11-15
Chương 11
Nụ hôn thứ mười một
"Bác tài này, bác có cách nào cắt đuôi bọn họ không?"
Lộc Hàm ngồi trong taxi, theo tốc độ xe vun vút, cậu cảm giác như mình đang chơi Need for Speed (1).
"Cắt đuôi á hả..." Bác tài xế dùng giọng địa phương đặc sệt bình thản đáp, bỗng nhiên đánh tay lái, phi vào trong một khu phố phồn hoa. Quẹo trái, quẹo phải, qua vài cái đèn xanh đèn đỏ, lại vòng mấy vòng, sau khi chen chúc giữa dòng xe gần mười phút, chiếc xe đen đằng sau đã không thấy tăm hơi.
Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, tài xế hỏi: "Vậy giờ mình đi đâu?"
Đi đâu sao?
Lộc Hàm không biết phải đi đâu, cậu lục tìm danh bạ điện thoại, chợt nhận ra tuy mình đã đến thành phố này ba năm nhưng lại không có người bạn nào để tá túc cả, cậu đành nói với tài xế: "Bác thả cháu xuống chỗ B&B (2) nào đấy cũng được..."
Lúc này di động của cậu đột nhiên reo lên, không ngờ lại là Ngô Thế Huân, Lộc Hàm hơi ngạc nhiên nhấc máy: "A lô, Thầy Ngô ạ?"
Đầu dây bên kia thoáng khựng lại, người nọ cười nhẹ một tiếng: "Ôi, cậu trai này thật lễ phép, còn gọi tôi là thầy nữa... Cậu đang ở đâu, sao còn chưa tới?"
Lộc Hàm: "... ?" Cậu trai?
Lộc Hàm nói: "Thầy Ngô, tôi là Lộc Hàm!"
Ngô Thế Huân ngớ ra: "Hả?"
Lúc này, tài xế hỏi Lộc Hàm: "Ê nhóc, khách sạn này được không?"
Lộc Hàm nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Không được đâu bác, khách sạn này mắc lắm, một đêm 500 lận! Bác tìm hộ cháu cái nhà nghỉ nào rẻ chút..."
Tài xế: "Ờ."
Lộc Hàm lật lật ví tiền của mình, may mà không sao, thẻ tín dụng vẫn còn, nhưng mà... cậu không khỏi thấp giọng mắng: "Đậu xanh, quên mang chứng minh rồi!"
"Lộc Hàm?" Ngô Thế Huân hỏi, thanh âm có chút khàn khàn, còn hơi mơ màng, "Cậu đang làm gì thế?". Một lát sau, anh chợt bừng tỉnh, "Cậu đi nhà nghỉ hả?!"
"Tôi..." Lộc Hàm không khỏi đau đầu, không đi nhà nghỉ chả lẽ ra McDonald ngồi nguyên đêm, cậu đáp, "Thầy Ngô, đợt lát nữa tôi..."
Cậu vừa định bảo lát nữa gọi lại, bác tài đã quát lên: "Giời ạ, lại đuổi theo kìa!"
"Cái gì?!" Lộc Hàm quay đầu nhìn, mắng một tiếng, "Thế mà vẫn đuổi kịp, bộ họ là 007 hả?!"
Ngô Thế Huân hỏi: "Sao thế?"
"Không..." Lộc Hàm vừa đáp, đã thấy chiếc xe màu đen đuổi theo bọn họ vọt lên, chạy song song bên cạnh xe taxi, quẹt mạnh vào. Bánh xe chệch đi một cái, Lộc Hàm cũng lăn lông lốc mấy vòng, bác tài kéo cửa kính xuống, chửi ầm lên với cái xe đen: "Đuổi con khỉ chứ đuổi, bộ chán sống rồi hả? Con mẹ nó tụi bay tưởng tụi bay đang chơi xe điện đụng sao?! Được lắm, để ông tiễn bay về chầu trời!"
Lộc Hàm: "..."
Ngô Thế Huân nghe thấy, hỏi: "Có người rượt theo cậu, còn tông vào xe?" Anh dừng lại một chút, "Cậu không về nhà được nên định thuê khách sạn?"
"..." Lộc Hàm nghĩ thầm, năng lực trinh thám của thầy đỉnh ghê. Ngô Thế Huân còn bảo: "Ai thế, phải cái ông họ Lý kia không? Lý Cẩm Tùng?"
Lộc Hàm rất muốn hỏi, thầy còn biết tên của ông ta cơ à, chả lẽ thầy điều tra rồi? Tôi căn bản không biết tên ổng, chỉ biết hiện giờ đang bị ổng ép chơi Extreme Racing (3) thôi!
"Cậu đang trên taxi đúng không?" Ngô Thế Huân nói, ngữ tốc nhanh hơn, có vẻ đã tỉnh táo lại một chút, "Vừa lúc tôi đang định đón xe, cậu bảo bác tài lái qua đây." Dứt lời, anh đọc địa chỉ cho cậu, "Tôi không thích chờ đâu đấy, cậu đi ngay đi."
Lộc Hàm liếc nhìn chiếc xe màu đen bên ngoài, cậu do dự: "Không được đâu, lỡ bọn họ gây hấn với anh thì sao? Phiền..."
"Vất vả lắm tôi mới tìm được Trình Phi Nhiên, thế mà giờ cậu định tông xe chết hả?!" Ngô Thế Huân không kiên nhẫn quát, "Bảo cậu qua thì cậu cứ qua đi! Chẳng phải ông ta chỉ là một giám đốc nhỏ thôi sao? Thế mà dám bắt cóc người ta giữa ban ngày ban mặt!"
Nói xong mấy chữ cuối cùng, người đàn ông hình như đã nổi khùng, "Nhanh lên! Dám xảy ra chuyện gì tôi đánh gãy chân cậu!"
Lộc Hàm đành phải vâng vâng dạ dạ đồng ý, cúp điện thoại, bảo tài xế chạy đến khách sạn chỗ Ngô Thế Huân, chờ đến khi bỏ xa chiếc xe kia một đoạn mới nói với bác tài: "Cháu cảm ơn bác nhiều lắm, ầy, nếu là người khác chắc đã đuổi cháu xuống giữa đường rồi, xe bác không sao chứ?"
Bác tài xế liếc cậu qua kính chiếu hậu, vẫn bình chân như vại: "Tiền xe gấp đôi."
Lộc Hàm: "... Được ạ."
Bác tài lái xe với tốc độ bàn thờ nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn rất chậm rãi: "Sao rồi, tìm được ai cứu chưa?"
"Vâng." Lộc Hàm đáp, trong lòng vừa có chút băn khoăn, lại vừa có chút ấm áp, cậu nở nụ cười, "Cháu tìm được rồi."
Nhưng lỡ như mình gây rắc rối cho Ngô Thế Huân thì sao? Sao Ngô Thế Huân lại tốt với mình như vậy? Còn nếu mình không đến thì...
Thầy Ngô à, tôi gặp chuyện xui xẻo thầy còn đòi đánh gãy chân tôi nữa, dữ quá đi...
"Bác cố gắng chạy thoát mấy người đó nhé." Lộc Hàm nói.
"Không thành vấn đề." Bác tài trả lời, "3... 2... 1, chuẩn bị, cất cánh!"
Đến đường cao tốc không giới hạn tốc độ, bác tài xế đạp chân ga, xe kêu "vèo" một tiếng, phóng về phía trước y như tên lửa.
Chiếc xe đen vẫn bám riết không tha, cùng xe taxi anh chạy tôi đuổi, ầm ĩ cả con đường. Lúc đến khách sạn của Ngô Thế Huân đã là 9 giờ, Lộc Hàm trả tiền xe, cậu cảm giác cái ví của mình nhẹ hẳn đi, chỗ Ngô Thế Huân ăn cơm xa thật đấy.
Lộc Hàm vừa xuống xe, hai vị cao to chuyên nghiệp kia lại lao tới túm lấy cậu, bác tài mở cửa phi ra, vừa bước xuống xe đã hùng hùng hổ hổ quát: "Làm gì đấy, làm cái gì đấy!!! Ăn cướp hả?! Có muốn tao thay trời hành đạo phi xe tông chết bọn bay không???"
Lộc Hàm suýt chút nữa phì cười, nhưng vẫn vào tư thế chuẩn bị đánh nhau với bọn họ.
Xe dừng trước cửa khách sạn đèn đuốc sáng choang, hơn nữa trang hoàng cũng rất sang trọng, thấy có người tụ tập đứng đó, tổ dân phố và bảo vệ đều đến canh chừng, hai gã cao to không dám hành động thiếu suy nghĩ, dường như đang lo lắng.
