắn khóc. Tính tình Nghiêm Sát không giống mẫu thân yếu đuối của hắn, lại càng không giống phụ thân xa hoa dâm dật của hắn, hắn giống người hồ có huyết thống thuần khiết . Thân hình cao lớn không nói, tính tình cũng là mười phần mười nóng nảy.

Một lần các “Thiếu gia” muốn kỵ mã, hắn không cho, sau đó lấy roi đánh hắn, hắn năm ấy tám tuổi đánh gãy một chân một vị thiếu gia. Ngày đó, hắn bị “Lão gia” cùng “Phu nhân” trong phủ đánh đập sau đó bị điều đến kho lương thực, mẫu thân hắn trừ bỏ khóc vẫn là khóc. Nghiêm Sát rõ ràng, tại cái nơi gọi là nhà này,  hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sau khi thương thế lành, hắn làm theo lời mẫu thân, tìm đến vị “Thiếu gia” bị hắn làm gãy chân sau đó quỳ mãi không đứng dậy, kế tiếp hắn bị đánh cho mình đầy thương tích. Những ngày như vậy vẫn tiếp tục đến khi mẹ Nghiêm Sát rốt cuộc chịu không nổi thắt cổ tự sát. Nghiêm Sát mười hai tuổi đốt thi thể mẹ, đem các thiếu gia ngày thường thích khi dễ hắn vặn gảy  cổ, cùng với lão gia của hắn và tên tổng quản ở kho lương thường lấy roi đánh hắn, sau đó mang theo một thanh đao nhiễm huyết cùng với hoa tai(?) nương làm cho hắn trước khi chết rời khỏi tòa nhà kia.

Một thân một mình Nghiêm Sát phải kiếm cơm, nếm qua thức ăn ôi thiu, giết dã cẩu ăn đỡ đói, sau đó theo người lên núi làm sơn tặc. Hắn có thể đánh, có thể giết, thân người lại dị thường cao lớn nên rất nhanh chiếm được sự chú ý của đầu mục, mười lăm tuổi trở thành nhân vật vang danh. Cũng ngay khi đó,Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng, Nghiêm Mưu mới chín tuổi cùng Nghiêm Kim, Nghiêm Thiết mới mười tuổi, tiếp cận hắn, Nghiêm Sát cũng không có phiền chán, để  bọn họ tiếp cận mình, cứ như vậy bọn họ trở thành tiểu người hầu của Nghiêm Sát.

Bọn hắn nguyên bản là không có tên, Nghiêm Sát chưa tưng đọc sách vì để thuận tiện, vắt hết óc nghĩ tên cho bọn hắn. Bọn họ là những hài tử do những nữ nhân bị sơn tặc bắt về sinh hạ. Những nữ nhân này phần lớn sinh hạ đứa nhỏ xong sẽ chết , địa vị bọn họ ở trên núi cũng giống như địa vị Nghiêm Sát tại tòa nhà đó. Có lẽ là đồng bệnh tương lân, có lẽ động vật cùng loài sẽ có một loại liên hệ trời sinh, bọn hắn cứ như vậy kiên quyết đi theo Nghiêm Sát.

Ai có thể phục một tạp chủng mười lăm tuổi? Huống chi nghiêm sát ăn nói không giỏi , lại không hiểu đến mượn lòng người. Những người bị Nghiêm Sát uy hiếp đến địa vị hãm hại hắn, nói hắn bán đứng huynh đệ; Nghiêm Sát bị đại đầu lĩnh cùng hai thống lĩnh hạ lệnh treo cổ. Hắn một câu đều không có biện giải, không ai sẽ tin tưởng hắn là trong sạch, nhưng hắn cũng không phải một người chịu bị người khi dễ. Nghiêm Sát cầm hai thanh đại đao mở một đường máu, mang theo các tiểu đệ của mình chạy thoát, ở trên đường xuống núi, hắn lại tiện tay mang theo Nghiêm Ngân mới năm tuổi.

Nghiêm Sát không bài xích có người đi theo hắn, nếu muốn sống sót trên đời, sống có tôn nghiêm, hắn phải mạnh mẽ, phải có thủ hạ nguyện ý đi theo hắn. Nghiêm Sát rõ ràng điểm này, làm sơn tặc ba năm hắn càng rõ ràng hơn nữa. Sau khi xuống núi hắn bắt đầu chú ý những người bên cạnh mình, hắn không thể học những người biết ăn nói dựa vào mồm mép có thể làm cho người ta cam tâm đi theo hắn, biện pháp của hắn chính là cứu người, cứu những người hắn cảm thấy hữu dụng, Hùng Kỷ Uông tính tình nóng nảy chính là người đầu tiên. Sau đó, năm ấy hắn mười sáu tuổi từ trong lao cứu Hùng Kỷ Uông, do thấy người gặp nan rút đao tương trợ, lại thuận tiện cứu ra Chu Lít cùng Lí Hưu. Hai người đọc sách này đã giúp hắn rất nhiều trong cuộc sống sau này , thành tả hữu mưu sĩ của hắn, mà bọn họ trả ân là dạy hắn biết chữ.

Kế tiếp, nhờ mưu kế của Lí Hưu cùng Chu Lít , Nghiêm Sát tham quân, thành thủ hạ của thủ hạ của thủ hạ của Cổ Năm, một gã đầu mục nho nhỏ có mấy người tiểu đệ. Sau đó, thủ hạ của Nghiêm Sát có thêm Đổng Nghê, Nhâm Phữu, Từ Khai Viễn, Nghiêm Khai, Nghiêm Bình. . . . . . Hắn cũng từ đầu mục nho nhỏ trở thành một viên mãnh tướng của Cổ Năm. Bất quá khi đó trong đầu hắn chưa từng có ý niệm cướp lấy thiên hạ xưng vương xưng bá, mục đích của hắn rất đơn giản, chính là có thể có một thế lực của chính mình, không bị người khi dễ. Thẳng đến khi hắn gặp một vị công tử, thẳng đến khi vị công tử kia bị hắn liên lụy mất đi một cánh tay, Nghiêm Sát thay đổi chủ ý. Hắn không chỉ muốn có thế lực mình có thể nắm trong tay, hắn còn muốn cướp lấy thiên hạ, trở thành vị vương duy nhất của thiên hạ.

Nghiêm Sát một khi đã nhận định liền nhất định sẽ cố gắng làm, chẳng sợ chuyện này cực kì gian nan; chẳng sợ hắn phải nhẫn nhịn tất cả; chẳng sợ hắn phải giấu diếm tính tình của mình; chẳng sợ sẽ làm người hắn tối để ý sợ hắn, hiểu lầm hắn. Người kia khi đụng vào hắn, nói ánh mắt của hắn thật đẹp, còn lớn gan theo sát hắn lấy bánh bao ăn, làm cho hắn lần đầu tiên có một loại xúc động điên cuồng ── đem hắn giữ ở bên người, gì cũng không buông tay. Không ai dám nhìn thẳng cặp mắt của hắn, giống như lang ám dạ trung. người kia là người đầu tiên không sợ ánh mắt hắn, cho dù là hắn ăn no, ánh mắt không nhìn, cũng không sợ hắn, còn cười cười theo sát hắn nói: “Ta gọi là Nguyệt Quỳnh. Nguyệt trong ánh trăng , Quỳnh trong quỳnh tương.”

Người nọ có một đôi tay rất đẹp, hắn chưa từng gặp qua người nam nhân nào có đôi tay tinh xảo xinh đẹp như  vậy, mặc dù có chút bẩn, nhìn mãi khiến cho hắn nghĩ muốn cầm thử một phen. Hắn cảm thấy được ánh mắt mọi người đều mù, người nọ rõ ràng đẹp lắm, nhìn đầu tiên mắt liền nhịn không được muốn nhìn lần thứ hai, những người đó lại còn nói hắn trừ bỏ ánh mắt đẹp mặt khác đều thiếu thiện khả trần. Hắn chưa bao giờ nhìn lầm người, trực giác của hắn nói cho hắn nếu không bắt lấy người này đời này hắn sẽ hối hận, mà hắn cũng sẽ không làm chuyện khiến chính mình hối hận. Hắn đem người nọ khiêng trở về, dùng một lượng bạc mua hắn.

Mỗi khi nghĩ đến việc này, tâm tình Nghiêm Sát sẽ thực tốt. Đây là việc làm anh minh thần võ nhất đời này của hắn. Nếu không phải Nguyệt Quỳnh cảm thấy được rất dọa người, hắn nhất định sẽ sai sử quan đem chuyện này viết trong sử sách, làm cho con cháu đời sau đều biết hắn cùng Nguyệt Quỳnh là như thế nào mà gặp nhau. Buông bút, Nghiêm Sát lấy qua bát trà một ngụm uống xong. Hắn là người thô lỗ, có một số thói quen sửa không được. Tỷ như mồm to uống trà, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt, mồm to ăn luôn đồ ăn người nọ để lại, còn có sau mỗi lần vui thích cấp người nọ tẩy trừ, thay ruột dê sạch sẽ.

