Phiên Ngoại
Felix nhận được cuộc gọi từ Jeongin, lúc cậu nói Wooyoung muốn kết hôn, cả người đều ngốc, này mẹ nó, còn chưa tốt nghiệp đại học đâu!
Minho ở nước D học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ, vừa lúc nghỉ trở về thăm Felix mấy ngày, những gì Jeongin nói trong điện thoại anh cũng nghe thấy được, giương mắt hỏi Felix "Em muốn đi?"
Felix ngồi xổm nhìn con thỏ trong lồng sắt trước mặt, "Tất nhiên, cấp ba em với Wooyoung quan hệ khá tốt."
Minho không có mặc áo blouse trắng, ngồi xổm bên cái bàn thực nghiệm, nhìn học đệ học muội ở bốn phía tới tới lui lui, anh lù lù bất động. Bọn họ đều biết Minho, năm tư kì một đã nhận được thư thông báo trúng tuyển ở nước D, năm thứ năm học lâm sàng trực tiếp đi, giáo viên bên kia viết thư về đều nhắc tới, Kim Namjoon hiếm khi khen ngợi học sinh cũng nhắc qua vị học trưởng này rất nhiều lần.
Minho trong mắt học đệ học muội không chỉ là người yêu của bạn học Felix mà còn là thần tượng, là động lực học tập của họ.
Cho nên lúc Felix trái với quy định mặc đồ thường vào phòng thí nghiệm, bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí còn có thể giúp học trưởng đánh yểm trợ.
"Anh cũng đi." Minho nói.
Felix đã bị cận, mang mắt kính, liếc Minho, ba năm qua đi, Felix rất có ý vị cao lãnh, đổi thành người khác, bị Felix liếc mắt như vậy, trái tim đều bị treo lên rồi.
Nhưng Minho quá hiểu biết nhóc con nhà mình, ngày anh đi nước D mắt cũng đỏ hết cả lên.
"Anh đi làm cái gì?" Felix nắm tai một con thỏ, "Anh cũng chưa gặp qua bọn họ bao giờ."
"Anh rất quen Seungmin mà, chúng ta thường xuyên chơi game."
"Wooyoung cũng không kết hôn với Seungmin." Khuyên can mãi, Felix sắp không chịu nỗi mà đáp ứng Minho, Minho cũng dừng thuyết phục, bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài, "Được rồi, em vui vẻ là được."
Felix có chút kinh ngạc nhìn anh, kỳ quái, bình thường làm gì dễ nói chuyện vậy.
Felix hiện tại là lớp trưởng, kết thúc thực nghiệm, người trong ban đều đi rồi, cậu còn phải kiểm tra vật dụng có còn nguyên vẹn hay mất mát gì không, tắt máy tính trên bục giảng, Minho từ cuối lớp chậm rãi đi lên, ghé vào trên bục giảng.
"Ngày mai anh còn phải đi thăm ông già, tuần sau lại đi rồi."
Felix dừng một chút, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Vậy em dẫn anh đi hôn lễ Wooyoungi."
"......" Felix hết chỗ nói rồi, "Này mẹ nó, hai việc này có quan hệ gì à?"
"Anh muốn nói là, chỉ còn mấy ngày, đi hôn lễ ai cũng vậy, chủ yếu là muốn ở bên em," Minho li3m li3m khóe môi, "Lixie, anh rất nhớ em."
Anh ở nước ngoài không đến một năm, cùng bạn học bên kia không tồi, giáo viên cũng khen ngợi, lúc biết anh định học lên thạc sĩ tiến sĩ còn sủng ái hơn trước.
Nhưng chỉ có một chút, anh nhớ Felix.
Bạn cùng phòng mời anh đi chơi, nhưng bị Minho từ chối thì hỏi anh, "Ôi trời, cậu không gặp được người nào đẹp như Serena đâu, lần đầu tiên thấy cô ấy tôi đã đổ rồi."
"Ầy, vào buổi đêm còn đẹp hơn."
Minho cười cười, "Không được, không ai đẹp bằng người yêu tôi."
Bọn họ không tin.
Cho đến khi Minho cùng Felix gọi video, bọn họ tụ tập tới xem, nam sinh trong video mang băng đô hồng nhạt, mới vừa rửa mặt xong, trên mặt còn có bọt nước.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm, "Ôi trời, tôi thật sự muốn có một đêm với cậu ấy."