Lúc này, một bóng người cao gầy đi tới, vỗ vỗ vai một gã: "Anh bạn, xích qua dùm cái."
Gã kia đang hồi hộp nên giật bắn mình, lập tức quay lại định đấm cho người nọ một đấm, nào ngờ, gã bị đối phương bắt lấy cổ tay, sau đó khéo léo đẩy cú đấm còn lại ra đằng sau, còn thuận chân tiêu sái đạp một cú, đá gã văng đi.
Ngô Thế Huân đá bay một tên cao to xong, chậm rãi rút chân về, áo mũ chỉnh tề mà khoanh tay, cười như không cười liếc Lộc Hàm một cái, anh nhìn về phía người còn lại: "Sao, muốn đánh nhau ngay tại đây hả?"
Lúc gã thứ nhất bị đá bay, lưng gã đập vào xe, đau đến mức hét ầm lên, gã nổi giận, vung tay bước tới, cùng gã thứ hai một trước một sau vây quanh Ngô Thế Huân, dường như muốn hội đồng anh.
Ngô Thế Huân vốn rất có cơ bắp, nhưng so với hai tên đàn ông to như con gấu kia, trông anh có vẻ cao gầy hơn, cơ mà khí thế lại chẳng thua kém chút nào, bình thản đứng đó. Lộc Hàm vội vàng vọt tới, chắn trước mặt Ngô Thế Huân: "Các người đừng có quá đáng!"
Ngô Thế Huân hất cậu qua một bên, khó chịu nói: "Làm cái gì đấy, còn bày đặt bảo vệ tôi nữa chứ? Đi vô trong chờ, để tôi tâm sự với hai người anh em đầu óc ngu si tứ chi phát triển này một lát."
Ngô Thế Huân đọc số phòng rồi đẩy Lộc Hàm, "Vào ăn chút gì đi, tôi vừa gọi món đó. Thuận tiện dạo một vòng làm quen, toàn bạn bè cùng ngành cả thôi, có một vị tên là Vương Chí Bân." Anh quay đầu nhìn hai gã nọ, cười nói, "Nghe đâu là vị khách quan trọng của ông chủ Lý Cẩm Tùng nhà các anh."
Hai gã cao to nhìn nhau, một tên lấy điện thoại ra gọi, Ngô Thế Huân bước qua: "Gọi cho Lý Cẩm Tùng à?". Anh chọt ngay vào chỗ nhột trên cổ gã ta, tranh thủ lúc gã thả tay ra thì giật lấy di động, cười đưa lên tai nghe, "A lô, ông chủ Lý đấy ư? Tôi là Ngô Thế Huân."
"Không có gì, là chuyện tên nhóc Lộc Hàm ấy, cậu ta vẫn còn nhỏ dại, cơ mà bây giờ cậu ta đang làm việc cho tôi, tôi rất thích cậu ta, ong bướm bên cạnh ngài đông như thế, đừng nên... đúng không?"
"À đúng rồi, giám đốc Vương của Kỳ Lân đang dùng bữa với chúng tôi, ngài có muốn tâm sự với ông ấy không? Không hả? Được rồi. Ngài hỏi tôi với Lộc Hàm có quan hệ gì à?" Ngô Thế Huân cười hai tiếng, liếc mắt nhìn Lộc Hàm một cái, từ tốn nói, "Người của tôi đó."
"Ôi, không sao, lúc đầu ngài có biết cậu ấy theo tôi đâu, hơn nữa vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà? Đàn ông với nhau cả, bỏ qua bỏ qua."
"Được, bye bye, hôm nào hẹn nhau nhé, ngài muốn tâm sự với hai người anh em kia không?"
Ngô Thế Huân trả di động cho tên cao to kia, gã có vẻ chần chừ, sau khi nói mấy câu bèn vội vàng cúi đầu khom lưng, cuối cùng cúp điện thoại. Hai gã cùng đi qua, sáu mắt nhìn nhau, bọn họ xin lỗi Ngô Thế Huân nhưng anh chẳng hề chớp mắt lấy một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ chỉ Lộc Hàm: "Xin lỗi tôi làm gì, chính chủ ở kia kìa."
Nụ cười của Ngô Thế Huân rất thong dong, nhưng không hiểu sao lại chứa đựng sự uy hiếp, trong bóng đêm, nụ cười đấy quyến rũ đến độ tội phạm cũng muốn đi đầu thú.
Cảm động quá, Lộc Hàm muốn khóc. Anh ấy đẹp trai quá, Lộc Hàm cũng muốn khóc.
————————————————
(1) Need for Speed: Trò chơi đua xe thành công nhất mọi thời đại, ra mắt lần đầu năm 1994 và đến nay đã có hơn 20 phiên bản khác nhau. Ảnh minh họa là bản ra mắt năm 2010
Chương 12
Nụ hôn thứ mười hai
Hai gã cao to tuy rằng rất không muốn nhưng vẫn bước qua giải thích với Lộc Hàm, một tên còn giả đò hỏi han: "Cậu không sao chứ?"
Bác tài xế đứng xem toàn bộ quá trình, ông nhìn Ngô Thế Huân và Lộc Hàm, dường như cảm thấy rất thú vị, lúc này bèn tiến lên nói: "Cậu ta không sao nhưng xe của tôi thì có sao đó." Bác tài chỉ vào vết trầy trên xe mình xong lại đưa tay ôm ngực, nghiêm túc bảo: "Còn cả trái tim bé nhỏ nhạy cảm yếu đuối nhút nhát sợ phiền phức này nữa."
Lộc Hàm thiếu chút nữa cười phá lên, Ngô Thế Huân nghe thấy thế cũng bật cười: "Bác vui tính quá." Sau đó, anh gõ gõ vào thân xe taxi, lại hất cằm với hai vị cao to, "Không được rồi, trái tim bé nhỏ của người ta bị tổn thương, nghiêm trọng lắm, các anh hẳn nên tỏ chút thành ý chứ nhỉ?"
Bác tài bình tĩnh nói: "Đưa 2 ngàn tiền sơn xe là được, mỗi người 1 ngàn, không hố mấy anh."
Một gã nổi giận: "Trầy có tí mà đòi 2 ngàn?! 2 ngàn đủ sơn nguyên cái xe đó!"
Tài xế nhướng mày: "Ố ồ, rành quá ha, bộ mấy anh từng đi sơn xe rồi hả?"
Ý là, tôi đang chặt chém mấy người đó!
Lộc Hàm liếc mắt nhìn ông, càng buồn cười hơn, cậu nghĩ thầm, bác tài này lầy ghê.
Gã cao to vô cùng phẫn nộ, Ngô Thế Huân y như người hòa giải tách hai bên ra: "Được rồi, mỗi người 905 đồng, giảm giá 95 đồng nhé. Lái xe rượt theo người khác, còn tông vào xe người ta, nguy hiểm lắm, về sau không được làm vậy nữa. Nếu cảnh sát giao thông kiểm tra camera rồi bắt các anh, ông chủ các anh cũng đâu thể ngồi tù dùm các anh đâu đúng không?"
Gã nọ đã tức đến khó thở, Ngô Thế Huân ôn hoà nhìn gã một cái: "Đàm phán không thành công rồi, hay để tôi gọi lại cho ông chủ Lý?"
Hai tên to con bất đắc dĩ, mỗi người rút ra 910 đồng đưa cho tài xế: "Của ông này!"
"Chậc..." Ngô Thế Huân quay sang vị tài xế đang thản nhiên đứng đó, nói, "Bác cầm đỡ nhé, tuy rằng hơi ít."
"!!!" Hai gã cao to muốn phát điên, mẹ nó, hồi đó chỉ cần 100 đồng đã đâu vào đấy ngay, nay cướp của bọn hắn gấp hai mươi lần còn chê ít! Mấy người có lương tâm không vậy?!
Nhưng tính ra bọn họ gây sự trước, ngay cả ông chủ cũng phải giải thích, thôi thì đành chịu.
"Mấy anh về cẩn thận." Ngô Thế Huân nói với hai gã, "Đi ăn khuya đi, coi chừng trễ."
Còn tiền đâu mà ăn với uống?! Tức đến no luôn rồi!
"Lộc Hàm." Sau khi hai tên kia rời đi, Ngô Thế Huân gọi cậu, "Đưa số điện thoại cho bác ấy, nếu hai con gấu kia dám làm khó bác, bác cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến..." Anh tao nhã bẻ tay, mỉm cười, "Đập chết bọn họ."