Nghiêm Mặc đi đến. Nghiêm Sát tuy rằng là Hoàng Thượng , nhưng hắn vẫn cho tam Nghiêm bên người hầu hạ theo thói quen . Cho nên tam Nghiêm phụ trách hoàng cung đại nội thị vệ còn kiêm luôn người hầu bên người Hoàng Thượng.

Nghiêm Mặc có chút kích động nói: “Hoàng Thượng, Hồng Hỉ vừa rồi phái người lại đây nói, Quân Hầu ( ở đây Quân Hầu là chức vụ cao, kiểu phong tước hầu í, không phải là hầu hạ đâu nha :)))không thoải mái, vừa bị ói ra.”

Ói ra? Nghiêm Sát lập tức buông bát trà đứng dậy bước đi: “Khai Viễn đâu?”

“Hồng Hỉ đã phái người đi gọi . Quân Hầu hiện tại  đang ở『 Lâm Hiên 』.”

Vị công tử kia cũng có chút thói quen sửa không được, đem một số đình thai lầu các trong cung đổi tên, người hầu hạ bên người vẫn là Hồng Hỉ, Hồng Thái. Diệp Lương bị Dương Tư  Khải đoạt đi rồi ( kỳ thật là bị Nghiêm Sát hạ dược trực tiếp nhét vào xe ngựa của Dương Tư Khải ), Đinh Châu bởi vì mẹ hắn  có thai nên bị hắn phái đi Vụ Đảo chiếu cố, sau đó cũng không có trở về, lúc sau hắn cũng không có thêm những người khác. Bởi vì thói quen hai vị chủ tử, số lượng cung nô trong cung sợ là ít nhất các đời lịch đại. Hành công công cùng Ngụy công công thường thường nhàn rỗi ở trong ngự hoa viên trồng đủ loại hoa cỏ, đủ loại đồ ăn.

Nghiêm Sát nhíu mày, này ngày tết vừa qua không bao lâu, người nọ có phải hay không ăn nhầm cái gì.

Rất nhanh đi tới “Lâm Hiên” , người như tòa núi nhỏ bước vào phòng đi vài bước đã tới ngồi bên cạnh người đang nằm trên giường. Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ mỏi mệt, lông mày hắn càng nhíu chặt.

“Khai Viễn đâu ?!” Đem người ôm đến, Nghiêm Sát ngồi xuống, sờ sờ trán hắn, “Không thoải mái như thế nào?”

Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng tựa vào trong lòng ngực Nghiêm Sát, híp nửa mắt nói: “Làm sao cũng không thoải mái. Choáng váng đầu, ghê tởm, muốn nôn, muốn ăn đồ chua . Hồng Thái, lấy cho ta một chút cải củ chua.”

Hồng Thái lập tức chạy đi, Nghiêm Sát quát: “Đi xem Khai Viễn như thế nào còn chưa đến!” Nghiêm Mặc lập tức chạy.

Lúc này, Nguyệt Quỳnh nôn khan vài cái, Nghiêm Sát ôm chặt hắn, đại chưởng nhu ấn dạ dày hắn: “Ngươi hôm nay có ăn đầu vịt nấu cay hay không?”

“Không có.”

“Lẩu?”

“Không.”

“Uống rượu ?”

Hoa quế nhưỡng của ta đều bị trộm hết rồi .”

“Từ khi nào bắt đầu khó chịu?”

“Sáng nay.”

“Vậy ngươi như thế nào lại không nói!”

“Khi ta tỉnh lại ngươi đã đi rồi.”

Người nào đó đối với sự tức giận của Nghiêm Sát sớm không phản ứng.

Lục mâu u ám, nghĩ đến người này bị bệnh, trong lòng Nghiêm Sát vô cùng nôn nóng, Khai Viễn đang làm cái gì! Lâu như vậy còn chưa tới! Ngay khi Nghiêm Sát nhịn không được muốn đích thân đi bắt người, Từ  Khai Viễn cầm theo cái hòm thuốc rốt cục xuất hiện . Vừa thấy sắc mặt Hoàng Thượng, hắn cũng không hành lễ, vọt tới bên người Nguyệt Quỳnh bắt mạch cho hắn.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Bên này Nghiêm Sát đã chờ không nổi nữa.

Từ  Khai Viễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Thượng. Thấy hắn như vậy, cánh tay của Nghiêm Sát run lên: “Làm sao!”

Từ  Khai Viễn ngơ ngác nói: “Hoàng Thượng, Quân Hầu. . . . . . Có tin vui . . . . . .”

Lủa giận của Nghiêm Sát nháy mắt tiêu tán, mi tâm nhíu sát lại . “Nguyệt Quỳnh có tin vui ?” Không có khả năng! Không phải đã nói một viên “Phượng đan” chỉ có thể dựng dục một lần sao? Hơn nữa đã qua sáu năm , như thế lại có thể có thai!

Từ  Khai Viễn cũng không tin, lại cầm lấy tay kia của Nguyệt Quỳnh bắt mạch cho hắn, lần này Nghiêm Sát không quấy nhiễu hắn. Qua thật lâu, Từ  Khai Viễn buông tay ra, trên mặt là không thể tin được, là hoài nghi, là không yên. “Hoàng Thượng. . . . . . Quân Hầu. . . . . . Xác thực thật có thai ,đã  hơn một tháng .” Lục mâu ám trầm, Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh không nói lời nào, biểu tình trên mặt nhìn không ra chấp nhận, nhưng không giống tức giận, như là có điểm kinh ngạc đến ngây người.

Nguyệt Quỳnh mở to mắt hiện lên vui sướng, hắn sờ sờ bụng mình cười dài nói: “Trách không được khó chịu như vậy, nguyên lai lại có một con tiểu yêu quái mơ hồ chạy đến trong bụng ta.”

Nghiêm Sát bừng tỉnh cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, vẫy tay. Từ  Khai Viễn cùng Nghiêm Mặc lập tức lui xuống. Hồng Hỉ, Hồng Thái kinh ngạc, nghe thấy công tử lại có mang vui sướng đến khó nhịn cũng lui xuống.

Nguyệt Quỳnh nâng tay lay người kia tựa hồ còn chưa có lấy lại tinh thần, cười dài nói: “A, Tiểu yêu sẽ có đệ đệ hoặc muội muội , không biết hắn có cao hứng hay không.”

Lục mâu nháy mắt ám trầm, cầm tay Nguyệt Quỳnh thô thanh hỏi: “Đứa nhỏ từ đâu ra? !” Nào có cái gì tiểu yêu quái!

Nguyệt Quỳnh mất hứng : “Cái gì bảo đứa nhỏ rừ đâu ra. Đương nhiên là từ trên trời rơi xuống.”

“Đừng nói với ta ngươi không biết tiểu yêu là như thế nào tới!” Khi con bọn họ được sáu tuổi, Nghiêm Sát rốt cục đâm thủng cả cửa sổ tầng này.

“Nga. . . . . .” Nguyệt Quỳnh bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, “Ta còn tưởng ngươi vĩnh viễn cũng không nói.”

“Ngươi không phải đã biết?” Bằng không như thế nào nói ra “Tiểu yêu cũng là con ngươi”.

Trong ánh mắt Nguyệt Quỳnh là lên án: “Khi đó vì sao phải gạt ta làm tính khí của ta bị hao tổn?” .Trừ bỏ việc khấu trừ nguyệt ngân của hắn, chuyện này cũng làm cho hắn canh cánh trong lòng. Nếu biết tiểu yêu là cốt nhục của hai người bọn họ, hắn sẽ không nhiều lần bị người này áp chế như vậy.

“Ngươi là muốn tới cùng ta tính toán sao?” Ở trước mặt Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát cũng không xưng trẫm.

“Nếu Hồng Hỉ,  Hồng Thái không nói cho ta biết, ngươi không phải tính toán cả đời không nói?” Hắn chính là muốn tính toán, như thế nào!

Lục mâu híp lại, Nghiêm Sát cúi đầu , râu đâm cả vào  miệng Nguyệt Quỳnh. Lá gan công tử bao thiên bao địa hiện tại cũng không tìm được biện pháp đến uy hiếp nữa rồi . Thẳng đến khi đối phương thở hồng hộc, mặt trở nên  hồng nhuận một ít, Nghiêm Sát mới thối lui, thô dát nói: “Ngay từ đầu liền nói cho ngươi có thai , ngươi sẽ như thế nào?”

Sẽ như thế nào? Nguyệt Quỳnh thật đúng là không nghĩ qua. Thời điểm kia hắn là công tử tối không được sủng trong phủ, tuy rằng cùng Nghiêm Sát trong lúc đó có chút biến hóa, nhưng hắn vẫn là bất an. Tại nơi như vậy có mang,  không nói đến hắn có thể nhận hay không, chính là nghĩ đến vạn nhất bị người phát hiện hắn sẽ hoảng chết khiếp đi.

