Chương 3: Trường Tình có tin vào nhất kiến chung tình?
Trường Tình vốn nhân từ, nàng quan sát thấy bề ngoài Uyên Hải Quân không biểu lộ cảm xúc. Dù vậy mũi tên đã thoát khỏi dây cung, chuyện từ hôn thực sự tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Về chuyện tình yêu trai gái nàng dốt đặc cán mai, nhưng những cảm xúc bình thường của con người thì hiểu được một chút. Một cô nương từ hôn ngay trong ngày cưới, nếu không phải mắc chứng sợ hãi hôn nhân thì cũng do cực kì không vừa ý tân lang.
Hắn chắc chắn có những điểm chưa tốt nhưng nàng không biết khuyên nhủ hắn thế nào. Bây giờ chọc đúng nỗi đau thầm kín sẽ có cảm giác dậu đổ bìm leo. Vì thế Trường Tình nói: "Chưa biết rõ chân tướng sự thật ngươi càng không được bi quan. Có lẽ Lăng Ba Tiên...... Bị cưỡng ép, giữa đường gặp kẻ cướp hôn? Ngươi nhìn qua dễ bắt nạt như vậy, không thể không tính đến trường hợp tình địch tranh đoạt tân nương!"
Lời vừa thốt ra, Dẫn Thương lặng lẽ liếc nhìn quân thượng nhà hắn, ánh mắt rời đi rất nhanh. Đuôi lông mày Vân Nguyệt nhếch lên một cái, gần như không thể nhìn ra, khuôn mặt hiện lên nụ cười khổ sở: "Đúng vậy, nói có lý."
Câu nói vừa rồi của hắn, hiển nhiên nàng hiểu sai ý. Hắn chờ đợi cơ hội, nhưng không phải với Lăng Ba Tiên.
Trường Tình nối tính trượng nghĩa, quyết định làm người tốt tới cùng. Nàng nhìn sắc trời, trăng đang nhô cao, nếu sự việc tiến triển thuận lợi, nói không chừng có thể giúp cho hôn lễ tiếp tục được cử hành.
Nàng ho nhẹ, ưỡn ngực nói: "Ta thân là thượng thần Long Thủ Nguyên, chút ân tình nhỏ mọn này đáng gì. Nếu ngươi yêu cầu, ta có thể thay ngươi hòa giải, nếu thực sự có người nẫng tay trên nương tử của ngươi, ta giúp ngươi đòi người, ngươi thấy thế nào?"
Vân Nguyệt lại nói không cần: "Nếu nàng cự tuyệt hôn lễ, ta cũng không muốn ép buộc. Nhưng vì thủy tộc bát phương đều tới dự, sự tình thành ra như vậy khiến ta không còn mặt mũi."
Vì thế Dẫn Thương lời cũ lặp lại: "Thượng thần sao không suy xét đề nghị vừa rồi của tiểu yêu? Khoảng cách giữa vực biển sâu và Long Thủ Nguyên không lớn, hai khu vực mà kết giao về sau đi lại cũng thuận tiện."
Người dự tiệc thấy vậy đều vui mừng: "Ta cũng cảm thấy không tồi, tuy Lăng Ba Tiên bỏ đi nhưng có một vị thượng thần thay thế, chẳng phải thủy quân càng có mặt mũi?
Trong lúc mọi người bàn luận sôi nổi, một đám thủy tộc không biết từ nơi nào xông tới, nâng hai cánh tay Trường Tình lên một chút, có ý muốn đỡ nàng ra sau điện thay quần áo.
Trường Tình luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng tình huống hiện tại đã khiến nàng khó chịu. Nàng dù sao cũng là thần, sao có thể để mặc đám yêu mị khinh nhờn! Nàng hung bạo hất tay áo, yêu nước xung quanh không chống đỡ nổi lập tức văng ra xa hàng trượng. Đám yêu đứng xem náo nhiệt run như cầy sấy, biết nàng không dễ chọc, đều tránh qua một bên.
Thấy tình huống dàn trở nên mất kiểm soát, Vân Nguyệt ra mặt giảng hòa, cúi đầu với nàng: "Tôn Thần ngàn vạn lần đừng nóng giận. Đám thủy tộc ngày thường không phải chịu quản thúc nên vô ý mạo phạm Tôn Thần, thỉnh Tôn Thần nể mặt ta, không cần chấp nhặt với bọn chúng."