"Hừ!" Bác tài cười lạnh, khoát tay bảo: "Không cần."
Nói rồi, ông thản nhiên bước đi, trong thoáng chốc có cảm giác như lão đại giang hồ đi thoái ẩn, "Dám trả thù ông thì ông càng có lý do để quang minh chính đại tông chết hai đứa nó! Quá tiện!"
Tài xế ngồi vào trong xe, nhanh chóng rời đi, gọn lẹ kiếm được 2 ngàn, Lộc Hàm thấy ông ngầu muốn chết.
"Ha..." Ngô Thế Huân nhìn xe taxi biến mất trong bóng đêm, anh cảm khái, "Cá tính thật đấy, y như Lão Pháo Nhi." (1)
Sau đó, Ngô Thế Huân quay sang Lộc Hàm đang nhìn anh với đôi mắt trông đợi, anh chỉ chỉ xe của mình, "Hôm nay không dắt cậu đi làm quen được rồi, đi thôi, tài xế Lộc, chở sếp Ngô say rượu của cậu về nhà nào."
Lúc lái xe chở Ngô Thế Huân, Lộc Hàm muốn cảm ơn anh, kết quả vừa định mở lời, nhìn lên kính chiếu hậu đã thấy Ngô Thế Huân ngủ mất.
Ngô Thế Huân nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế, đầu nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp xe quẹo trái quẹo phải, ánh đèn đường loang loáng trên gương mặt anh.
Người nọ nhắm mắt lại có vẻ trẻ hơn nhiều, cũng không còn sự sắc bén nữa, môi anh hơi bĩu ra, trông như một người đàn ông đẹp trai hiền lành.
Lộc Hàm lặng lẽ nói: "Cảm ơn thầy Ngô." Sau đó cậu cố gắng lái xe cẩn thận, ngay cả lúc thắng lại cũng chỉ nhẹ nhàng nhấn chân phanh.
Ngô Thế Huân không ở biệt thự mà sống trong một cao ốc sang trọng. Lộc Hàm im lặng ngừng xe, quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân ngủ rất say, không hiểu sao có cảm giác bình yên thanh thản, phong cách vội vàng nhanh nhẹn thường ngày đã biến mất, dường như lớp vỏ cứng bên ngoài của người đàn ông đã bị lột bỏ, chỉ để lại sự mềm mại dịu dàng bên trong.
"Thầy ơi?" Lộc Hàm nhỏ giọng gọi.
Ngô Thế Huân không nhúc nhích.
Lộc Hàm đành phải xuống xe, mở cửa sau, thò người vào nhìn anh. Gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng lùa vào trong, đôi hàng mi của Ngô Thế Huân hơi run rẩy, anh quay đầu về phía bên kia, đường cong của cằm và cổ mượt mà xinh đẹp làm Lộc Hàm không khỏi nhìn thêm một lát.
Ngô Thế Huân ngồi ghế ngay phía sau ghế lái, đằng sau xe rất rộng, Lộc Hàm liền ngồi xuống bên cạnh anh, khe khẽ đóng cửa, định chờ Ngô Thế Huân thức dậy.
Thầy ấy uống nhiều lắm sao?
Lộc Hàm đưa mũi ngửi ngửi Ngô Thế Huân, đúng là có mùi rượu rất nồng. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, từ mái tóc, chân mày, mắt, mũi, môi đến xương quai xanh lấp ló dưới cổ áo sơ mi, bỗng nhiên cảm thấy người mình nong nóng.
Thầy ấy ăn gì mà đẹp thế?
Lộc Hàm nghĩ, lại soi mình trong kính chiếu hậu: cậu cũng rất bảnh, nhưng không xinh đẹp như mô hình, mặt mũi vẫn có khuyết điểm.
Lúc này hình như Ngô Thế Huân sắp tỉnh, người anh chậm rãi lệch sang một bên, nghiêng về phía Lộc Hàm.
Lộc Hàm mở to mắt nhìn đầu đối phương cách lúc càng gần mình, bỗng dưng cảm thấy không thở nổi, giống như có một sợi dây đang siết chặt cổ cậu. Chiều cao của Ngô Thế Huân không chênh lệch nhiều với cậu, dù ngủ sống lưng anh vẫn thẳng tắp, Lộc Hàm nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, cậu trừng mắt nhìn đầu Ngô Thế Huân tựa lên vai mình, rúc vào ngay chỗ xương quai xanh, rất vừa vặn.
Lộc Hàm thậm chí không dám thở mạnh, cậu cảm thấy đầu vai mình nặng trịch, không khí trong xe cũng trầm xuống.
Trời đất ơi, Thầy Ngô chuyên giương nanh múa vuốt cao cao tại thượng đang tựa vào vai tui ngủ nè!
Cảm giác này rất là kỳ diệu, cũng rất là vi diệu.
"Ưm..." Ngô Thế Huân nhúc nhích rồi chậm rãi mở mắt. Lộc Hàm có thể thấy lông mi anh từ từ đưa lên, chớp chớp, theo cử động mà dần dài ra, cuối cùng để lộ một đôi mi dài đến hơi khó tin.
Ngô Thế Huân thức giấc, anh ngơ ngác một lúc, xoay mặt trên vai Lộc Hàm, người đàn ông nhìn cậu, hai mắt híp lại: "Lộc Hàm?"
Sau đó, Ngô Thế Huân có chút mơ màng ngồi thẳng dậy, gãi gãi đầu, "Sao tôi lại dựa vào người cậu ngủ, nặng lắm đúng không?"
"Không ạ..." Lộc Hàm vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí an tĩnh ban nãy, thấp giọng đáp.
"À..." Ngô Thế Huân lại day day ấn đường, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, khí chất vừa nghiêm khắc vừa tản mạn đã quay lại, lập tức anh trở nên sắc bén hơn nhiều, hoàn toàn không có sự ngoan hiền như khi ngủ.
Lộc Hàm bỗng bừng tỉnh, tại sao cậu lại cảm thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi, sự nghiệp thành công, nghiêm khắc và cuồng tra tấn ngoan hiền cơ chứ!
Bỗng nhiên Ngô Thế Huân chợt nhớ ra điều gì, anh vội vàng mở cửa, thoăn thoắt chui ra: "Tiêu rồi! Chưa cho Tiểu Bạch ăn!"
"Cái gì?" Lộc Hàm nhanh chóng theo anh ra ngoài.
Tiểu Bạch?
... Mèo?
Nhà Ngô Thế Huân ở tầng cao nhất, lúc này trong đầu anh chỉ còn mỗi em mèo nhà mình, thế mà anh vẫn có mấy suy nghĩ khó hiểu kiểu "Lộc Hàm không có chỗ về nên muốn qua đêm ở nhà mình". Anh không để ý cậu, chân bước như bay, điên cuồng ấn nút thang máy, sau đó không kiên nhẫn khoanh tay đứng đợi.
Lộc Hàm đành phải chạy theo, cậu bị sàn đá cẩm thạch trắng đen nhập khẩu làm chói mù mắt, đi hai bước là tới phòng tập thể thao, hai bước nữa là bể bơi, trên tường treo đầy tranh, từng góc tường đều được điêu khắc, còn xen lẫn màu xanh của cây cảnh, cảm giác như đang ở khách sạn cao cấp nước ngoài.
Đúng là khu tư nhân. Ngay cả chỗ ở thôi cũng đã khác biệt lớn như vậy.
Lộc Hàm theo Ngô Thế Huân lên lầu, nhìn Ngô Thế Huân mở khóa bằng dấu vân tay, "cạch" một tiếng, cửa vừa mở, một chuỗi âm thanh gào thét long trời lở đất đã vọng ra.
"GÂU GÂU GÂU GÂU GẤU GẤU GẤU GẤU!"
Tiếng chó sủa này... Sao nghe ghê quá vậy!
Lộc Hàm sợ tới mức lui về phía sau hai bước!
Sao anh ấy bảo là mèo mà?!
Một con chó bự lông màu trắng đen phi tới, nhảy nhót xung quanh Ngô Thế Huân, nó to đến nỗi nếu đứng dậy có thể với lên vai Ngô Thế Huân, không đứng cũng có thể bám vào đùi anh.
Ngô Thế Huân mặc tây trang, vừa đá con chó vừa đi vào nhà, nó phát hiện Lộc Hàm, vì thế dời mục tiêu tấn công, lao về phía cậu.
Người chú chó này chắc cũng dài gần nửa mét, hai tai cụp xuống, lắc lắc theo động tác chạy nhảy của nó, đôi mắt đen bóng lấp lánh, biểu tình có hơi 囧, trông như đang tủi thân lắm, cơ mà tính ra cũng "mày rậm mắt to", vô cùng "đẹp trai".