“Trừ ngươi ra, không ai có thể sinh con cho ta.” . Nghiêm Sát sờ sờ bụng Nguyệt Quỳnh, lần đầu tiên cùng người này nói ra suy nghĩ năm đó của hắn. “Bốn tháng đầu nguy hiểm nhất, nếu ta ngay từ đầu liền nói ngươi có thai , đứa nhỏ thực có thể sẽ mất. 『 phượng đan 』kia chỉ tìm được một viên, ta chỉ có một cơ hội. Nguyệt Quỳnh, ngươi nhận định ngươi là công tử của ta, nhận định nam tử không thể thích nam tử. Ngươi tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn rời đi vương phủ , rời đi ta. đứa nhỏ kia là biện pháp duy nhất khiến ta có thể chế trụ ngươi.”

Nguyệt Quỳnh bĩu môi: “Kia sau đó tiểu yêu xuất thế ngươi cũng có thể nói cho ta biết a. một mình ta chẳng hay biết gì, thủy chung cho rằng tiểu yêu là tiểu yêu quái đầu thai sai, rất mất mặt .”

“Không lấy tiểu yêu uy hiếp ngươi, ngươi không phải tự mình chạy cũng là cùng Diệp Lương hoặc Từ Ly kiêu khiên chạy. Ta không phải Dương Tư Khải, chỉ biết dùng tình yêu đi trói người, nếu phải buộc ta sẽ xuất ra thứ tối hữu dụng gì đó đến buộc.”

“Tiểu yêu là con ngươi!” Như thế nào có thể lợi dụng con mình!

“Nếu không phải ngươi mỗi ngày nghĩ rời đi rời đi, ta cũng sẽ không lợi dụng tiểu yêu!” Nhắc tới khởi chuyện xưa, Nghiêm Sát cũng có chỗ canh cánh trong lòng.”Cho ngươi thuốc bổ ngươi đem toàn bộ đi đổi thành bạc, bài trí trong phòng ngươi có thể bán đều đem bán, nếu không phải đôi hoa tai ( mẹ anh làm hồi đó đó) này không đáng giá tiền, vòng tay không tháo ra được, ngươi cũng muốn bán phải không!”

Nguyệt Quỳnh cãi chày cãi cối nói: “Đó là bởi vì ngươi cắt xén nguyệt ngân cua ta!”

“Ngươi nếu không nghĩ kiếm đủ bạc liền ra đi, ta cũng sẽ không cắt xén nguyệt ngân của ngươi!” Tưởng tượng đến ngày đó Nguyệt Quỳnh ra phủ cao hứng như vậy còn cùng Nghiêm Bình đòi bạc, sau đó cầm hoa tai trả lại cho hắn, Nghiêm Sát liền nhịn không được trát trát miệng đối phương, tức chết hắn !

Bàn tay đặt trên bụng Nguyệt Quỳnh nhắc nhở hắn không thể tái tiếp tục, Nghiêm Sát lúc này mới buông hắn ra, thô thanh chất vấn: “Trước nói rõ ràng cho ta đứa nhỏ này là như thế nào tới!”

“Ngươi trước nói cho ta biết trước khi thi châm cho ta có phải hay không cũng là gạt ta, căn bản cũng không phải là điều trị thân mình cho ta đi?” Có đứa nhỏ trong bụng, Nguyệt Quỳnh trên tay nắm  quyền chủ động tuyệt đối. Rất nhiều việc hắn đều không có đi hỏi Hồng Hỉ , Hồng Thái, hắn không muốn bọn họ tái thương tâm.

Nghiêm Sát lại nhíu nhíu mi: “Trước khi dùng 『 phượng đan 』,nam tử thụ thai phải điều trị mới có thể lấy thân nam tử hoài đứa nhỏ.”

Quả nhiên, không có cam lòng lắm, Nguyệt Quỳnh lại hỏi: “Da trên người ta luôn đau, còn có điểm đỏ đỏ có phải hay không là ngươi sờ?”

“Phải” trả lời rất kiên quyết, còn bổ sung, “Ngươi cùng ta ngủ trên giường cũng là do ta đốt mê hương.”

Hơi quá đáng!”Vì sao phải gây mê ta?”

“Cho ngươi yên ổn ngủ một giấc.” Chỉ có thời điểm kia hắn mới có thể không hề cố kỵ ôm người này, không cần ẩn nhẫn.

Mắt to bất mãn một chút, Nguyệt Quỳnh hỏi lại: “Lễ mừng năm mới năm ấy ngươi vì sao cho ta ngồi ở thủ vị? Ngươi biết rõ ta không thích khiến người khác chú ý.”

“Ta nghĩ ngươi ở xa ta một chút, không được?”

Mặt Nguyệt Quỳnh nóng ran, khí thế chất vấn yếu đi một chút. Lục mâu vi thiểm (chớp nhanh), nguyên nhân chân chính là hắn muốn nhìn xem trong phủ ai có thể sẽ uy hiếp đến Nguyệt Quỳnh, quả nhiên nhìn ra vài người. Khi đó Nguyệt Quỳnh có lẽ đã có con của hắn , hắn không thể có nửa điểm sơ sẩy.

Một lần nữa nổi lên một chút khí thế, Nguyệt Quỳnh tiếp tục: “Ngươi, ân, nhìn thấy ta khiêu vũ, ngươi không kinh ngạc?”

Câu trả lời của Nghiêm Sát làm hắn chấn động.”Ta đã sớm biết ngươi có thể khiêu vũ, có gì đáng kinh ngạc.”

“Ngươi khi nào biết!”

“Ba tháng sau khi khiêng ngươi về.”

Mắt trừng lớn, Nguyệt Quỳnh bắt đầu tính. Ba tháng sau, kia không phải lễ mừng năm mới sao? Hắn nghĩ tới! Mấy ngày nay tuyết vừa mới rơi xuống , lại vừa qua lễ mừng năm mới, hắn nghĩ nhớ nương lại nhớ đến đứa con, trong lòng khó chịu, liền một mình  chạy ra ngoài quân doanh hướng về phía kinh thành nhảy “Phúc Yên vũ” . Vì nương cầu phúc, vì Mộc thúc đang giả trang hắn cầu phúc, vì quốc sư đang chịu tra tấn cầu phúc, vì các tướng sĩ đã vì hắn mà chết cầu phúc, vì con hắn mà cầu phúc.

“Ngươi nhìn lén? !”

Mặt Nghiêm Sát âm trầm : “Cái gì kêu nhìn lén! Ngươi cảm thấy được ta sẽ để ngươi một mình ra ngoài?”

“Vậy ngươi như thế nào không lên tiếng!”

“Ngươi khiêu vũ ta vì sao phải lên tiếng?” .Nghiêm Sát sẽ không nói thời điểm kia hắn bị vũ của người này mê hoặc, hắn vốn đã bị người này mê đắc thần hồn điên đảo , mất cả tâm hồn. Mà cũng là hắn ngày hôm sau uống rượu,  lúc sau không hiểu sao lại không nhịn xuống được, tại đây người hầu hạ hắn tắm rửa phải kiêm luôn  hầu hạ hắn “ăn” (Chắc là hầu hạ việc phát tiết:”>).

Được rồi, cho là hắn có lý! “Ngươi cho ta ra khỏi phủ lại vì sao phải đem ta tiếp trở về? Ngươi căn bản là không phải tiện đường đúng hay không?”

“Ta nguyên bản cũng chỉ là cho ngươi ra ngoài hít thở không khí, chờ bụng lớn sẽ đem ngươi tiếp về hậu phủ.”

Âm hiểm! .”Cho nên ngươi liền cắt xén bạc của ta.” Nói đi nói lại, lại nhắcc đến bạc.

“Cho ngươi bạc để ngươi chạy sao?”

Hơi quá đáng!”Ngươi đem Lâu Vũ làm sao?”

Nhíu mi: “Ai?”

“Lâu Vũ, một trong các công tử của ngươi.”

“Không nhớ rõ. Không quan tâm, hắn cũng chẳng liên quan gì đến ta!”

Thấy người này tựa hồ thật sự đã quên, Nguyệt Quỳnh thay đổi vấn đề: “Ngươi như thế nào phát hiện ta là Cổ U?”

“Ta xem hòm bí mật của ngươi.”

Mắt to trừng lớn, người này đã vậy còn vô tư nói nhìn lén hòm bí mật của hắn! Sau đó cằm hắn bị người nắm, hắn nghe được đối phương nói: “Lít tìm được bức họa của ngươi, người trên bức tranh ta không có gặp qua, nhưng đôi mắt  này ta tuyệt đối sẽ không nhận sai. Nguyệt Quỳnh, chờ lúc ta chết mặc kệ ngươi còn có thể sống nữa hay không, ta nhất định sẽ kéo ngươi cùng đi. Đến lúc đó ngươi tái ăn giải dược của ngươi cũng không muộn.”

“Chết đều đã chết còn ăn giải dược gì nữa.” Mắt Nguyệt Quỳnh đột nhiên cong lên, sờ sờ bụng nói, “Tiểu yêu chính là bởi vì hắn là yêu quái bị đầu thai sai mới lấy cái danh kia, ngươi nói  chúng ta cũng trở thành là  yêu quái đầu sai thai như thế nào?”