Cậu ta mới vừa nói ra, Minho liền bỏ di động, vén tay áo, "Cùng tôi thì sao nhỉ?"
"Tôi cảm thấy cậu không đủ ngọt."
Bọn họ cũng không nghĩ muốn một đêm với Minho rốt cuộc bọn họ từng chính mắt thấy Minho đem một người kiếm chuyện 1m8 đá bay.
Đàn ông Hàn Quốc đáng sợ.
Felix lần đầu tiên nghe thấy bạn cùng phòng Minho gọi anh là người đàn ông Hàn Quốc đáng sợ, thiếu chút nữa cười phụt ra.
"Người đàn ông Hàn Quốc đáng sợ." Felix nói nhỏ. Minho mặt tối sầm, duỗi tay kéo sau cổ Felix, hai người cách nhau một bục giảng, eo Felix phải ngả lên bục.
"Felix, có phải chúng ta còn một việc chưa làm không," Minho vuốt ve cánh môi Felix, từ trái sang phải, lại từ phải sang trái, "Nếu không bây giờ, chúng ta làm đi."
Minho cũng rất bội phục mình, Felix đã dâng tới cửa mà anh lại đứng im không động dậy.
Felix sửng sốt một chút, ngay sau đó cong miệng, "Đã cho anh cơ hội, chính anh bỏ lỡ."
Cậu duỗi tay đẩy bả vai Minho, "Anh chắc hiểu câu qua thôn này là hết cửa hàng chứ?"
"Hiểu." Minho không chút để ý nói.
Tay sờ xuống cổ Felix, tiếp theo dừng ở bả vai, xuống đến bên hông, lúc Felix không có phòng bị bỗng nhiên dùng sức, trực tiếp đem người kéo lên ấn trên bục giảng.
Felix đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền giãy giụa suy nghĩ muốn xoay người ngồi dậy, Minho một bàn tay là có thể đè lại cậu.
"Đạo lý anh đều hiểu, nhưng anh lại không nói đạo lý." Minho ấn Felix không cần quá nhiều sức lực, anh hay đi tập ở nước ngoài, ngẫu nhiên còn tham gia thi đấu. Felix chỉ có chơi bóng rổ, hầu hết thời gian đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm, cùng Minho so sánh thể lực không thể so.
Nhưng Minho thấy, này có điểm tốt mà cũng không tốt.
Tốt là tương đối dễ làm, không tốt là em ấy không quá lâu. Felix bị Minho gỡ mắt kính xuống vứt qua một bên, tức khắc không nhìn rõ mặt Minho, người bị đè lên bục giảng, Felix gần như nổ tung.
Hoàn toàn không còn cao lãnh bình tĩnh lúc trước, cậu véo cổ Minho, "Mẹ nó, anh phát điên cái gì vậy?"
Minho không nói nhiều với Felix, dù sao anh cũng không thấy đau, Minho mang cậu xuống bàn, làm Felix ngồi trên bàn học, trong khi anh đứng giữa hai ch@n cậu
Lại nói, hai người lần trước gặp mặt là năm trước, đã qua nữa năm, nước ngoài còn khong có lễ tết, nghỉ đông cũng không trùng được mấy ngày.
Minho tiến tới hôn Felix, nhìn như nhẹ nhàng đụng vào, nhưng khi anh vừa chạm vào, đầu lưỡi của Minho như một cơn bão dò xét đi vào, câu lấy cái lưỡi trốn giữa hàm răng của Felix.
Felixi hai tay nắm lấy mép bàn, ngẩng đầu lên, không thể không nuốt nước bọt.
Minho buông cậu ra, trên môi là một tầng nước, "Lixie, mang theo anh đi?"
Felix nhìn Minho, cùng đối phương ngoan cố, "Không......"
Cậu gần như chưa nói xong chữ không, còn lại toàn bộ bị Minho nuốt vào, Minho lần này chỉ hôn ngắn, sau đó liên tục chiến đấu ở nơi khác tới cổ Felix, lúc đối phương thất thần không kịp phản ứng thì mở nút áo blouse của cậu, bên trong là áo sơ mi tím nhạt
Felix rất thích những màu sắc xinh đẹp này, cậu mặc vào cũng rất xinh đẹp, trừ phi tất yếu, nếu không cậu sẽ không chọn áo trắng, Felix cho rằng nó quá phổ biến.