Nhưng vấn đề ở đây là lúc sủa thì nó toàn tru lên, nếu con chó này là người hẳn đã sở hữu giọng nam cao không cần micro nhưng toàn trường đều nghe thấy.
Hai mắt con chó sáng quắc nhìn Lộc Hàm, rất hung dữ, dường như muốn tống khứ người lạ đã tiến vào lãnh địa của nó.
Đậu xanh dữ quá vậy! Ngô Thế Huân đã dữ rồi sao còn nuôi con chó cũng dữ y chang!
Lộc Hàm không sợ chó, nhưng con chó này uy vũ hùng tráng quá đi, hung hăng vô cùng, cậu vội vàng lui về phía sau.
————————————————
Chương 13
Nụ hôn thứ mười ba
Ngô Thế Huân chụp lấy gáy con chó, nhấc nó lên ngang tầm mắt mình, mặt đối mặt, nghiêm túc nói: "Vị này tên Lộc Hàm, là khách đến chơi. Nếu mày dám sủa cậu ấy, nhào lên người cậu ấy hay cắn cậu ấy, tao sẽ nấu lẩu mày! Lấy lông mày may gối!"
Từ người Ngô Thế Huân tỏa ra cảm giác lạnh lẽo vô tình như giáo viên đang trấn áp học sinh, lưng Lộc Hàm run lên vì rét, cậu nghĩ thầm: đúng là thầy Ngô, khí thế không phân biệt giống loài, ngay cả chó mà cũng trị được.
Chó bự trừng cặp mắt to sáng quắc hung hãn, nó nhìn Ngô Thế Huân, quả nhiên không sủa nữa. Ngay lúc Lộc Hàm tưởng nó đã khuất phục, sẽ co người lại, thậm chí nhỏ hai giọt nước mắt thì dè đâu chó bự vẫn kiên quyết giữ vững tôn nghiêm và tinh thần của một con chó. Tiếng gào thét long trời lở đất phát ra, chó bự sủa ầm lên với Ngô Thế Huân, nó nhe răng, lại còn vỗ móng vuốt vào áo vest sạch sẽ của anh. Ngô Thế Huân buông nó ra, con chó rớt xuống đất, lại tru tréo ầm ĩ, uy phong lẫm liệt như muốn nói: Con sen mà dám túm lông boss, tính làm phản hả?!
Lộc Hàm: "..."
Lộc Hàm: "... Dữ... dữ quá đi, cả thầy cũng không trị được."
Ngô Thế Huân bị chó nhà mình sủa trước mặt Lộc Hàm, anh hơi xấu hổ, bất đắc dĩ nói: "Nó dữ lắm, là giống chó bull, của người ta tặng đấy. Đáng ra nó không to như thế nhưng tôi lỡ cho ăn nhiều quá, ba mẹ nó cộng lại cũng chả béo bằng nó. Chỉ số thông minh của loài chó này xếp nhất nhì từ dưới đếm lên, chỉ nhớ tên mình, ngoài ăn uống đi chơi tiểu tiện ra thì chẳng biết cái gì cả."
Ngô Thế Huân lại bắt đầu đá đá con chó, chân duỗi dài như gậy chơi hockey, đẩy nó vào bên trong: "Đi vào! Kevin, nghe lời! Không vào tao đánh mày đó!" Sau đó lại nói với Lộc Hàm, "Đừng sợ, cậu không làm gì thì nó cũng không cắn đâu, cùng lắm chỉ nhào lên người cậu mấy cái để tỏ lòng hoan nghênh, ừm... nó hơi nhiệt tình quá thôi."
"À..." Lộc Hàm đáp, nhìn Ngô Thế Huân vốn mặc tây trang sang trọng không vương hạt bụi, dần dần biến thành tây trang sang trọng đính lông chó, không khỏi nói, "Hèn chi bữa nào thầy cũng bận một bộ đồ khác nhau từ trong ra ngoài, trong vòng một tháng không mặc lại."
Ra là phải đem giặt hàng ngày.
"Nếu không thế thì đồ tôi biến thành áo lông hết." Ngô Thế Huân nói đoạn, anh quay đầu lại nhìn cậu, "Sao cậu suốt ngày cứ ngó nghiêng quần áo của tôi vậy, làm ơn học hành đàng hoàng dùm."
Lộc Hàm: "..."
Cậu thật muốn tự vả mình một cái, ai bảo mày nhanh mồm.
Ngô Thế Huân rốt cục lùa được con chó vào nhà, Lộc Hàm cũng bước vào, thuận tay đóng cửa lại, sau đó chạm mắt với một con mèo đen tao nhã.
Khí chất của chú mèo này giống hệt Ngô Thế Huân, mắt màu vàng và xanh lá cây, đồng tử thẳng đứng vô cùng sắc bén. Trừ bốn chân có màu trắng như đang đeo bao tay của trẻ con ra thì cả người nó đều đen bóng, cảm giác chỉ cần ngậm một cái tẩu, đội thêm cái mũ là nó có thể cos thám tử Sherlock Meo. (1)
"Đây là Tiểu Bạch ạ?" Lộc Hàm nhìn chú mèo, không hiểu sao cảm thấy mình đang bị nó áp chế, "Lông nó màu đen mà?"
"Nhìn kỹ đi." Ngô Thế Huân đạp con chó ra, ngăn không cho Kevin nhào lên người Lộc Hàm, vừa cởi áo khoác vừa giải thích, "Móng vuốt màu trắng như đang đeo bao tay nhỏ, vừa trắng vừa nhỏ nên đặt là Tiểu Bạch. Hiểu chưa?"
"A..." Lộc Hàm lên tiếng, không hiểu sao cảm thấy rất buồn cười, thế nên cậu cười thật, cười đến mức không dừng được.
Kevin: "Gâu gâu gâu gâu!"
Ngô Thế Huân: "Ngồi yên!"
Kevin: "Gâu gâu gâu!" Lại sủa với Tiểu Bạch, "Gâu gâu gâu!"
Tiểu Bạch: "..."
Tiểu Bạch "meo" một tiếng, sau đó tao nhã nhảy lên đầu tủ, cuộn tròn người lại như một chiếc mũ lông thú màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc sảo của họ nhà mèo, nó nhìn chằm chằm Lộc Hàm, còn đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Y như người.
Ngô Thế Huân không thay quần áo, vội vàng chuẩn bị bữa tối cho đám boss. Anh mở mấy lon thức ăn đóng hộp ra, mặc nguyên cây đồ tây dính đầy lông đứng dưới bếp, nhanh chóng đổ thức ăn ra tô, gọi: "Kevin, Tiểu Bạch!"
Kevin chạy vòng vòng xunh quanh Lộc Hàm, căn bản phớt lờ Ngô Thế Huân, Lộc Hàm không thể không co ro lại, y như bị giam vào kết giới của bạn chó. Tiểu Bạch thì đầy hứng thú nhìn Kevin hết sủa lại chạy xung quanh Lộc Hàm, nó nghe thấy thanh âm của Ngô Thế Huân, lỗ tai giật giật nhưng hoàn toàn không có ý định nhúc nhích.
Ngô Thế Huân đành phải gọi to: "Ăn cơm!"
Khoảnh khắc Ngô Thế Huân vừa nói chữ "ăn", Kevin hùng tráng đã biến thành hỏa tiễn hùng tráng, lập tức buông tha Lộc Hàm, "vèo" một tiếng lao xuống bếp, tông vào chân Ngô Thế Huân rồi chôn mặt vào tô cơm kêu cái "bộp".
Con chó đớp lia đớp lịa, nhai ngấu nghiến, còn điên cuồng vẫy đuôi, lúc Ngô Thế Huân về nhà nó cũng chả vui đến thế.
Lộc Hàm: "..."
Thật uổng phí cái tên của nó, chỉ biết ăn.
Ngô Thế Huân có khí chất như vậy, dè đâu lại nuôi một con chó ngố quá chừng. Lộc Hàm ở trong lòng cười "Há há há há há."
"Tiểu Bạch." Ngô Thế Huân lại gọi con mèo, sau đó nhìn về phía Lộc Hàm, anh cười, vẫy tay với cậu, "Đừng tưởng cậu xị mặt thì tôi không biết cậu đang cười thầm nhé."
Thấy vậy, Lộc Hàm không thèm giả đò nữa, cậu bật cười thành tiếng "Ha ha ha ha ha!"