Trường Tình tuy rằng chưa nguôi giận nhưng nàng cũng không muốn trong lúc người ta gặp tổn thương tình cảm lại đi so đo những việc tủn mủn. Nàng chỉnh lại quần áo, cất giọng như chưa hề xảy ra sự cố: "Nếu Uyên Hải Quân không cần bổn tọa ra mặt, bổn tọa đành cáo từ. Đi mặc đồ đỏ, tất có quải lục, Uyên Hải Quân bảo trọng. Đa tạ khoản đãi hôm nay, cảnh sắc đáy vực nghẹt thở, rượu ngon khó quên, chuyến này bổn tọa đi không uổng phí."
Nàng xoay người rời đi, Vân Nguyệt đột nhiên thay đổi sắc mặt, dường như cố kiềm chế cảm xúc kích động, nắm lấy vạt áo rộng của nàng: "Trường Tình, bây giờ ta cũng không biết phải làm gì tiếp theo, người ở lại với ta một lát được chứ?"
Trường Tình nhìn ra sắc mặt hắn trắng bệch, tận đáy lòng nàng thừa nhận này con cá này quả thật rất đáng thương. Để tìm người làm chứng hôn lễ, hắn có thể nhìn về phía Long Thủ Nguyên mấy trăm năm, đối với vị Lăng Ba Tiên đào hôn kia, hắn đã dốc cạn tấm chân tình rồi.
Nàng thở dài, đành phải dừng bước. Trong đại điện khách khứa lục tục ra về, giữa thế giới tạo thành từ lưu li, mỗi thiết diện nho nhỏ đều phản chiếu dáng hình Vân Nguyệt.
Hắn buông thõng hai tay, tay áo rộng rũ trên mặt đất, nhìn qua như kẻ mất hồn mất vía. Trường Tình thử an ủi hắn: "Có lẽ Lăng Ba Tiên bất đắc dĩ mới làm vậy, ngươi không đi tìm nàng ấy hỏi cho ra lẽ, cứ như vậy bỏ lỡ nhân duyên tốt thì biết làm sao?"
Hắn ngước nhìn nàng, ánh mắt trầm lắng như hồ nước sâu: " Lúc trước người nói thay ta đi tìm Lăng Ba Tiên...... Tối nay không định trở về Long Thủ Nguyên sao?"
Trường Tình nghĩ chớp nhoáng, nói: "Không phải còn tận hai canh giờ sao, vạn nhất không kịp, cùng lắm về muộn một ngày, cũng không tồn đọng việc quan trọng."
Vân Nguyệt thong thả gật đầu: "Một khi đã vậy, làm phiền người đi cùng ta một chuyến."
Trường Tình thật sự sảng khoái nhận lời, hỏi hắn vị trí phủ đệ Lăng Ba Tiên, Vân Nguyệt nói ở sông Hạo.
"Từ sông Hạo đến vực biển sâu xa xôi cách trở, không phải ngươi nói Rồng thần quy định phạm vi hoạt động của ngươi, không cho phép ngươi bước ra khỏi Uyên Đàm sao?"
Hắn cởi hỉ phục đỏ thẫm ném sang một bên, phát quan cũng đặt xuống, chỉ để lại chiếc trâm ngọc cố định búi tóc, giọng khàn khàn: "Ta không thể hành tẩu trên đất liền, nhưng dưới nước bốn phương thông suốt, muốn đến song Hạo cũng không phải chuyện khó. Vốn dĩ ta đã từ bỏ hôn nhân này vì Lăng Ba Tiên muốn hủy hôn, nhưng nhờ ngươi kiên trì khuyên giải cũng cẩn thận suy ngẫm lại, có lẽ nên thử lần cuối cùng."
"Chính xác." Trường Tình chắp tay sau lưng ngỏ lời:"Ta chứng kiến nhân duyên cả ngàn năm đều không viên mãn. Người với người lục đục đã đành, chẳng lẽ đến cá với cá cũng không hòa thuận yên ấm bên nhau sao?"
Vân Nguyệt không tỏ vẻ đồng tình với lời nàng nói, trước khi đi cho nàng một viên Tị Thủy Châu, "Có nó rồi đi lại giống như trên đất liền, về sau muốn gặp ta, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống thẳng đáy vực."
Trường Tình giơ hạt châu soi dưới ánh nến, dưới lớp màng mỏng trong suốt những tia sợi màu lam dày đặc, giống như món bánh đào hoa tất la trong yến hội của đế vương . Nàng há mồm định cho vào miệng, may mắn Vân Nguyệt phản ứng kịp thời, giơ tay ngăn cản.
"Ngươi làm gì vậy?" Hắn bật cười: "Tị Thủy Châu không phải dùng để ăn, mang theo bên người là được."
Bản thân Trường Tình cũng cười rạng rỡ: "Ngươi không nói rõ ràng, ta tưởng phải cho nó vào bụng ta." Dứt lời nàng dùng đầu ngón tay ước lượng, đem hạt châu khảm vào đai lưng.