Màu tím luôn làm cho người ta cảm thấy thần bí cao lãnh.
Felix sau đó mới nhận ra nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Minho, "Dừng lại, dừng lại, mẹ kiếp, anh có còn muốn ở đây không?" Minho không nói chuyện, nói, dùng nửa th@n dưới dùng sức đẩy Felix li3m hàm trên, "Lixieở chỗ này cảm giác thế nào?"
Felix ngồi ở trên bàn hết lần này đến lần khác bị cọ, mặt từ nóng đến muốn cháy, cậu bị Minho lần này đỉnh eo thiếu chút nữa cứng, vẻ mặt không thể tin được, "Anh dám! Em giết anh!"
"Tới, Lixie làm chết anh." Minho đem người ôm đến trước mặt, một tay kéo quần Felix xuống.
Đồ Felix mặc hôm nay rất tiện, quần thể thao co giản thực sự rất tiện cho người nào đó, gần như không tốn chút sức lực nào, Felix chỉ còn lại một chiếc áo trên cùng.
"Anh hỏi lại em một lần, có đáp ứng hay không?"
Felix hung ác nói: "Cút."
Nói xong cậu muốn chạy, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị kéo lại, làn da không mảnh vải che thân chạm vào mặt bàn lạnh lẽo khiến người ta rùng mình, đùi Felix bị đè lại, có thể cảm giác được chỗ cực nóng của đối phương chậm rãi cọ lên người mình, chậm rãi đỉnh, chậm rãi đâm.
Minho ngồi xổm xuống, đầu lưỡi li3m cắn từ bắp chân lên đầu gối lên đùi Felix, hàm răng Felix run rẩy, cậu duỗi tay ấn đầu Minho, "Đồng ý, em đồng ý."
Không thể ở chỗ này, tùy thời đều sẽ có người.
Minho ngước mắt lên, thường ngày khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lúc này trở nên sáng ngời, khóe miệng nhếch lên, "Đã muộn."
Felix cảm giác mình như bị li3m lên cả người, từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, cuối cùng tư thế biến thành Minho ngồi trên ghế, Felix khóa ngồi trên đùi anh, đôi tay ôm lấy cổ Minho, sườn mặt dán lên bả vai Minho, cắn răng, tiếng r3n rỉ không thể chịu đựng được thỉnh thoảng tràn ra khỏi cổ họng.
Về lý trí, Felix biết rằng cậu nên từ chối và bỏ chạy, nhưng thân thể lại không tự chủ được đem bản thân đưa vào trong miệng đối phương.
Những ngón tay của Ft dường như không còn sức lực, uể oải rũ xuống, móng tay ánh lên, nhỏ giọng rầm rì, ngay cả những ngón tay của cậu cũng bị Minho li3m cắn trong miệng.
Chiếc nhẫn đính hôn nóng dần lên theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân.
Minho tự mình giải quyết, không để Felix dùng tay mà để Felix tận mắt chứng kiến.
Felix ngượng ngùng, muốn dời tầm mắt, bị Minho cường ngạnh xoay cằm, "Nhìn."
Minho cố ý thở hổn hển bên tai Felix, "Lixie, nhìn xem nam nhân của em ra như thế nào."
Anh giải quyết xong, giúp Felix cài cúc áo, mặc áo khoác trắng, đeo kính, đuôi mắt đối phương có vết đỏ, bị ngón tay của Minho dùng sức nặn ra.
Felix mặt vô biểu tình, khi Minho có ý đồ hôn mình, cậu nhướng mắt, "Ra ngoài."
Felix bị ép từ đầu đến đuôi vậy không giận, là thẹn thùng.
Minho cúi người, bộ dạng lúc cười không có chút mưu mô nào, "Lixie, sao vậy?"
Minho ánh mắt vẫn đen tối, lúc chạm vào Felix, anh mới phát hiện anh đối với người trước mắt này đã khát vọng tới cực hạn, cho nên, hôm nay, vô luận như thế nào, cũng không thể thỏa mãn anh nữa.
"Lixie, anh muốn làm em, anh nói thật." Anh cười khẽ nói.
Felix đang đi trên con đường mà Minho đã đi.