"Chậc..." Ngô Thế Huân bất đắc dĩ, lại vẫy tay với Lộc Hàm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho boss ăn thì anh đã thấm mệt, bước chân có hơi lảo đảo, anh vịn lan can cầu thang leo lên tầng hai, "Tôi đi thay quần áo, cậu ở dưới này chờ tôi một lát, qua ngồi cạnh bàn ăn ấy, đừng ngồi sô pha, toàn lông là lông."
"Thầy Ngô uống nhiều lắm ạ?"
"Không." Ngô Thế Huân chạm chạp bước lên lầu, "Tôi uống một loại thôi thì được, còn pha với nhau thì..., ầy, mấy người đó thiệt tình..."
Ngô Thế Huân vào phòng rồi, còn mỗi Lộc Hàm trong phòng khách, không biết phải làm gì cả. Lúc này, Tiểu Bạch nhẹ nhàng nhảy từ trên nóc tủ xuống, bước chân uyển chuyển lay động, khi đi ngang qua Lộc Hàm, nó nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sau đó thủng thẳng tiến đến gần, dùng râu dụi dụi ống quần cậu. Rồi sau đó, dường như Tiểu Bạch cảm thấy rất thoải mái nên dụi từ râu xuống đuôi, toàn thân chú mèo mềm mại như nước chảy vòng quanh chân Lộc Hàm cọ qua cọ lại mấy cái. Cuối cùng, khi Tiểu Bạch xuống bếp, nó còn liếc mắt nhìn Lộc Hàm, quả đúng là "hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh" (2), thanh tao, bí ẩn và mê hoặc, lại còn ra vẻ lạt mềm buộc chặt không hề quay đầu lại, chân mèo mềm mại bước đi.
Lộc Hàm ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, nghĩ thầm: Thế mới là thú cưng của Thầy Ngô chứ! Nào ngờ cậu lại bị một con mèo quyến rũ!
Kevin chóp chép ăn xong, nó ngồi phịch cạnh tô cơm, thở hổn hển như ông già, rất là thỏa mãn, thấy Tiểu Bạch tới cũng không chịu nhường chỗ. Tiểu Bạch đứng cách nó một mét, thấy con chó ngu ngốc kia cản đường mình, Tiểu Bạch liền duỗi móng vuốt cào vào chân trước con chó. Kevin bất mãn kêu ăng ẳng, kiên quyết không nhúc nhích, Tiểu Bạch y hệt như nữ hoàng mà tát nó một cái.
"Gấu!" Kevin nhảy dựng lên, hình như muốn đánh nhau với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bình tĩnh nhìn Kevin, liếm liếm móng vuốt, nhẹ nhàng đi đến trước tô cơm của mình, từ tốn nhai nuốt.
Hai mắt Kevin đỏ hoe, tủi thân quay về phía cầu thang sủa: "Gâu gâu gâu gâu!"
Ngô Thế Huân vẫn im lặng, Kevin không nghe chủ trả lời, lại quay sang Lộc Hàm, nước mắt lưng tròng: "Gâu gâu gâu gâu!"
Lộc Hàm: "..." Trông mày to xác thế, hóa ra lại có một trái tim bé nhỏ yếu đuối.
Kevin rưng rưng chạy tới, kêu "Gâu gâu gâu" với Lộc Hàm, sau đó mắt nó càng đỏ, ngồi xuống đất, bắt đầu rên ư ử, thanh âm kia y chang cún con tội nghiệp, biểu cảm như thế đặt trên cái cơ thể vĩ đại của Kevin rất có cảm giác của gap moe. (3)
Ta chỉ là một chú chó bé bỏng thôi, mi mau an ủi ta một chút đi đồ con người ngu xuẩn!
Lộc Hàm nhớ Ngô Thế Huân dặn cậu không được đụng vào nó, nhưng thấy nó thế này, tựa hồ rất cần được an ủi, cậu bèn dè dặt vươn tay, canh nó vừa định tấn công là cậu sẽ lập tức co giò bỏ chạy.
Kevin mắt to lấp lánh, tủi thân kêu ư ử... Lộc Hàm đưa tay ra, Kevin lại rên rỉ, nó nằm xuống đất, sau đó xoay người dựng thẳng bốn chân, lộ ra cái bụng, đuôi lắc lắc, ánh mắt có chút chờ mong, đã thế còn nước mắt lưng tròng, không ngờ lại làm người ta nhớ tới một câu...
Quyến rũ động lòng người...
Da gà Lộc Hàm rơi đầy đất, Ngô Thế Huân nuôi con gì vậy nè, mà sao cậu lại nghĩ đến cái từ như thế chứ?! Hơn nữa chó mèo mà cũng cá tính cỡ này, có khi nào mai mốt tụi nó thành tinh luôn không!
Cửa phòng Ngô Thế Huân không đóng kín, lúc đó, tiếng ho khan nặng nề đột nhiên vang ra, hơn nữa còn ho liên tục không dừng, có vẻ rất nghiêm trọng. Lộc Hàm vuốt Kevin mấy cái, nhanh chóng đứng dậy: "Thầy Ngô?"
Ngô Thế Huân ngừng một lát, sau đó lại bắt đầu ho tiếp.
Lộc Hàm lập tức buông con chó ra, chạy lên lầu, đứng trước cửa phòng Ngô Thế Huân hỏi: "Thầy sao thế?"
Trong phòng hẳn là có buồng vệ sinh, Ngô Thế Huân chắc đang nôn. Lộc Hàm đi thẳng vào trong, thấy cửa phòng tắm mở, Ngô Thế Huân không thay quần áo, xung quanh vẫn sạch sẽ, chắc do trong bụng không có gì nên khó chịu.
Anh tựa vào bồn rửa, mặt mũi trắng bệch, dường như đang choáng váng.
"Vừa nãy đi gấp quá." Ngô Thế Huân rửa mặt rồi nhẹ nhàng lau mấy cái, làn da lóng lánh nước, đôi môi ướt át, thần sắc có vẻ mỏi mệt, "Phiền cậu dìu tôi dậy với."
————————————————
(2) Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Trích từ bài thơ "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, câu thơ này miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi, nghĩa là "nàng liếc mắt, nở nụ cười đã hiện ra trăm ngàn vẻ đẹp."
(3) Gap moe: Thuật ngữ chỉ những con người có bề ngoài cool ngầu nạnh nùng nhưng thực chất có một trái tim ấm áp và sở thích cutoe UvU. Ví dụ điển hình là mấy anh tổng tài mặt than nhưng thích đan len thích chó thích thỏ =)).
Chương 14
Nụ hôn thứ mười bốn
"Vâng!" Lộc Hàm lập tức chạy qua đỡ anh, Ngô Thế Huân tựa vào người cậu, vì không thoải mái nên anh hơi khom lưng, chiều cao hạ xuống ngang tầm Lộc Hàm, hai người tựa vào nhau rất vừa vặn.
Lộc Hàm muốn dìu Ngô Thế Huân đến giường, Ngô Thế Huân lại nhanh chóng né ra xa xa, mệt mỏi nói: "Trên giường mà dính lông thì phiền lắm."
Ngô Thế Huân bắt đầu cởi tây trang, anh khó khăn kéo kéo, tay chân chật vật vất vả, Lộc Hàm liền vội vàng giúp đỡ. Cậu để áo khoác của anh lên ghế, lại thấy quần Ngô Thế Huân cũng dính khá nhiều lông, nghĩ thầm: có nên giúp thầy ấy cởi quần luôn không?
Ngô Thế Huân bắt đầu tháo nút áo sơ mi, lúc cởi đến ngực thì anh chợt nhìn về phía Lộc Hàm, ngớ ra chừng một giây:
"Cậu... có thể... xuống xem Kevin đã ăn no chưa hộ tôi không?"
Lộc Hàm hiểu ra, Ngô Thế Huân rất lịch sự, anh ấy sẽ không thay quần áo trước mặt người khác, cho dù là cùng giới cũng không.
Lộc Hàm lập tức đồng ý, cậu mở cửa, trước khi đi có quay đầu nhìn thoáng qua để chắc chắn Ngô Thế Huân không bị ngã. Nào ngờ, Lộc Hàm vừa liếc mắt đã trông thấy người nọ cởi quần áo bên trong, lộ ra sống lưng rắn chắc, đường cong tuyệt đẹp hệt như diện mạo của anh, dáng người cũng tiêu chuẩn không tỳ vết, làn da dưới ánh đèn vàng ấm áp hiện lên màu mật ong.