Lục mâu lóe sáng, mi tâm Nghiêm Sát giãn ra, đại chưởng thô ráp đặt trên tay Nguyệt Quỳnh cùng hắn đang cảm thụ tiểu tử còn chưa thành hình ở trong bụng.”Như thế nào tới?”

Nguyệt Quỳnh cười  nói: “Quốc sư cho tiểu yêu một viên 『 phượng đan 』, tiểu yêu lại cho ta, ta liền ăn. Đầu một hồi không thường cẩn thận , lúc này thường cẩn thận .”

Đại chưởng chớp mắt liền run rẩy, Nghiêm Sát đẩy tay Nguyệt Quỳnh ra trực tiếp sờ sờ bụng hắn quát: “Biết chính mình có thai  ngươi còn ăn cay!”

Nguyệt Quỳnh co rúm lại: “Ta cũng chỉ ăn một chút.”

“Có uống rượu không!”

Nguyệt Quỳnh nhanh lắc đầu: “Cho dù quốc sư không có đem hoa quế nhưỡng trộm hết ta cũng sẽ không uống.”

Sắc mặt Nghiêm Sát tốt hơn một chút, thanh âm ám ách: “Ngươi nghĩ muốn đặt tên gì?” Hắn muốn có hài tử !

“Nghiêm tiểu quái như thế nào? Cùng tiểu yêu thấu thành một đôi tiểu yêu quái.” Tựa hồ đã sớm nghĩ tốt lắm.

Nghiêm Sát không chút nghĩ ngợi nói: “Tùy ngươi. Nếu hắn trưởng thành không thích thì sẽ sửa.”

“Như vậy đi.”.  Nguyệt Quỳnh cười làm cho Nghiêm Sát nhịn không được lấy râu trát cái miệng của hắn. Từng vì dấu mọi người ,hắn không thể không bính người khác, nhưng con hắn chỉ được thân một người, phải là  vợ hắn. Tưởng tượng đến hai ngày trước hắn còn đem Nguyệt Quỳnh làm đến không xuống được giường, Nghiêm Sát lại nhíu mi.

Bị Nghiêm Sát ôm quay về tẩm cung nghỉ ngơi, Nguyệt Quỳnh gối lên trên bụng hắn hỏi: “Nếu khi đó ngươi ( là bất đắc dĩ ). . . . . . Ân ( kỳ thật là thích ta ). . . . . . Vì sao mỗi lần triệu  ta đều như vậy. . . . . . Hại ta mỗi lần đều phải ở trên giường nằm vài ngày.”

Nghiêm Sát vuốt bụng Nguyệt Quỳnh lòng có bất mãn nói: “Lâu như vậy mới có thể bính ngươi một lần, ta còn có thể chịu được đến như vậy thì chính là thánh nhân!”

“Vậy ngươi có thể giận thêm nhiều lần a.”

Nguyệt Quỳnh nói chưa dứt lời, vừa nói Nghiêm Sát liền nén giận .”Tám năm ngươi còn không có thích ứng, ta nếu thường hay phát giận, ngươi có lẽ không đợi kiếm đủ bạc đã muốn chạy thoát ! Năng lực thích ứng của ngươi không phải kém bình thường!”

“Hoàng Thượng thiên phú dị bẩm, ta thích ứng không được cũng là bình thường.” Nguyệt Quỳnh không chút nào sợ chết nói, hắn hiện tại có tiểu quái ở bụng .

Nghiêm Sát tựa hồ bị hớ , nửa ngày không phát ra tiếng, bất quá hắn mở miệng lại nói một câu làm cho Nguyệt  Quỳnh bị hù chết .”Sau khi ngươi sinh tiểu yêu năng lực thích ứng mạnh hơn rất nhiều, ta thường xuyên muốn ngươi, ngươi cũng trụ được. Sau khi sinh tiểu quái hẳn là càng mạnh hơn.”

“Ai nói!” Nguyệt Quỳnh kinh hãi, “Tuyệt đối sẽ không!”

Lục mâu lóe ra: “Chờ ngươi sinh tiểu quái xong sẽ biết.”

“Sẽ không! Không… ngô!” .Nguyệt Quỳnh khóc cầu nguyện, ngàn vạn lần không cần đúng như vậy!

Nguyệt Quỳnh lại có thai , đây chính là đại sự. Những người hầu cận của Nghiêm Sát ở trong ngự thư phòng bí mật thương lượng một ngày. Này dù sao không phải như trước kia ở trong vương phủ dễ gạt, lại không có khả năng đem Nguyệt Quỳnh đưa ra ngoài cung sinh, ở trong cung khó tránh khỏi sẽ bị người biết, Nghiêm Sát ước gì khắp thiên hạ đều biết con của hắn là Nguyệt Quỳnh sinh, vì Nguyệt Quỳnh không thích bị người khác biết hắn là một đại nam nhân lại sinh đứa nhỏ, kia rất mất mặt , mà hắn cũng biểu lộ thái độ: thà chết bất tuân!

Cuối cùng là lời nói của một đứa nhỏ giải quyết nan đề của bọn họ: “Phụ hoàng mang cha đến chỗ ông nội ,bà nội sẽ cũng bái cho là được. Ông nội,bà nội nếu biết cha có thai  khẳng định sẽ muốn cha đi Vụ đảo, phụ hoàng không bằng bồi cha  đi. Ta có cha nuôi cùng An Bảo thúc chiếu cố, các ngươi không cần phải lo cho ta.”

Hoàng Thượng không ở kinh thành triều chính làm sao bây giờ? Vấn đề nan giải lại xuất hiện. Một lão nhân nói giải quyết : “Không phải có Thái tử sao. Thái tử  giám quốc, tả hữu Thừa tướng phụ chính, quốc sư giám sát.”

Tuy rằng mọi người thường xuyên đối lão nhân này bất mãn, nhưng có người này ở đây, Hoàng Thượng dù mấy tháng không có trong triều cũng sẽ không có đại loạn gì, tiểu loạn không phải còn có bọn họ sao. Kết quả là, ba tháng sau khi Nguyệt Quỳnh được chẩn ra có thai ,Nghiêm Sát mang Nguyệt Quỳnh đi Vụ đảo sinh; thái tử sáu tuổi Nghiêm Tiểu yêu giám quốc; tả hữu Thừa tướng Lí Hưu, Chu Lít phụ chính; quốc sư  Dận Xuyên phụ trách giám sát đại thần trong triều; Lê Hoa Chước cùng An Bảo tạm thời vào cung chiếu cố Thái tử nhỏ tuổi.

Qua hai tháng, sau khi Tiểu quái trong bụng Nguyệt Quỳnh ổn định, tức Xương Hoành năm thứ bảy ba tháng lẻ hai mươi mốt ngày, Nghiêm Sát lấy lí do thí luyện Thái tử, cùng huề quân hầu cải trang vi hành ra kinh, chỉ dẫn theo Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Hồng Hỉ, Hồng Thái cùng từ  Khai Viễn. Đi tiễn phụ hoàng cùng cha, Nghiêm Tiểu yêu ba tháng ở trong Vọng Lâu kinh thành một mình hao tổn tinh thần: hắn vì sao trở thành giám quốc? Quốc sư kia là gian nhân!

Suy nghĩ nửa ngày, hắn thoải mái mà nở nụ cười, sau đó trực tiếp từ trên Vọng lâu nhảy xuống. Giám thì giám, không phải là ngồi một chỗ tạo dáng thôi sao, đại sự cấp Lý thúc cùng chu thúc, trung sự cấp quốc sư gian nhân kia, việc nhỏ cấp quan viên, hắn cũng không việc gì . Buổi tối đi thái y viện trộm cam thảo ăn hạ hoả.

——————

Chương 2

Gối lên trên bụng Nghiêm Sát, mặt Nguyệt Quỳnh tái nhợt. Thuyền ở trên biển lắc lư,  y ở trong thuyền cũng lắc lư, chóng mặt . Bàn tay to vẫn khẽ nhu dạ dày y, có thể tưởng tượng cảm giác buồn nôn vẫn nghiêm trọng như  cũ. Bên miệng uy quả mơ, y lập tức ngậm lấy, Tiểu Quái so với Tiểu Yêu còn nháo hơn. Nguyệt Quỳnh bị gây sức ép  nửa ngày, mệt mỏi đến cực điểm, rốt cục áp chế cảm giác buồn nôn, đi ngủ. Không hề kinh động để y gối lên trên bụng mình, Nghiêm Sát nhíu nhíu mi thành chữ  “Xuyên”(川).

Bỏ qua sức khỏe Nguyệt Quỳnh cùng lúc hắn lúc sinh sản đặc biệt khổ cực, Nghiêm Sát là vạn phần chờ mong đứa nhỏ thứ hai. Người bên ngoài đều nói Nghiêm Sát là con người rắn rỏi, người chưa từng có gia đình như hắn, từ khi có được sẽ càng thêm quyến luyến. Tựa như một đồng nam (giai tân =])đột nhiên thưởng thức tư vị nữ nhân, cái loại dục vọng này sẽ càng không thể vãn hồi, một ngày không có nữ nhân đều sống không nổi. (Chi Chi: ách, so sánh lạ vậy ???)