Minho hoàn thành việc học và trở về Hàn Quốc, sau tiếp theo lại vào bệnh viện nhà anh làm thực tập sinh, khối lượng công việc phải làm ở trường hoàn toàn không thể so sánh với khối lượng công việc của bệnh viện.
Minho làm ở khoa giải phẫu thần kinh, cũng là phòng khám chủ lực của bệnh viện họ, bệnh nhân không chỉ giới hạn trong tỉnh thành mà thậm chí từ cả nước, nối liền không dứt, bác sĩ hay cấp dưới đều không kịp uống nước, thời gian như bay.
Dù hai người cách xa nhau nhưng cả hai đều cảm thấy không vất vả như vậy khi nghĩ rằng mình đang hướng đến cùng một mục tiêu.
Năm Felix tốt nghiệp Minho kết thúc khóa đào tạo chính quy, chính thức trở thành một người bác sĩ,anh trở nên nổi tiếng trong giới y học vì đã đề xuất một kế hoạch điều trị mới cho một bệnh não.
Năm nay, Minho hai mươi tám tuổi, Felix 25 tuổi.
"Trở về chứ, ăn tết là về." Felix ghé vào trên giường, gõ gõ màn hình máy tính, "Đường bác sĩ, đến lúc đó anh có thời gian đón em không?"
Minho trực ca đêm, mới vừa kiểm tra phòng, cùng anh còn có bác sĩ cấp trên, ba lắm ba sáu tuổi, đánh ngáp nhìn hồ sơ bệnh án.
Thấy Felix trên màn hình di động, anh ta trêu chọc, "Người yêu cậu?"
Minho gật gật đầu, "Đang du học."
Hongki có chút tò mò: "Em ấy đang du học, làm sao hai người quen nhau?"
Hỏi về Minho có lẽ tùy tiện nói hai câu là hết, nhưng hỏi Felix, anh có thể thao thao bất tuyệt, anh đã lâu chưa gặp Felix người, so với lúc anh đi du học còn bận hơn.
Felix cũng ngoan ngoãn im lặng, muốn nghe Minho kể mình ra sao.
"Tôi lớp 11 gặp em ấy, em ấy mới lớp 9."
"Bất quá lên đại học mới ở bên nhau, từ năm nhất tới bây giờ."
Hongki sửng sốt, "Hết rồi?"
Minho gật đầu, "Hết rồi."
Anh nói xong, quay đầu nhìn Felix, phát hiện đối phương một bộ dạng không nói nên lời, Felix còn tưởng rằng có thể nghe thấy cái gì cảm động đất trời.
Kết quả, chỉ hai ba câu như vậy?
Vào mùa đông, cách thời điểm Felix về nước ngày càng ngày càng gần, cuối năm bệnh viện có khảo hạch, Minho càng thêm công việc lu bù lên, hai người một tuần không liên hệ là điều bình thường.
Tuần đầu tháng 12, Minho mới vừa kết thúc một cuộc giải phẫu, anh mổ chính, khi đó đã là buổi tối 10 giờ, mới vừa dứt phẫu thuật đã đi lấy cơm hộp ngồi xổm trong văn phòng ăn.
Có người giao trà sữa nóng, mỗi người đều có một ly.
"Cảm ơn," Minho nuốt cơm trong miệng xuống, thuận miệng hỏi một câu, "Ai đặt vậy?"
Người nhận trà sữa là một y tá mới, cô ấy cầm trên tay tờ giấy giao hàng và đọc từng chữ một: "Tặng cho những đồng nghiệp đáng yêu của bé Lee."
"Phụt."
"Bé Lee, ai là bé Lee?"
"Thật hào phóng. Dù sao chúng ta cũng có hơn chục người. Loại trà sữa này mua ở cửa hàng kia thật sự rất khó, một ly hai ba chục."
"Tôi vẫn muốn biết bé Lee là ai."
"Còn có thể là ai? Bác sĩ Lee đó, cậu nói có phải hay không, bác sĩ Lee? Bé Lee?"
Minho mặt vô biểu tình nhai cơm, tại sao vậy, Lixie còn chưa có sợ sao? Lúc trước vì mỗi ngày đều kêu bé nên bị làm đến khóc, giờ quên rồi?.