Hai người xuất phát đi tìm vị Lăng Ba Tiên kia. Có Tị Thủy Châu, đáy sông quả thực thông suốt. Trên mặt đất có núi sông khe rãnh, dưới đáy sông cũng có, đi nửa đường ngẫu nhiên gặp được đóa hoa vừa nở, Vân Nguyệt nói cho nàng, đó là ưu đàm bà la.
"Trường Tình có tin vào nhất kiến chung tình?" Trên đường đi, hắn bất chợt hỏi nàng.
"Nhất kiến chung tình?" Trường Tình có thể coi như hiểu rõ sự đời trong lòng bàn tay: "Sở dĩ nhất kiến chung tình đều là thấy sắc nảy lòng tham, ta không tin trên đời có kiểu tình ý này."
Hắn xụ mặt xuống, rồi như nhớ tới chuyện gì vui vẻ, ngẩng đầu cười: "Thật sự có."
Trường Tình liên tưởng lời hắn nói chính là chuyện tình của hắn cùng Lăng Ba Tiên, đáng tiếc nhất kiến chung tình nhưng tới thời khắc quan trọng vẫn tan thành mây khói, tình cảm của thủy tộc cũng giống con người thực sự không đáng tin.
"Ta nghĩ Lăng Ba Tiên chỉ là nhất thời không thông suốt, chờ nhìn thấy ngươi, nàng lại muốn gả cho ngươi."
Hắn nửa tin nửa ngờ: "Sao chắc chắn như vậy?"
Rất nhiều thời điểm Trường Tình sẽ không trả lời vòng vèo quanh co, nàng nhìn hắn một chút: "Bởi vì ngươi rất đẹp chứ sao."
Hắn hiển nhiên không ngờ được nàng sẽ nói như vậy, ngẩn người, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng, nụ cười cũng càng thêm sâu: "Đa tạ thượng thần khen ngợi."
Trường Tình vẫy vẫy tay: "Khen gì, ngươi phải tin tưởng vào bản thân."
Hắn quả nhiên không còn băn khoăn như trước, lại trở về lại dáng vẻ thông hiểu nhẹ nhàng trên bờ biển: "Dù nàng không muốn thành thân, trong lòng ta cũng không dằn vặt. Nàng có suy tính riêng của nàng, nàng biết lòng ta không hướng về nàng."
Trường Tình kinh ngạc: "Không hướng về nàng? Vậy sao ngươi muốn thành thân?"
"Bởi vì người mà ta yêu cao cao tại thượng, ta vĩnh viễn khó có thể với tới......" Hắn nhìn về phương xa, hơi chau mày nói: "Mà cuộc sống của ta vẫn phải tiếp tục, nên ta tìm người không chán ghét, hiểu được tâm sự của ta, nguyện ý tiếp nhận ta, cùng ta trải qua một đời. Đáng tiếc hiện tại Lăng Ba Tiên đã thay tâm đổi ý, ta cũng không có quyền trách móc nàng. Nghe lời ngươi đi chuyến này tới gặp nàng, dù không có duyên thành thân, cũng hảo tụ hảo tán."
Trường Tình gật đầu, đúng là phong thái của một con cá phong độ: "Người mà ngươi thích thì sao, ngươi cũng không định giành lấy sao?"
Hắn nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay nắm lấy ống tay thêu họa tiết mây trôi cuồn cuộn, móng tay thon dài, như lớp băng xinh đẹp vào mùa xuân. Hắn chắp tay giả vờ dạo bước, tay áo sau lưng hơi lay động, thanh âm man mác: "Nếu tình cảm khó cầu, chẳng bằng đừng đi quấy rầy. Thích một người, không nhất định phải để nàng biết."
Trường Tình tức khắc cảm thấy giác ngộ của con cá này cao thâm hơn nàng, nàng không hiểu thất tình lục dục, nhưng hiểu được như vậy mà ứng xử, đã là cảnh giới cao nhất của tình yêu rồi.
Thủy phủ Lăng Ba Tiên thật sự xa cách vực biển sâu, hai người ở dưới nước loanh quanh lòng vòng, một hồi đi đường bằng phẳng rồi một hồi đi đường hầm, dây dưa mãi mới tìm được cửa lớn. Tuy nhiên vừa đến nơi đã thấy một con trai sông hoành tráng canh trước cửa. Phát hiện có người tới, vỏ trai hơi hơi mở ra, lộ ra lớp thịt non bên trong, hào sảng nói: "Là Uyên Hải Quân sao?"
Vân Nguyệt hỏi: "Lăng Ba Tiên có ở trong phủ không?"