Nghiêm Sát chính là người như vậy, trước mặt người ngoài hắn tuyệt đối là con người rắn rỏi, chỉ có khi ở “Nhà” hắn bất quá chính là một nam tử bình thường khát vọng thân tình. Thêm một hài tử, “nhà” của hắn sẽ náo nhiệt thêm một ít, Nguyệt Quỳnh cũng sẽ càng để ý hắn. Tranh quyền? Đoạt thế? Chỉ có quân vương vô năng mới có thể để cho chính hài tử của mình vì quyền thế mà giết hại lẫn nhau, hài tử của hắn cùng Nguyệt Quỳnh dù là Tiểu Yêu hay Tiểu Quái cũng sẽ không làm ra loại chuyện buồn cười này. Thiên hạ của hắn là vì người này mà giành lấy, chờ sau khi hắn tạ thế, thiên hạ sẽ như thế nào không phải chuyện hắn phải quan tâm.

Bàn tay một mực ở trên bụng Nguyệt Quỳnh khẽ nhu, sắc mặt Nghiêm Sát trầm trọng, ít nhất còn bốn ngày nữa mới có thể tiến vào khu vực Vụ đảo , người này còn phải kiên trì bốn ngày. Nghiêm Sát đắm chìm trong mâu thuẫn “Nguyệt Quỳnh khó chịu” và “Quý tử  sắp sinh”. Cùng Nguyệt Quỳnh không giống nhau, hắn thích hài tử, tốt nhất là hài tử  giống Nguyệt Quỳnh như  Tiểu Yêu. Đem cánh tay phải của Nguyệt Quỳnh thả lại trong chăn, lục mâu của Nghiêm Sát u ám, cánh tay phải của người này  mặc dù có chút khí lực, nhưng vẫn là một cái gai trong lòng hắn, cái gai mà đời này đều nhổ không ra được.

Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được khuôn mặt xám trắng của người này, cánh tay huyết nhục mơ hồ, đôi môi cắn đến bật máu; còn có một màn sau khi thương thế lành, người này khiêu vũ xong té ngã trên mặt đất. Nguyệt Quỳnh là vì vũ mà sinh, vì vũ mà sống, hắn không thể khiêu vũ giống như  chim bị gãy cánh, mà người bẻ gẫy cánh  của hắn không phải Cổ Năm, là hắn. Nếu không phải hắn đem người này khiêng trở về, không phải hắn cưỡng bức người này không buông tay, người này cũng sẽ không thành lợi thế để Cổ Năm đối phó hắn.

Thổi tắt ngọn đèn, không muốn ánh sáng làm cho người này không thoải mái, Nghiêm Sát ở trong khoang thuyền hắc ám vẫn như  cũ nhìn chằm chằm khuôn mặt Nguyệt Quỳnh đang ngủ say. Ngón cái thô ráp nhu nhu mi tâm của Nguyệt Quỳnh do thân mình không khoẻ mà nhăn lại, Nghiêm Sát lại nhớ tới ngày bọn họ hai người gặp nhau. Ngày đó đi ngang qua địa phương bán bánh bao, nghe hương thơm, hắn đơn giản mua năm mươi cái bánh bao trở về cho đoàn người ăn đỡ thèm. Mới vừa đi vài bước hắn liền nhận thấy được có người đi theo hắn, chẳng lẽ là tới báo thù? Hắn thả chậm cước bộ, đối phương cũng thả chậm cước bộ, sau đó hắn rất nhanh quẹo vào một cái ngõ nhỏ, thân ảnh biến mất, khi đối phương đột nhiên xuất hiện, một nam nhân đâm vào trong lòng ngực hắn.

Người nọ ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, hướng bố bao bánh bao trên vai hắn ngửi ngửi. Hắn không hề động tay, muốn nhìn người này muốn làm cái gì. Yêu thương nhung nhớ? Không có khả năng. Không có người đối hắn yêu thương nhung nhớ mà không sợ hãi. Đợi một hồi, người trong lòng ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly, thấy hắn trong lòng run lên, một đôi mắt phi thường đẹp. Không có chú ý các phần của người này, hắn tập trung theo dõi cặp mắt kia của hắn.

“Ánh mắt của ngươi thật là đẹp. . . . . . So với ngọc bích nguyệt còn đẹp hơn” . Tiếp theo người này liền cúi đầu ở trên người tìm, sau đó hắn nghe được hắn tiếc nuối lẩm bẩm  một câu: “Nha, bị thâu , còn muốn cho ngươi xem xem, ngọc bích nguyệt, là cái dạng gì.” Hắn nói nói thực suyễn, thực suy yếu. Sau đó hắn chỉ thấy đối phương ngẩng đầu, thực thẹn thùng há mồm: “Có thể. . . . . . cho ta cắn một ngụm bánh bao hay không?” Mặt người này thực hồng, hắn cảm thấy được ánh mắt của y càng đẹp hơn .

Hắn không chút do dự xuất ra một cái bánh bao, đối phương vươn tay, lại phát hiện tay mình thật bẩn, y lại thu trở về. Y muốn ăn bánh bao, nhưng không thể chịu đựng được dùng tay bẩn cầm bánh bao ăn.

Người này có lẽ là công tử nhà có tiền đi, hắn đoán như vậy. Bất quá không sao cả, ai tiến đến trong lòng ngực hắn cũng đừng nghĩ tái toàn thân trở ra. Không ngại uy người này ăn bánh bao, hắn khiêng y lên: “Mang ngươi trở về rửa tay, chính mình lấy bánh bao ăn.”

“Cám ơn.”

Hắn trong lòng có so đo.

Người gối lên bụng khổ sở trở mình một cái, Nghiêm Sát lập tức đắp lại chăn cho y, vỗ nhẹ y. Hắn biết có thai rất khó chịu, lúc Nguyệt Quỳnh có thai lần đầu tiên hắn thực khẩn trương. Ngay từ đầu hắn chính là điên cuồng mong muốn cho người này sinh cho hắn một hài tử, sau khi Khai Viễn nói cho hắn có một loại kì quả ăn vào có thể làm cho nam tử mang thai, hắn lập tức lênh cho Khai Viễn cùng Nhâm Phữu đi tìm. Hai tử  của hắn cùng Nguyệt Quỳnh. . . . . .trên đời này chỉ có Nguyệt Quỳnh mới có thể vì hắn sinh hạ đứa nhỏ, chỉ có y mới có thể đeo bông tai của hắn. Cái đêm đem Nguyệt Quỳnh cứu ra, đời này hắn chỉ cho phép một mình Nguyệt Quỳnh, đeo bông tai mang ý nghĩa là “vợ” kia ở trên lổ tai của y.

Khai Viễn tìm đến một vị lão nhân để thi châm, từ miệng đối phương nói ra huyệt vị Khai Viễn thi châm. Hắn sẽ không cho ngoại nhân biết là nam tử nào sẽ sinh hạ hài tử. Hắn sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai. Nghiêm Mưu không phụ giao phó  trong một thôn làng hẻo lánh tìm được “Phượng đan” . Khi đó Nghiêm Bình gởi thư, nói người này ngủ không được, nếu không phải kiêng  dè Cổ Phi Yến, nếu không phải không thể thất bại trong gang tấc, hắn hận không thể lập tức hồi phủ ôm người này hảo hảo ngủ một giấc.

Hắn có thể khẳng định người này là bởi vì ở trên đảo bị hắn đảo loạn tâm cho nên mới ngủ không được, hắn lo lắng rất nhiều, nhẹ nhàng thở ra, hắn nhịn sáu năm đã sớm nhịn không nổi nữa. Nghiêm Mưu đã trở lại, nghĩ đến rất nhanh sẽ có hài tử của hắn cùng Nguyệt Quỳnh, hạ phúc của hắn liền căng cứng ngay lập tức. Cổ Phi Yến chết tiệt, thật muốn một búa đập chết nàng. (Chi Chi: câu hay nhất trong ngày  )

Thật vất vả hồi phủ , còn phải ứng phó với người hộ tống Cổ Phi Yến đến Giang Lăng. Có Lí Hưu cùng Lít ở, hắn chỉ uống rượu dùng bữa liền đi. Rốt cục ứng phó xong, hắn lập tức quay về Tùng Uyển tắm rửa, sau đó từ lối nhỏ đến Lâm Uyển. Hắn như thế nào có thể để Nguyệt Quỳnh ở tại địa phương hẻo lánh này chẳng ai quan tâm? Nguyệt Quỳnh sẽ ở nơi chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy. Xốc lên màn, nhìn đến người trên giường, nôn nóng trong lòng mới bình ổn lại. Nhìn hắn gầy nhược ốm yếu, hắn đánh mất ý niệm trong đầu làm Nguyệt Quỳnh thụ thai ngay đêm đó, trước ôm y hảo hảo ngủ một giấc rồi nói sau.