"Nhìn không ra a, bác sĩ Lee vẫn còn được kêu là bé sao.""Ai, Lee...... Mẹ nó, khoa cấp cứu nhận được vài ca viêm phổi!"
"Viêm phổi? Viêm phổi sao lại vào cấp cứu? Đi khoa nội hô hấp chứ."
Bác sĩ kia bỏ hộp cơm xuống, cau mày, "Vấn đề là, những bệnh nhân viêm phổi này triệu chứng lâm sàng đều giống hệt nhau, khởi phát rất khẩn cấp, trong đó có một người sốc tại chỗ."
"Chuyện đó không liên quan gì đến bộ phận của chúng ta, ăn đi ăn đi."
Felix bị mắc kẹt ở nước D, khi được thông báo đã gọi điện thoại cho ba mẹ, nhìn trong video ba mẹ mặc đồ phòng hộ, cậu nh ỏ giọng hỏi, "Ở nhà có ổn không?"
Giọng nói của Tina bị khẩu trang chặn lại, có chút nghẹn ngào: "Khi biết được nguồn lây nhiễm và vi khuẩn gây bệnh, chúng ta mới có thể kê đơn thuốc thích hợp và điều chế vắc xin."
Felix nói thầm trong lòng: Chó má.
Tình huống cụ thể Felix đã sớm thông qua bạn đại học trước kia để biết được, Jisung ở nước ngoài, ngăn cách với bên này, Soobin còn đang làm nghiên cứu sinh sau tốt nghiệp ở bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố S, cậu biết tin tức trước tiên liền gửi tin nhắn ho bạn cùng phòng.
Nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn buổi tối không quá sáng, những tòa nhà giăng đèn kết hoa giờ trở nên tử khí trầm trầm
"Vậy mọi người chú ý an toàn." Felix dừng một chút, "ông với bà đâu".
Tina do dự một chút, ánh mắt sau kính bảo vệ trốn tránh, "Bọn họ...... Ở nhà, khá tốt."
Felix mím môi, cậu không phải tiểu hài tử, cậu đã 25 tuổi, đã là người trưởng thành, cũng có thể nhìn thấu lời nói dối của người khác.
Ba mẹ đang lừa mình.
Hai người già trong nhà chắc chắn đã lên tuyến đầu, bệnh viện thiếu nhân lực, bọn họ tuyệt đối không thể yên tâm ở nhà.
Nhưng Felix chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, Tina lại tỏ ra lo lắng, "Các con bên kia không có việc gì đi, mẹ nghe nói cũng xuất hiện ca bệnh, con không có việc gì thì ở trong nhà đọc sách, đừng đi ra ngoài chơi, trường học cũng đừng đi."
"Biết, chúng con đều nghỉ học."
Người kế tiếp gọi điện, là Minho.
Felixi gọi qua, bên kia thật lâu mới bắt máy, Minho thở hổn hển, "Anh vừa đi chạy về, sao vậy?"
"Anh không kể cho em tình hình bệnh dịch hôm nay."
"Đừng nghiêm túc như vậy, tin tưởng y học tin tưởng quốc gia." Minho đã khá lớn tuổi, 28 tuổi, điệu bộ như giọng quan.
Felix chần chờ một lát, hỏi, "Anh, ở bệnh viện sao?"
Minho rất bình tĩnh, "Sao có thể, anh khoa giải phẫu thần kinh, bệnh viêm phổi là khoa hô hấp và bệnh truyền nhiễm, hơn nữa anh mới hành nghề mấy năm, kinh nghiệm không đủ, có đi cũng không giúp được gì, anh không đi."
Felix cũng nghĩ vậy, liền không tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
"Hiện tại không an toàn, em tạm thời đừng về, chờ ổn rồi về." Minho nói.
Felix không nghi ngờ anh, "Vâng."
Xác định cậu đã ngắt, Minho nhẹ nhàng thở ra, Changbin chạy nhanh đem khẩu trang và đồ phòng hộ đưa cho anh, vừa giúp anh mặc vào vừa nói, "Nếu như bị tiểu học đệ biết, tôi chắc chắn bị cậu ấy gi3t chết."
Changbin nghiêng đầu bao tay, có chút tò mò hỏi, "nhưng mà hyung, anh sao lại gạt tiểu học đệ, chuyện này rất vinh quang mà."
Minho mang kính bảo vệ mắt, hít sâu một hơi, lau sương trên mặt nạ bảo hộ, "Không muốn cậu ấy lo lắng."