Lộc Hàm nhìn xong, nhanh chóng xuống lầu kiểm tra Kevin và Tiểu Bạch, hai đứa yêu tinh có vẻ rất thỏa mãn. Sau đó, cậu đứng ngẩn ngơ dưới bếp, tự hỏi mình có nên về nhà không.
Nhưng Ngô Thế Huân đang khó chịu, cậu muốn nghĩ cách chăm sóc anh ấy.
Hồi đại học Lộc Hàm cũng thường xuyên uống rượu đến mức nôn mửa, cậu nghĩ nghĩ, lại leo lên lầu, đứng ngoài cửa hỏi: "Thầy Ngô, thầy để mật ong ở đâu thế?"
Ngô Thế Huân hình như đã lên giường nằm: "Cậu cứ kệ tôi, mau về đi." Anh dừng một chút, còn nói thêm, "Không lát nữa hết tàu đấy."
Thì tôi cũng đang muốn về đây, Lộc Hàm nhủ thầm.
Nhưng ngày xưa cậu quen hai người bạn, một người khá thân với cậu, người còn lại chỉ nghe kể thôi, bọn họ uống rượu xong đã đi ngủ ngay, khuya hôm đó, cả hai nôn đến mức bị tràn phổi rồi qua đời.
Không phải bọn họ uống rượu với Lộc Hàm, không phải Lộc Hàm không biết họ đã đau đớn thế nào, nhưng bạn bè bên cạnh mình mất vì nguyên nhân này khiến cậu vẫn luôn ám ảnh, từ đó về sau, cho dù là bản thân hay người xung quanh, cậu đều cẩn thận nhắc nhở bọn họ.
Lộc Hàm lớn tiếng đáp: "Tôi tìm trong tủ bếp nhé!"
Ngô Thế Huân không trả lời, Lộc Hàm lại xuống lầu, moi được trong chạn chén một lọ mật ong và hồng trà, còn tìm chanh trong tủ lạnh. Thật ra mật ong với nước là đủ, nhưng cậu nghĩ hồng trà chanh mật ong ngon hơn, pha xong lại cẩn thận bưng lên lầu cho Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân mở máy lạnh, anh để trần nửa thân trên, chăn vắt ngang người, lộ ra ngực và chân. Một tay anh gác lên trán, đôi mày cau lại, hình như khó chịu lắm.
"Thầy ơi..." Lộc Hàm đặt hồng trà xuống chiếc tủ cạnh giường, Ngô Thế Huân hé mắt nhìn cậu một cái, thanh âm khàn khàn: "Chưa về à, cái gì đấy?"
Ngô Thế Huân xoay người ngồi dậy, anh chỉ mặc mỗi cái quần pijama, hình như làm bằng lụa, chất vải rủ xuống nên chân trông càng dài.
Lộc Hàm liếc nhìn thân hình đối phương, ừm, cơ ngực, cơ bụng, cơ chữ V, hết thảy đều đẹp y hệt phần lưng. Cậu lại lướt qua ngực Ngô Thế Huân, chẹp...
"Chẹp" đã đời xong, Lộc Hàm mới giật mình: cái quái gì, Lộc Hàm mày bị biến thái hả?!
Vì thế cậu không dám suy nghĩ lung tung nữa, chuyên chú hầu hạ Thầy Ngô của mình.
"Hồng trà chanh mật ong." Lộc Hàm đưa chiếc tách cho anh, "Giải rượu."
"Ừ." Ngô Thế Huân bưng lên uống một hớp, có chút ngạc nhiên nói, "Ngon đấy chứ."
Lộc Hàm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười bảo: "Tôi biết pha chế đồ uống và rượu, cả làm cơm Tây với điểm tâm nữa."
"Đảm đang quá nhỉ, hôm nào nấu cho tôi ăn nhé?" Ngô Thế Huân thuận miệng nói, lại uống một hớp trà, dường như đã thấy thoải mái hơn: "Tôi biết làm món 'Thập cẩm tủ lạnh xào' đó."
Lộc Hàm thuận miệng đáp: "Thế à." Sau đó mới giật mình hỏi lại, "Hả? Gì cơ?"
"Thì trong tủ lạnh còn cái gì cứ lấy ra hết, cắt nhỏ bỏ vô nồi đảo đảo, thêm tí gia vị, chờ chín rồi ăn." Ngô Thế Huân khoa tay múa chân miêu tả, cuối cùng kết luận, "Cũng không dở lắm đâu."
Lộc Hàm mường tượng khung cảnh kia, Ngô Thế Huân mặc quần ngủ lụa màu xám đi tới đi lui trong bếp, làn da bóng loáng, quần ngủ cũng lấp lánh như nước gợn, sau đó, anh thấy trong tủ lạnh có cái gì thì xào cái đó...
Cậu ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, chỉ muốn phá lên cười.
Ngô Thế Huân nhìn cậu: "Ầy, chạm dây cười của cậu rồi hả?"
Lộc Hàm cố gắng nín: "Không..."
"Cậu cứ cười đi." Ngô Thế Huân bất đắc dĩ, "Cười một cái trẻ ra mười tuổi, cứ cười đến lúc cậu quay về bụng mẹ ấy, khỏi cần đối mặt với thế giới thối nát này nữa." Nói đoạn, anh lại "xuýt" một tiếng, day day ấn đường, "Ầy, thầy giáo phải biết làm gương, không được mắng người, vừa uống rượu đã hiện nguyên hình rồi..."
Lộc Hàm ngả ra lưng ghế cười ầm lên, cậu cười đến tít mắt, chỉ thấy mỗi hàm răng: "Thầy Ngô mà cũng mắng người sao?"
"Có chứ, hồi nhỏ nhà tôi nghiêm lắm, lúc học trung học còn nổi loạn, khi vào được trường đại học nguyện vọng một, khoa diễn xuất, mới tự dặn mình là người làm công tác văn hoá, không được chửi bới."
Lộc Hàm ghé sát vào người anh: "Thầy học khoa diễn xuất à, tôi còn tưởng thầy học đạo diễn chứ."
"Tôi học thạc sĩ Nghệ thuật Sân khấu, sau lại đi nước ngoài học tiến sĩ Tâm lý học mỹ thuật, học riết muốn trào máu."
Đã tiến sĩ, rồi lại còn tâm lý, mỹ thuật... Nghe cao cấp ghê. Lộc Hàm thầm cảm khái: "Thế chắc thầy tốt nghiệp sớm lắm nhỉ." Không phải năm 25 tuổi anh ấy đã đồng đạo diễn phim nhựa sao.
"5 tuổi tôi học tiểu học, còn nhảy lớp, 17 tuổi lên đại học học bốn năm, học thạc sĩ mất một năm, thêm ba năm ở nước ngoài lấy bằng tiến sĩ, sau đó mới về trường dạy. Trong lúc đó tôi đạo diễn hai bộ phim, một bộ là đồ án tốt nghiệp tiến sĩ."
Ngô Thế Huân nở nụ cười, "Các giáo sư chưa thấy ai nộp phim ngắn vào cuối khóa học cả, cảm thấy thú vị hơn viết luận văn, cuối cùng cũng cho đậu, chứ nếu không được tốt nghiệp chắc tôi điên luôn quá."
Giỏi thật. Lộc Hàm nghĩ. Không hổ danh là phái học thuật.
"Nhưng học vui mà." Ngô Thế Huân tựa vào đầu giường, ấn ấn huyệt thái dương, tay chẳng có chút sức nào. Lộc Hàm nhìn mà chịu không nổi: "Thầy đau đầu đúng không? Để tôi mát xa cho thầy nhé."
"Biết nấu cơm còn biết mát xa?" Ngô Thế Huân liếc cậu, dưới ánh đèn, khóe mắt cùng lông mi anh tạo thành một đường bóng dài, "Giỏi thế."
Này đã là gì, nào có giỏi bằng thầy.
"Tôi hay đi bơi nên biết mát xa." Ý Lộc Hàm hỏi cậu có thể ngồi lên giường không, Ngô Thế Huân bèn xích vào trong một chút. Lộc Hàm phân vân, không biết nên ngồi đằng trước Ngô Thế Huân xoa bóp cho anh hay nên ngồi sau lưng, để đối phương dựa vào người mình. Cuối cùng, cậu cảm thấy Ngô Thế Huân không mặc áo, tựa vào cậu thì hơi kỳ nên cậu ngồi đối diện với anh.
Lộc Hàm đưa hai ngón cái lên trán Ngô Thế Huân xoa miết, hình như Ngô Thế Huân cảm thấy rất thoải mái, anh ngả lưng lên chiếc gối kê ở đầu giường, nhắm mắt lại: "Bơi lội đâu có cần bóp đầu."