Người trong lòng ngực chỉ chốc lát liền ngủ, hắn cảm thấy vui sướng trước nay chưa từng có. Người này rốt cục bắt đầu để ý hắn , xem ra đem y tới đảo là đúng. Từ lúc chính mình không cần ẩn nhẫn giống như trước, Nguyệt Quỳnh cũng bắt đầu để ý hắn , đây là chuyện tốt. Khi người này không tồn tiền riêng, đã nói lên hắn đã chiếm được tâm người này. Thân mình của người này là của hắn, tâm của người này cũng sẽ là của hắn.

Công tử  phu nhân Tứ  Uyển không có một ai có thể giống như  Nguyệt Quỳnh kích thích toàn bộ dục vọng của hắn. Cho dù mỗi ngày đều cùng y triền miên, ngày hôm sau hắn vẫn như cũ không thể khắc chế chính mình lại muốn y. Mà những công tử  phu nhân này, mặc kệ thân mình bọn họ nhiệt tình cỡ nào, mặc kệ bọn họ kêu gợi tình ra sao, hắn cũng không có phát tiết được dục vọng, không giống như khi tiến vào thân mình người này, hắn không chỉ không thể khống chế chính mình, hơn nữa có thể bắn rất nhanh.

Hắn ác liệt yêu cầu vô độ làm Nguyệt Quỳnh sợ hãi, lần đầu tiên của hai người lại làm cho y sợ hãi với hoan ái. Hắn biết y sợ, cho nên mỗi lần triệu y thị tẩm đều để cho y khóa ngồi ở trên người mình. Lực thích ứng của Nguyệt Quỳnh kém đến mức làm cho hắn bốc hỏa, tám năm , người này vẫn là không thích ứng. Khi nào hắn mới có thể không lúc nào cố kỵ, hoàn toàn buông ra muốn y! Bất quá hiện tại sẽ không , cho dù là hắn nằm ở trên người Nguyệt Quỳnh, người này cũng sẽ không lại khẩn trương liên tục kêu sợ hãi, làm cho hắn giận không thể đánh vựng hắn. Không có người nam nhân nào có thể chịu “Vợ” của mình không muốn cho mình chạm vào.

Sinh hài tử, sinh hài tử cho hắn, Nguyệt Quỳnh. Chỉ có người này mới có thể sinh hài tử cho hắn, hắn chỉ cần người này bởi vì hắn sinh hài tử. Đem mầm mống của mình toàn bộ tiến vào trong cơ thể Nguyệt Quỳnh, hắn bắt đầu tính ngày. Bao lâu sau hài tử của hắn cùng Nguyệt Quỳnh sẽ xuất thế? Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh, đời này ngươi đừng nghĩ trốn. Một quý công tử rõ ràng xuất thân tốt đẹp như vậy đã lây nhiễm hơi thở của hắn, đã hoài thượng con hắn.

Mặc kệ bối cảnh Nguyệt Quỳnh là như thế nào, mặc kệ có phải hay không có người đang tìm y, hắn cũng sẽ không buông tay. Nguyệt Quỳnh chỉ có thể là của Nghiêm Sát. Cho nên hắn không hỏi, thậm chí không cho người đi tìm hiểu thân thế Nguyệt Quỳnh. Đem y chặt chẽ khóa tại bên người, không để cho y có cơ hội thoát đi hoặc là bị người tìm được, Nguyệt Quỳnh là tất cả của Nghiêm Sát. Hắn là vợ của Nghiêm Sát, là cha hài tử của Nghiêm Sát.

Yêu cầu của Cổ Phi Yến hắn hoàn toàn có thể đoán trước được, nếu Cổ Phi Yến muốn cùng với hắn sinh hoạt vợ chồng hắn còn muốn tìm biện pháp làm cho nàng đổi ý. Hắn sẽ không chạm vào nữ nhân kia, nữ nhân kia làm cho Nguyệt  Quỳnh nghe đến liền sợ hãi. Lê Hoa Chước, Hồng Hỉ Hồng Thái nói cho hắn Nguyệt Quỳnh vừa nghe đến tin công chúa vào phủ liền sợ hãi. Nhớ đến Nguyệt Quỳnh ấp a ấp úng, hắn đoán y có thể cùng nữ nhân này có chút quan hệ, hoặc là hắn từng bị nữ nhân này đày đoạ qua, dù sao lúc hắn gặp được Nguyệt Quỳnh,  là sắp bị chết đói, một bộ dáng công tử nghèo túng rõ ràng. Nhưng mặc kệ là như thế nào, hắn cũng không chạm vào nữ nhân kia, nàng không muốn cùng hắn sinh hoạt vợ chồng, càng tốt.

Quan hệ của Nguyệt Quỳnh và hắn càng ngày càng tốt, nếu không phải muốn lấy lòng tin của công chúa, hắn tuyệt đối sẽ không lại triệu những người đó thị tẩm, thuần túy là để lãng phí thể lực của hắn. Làm những việc này không bằng hắn ôm Nguyệt Quỳnh ngủ một giấc, còn có thể sờ sờ hài tử chưa xuất thế. Lúc Nguyệt Quỳnh đã hoài thượng hài tử của hắn, hắn còn không nắm bắt thời gian khóa chặt y lại thì hắn chính là ngốc tử.

Khiến y gọi tên mình, khiến y ở dưới thân mình càng ngày càng vui thích, khiến y đối với mình càng ngày càng để ý, loại cảm giác thành công này khó có thể nói hết bằng lời. Nếu không phải vì hắn phải giấu tài ẩn nhẫn, có lẽ trong sáu năm này hắn đã sớm đoạt được tâm Nguyệt Quỳnh. Bất quá hiện tại cũng không muộn, tuy rằng đã muộn sáu năm, nhưng hắn hiện tại đã hoàn toàn có thể chống lại Cổ Năm.

Dương Tư  Khải, Giang Bùi Chiêu đều đã thần phục dưới trướng của hắn, Lí Hưu cùng Lít lại giúp đỡ hắn chuẩn bị ở mọi nơi, có bạc chuyện gì cũng có thể làm, huống chi hắn không thiếu bạc. Mua được quan viên, hối lộ người hầu trong cung, thậm chí cũng mua được thái giám bên người Cổ Năm. Tuy rằng sẽ có gian nguy, nhưng hắn nhất định sẽ đem Cổ Năm từ trên cái vị trí kia đạp xuống dưới. Mối thù sáu năm trước hắn chưa bao giờ quên.

Chính là lại có chuyện khiến hắn phải đặt trong lòng, khi điên cuồng tìm kiếm biện pháp làm cho Nguyệt Quỳnh vì hắn hoài thai hài tử, hắn đã quên nhất việc quan trọng nhất, y sẽ sinh hài tử như thế nào! Nửa tháng , Nguyệt Quỳnh còn không có xuất hiện nửa điểm bệnh trạng có thai, hắn lại bắt đầu nóng lòng. Khai Viễn nói căn cứ trên y thư ghi lại cần mổ bụng lấy hài tử. Mổ bụng. . . . . . Một quyết định ở trong óc hắn càng ngày càng kiên định, nếu trong lúc đó hài tử  cùng Nguyệt Quỳnh hắn chỉ được chọn một, hắn thà rằng không cần hài tử cũng tuyệt không thể mất đi Nguyệt Quỳnh.

Hồng Hỉ Hồng Thái bẩm báo nói Nguyệt Quỳnh ăn uống càng ngày càng tốt, hắn yên tâm . Lí Hưu cùng Lít nói Cổ Phi Yến nhất định sẽ ở trong phủ sinh sự, hắn hạ tử lệnh cho cấp dưới, giết công chúa cũng phải bảo đảm sự an toàn của Nguyệt Quỳnh. Vì để đề phòng… Hắn đem Nghiêm Mặc lưu lại trong phủ, Nghiêm Mặc là người bên cạnh hắn, lời nói của Nghiêm Mặc ở trong phủ rất có phân lượng. Người hắn cẩn thận bảo hộ sáu năm như thế nào có thể để cho nữ nhân ngay cả diện mạo hắn cũng không nhớ kỹ kia thương đến nửa phần!

Ở trên đài duyệt binh nhìn những binh sĩ huấn luyện, Nghiêm Bình phái người hoả tốc tới nói cho hắn công chúa triệu công tử phu nhân tứ Uyển đến thỉnh an. Một bên hạ lệnh Hùng Kỉ Uông cùng Nhâm Phữu làm chuẩn bị, một bên hắn rất nhanh ra khỏi quân doanh hướng về phủ. Cổ Phi Yến tốt nhất sống yên ổn chút cho hắn, đây cũng không phải là trong cung có thể để cho nàng tùy ý ngang ngược! Nàng nếu dám thương tổn Nguyệt Quỳnh, hắn tuyệt đối “làm thịt” nàng!