Cũng sợ Felix bởi vì lo lắng, chạy về đây.
Anh không phải thánh nhân, anh cũng có tư tâm, anh có thể đem cả sinh mệnh phụng hiến cho y học, trừ chi chi của anh
Lixie của anh ngốc trong nhà là tốt rồi
Đây là chút tư tâm không nhiều lắm của hắn
Thành phố S có mấy điểm du lịch trứ danh, lúc Nguyên Đán rất đông, từ lúc phát hiện tình hình bệnh dịch đến trung kỳ bùng nổ như giếng khoan, tổng cộng chẩn đoán chính xác 1450 ca bệnh, nghi ngờ 10900. Vì khống chế đám người lây nhiễm, liền cách ly, người bệnh đều đưa về bệnh viện chuyên khoa thành phố S thống nhất quản lý trị liệu.
Bệnh viện có bốn tòa lớn, ngoại trừ một tòa nhà tổ hợp văn phòng, ba tòa nhà còn lại đều được chuyển thành khu điều trị nội trú cho bệnh nhân viêm phổi, những bệnh nhân đang điều trị các bệnh khác đã chuyển lên tầng một, hai và ba của tòa nhà văn phòng, các văn phòng ở tầng một, hai và ba được rút lên các tầng trên.
Minho ở tòa Bắc lầu 5, cùng Changbin còn có tổ trưởng chăm sóc hai mươi người bệnh, ba người có triệu chứng nhẹ, năm người có triệu chứng vừa phải, còn lại là nặng và nguy kịch.
Minho ăn ngủ đều ở phòng trực của bệnh viện, thay phiên nhau với Changbin, còn phải đi học giữa giờ.
Trong vòng chưa đầy một tháng, dịch bệnh vẫn chưa được kiểm soát hoàn toàn, Minho cùng Changbin hai người đều giảm mười cân.
Minho tóc dài ra, cho nên anh đơn giản dùng dao cạo dùng một lần của bệnh viện cạo thành đầu húi cua, ngũ quan vốn âm trầm, kiểu tóc sắc bén như vậy càng làm cho anh nhìn lạnh lùng hơn.
"Hyung, anh tới xem, bệnh nhân giường 15 nôn ra máu!"
"Bác sĩ Lee, bệnh nhân nằm giường 2 bị sốc."
"giường 13 run rẩy!"
"Không thể hạ huyết áp của bệnh nhân giường 6!"
"Độ bão hòa oxy trong máu của bệnh nhân giường 9 giảm xuống còn 70!"
Trong giờ nghỉ giải lao, Minho cùng Changbin xuống lầu ngoài trời hút thuốc, Changbin kéo khẩu trang xuống, "Chết tiệt, tôi thật sự sắp ngạt chết."
Minho nhìn anh, cho qua một điếu thuốc, thứ khiến anh ngạt thở không phải là chiếc mặt nạ, mà là những bệnh nhân đến khám không có hồi kết, số người chết mỗi ngày một tăng, quá trình nhìn bệnh nhân của anh chết mà bất lực.
Minho ngậm điếu thuốc trong miệng một lúc lâu, hắng giọng, cuộn nó trong phổi rồi từ từ nhả ra. Anh tình cờ liếc sang một bên, thấy Kim Namjoon đang cầm loa ở lối vào của tòa cấp cứu, "......"
Ông già đã ngoài tám mươi.
Minho dập thuốc vứt xuống thùng rác bên cạnh, đi qua vỗ vai Kim Namjoon, "Thầy."
Năm phút sau, một bên bãi đất trống nhiều thêm một người, Kim Namjoon tức giận hét lên, "Tôi sao lại không thể lên tiền tuyến? Tôi không đến bệnh viện, tôi làm bảo an các anh cũng muốn quản."
Ông chỉ vào mũi Minho, đối phương mặt vô biểu tình, ông lại đi chỉ Changbin, Changbin yên lặng quay đầu.
"Tôi là thầy các anh!"
Minho móc di động ra, gọi đến số con gái Kim Namjoon, nói, "Thầy đừng tranh với em, thầy vốn dĩ có bệnh suyễn, phổi cũng không tốt, dễ dàng bị lây bệnh, nhanh trở về đi."