"Vâng, ngón này tôi học từ bà ngoại mình." Lộc Hàm cẩn thận giúp anh ấn huyệt thái dương, nhìn dáng vẻ Ngô Thế Huân nhắm mắt, lại nhìn về trán của anh, "Cảm mạo hay đau họng đều có huyệt riêng để chữa. Tôi hơi viêm mũi, cũng không nghiêm trọng gì nhưng ngoại cứ bắt tôi nằm lên đùi để bà ấn cho." Cậu nhíu mày, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười, ngọt ngào mà oán giận, "Ngoại mạnh tay lắm, cảm giác như muốn bóp nát đầu tôi luôn, cứ thế ấn ấn mãi..."
Ngô Thế Huân nhắm mắt lại cười rộ lên, nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Lộc Hàm nhìn anh một lát, bỗng nhiên rất muốn ôm mặt anh hôn, nhưng cậu kiềm lại, sau đó cảm thấy hình như mình bị chập mạch.
"Bà ngoại thương cậu lắm đúng không?" Ngô Thế Huân hỏi.
"Thương lắm."
"Bây giờ bà ấy đang ở đâu?"
"Bà về quê rồi."
Hai người hàn huyên vài câu, hỏi quê quán của nhau, Lộc Hàm là người Nam, nhưng không phải dân chính gốc, Ngô Thế Huân là người Bắc, cũng không phải dân chính gốc.
Sau khi mát xa xong đã sắp 11 giờ. Ngô Thế Huân mở to mắt, anh lắc lắc đầu, có vẻ tỉnh táo hơn: "Ừ, thật sự đỡ hơn nhiều, cám ơn cậu, cả bà ngoại cậu nữa."
"Không sao, tôi phải cảm ơn hôm nay thầy giúp tôi mới đúng." Lộc Hàm đứng dậy, nghiêm túc nhìn anh, "Cảm ơn thầy Ngô."
Cậu dừng một chút, vẫn nói ra suy nghĩ lúc trước của mình, "Tôi nguyện vì thầy diễn đến chết."
Chương 15
Nụ hôn thứ mười lăm
Ngô Thế Huân đang nhìn cậu chăm chú, anh tựa vào đầu giường, tư thế thả lỏng. Vừa nghe Lộc Hàm nói vậy, người đàn ông liền khoanh tay, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.
Lộc Hàm nhìn anh, bỗng nhiên cậu hơi hoảng hốt, cứ thấy có gì đó khang khác, sau mới nhớ ra hiện giờ Ngô Thế Huân không mang kính.
Lúc Thầy Ngô đọc sách hoặc muốn mình trông chín chắn hơn, người nọ mới đeo đôi kính không gọng kia lên, bình thường anh không đeo, chắc không cận nặng. Nhưng dù gì đeo với không đeo vẫn khác nhau, đeo lên thì trông trưởng thành nghiêm khắc, không đeo thì mắt sắc đến nhìn thấu lòng người.
"Cái gì đấy?" Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, anh cười, "Diễn đến chết vì tôi? Cậu phải vì bản thân cậu chứ."
"Không phải tôi rất quan tâm cậu hay gì đâu, mà cậu là người của tôi, diễn một nhân vật quan trọng trong vở kịch của tôi, tôi đương nhiên không thể để cậu bị những kẻ thấp kém đó bắt nạt."
Trong lòng Lộc Hàm vô cùng ấm áp, nỗi xúc động từng đợt ùa tới, còn cảm thấy Ngô Thế Huân rất bảnh.
Nhìn Thầy Ngô của tụi tui đi, vừa nhã nhặn lại vừa khí phách!
"Cậu có về không?" Ngô Thế Huân hỏi, "Hay ở lại chỗ tôi?"
Lộc Hàm ngẩn người.
"Nhà tôi hãy còn nhiều phòng trống, bây giờ cũng trễ lắm rồi. Hơn nữa, không biết Lý Cẩm Tùng đã thật sự bỏ cuộc chưa hay vẫn còn ngoan cố."
"Tôi..." Lộc Hàm lùi về phía sau một bước, nhìn nhìn ra ngoài cửa.
"Qua phòng bên cạnh đi." Ngô Thế Huân đưa tay chỉ chỉ, anh đứng dậy, "Tôi tìm cho cậu một bộ đồ ngủ mới, còn do dự gì nữa..."
"Phiền thầy lắm." Áo ngủ của Ngô Thế Huân bảo đảm cũng là đồ hiệu, tuy cậu chỉ mặc một lần rồi giặt nhưng Ngô Thế Huân cũng không thể nào dùng lại, chỉ có thể vứt hoặc cho cậu, Lộc Hàm nghĩ mình vẫn nên về thôi, "Vẫn còn tàu điện ngầm mà, còn ông chủ Lý... chắc không sao đâu."
"Ừ." Ngô Thế Huân nghĩ nghĩ, đáp, "Lý Cẩm Tùng đại khái thích cậu thật nên mới làm thế. Tính ông ta nhát cáy, thế mà cứ tưởng mình sành điệu có giá lắm, tôi đã lên tiếng thì ông ta không dám chọc tôi với giám đốc Vương đâu."
Ngô Thế Huân lại nằm xuống giường: "Vậy cậu đi cẩn thận, trước khi vào nhà nhớ quan sát, về tới nơi nhắn tin cho tôi, tôi chờ."
Lộc Hàm vội vàng nói: "Không cần đâu, thầy đi ngủ sớm đi!"
"Bảo cậu nhắn thì cậu cứ nhắn!" Ngô Thế Huân không kiên nhẫn cau mày, "Tôi cũng ngồi đọc sách một lát, tỉnh rượu rồi mới ngủ."
Nói xong, hình như anh lại nhớ tới mấy ông giám đốc ép anh uống quá nhiều, mắng một câu, "Mấy ông già..." Sau đó lại day day trán, "Thầy giáo phải làm gương... Ầy."
Lộc Hàm bật cười, Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn cậu một cái, Lộc Hàm lập tức im bặt, sau đó vẫn không nhịn được bèn cười trong im lặng.
"Cậu làm gì mà căng thế, muốn cười thì cười đi, tôi có ăn thịt cậu đâu?" Ngô Thế Huân đưa cậu ra cửa, "Vậy để tôi tiễn một đoạn, về tới nơi nhớ nhắn tin, nếu không ngày mai tôi đánh gãy chân cậu."
À, rồi rồi. Lộc Hàm vừa nghĩ vừa muốn cười.
Ôi thầy Ngô, tôi gặp chuyện thầy cũng muốn đánh gãy chân tôi, giờ chưa kịp nhắn tin thầy cũng muốn đánh gãy chân tôi nốt, kiểu này diễn kịch nửa chừng phải nghỉ ngang quá, vì nam chính thứ nhất tàn phế rồi còn đâu.
Lộc Hàm cười bước xuống lầu, nhìn Kevin và Tiểu Bạch đang cuộn mình nằm trong ổ, Kevin đã ngủ như heo, Tiểu Bạch thì co thành một cục, chỉ lộ ra một con mắt, lặng lẽ nhìn hai người. Ừm, thậm chí còn hơi giống mỹ nhân quyến rũ ôm tỳ bà che nửa mặt.
... Mình đúng là điên rồi mới thấy mèo nhà Ngô Thế Huân quyến rũ.
Ngô Thế Huân mở khóa, đứng ở cửa tiễn cậu: "Đi thong thả, chú ý an toàn."
"Thầy Ngô mau vào đi!" Lộc Hàm sợ hãi nói, "Thầy dịu dàng như thế tôi lại nghĩ thầy bị bệnh."
Ngô Thế Huân: "..."
Ngô Thế Huân tức giận quát: "Cút!"
Lộc Hàm sung sướng đáp: "Ừ, tạm biệt thầy Cố!" Sau đó còn vui vẻ vẫy vẫy tay với anh, "Coi chừng bị cảm, ngủ ngon!"
Người nọ quay đầu lại nhìn anh một cái, nhẹ nhàng rời đi.
Ngô Thế Huân nhìn bóng lưng cậu dần xa, anh chậm rãi khép cửa, chậm rãi trở về phòng, chậm rãi nằm lên giường.
Anh nghĩ thầm. Đồ M.
Sau đó, Ngô Thế Huân cũng không kiềm được cười một lát, chẳng hiểu tại sao mình lại cười.
"Bị chạm dây cười rồi." Ngô Thế Huân lẩm bẩm, "Hóa ra cũng lây được."
Nói đoạn, anh lấy ra một quyển văn học nước ngoài to đùng, đeo kính lên bắt đầu đọc.
Lúc Lộc Hàm về đến nơi đã gần 12 giờ, dọc đường rất thuận lợi, vừa vào cửa đã nhắn tin cho Ngô Thế Huân: "Thầy Ngô, tôi tới nhà rồi. Thầy ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon."
Ngô Thế Huân nhanh chóng trả lời: "Ừ, ngủ ngon."
Nghiêm trang chững chạc.
Lộc Hàm ôm di động, lại cười ngây ngô hai tiếng, cười xong mới chợt nghĩ: Mình đang cười gì vậy?
Cuối cùng chỉ có thể bắt chước câu của Ngô Thế Huân, bị chạm dây cười rồi.
Cậu đi đánh răng tắm rửa, qua loa sấy tóc, đầu xù như lông nhím nằm xuống giường, gác hai chân dài lên tường bấm điện thoại, rất là thoải mái.
Lộc Hàm chợt nhớ mình không có WeChat của Ngô Thế Huân, vì thế lấy số điện thoại anh tra thử, quả nhiên tìm thấy một nick, vừa nhìn đã biết chính chủ ngay.
Ảnh đại diện là một con mèo đen móng vuốt trắng đang tao nhã nằm trong giỏ, trông tư thế của nó thì bảo là nữ hoàng nằm trên giường cũng được. Tài khoản này có tên: "Phụ thân của Kevin và Tiểu Bạch."
HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ! PHỤ THÂN CỦA KEVIN VÀ TIỂU BẠCH!
PHỤ THÂN!!!
Lộc Hàm cười ầm lên, nhấn kết bạn, Ngô Thế Huân chưa chấp nhận, chắc anh đã ngủ rồi. Lộc Hàm lại lên Weibo, sau đó thử tìm "Phụ thân của Kevin và Tiểu Bạch ", cũng lục lọi một hồi, trong đó có một nick "Ba ruột của Kevin và Bao Tay Nhỏ", hơn mười vạn fan.
Không viết "Giáo sư Ngô Thế Huân của Học viện Điện ảnh" vân vân mà viết là ba ruột, ha ha ha ha! Vì thế Lộc Hàm lại phá ra cười ầm ĩ, sau đó lặng lẽ bấm follow.
Weibo chính của cậu cũng hơn mười vạn fan, tên "Lộc Hàm", có đăng ký Vip, cậu nghĩ nghĩ, follow anh xong lại lấy thêm một nick phụ nho nhỏ follow Ngô Thế Huân.
Sau đó, cậu bắt đầu lướt Weibo đối phương, kéo kéo một hồi kéo hẳn đến bài đăng của hai, ba năm trước, thế mà vẫn luôn cười.
Ngô Thế Huân cơ bản một tuần viết một bài, thỉnh thoảng sẽ im lìm mấy tháng, toàn forward mấy tư liệu về biểu diễn, đạo diễn, mỹ thuật, tâm lý học các thứ, rất cao lãnh, thỉnh thoảng lại khoe chó mèo nhà mình.
Ừm, hình Kevin và Tiểu Bạch chụp rất đẹp, vừa nhìn đã biết có đạo diễn lấy cảnh, thỉnh thoảng còn có video hai đứa, cũng là tác phẩm của đạo diễn, lượng forward và bình luận rất cao, chắc vì thế nên Weibo mới được hơn mười vạn fan.
Còn có ảnh đồ ăn tự nấu, quả nhiên trong tủ lạnh có cái gì xào cái đó, có lúc nhìn mãi cũng chả biết Ngô Thế Huân xào món gì.
Mấy bài đăng gần đây nhất là: "Viết một vở kịch thực nghiệm (1), vất vả lắm mới được duyệt, lại không tìm thấy nam chính, buồn quá, đi vuốt mèo đây."
Kèm theo bức hình chụp tay Ngô Thế Huân và em mèo, ngón tay thật thon dài, Tiểu Bạch cũng xinh.
Phía dưới có rất nhiều bình luận đòi liếm mèo, bình luận đòi liếm tay lại càng nhiều hơn.
Bài tiếp theo, "Tìm được nam chính rồi, còn kém lắm, nhưng ngoại hình khá đẹp, dù sao con người không ai hoàn hảo, cả tôi cũng thế, ầy, lại đi vuốt mèo đây."
Thêm cái ảnh ngón tay đang ấn lên mũi Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhắm mắt lại, khung cảnh mơ hồ mà ấm áp, tràn ngập ánh nắng.
Bình luận vẫn toàn liếm mèo với liếm tay, có người còn nói: "Anh đẹp trai ơi anh tự kỉ quá, cơ mà em thích."
Lộc Hàm nhìn chằm chằm câu "Ngoại hình khá đẹp ", lại đọc đi đọc lại hai lần, hơi ngẩn ra.
Cậu cũng biết mình đẹp trai, Ngô Thế Huân đương nhiên cũng biết, nếu không thì còn lâu anh mới cho cậu diễn, vì yêu cầu sắc đẹp của vai Trình Phi Nhiên rất cao. Nhưng Ngô Thế Huân khen cậu lớn lên khá đẹp.
Khá đẹp.
Lộc Hàm sờ sờ mặt mình, lại soi gương.
Khá đẹp à.
Không hiểu sao cậu cảm thấy vui hơn bình thường.
Lại lướt Weibo, Ngô Thế Huân viết, "Nam chính khá đẹp kia diễn không tốt, tôi rất buồn, rất muốn đánh cậu ta, nhưng xét thấy cậu ta đẹp, tính tình cũng không xấu nên tôi vẫn chưa đánh, cuộc đời không bao giờ được như mong muốn, đi vuốt mèo đây."
Lại là ảnh chụp tay Ngô Thế Huân và mèo, còn có cái mặt bự ngốc nghếch của Kevin thò vào.
Phía dưới có bình luận bảo: "Dạo này cái anh nam chính khá đẹp kia xuất hiện hơi bị nhiều nha, có mùi đam mỹ đâu đây!"
Ngô Thế Huân thế mà trả lời: "Không có."
Tiếp theo, Ngô Thế Huân lại viết: "Đam mỹ, ha ha, thế thì không phải thể loại dưỡng thành đâu mà là ngược luyến tình thâm đó. Cậu ta ngược tôi, bằng cái sự chậm tiêu của cậu ta với tính tình tốt tới mức người ta không nỡ đánh. Trái tim mệt mỏi quá, đi vuốt mèo đây."
Bình luận toàn là: "Biết dưỡng thành là gì ngược luyến tình thâm là gì luôn, không phải trai thẳng!"
Phía dưới +1, +2, +3.
Ngô Thế Huân không trả lời.
Lộc Hàm nghĩ thầm: Rõ ràng là thầy ngược tôi!
Ở mấy bài đăng gần nhất, Lộc Hàm không thấy anh khen cậu học tập nghiêm túc, diễn xuất tiến bộ nên hơi thất vọng, nhưng cậu lại cảm thấy người này tuy nhìn quyền lực sắc sảo, nhưng cuộc sống thật sự của anh lại vô cùng đơn giản, ngay cả cậu cũng có thể trở thành một chủ đề lớn trên Weibo của anh, nhìn cái là biết.
Ngô Thế Huân chính là người như thế, anh lạnh nhạt với những điều mình ghét, chỉ để lại những thứ yêu thích trong quỹ thời gian của mình, công việc, chó mèo. Cuộc sống đơn giản nề nếp, sau khi làm phép trừ xong, anh hoàn toàn làm chủ một cuộc đời như thế, sống vô cùng thoải mái tự tại.
Tốt quá. Lộc Hàm nghĩ. Mình cũng muốn được như thế.
Ngủ sớm thôi, vì gương mặt "khá đẹp" này. Lộc Hàm thì thầm: "Ngủ ngon, thầy Ngô."
Cậu tắt điện thoại, lúc ngủ, nét cười hãy còn vương trên khóe môi.
————————————————
(1) Kịch thể nghiệm: Loại kịch kết hợp giữa kịch nói, nhạc kịch, vũ kịch và các thể loại kịch trước đó. Chủ yếu dùng ngôn ngữ hình thể, động tác vũ đạo mang tính ước lệ cao của nghệ thuật Tuồng kết hợp với múa đương đại, nghệ thuật ánh sáng, âm nhạc để lột tả cốt truyện và tính cách nhân vật.
Nick của Ngô Thế Huân một cái ảnh cố tình viết là phụ thân (父亲) một cái là ba/bố/cha (爹) nên mình để nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top