Tiến vào trong phủ không có nhìn thấy Nghiêm Bình, hắn biết đã xảy ra chuyện. Không chút nghĩ ngợi hướng phía tứ Uyển đi, hắn phân phó Nghiêm Mưu cùng Nghiêm Tráng chuẩn bị động thủ. Đi vào tứ Uyển, liếc mắt một cái hắn liền biết Cổ Phi Yến bắt đầu gây chuyện . Vội vàng tìm kiếm Nguyệt Quỳnh, hắn tìm thấy y. Thấy được y được Lê Hoa Chước bảo hộ ở sau người, thấy được Cổ Phi Yến đứng ở trước mặt bọn họ. Lửa giận mãnh liệt tỏa ra, trên nửa khuôn mặt Lê Hoa Chước có dấu tay, hắn ý thức được Cổ Phi Yến tìm đến Nguyệt Quỳnh gây phiền toái . Nếu Nghiêm Thiết ở trong tay có chủy thủ, tất sẽ hộ ở trước người Nguyệt Quỳnh.

” Quản sự  tứ  Uyển đều đem người mang về đi.” Cổ Phi Yến hô cái gì hắn không có nghe, hắn chỉ muốn giết người!

“Không có mệnh lệnh của bản cung ai cũng không được đi!” Cổ Phi Yến kêu gào . Nếu không phải ở đây có nhiều người theo dõi, hắn sẽ xông lên tóm cổ nàng cổ rồi nói cho nàng: nơi này là Lệ vương phủ, là địa bàn của Nghiêm Sát hắn, còn không tới phiên ngươi nữ nhân ai cũng có thể làm chồng này ở đây làm càn!

Quản sự  tứ  Uyển mang theo người của mình trở về, mà hắn còn đang chú ý Nguyệt Quỳnh, Cổ Phi Yến làm cái gì mà khiến mặt của y trắng thành như vậy! Nào biết được Nguyệt Quỳnh đi vài bước cư  nhiên hôn mê bất tỉnh, hắn xông lên được nửa bước liền bị Lí Hưu kéo trở về, sáu năm qua hắn lại một lần nữa phải nếm tư vị uất ức, không đành lòng , hắn tuyệt không nhịn nữa .

Khắc chế xúc động muốn đem Nguyệt Quỳnh ôm trở về, hắn đem y tạm thời phó thác cho Hành Tất, Nghiêm Mặc cùng Khai Viễn, hắn phải đem nữ nhân chết tiệt kia giải quyết trước. Hướng Nghiêm Thiết nhìn thoáng qua, không cần nhiều lời, Nghiêm Thiết tự nhiên biết ý tứ của hắn.”Ở trong này tranh cãi ầm ĩ còn thể thống gì, đến Thanh Phong trai đi.” Nơi đó lớn, rất tiện để giết người.

Tới Thanh Phong trai, hắn thế nhưng không có tâm tư giết người, hắn nóng vội muốn biết  Nguyệt Quỳnh ở bên kia ra làm sao. Hắn lựa chọn Thanh Phong trai, Lí Hưu cùng Lít tự nhiên biết ý tứ của hắn, hắn đang chờ Nghiêm Mặc mang tin tức của Nguyệt Quỳnh trở về, hắn nào có để ý xuẩn nữ nhân không biết trời cao đất rộng kia. Cổ Phi Yến hô cái gì, Lí Hưu, Lít nói gì đó hắn cũng chưa hướng cái lổ tai nghe ngóng, chính là khi Nghiêm Thiết bọn họ giết người, giết đến bất diệc nhạc hồ (kinh khủng), hắn cũng không có đi để ý, hắn thầm nghĩ Nghiêm Mặc như thế nào còn không có đến!

Rốt cục lúc hắn ngồi không yên ổn nữa nghiêm mặc mang đến  tin tức: Nguyệt Quỳnh có thai ! Nguyệt Quỳnh có thai ! Cốt nhục của hắn cùng Nguyệt Quỳnh giờ phút này đang ở trong bụng Nguyệt Quỳnh! Lí Hưu nhắc nhở hắn khắc chế, hắn làm sao có thể khắc chế được! Hắn có hài tử ! Hài tử của hắn cùng Nguyệt Quỳnh!

Cổ Phi Yến mất đi người hầu chỉ là một con kiến, Cổ Năm là cha nàng thì thế nào, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là thần tử của Cổ Năm, nữ nhi của Cổ Năm cùng hắn lại có quan hệ gì chứ. Nữ nhân này tạm thời còn có chút tác dụng, hắn tùy tiện suy nghĩ một biện pháp khiên Nghiêm Bình giáo huấn nàng liền khẩn cấp đi gặp Nguyệt Quỳnh. Nếu Cổ Phi Yến hôm nay làm con hắn sợ hãi, hắn sẽ đem nàng băm thành thịt vụn!

Nhìn thấy người còn đang hôn mê, hắn thực sinh khí! Chẳng lẽ Nguyệt Quỳnh không tin hắn có thể bảo hộ y chu toàn sao? Vì sao phải sợ cái nữ nhân kia còn sợ đến ngất xỉu đi! Tuy rằng Khai Viễn nói người có thai thực dễ dàng bị kinh hách cũng dễ dàng té xỉu, nhưng hắn vẫn là thực sinh khí. Nơi này là Lệ vương phủ không phải là địa phương sáu năm trước kia, sẽ có người thừa dịp hắn không ở đem y mang đi.

“Bất quá là một nữ nhân chỉ biết dựa vào thế lực đằng sau, ngươi có gì phải sợ?”

“Nàng, là vương phi.”

Lúc đó, hắn còn chưa biết thân phận của Nguyệt Quỳnh tự nhiên không thể lý giải. Nếu lúc đó hắn biết Nguyệt Quỳnh từng bị nữ nhân kia đẩy vào trong hoa sen trì, bị tử nữ nhân kia cắt tay, còn bị tử nữ nhân kia đốt … Phát, hắn tuyệt đối sẽ đem nàng băm thành thịt vụn!

“Nàng là Vương phi.”

Lí do thoái thác của người này càng làm cho hắn nổi trận lôi đình, nữ nhân kia làm sao xứng làm Vương phi của hắn. Vợ của hắn chỉ có một người, nhưng hắn cũng không có thể nói, chỉ có thể hung hăng ngăn chặn cái miệng của y, miễn cho y lại nói những lời làm mình phát hỏa.

“Nàng không phải ngươi.”

Chợt nghe thấy những lời này, lửa giận trong cơ thể hắn đột nhiên biến mất. Câu nói cuối cùng này hắn rất thích.

“Ta là ai?”

“Nghiêm Sát.”

Nếu y còn dám gọi hắn tướng quân, hắn sẽ không để ý y có thai hay không lập tức đem y ” tử hình ngay tại chỗ ” . Sau khi hắn thành vương, Nguyệt Quỳnh vẫn gọi hắn “Tướng quân” , hắn không có mất hứng gì. Người này nếu không phải gọi tên của hắn, kia đối với hắn mà nói gọi cái gì đều giống nhau. Sau đó hắn mới biết được Nguyệt Quỳnh sở dĩ không muốn gọi hắn “Vương gia” là bởi vì cổ năm trước kia cũng là Vương gia, y đối “Vương gia” thực bài xích.

Đến nay hắn cũng không biết Cổ Năm đã từng đối Nguyệt Quỳnh làm cái gì, không phải không muốn biết, mà là mẹ vợ hắn nhắc nhở qua hắn ngàn vạn lần không nên hỏi. Hắn đoán được một chút, nhưng chỉ một chút kia cũng làm cho hắn nổi giận, nếu Nguyệt Quỳnh không muốn hồi tưởng, hắn sẽ không ép hỏi .

“Nguyệt Quỳnh.”

Ngày đó là lần đầu tiên hắn kêu tên của y, khi hắn thành vương, Nguyệt Quỳnh thành công tử không được sủng, hắn lần đầu tiên kêu y. Nguyệt Quỳnh thực kinh ngạc, hắn biết y vì sao kinh ngạc. Lúc trước quan hệ của hai người khiến hắn không có cơ hội nào gọi tên y. Hắn không nghĩ tới Nguyệt Quỳnh sẽ kinh ngạc như thế, hắn bắt đầu tỉnh ra, sau này phải thường thường gọi tên người này, miễn cho người này tưởng tượng mình là công tử không được sủng.

“Ngủ!”

Có cái gì phải giật mình. Hắn đột nhiên cảm thấy được sáu năm qua hắn nhẫn nhịn quá nhiều … . Không được! Chẳng sợ Lí Hưu cùng Lít lại khuyên hắn như thế nào, hắn cũng không thể cẩn thận như trước kia nữa, người nọ vợ là hắn, tuyệt đối không thể sợ hắn. Hôn lên bụng Nguyệt Quỳnh, vui sướng lại nảy lên trong lòng, từ đêm hắn chiếm được y. Người này cùng hắn dây dưa càng ngày càng thâm, đứa nhỏ là phần thắng trong tay hắn.

Hắn rất không thích Nguyệt Quỳnh quan tâm đến người khác, nhất là y đã có thai trong người. Chuyện đối đãi công chúa  này hắn là không chú ý , hắn không có ngăn cản Lê Hoa Chước nói cho Nguyệt Quỳnh chuyện của công chúa, hắn nghĩ y chỉ là sợ chuyện công chúa bại lộ mang lại phiền toái, cho nên hắn lần lượt lộ ra tin tức của công chúa làm cho y yên tâm. Nhưng hắn đã đoán sai hoàn toàn, Nguyệt Quỳnh lo lắng cho công chúa bởi vì công chúa là biểu muội của y. Nữ nhân chết tiệt kia điên rồi còn làm cho Nguyệt Quỳnh nhớ mãi không quên, chính là hiện tại Nguyệt Quỳnh còn thường thường hỏi hắn công chúa như thế nào .