Kim Namjoon bị con gái lo lắng muốn chết tới đón đi, cô cảm kích vô cùng, "Cảm ơn a Lino, ngày hôm qua chị mới từ bệnh viện trở về, liền nghe con gái nói ông chạy đến bệnh viện, ông ấy quá bướng bỉnh, căn bản không nghe, may mắn em gặp phải, cảm ơn em."
Kim Namjoon ngồi trên xe, bị cháu gái lôi kéo ống tay áo, ông mở cửa kính xe xuống, nói với hai học sinh của mình, "Chú ý an toàn!"
Minho xua xua tay, "Thầy già rồi mới nên chú ý hơn."
Kim Namjoon, "......"
Trong khoảng thời gian này, Felix rất kỳ quái không gọi điện thoại về đây, gọi qua cũng chỉ đơn giản nói mấy câu, video cũng không có, Minho quá bận cũng không chú ý tới điểm này.
Cơ hồ lúc mệt đến sắp sụp đổ, Changbin đã ngã bệnh.
Minho đứng dưới sân, hút hết một bao thuốc lá mới đi lên, cho Changbin dùng máy thở, hít dưỡng khí, đặt điện tâm đồ, Changbin dù sao cũng không sao, anh còn trẻ.
Anh ho khan vài tiếng, nói, "May mắn không phải cậu, tôi không lợi hại bằng cậu, một mình đi theo thầy tôi không làm được."
Minho ánh mắt mệt mỏi, nhẹ giọng nói: "Câm miệng, đi ngủ."
Mặc quần áo bảo hộ, Minho lắng nghe tiếng bíp của các thiết bị trong phòng bệnh, nghĩ đến bộ dạng ốm yếu của Changbin, cha mẹ anh đã mấy ngày không ngủ và giấy báo tử lần lượt được đưa ra, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh nằm trên bàn máy tính một lúc thì nghe thấy có người gõ cửa kính bên ngoài văn phòng.
Một tiếng tiếp một tiếng.
"Bác sĩ Lee, có người tìm anh, anh ấy là tình nguyện viên mới, tôi đưa anh ấy tới đây," y tá nói, "Bác sĩ Lee, dẫn anh ấy đi, tôi đi làm trước."
Minho lười biếng ngước mắt lên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, người thanh niên mặc áo khoác trắng, thần sắc bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp cùng ánh mắt vẫn như cũ, cực kỳ khoa trương.
Minho nhìn người tới sửng sốt, há miệng th ở dốc, nhưng ngay cả tên của cậu cũng không gọi ra được.
"Bác sĩ Lee, đã lâu không gặp." Felix nhàn nhạt nói, " bác sĩ Lee thật lợi hại a."
Minho sửng sốt thật lâu, mãi đến khi nhịp tim đập loạn xạ dần dần bình tĩnh lại, anh mới có chút chật vật mà vội vàng chạy thẳng tới Felix, đột nhiên cảm thấy thực may mắn.
May mắn khi anh vào văn phòng đã cởi đồ bảo hộ, như vậy anh mới có thể ôm Felix.
Felix đã sớm biết Changbin ở tuyến đầu từ lâu, một bác sĩ trẻ như vậy, đẹp trai như vậy, bị bệnh nhân chụp ảnh tung lên mạng, anh thậm chí còn không có thời gian để tìm hiểu.
Nhưng Felix không thể mua vé để trở về Hàn Quốc, cậu phải chờ máy bay nội địa đến đón từng đợt, vừa xuống máy bay, cậu đã vội vã đến bệnh viện Minho đang làm.
Felix cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của người đàn ông nằm trên bàn gầy đi nhiều như vậy, mắt cậu lập tức ươn ướt, trái tim đau đến không thể diễn tả thành lời.
Cậu chôn mặt ở bả vai Minho bả vai, "Anh mẹ nó ngươi tốt xấu cùng em nói một tiếng."
"Em cũng có thể giúp một chút."
Giọng nói của Minho bị đè ở trong cổ họng, trầm thấp mà khắc chế, "Được, lần này chúng ta kề vai chiến đấu."
Khi họ cần nhau nhất, họ đều có thể đứng lên, trở thành điểm dựa và an ủi của đối phương.
Bọn họ cuối cùng đều đã trưởng thành, trở nên giỏi giang, và họ vẫn yêu nhau sâu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top