Trai sông nói: "Người có ở, nhưng chủ quân nhà ta nói, không phải ai cũng được phép vào. Chủ quân dự đoán được hôm nay là tình kiếp của nàng. Tuy rằng nàng đối với đại quân một khối tình si, nhưng từ hôm nay trở đi, trái tim đại quân e là đã rung động nặng nề lắm rồi. Để tránh về sau tiểu quân sinh ra không có cha, chủ quân nhà ta quyết dừng cương trước bờ vực, từ nay một đao cắt đứt quan hệ với đại quân."
Vân Nguyệt có vẻ bó tay không biện pháp: "Vẫn nên gặp một lần đi, có mấy lời cũng cần nhìn mặt nhau nói rõ."
Trai sông không chút châm chước: "Chủ quân nhà ta bảo không gặp, mời Uyên Hải Quân trở về đi."
Trường Tình cảm thấy bản thân đã mất công đi theo thì nhiều ít vẫn phải phát huy tác dụng, nàng gom hết khí khái thượng thần, nhìn xuống nói chuyện với con trai kia: "Ta là Long Nguyên thần, hôm nay được mời đến để chứng hôn cho Lăng Ba Tiên và Uyên Hải Quân. Lăng Ba Tiên hấp tấp quyết định hủy bỏ hôn sự, trong đó nhất định có hiểu lầm, sao không mời tiên tử nể mặt ra gặp bọn ta? Có chuyện gì ra ngoài trình bày rõ ràng, không lí nào không hóa giải được mâu thuẫn, rồi chọn ngày khác tổ chức hôn lễ đi."
"Long Nguyên thần? Ngươi là Long Thủ Nguyên thượng thần?" Con trai sông gào to đến mức điếc tai: "A a a, Uyên Hải Quân cố chấp làm theo ý mình, khinh người quá đáng!"
Trường Tình bị con trai này ồn ào đến không hiểu đầu cua tai nheo, Vân Nguyệt thấy thế cũng không muốn kiên trì, chắp tay hướng về phía nàng giải thích: "Chuyện riêng của ta, đáng lẽ không nên kéo theo thượng thần. Hôm nay Lăng Ba Tiên tâm tình không tốt, ngày khác ta lại tới cửa bái phỏng."
Vừa dứt lời, một thanh kiếm không biết từ đâu bay tới. Đầu kiếm mang hàn quang lạnh thấu xương, chĩa thẳng ấn đường Vân Nguyệt , Trường Tình sợ con cá này đạo hạnh không đủ, không kịp ứng phó, búng tay đánh rơi thanh kiếm. Tay áo rộng phần phật nổi lên một trận gió, không vui nói: "Thâm cừu đại hận cái gì đấy, ngày thành hôn mà đằng đằng sát khí!"
Thiếu nữ áo đỏ rốt cuộc hung hăng vọt ra cửa lớn, đôi mắt đẫm lệ đỏ quạch nhìn thẳng Vân Nguyệt, khàn giọng lên án: "Còn chưa đủ sao? Như vậy còn chưa đủ sao? Còn muốn đưa người tới chỗ chúng ta? Ngươi cố ý làm ta khó xử, khiến ta ở tám dòng sông không chốn dung thân phải không?"
Vân Nguyệt dù gì cũng là chính nhân quân tử , nên rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nữ nhân làm loạn, hơi hơi nhíu mày nói: "Lăng Sóng, nếu ngươi không định thành thân, vì sao không thông báo sớm cho ta? Lần này ta tới, chỉ để nhìn xem ngươi có bình yên vô sự hay không. Tương lai bất luận ngươi cần hỗ trợ gì, đều có thể sai người tới vực biển sâu truyền lời, dù ta phải xông oha khói lửa cũng hoàn thành giúp ngươi."
Lời hắn nói hoàn toàn không giữ ý, đã kích thích sự xấu hổ, giận dữ thậm chí là buồn bực của Lăng Ba Tiên. Nàng nâng tay chỉ hướng hắn, ánh mắt bi thương:
"Ta không muốn thành thân? Rõ ràng chính ngươi không muốn! Vì sao trước đêm đại hôn ngươi còn nhìn về hướng Long Thủ Nguyên?
Ngươi mòn mỏi chờ đợi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nếu Long Nguyên thượng thần không hiện thân, ngươi vẫn mãi mãi hướng về nàng sao? Hiện tại nguyện vọng của ngươi đã thực hiện được rồi, sao ngươi còn chưa thỏa mãn? Người con gái khiến ngươi nhớ mãi không quên trong suốt 500 năm chính là nàng, sao ngươi còn chưa nói với nàng!"
Hoa ưu đàm bà la
Họa tiết mây trôi cuồn cuộn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top