Biết được Cổ Phi Yến có có bầu hắn hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào, một nữ nhân vừa nhìn thấy chính là miệt mài quá độ như vậy không hoài đứa nhỏ mới làm cho người ta ngạc nhiên. Nhưng điều khiến hắn tức giận là Nguyệt Quỳnh cư nhiên dám nói nữ nhân kia hoài hài tử của hắn! Nếu không phải lúc đó y không thể làm, hắn nhất định đem y làm đến một tháng không xuống giường được! Trừ bỏ Nguyệt Quỳnh, dù là công chúa cũng không đáng hoài thai hài tử của hắn.

Đem người đang gối lên bụng mình còn ngủ không thoải mái ôm sát vào, mày Nghiêm Sát nhíu lại. Không biết có phải hay không do say tàu, Nguyệt Quỳnh mang thai lần này so với lần trước phản ứng còn lợi hại hơn. Khi đó Nguyệt Quỳnh muốn nôn là nôn, nhưng là có thể ăn; nhưng lần này y cứ nôn nhưng lại không thể ăn vào. Tiểu Yêu này chuyện lớn như vậy cư nhiên dám gạt hắn, cấm cung hắn ba ngày vẫn là nhẹ, hẳn muốn cấm mười ngày nửa tháng.

Cẩn thận nhu ấn dạ dày Nguyệt Quỳnh, điều kiện tiên quyết là không làm y tình dây làm cho y có thể ngủ thoải mái một chút. Trước kia người ta thường cho rằng hắn sau khi làm Hoàng Thượng sẽ thú một đống nữ nhân loạn thất bát tao tiến cung, hắn liền căm tức. Hắn cũng không phải là người cần nữ nhân để ốn định giang sơn. Công tử phu nhân trong phủ  là Lí Hưu cùng Lít khuyên hắn nên lấy đại cục làm trọng, hắn mới có thể miễn cưỡng nhận lấy.

Những người đó vào phủ, cũng đừng nghĩ muốn sống yên ổn. Bọn họ không phải là Nguyệt Quỳnh, hắn cũng sẽ không quản bọn họ có đau hay không. Nghĩ đến đây, Nghiêm Sát càng căm tức , người này mỗi lần cùng hắn hoan hảo đều cứ như đang chịu ngược đãi, nếu không phải y kêu quyến rũ như vậy, hắn cũng sẽ không mất khống chế. Y rõ ràng thực thoải mái, lại đánh chết cũng không muốn thừa nhận.

Râu nhẹ nhàng trát trát lên miệng cùng cổ Nguyệt Quỳnh,Nghiêm Sát không thể đụng vào y nhẫn nhịn đem dục hỏa biến thành lửa giận. Bất quá tưởng tượng đến Nguyệt Quỳnh chỉ suy nghĩ nam tử không thể thích nam tử , không chỉ có thích hắn, thậm chí còn cùng hắn thành thân, hơn nữa còn có hài tử thứ hai của hắn, Nghiêm  Sát liền vạn phần tự đắc. Phóng nhãn thiên hạ, chỉ có hắn mới có thể làm cho Nguyệt Quỳnh thích nam tử hơn nữa còn cam tâm tình nguyện vì nam nhân sinh hài tử!

Mi tâm nhíu lại, Nghiêm Sát nhớ tới Nguyệt Quỳnh từng hỏi đến ai đó tên Lâu Vũ. Lít cùng Lí Hưu khiến hắn chọn vài người làm sủng quân ở trong phủ trụ, bối cảnh tương đối đơn giản chút, hắn liền giữ lại. Bất quá hắn không nghĩ tới Lâu Vũ thế nhưng lại có tâm tư  tuyệt  không nên có, hắn cư nhiên tìm đến Nguyệt Quỳnh.

Nguyệt Quỳnh là công tử “Không được sủng”, hắn một cái công tử “Được sủng ái” đến xem Nguyệt Quỳnh rõ ràng là bụng dạ khó lường. Đêm đó, hắn triệu Lâu Vũ thị tẩm, quả nhiên Lâu Vũ không biết cố ý hay vô tình muốn hỏi thử hắn, mặc kệ hắn lấy cớ là gì, người này không thể lưu! Nhưng hắn không thể lập tức động thủ, Nguyệt Quỳnh nhìn như hồ đồ có một số việc lại khôn khéo thật sự, hắn tạm thời trước lưu lại mệnh Lâu Vũ, chờ hắn đem Nguyệt Quỳnh dàn xếp tốt giết cũng không muộn.

Buổi tối đó hắn không chỉ có triệu Lâu Vũ thị tẩm, còn triệu mấy nam sủng lắm miệng với công chúa bên kia thị tẩm. Hắn vốn sẽ không bình tĩnh bính bọn họ, nếu không phỉa dục hỏa với Nguyệt Quỳnh không chỗ nào phát tiết hắn cũng sẽ không triệu người thị tẩm hàng đêm, chính là mười người ghé vào trước mặt hắn, hắn cũng mất một  hồi mới tiết ra.

Dược vật trong ruột dê Nguyệt Quỳnh sử dụng là hắn khiến từ Khai Viễn bào chế.

Nguyệt Quỳnh sau khi bị thương, nguyên khí đại thương, hơn nữa thân là nam tử y thừa nhận dục vọng của nam tử vốn là miễn cưỡng, mà y cũng không phải thiên phú dị bẩm, lo lắng đến thân mình Nguyệt Quỳnh, hắn nghe theo ý kiến của Khai Viễn, chẳng sợ Nguyệt Quỳnh không vui vẻ, y cũng phải mang theo ruột dê mỗi ngày. Bất quá những công tử khác không phải chuyện của hắn , khiến Hành Tất cùng Ngụy Sung dùng biện pháp dạy dỗ nam quan dạy dỗ bọn họ, mỗi ngày hắn đều âm thầm điều tra, những người lòng mang kế hoạch nham hiểm cũng đừng nghĩ muốn sống khá giả.

Tiết không được, khi Nguyệt Quỳnh hoài con hắn, khi y bắt đầu để ý hắn, hắn càng khó tiết ra. Đần độn vô vị ở trong cơ thể nam sủng ra vào, hắn muốn thân mình dương chi ngọc của Nguyệt Quỳnh, còn có cặp mắt đẹp của y, khuôn mặt khiến hắn nhìn trăm lần cũng không chán. Đem những người lắm miệng này khiển trách đủ, hắn sai Hành Tất cùng Ngụy Trùng đem bọn họ nâng ra ngoài, hắn đã dặn dò nghiêm thiết, vài người này không tuân thủ quy củ trong phủ, phải bị giáo huấn.

Nên để Nguyệt Quỳnh xuất phủ , hài tử trong bụng đã bốn tháng, rất nhanh sẽ giấu không được. Hắn không biết Nguyệt Quỳnh sau khi biết được chính mình có bầu sẽ phản ứng như thế nào, là không cần đứa nhỏ, hay là chấp nhận nó. Nguyệt Quỳnh có hìa tử như hắn mong muốn, nhưng hắn còn không biết nói cho  y có đứa nhỏ như thế nào, hài tử này là cốt nhục của hai người bọn hắn. Cho y xuất phủ hít thở không khí đi, y vẫn muốn rời vương phủ, lúc này y có thể đi ra ngoài một chút, chờ hắn nghĩ tốt như thế nào nói choy có thai sau, hắn sẽ tự đi đem y tiếp trở về.

Mặc dù không phải hoan ái mưa rền gió dữ, cứ như vậy chậm rãi ở trong cơ thể Nguyệt Quỳnh ra vào, nghe y động tình rên rỉ hắn cũng rất nhanh có thể tiết ra. Hắn chỉ còn phải nhẫn nại một chút nữa, sẽ không lâu lắm, nhiều nhất một năm, là hắn có thể đem những công tử phu nhân chướng mắt trong phủ toàn bộ đuổi ra ngoài, có thể quang minh chính đại nói cho mọi người Nguyệt Quỳnh là vợ hắn.

Nghiêm Bình trở về nói cho hắn  Nguyệt Quỳnh khi nghe thấy có thể ra phủ, vẻ mặt khiếp sợ tựa hồ còn có chút thương tâm. Hắn đang tự đắc lại có chút căm tức, hắn là lệ vương thì như thế nào, ngay cả người hắn tối để ý lại gạt hắn như vậy. Mà càng làm cho hắn nổi giận chính là Nguyệt Quỳnh cư nhiên dám đôi bông tai trả lại cho hắn! Lúc ở trên đảo y rõ ràng đã biết đôi bông tai đó  kia mang ý nghĩa gì, y cư nhiên còn dám trả lại cho hắn! Chẳng lẽ không muốn làm vợ hắn như vậy? ! Muốn khẩn cấp rời đi hắn như vậy? !

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: