15
Felix sửng sốt, lập tức không thèm đếm xỉa, cắn răng nói, "Được, anh muốn em nói."
Trong thoáng chốc, Felix lý lẽ hùng hồn, cùng với khí thế của Jeongin đồng dạng, cậu ra sức đẩy Minho ra, cố gắng coi nhẹ ánh xanh nhàn nhạt dưới đáy mắt đối phương, lẫn trong đó còn có một chút mờ mịt cùng bi thương.
"Anh quá bận, em không muốn chậm trễ anh, cho nên, chia tay."
Felix lúc nói chuyện, đường bay phía sau lưng vừa vặn có máy bay cất cánh, tiếng ầm ầm ngay tại bên tai, gần như đâm thủng màng nhĩ, nhưng Minho vẫn như cũ nhìn ra khẩu hình của Felix.
Chia tay?
Minho đầu tiên là sửng sốt, lập tức không biết mình hiện tại nên khóc hay cười, nhưng anh biết hiện tại nét mặt của hắn nhất định rất khó coi.
Thật sự là anh vì muốn cùng Felix có một khoảng nghỉ ngơi trước khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, tối hôm qua sau khi cùng Felix kết thúc trò chuyện, anh ngồi viết một cái luận văn, ngồi sửa tới ba giờ sáng, hôm nay mới 5 giờ liền ngồi xổm ở cửa sân bay.
Anh đều chưa từng cùng Felix nói qua, bởi vì anh không cảm thấy cái này có cái gì tốt để nhắc tới, nhưng mình có phải là nên vui vẻ, vui vì Felix biết vì chính mình suy nghĩ rồi?
Con mẹ nó, ai cho phép nhóc con này hiểu chuyện như thế hả?
Minho cười một tiếng, cùng Felix đối lập đứng đó.
"Lee Felix, tôi có phải là đã nói với em, đã bên nhau thì đừng nghĩ chia tay?" Minho thanh âm lạnh lùng, "Trước hết, cảm ơn em vì đã suy nghĩ cho tôi, tiếp theo, con mẹ nó em đừng mơ!"
Minho hốc mắt dần dần đỏ lên, anh giống đang cố gắng duy trì cảm xúc để không sụp đổ trước mặt Felix, anh hung dữ bóp lấy cằm Felix, khiến cho đối phương ngẩng đầu, trông thẳng nơi đáy mắt cậu, "Em con mẹ nó đừng đứng chỗ này nói cái gì mà hy sinh, tôi không để mình bị đẩy đi vòng vòng như vậy."
"Con mẹ nó, tôi thích em nhiều năm như thế..." Câu nói này, Minho là thì thầm nói ra, Felix cũng không nghe rõ ràng anh đang nói cái gì.
"Tôi không phải có ý tứ kia." Felix thấp giọng nói.
Không có hy sinh bản thân, cũng không phải tự cảm động mình.
"Vậy em có ý tứ gì?" Minho truy vấn Felix, "Chơi đùa sao? Felix, em ở chơi ta sao??"
"Tôi không...." Felix cảm giác được lực đạo của đối phương đặt trên tay mình ngày càng yếu đi, ánh mắt nhìn về phía Minho sau lưng, vừa vặn một chiếc xe taxi dừng ở cổng, cửa xe bởi vì một hành khách vừa xuống xe mà chính xác mở ra.
Felix chạy.
Cậu chạy.
Xe taxi nhanh chóng đi, Minho trong tay còn cầm cái mũ của cậu, ngay cả góc áo của người nọ cũng không bắt được, anh đứng tại chỗ nửa ngày, điện thoại vang lên, anh cùng không nghĩ tới sẽ là Felix gọi điện thoại cho mình, là Changbin gọi tới.
Changbin cũng không có hỏi Minho ở đâu, vừa nối máy liền mở miệng, "Hyung, cái này không có anh thật không được, bọn tôi khẩn trương, cầu anh đó."
Hôm nay là buổi hội thảo của ba viện nghiên cứu lớn, liên quan tới nghiên cứu thảo luận về vi sinh vật, lúc đầu bọn họ đề cử Minho dẫn đầu, nhưng Minho nghĩ đến hôm nay muốn tới đón Felix, liền đem sự tình giao cho Changbin, Changbin vẫn là sợ, trước kia, người xuất đầu lộ diện vẫn luôn là Minho.
Minho dừng một chút, thấp giọng nói, " Tôi lập tức tới."
Changbin không nghe ra Minho đang ngữ khí dị thường, "A a a a em yêu anh Minho."
Minho tâm lạnh xuống, giống như nhà kính nhưng đã vỡ nát, gió từ ngoài thổi qua, ý lạnh từ đầu ngón tay xuyên qua, từ mạch máu chảy xuôi, đóng băng trái tim.
Anh thậm chí cũng không biết nguyên nhân.
Anh cũng không có khả năng mơ mơ hồ hồ mặc cho nhóc con muốn làm gì thì làm.
Felix từ gương xe nhìn thấy được thân ảnh Minho đứng ở đó, thân ảnh cao lớn từ từ nhỏ dần thành một điểm đen, Felixi ngơ ngác quay đầu, đem đầu chôn ở trên đầu gối.
Minho chất vấn, Felix một cái đều không thể trả lời, từ đầu đến cuối, cậu chính là đuối lý, tự tiện làm tự tiện quyết định, tự cho là đúng vì đối phương. Cậu lấy di động ly ra, ấn mở Kakao, luôn cảm thấy hiện tại phải nói chút gì hoặc là làm chút gì.
Còn chưa kịp làm cái gì, Minho liền gửi tin nhắn tới.
[ Minho: Lee Felix, em dám chặn tôi chính là em đang tìm chết]
Felix:...
Felix trở lại trường học, cậu cho rằng Minho khẳng định sẽ không buông tha, nhưng thẳng đến ngày thứ hai bắt đầu đi học, Felix đều không nhận được một chút tin tức của Minho.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Felix càng đau khổ.
Jisung cũng rốt cục phát hiện bạn cùng phòng mất hồn mất vía, thời điểm tự học buổi tối, cậu lặng lẽ hỏi Felix, "Này, hai ngày này Lee học trưởng không có liên lạc với cậu sao?"
Felix thấp giọng nói, "Chúng tôi chia tay."
Jisung, "... Tôi không tin."
Theo quan sát của Jisung, lời chia tay khẳng định là Felix nói, Minho kia cực kỳ dính người tuyệt không có khả năng chia tay, đoán chừng đang có mâu thuẫn.
Không chỉ bạn cùng phòng Felix phát hiện không đúng, Changbin bọn họ cũng phát giác được Minho dị thường, trước đó trời vừa tối liền chạy về ký túc xá cùng tiểu học đệ gọi điện thoại, thời gian nghỉ ngơi đều muốn lấy điện thoại di động ra cùng tiểu học đệ nói chuyện phiếm, hai ngày này, Minho cơ hồ là mỗi đêm đều tại phòng thí nghiệm đợi cho rạng sáng mới về ký túc xá, trở lại ký túc xá cũng cơ hồ không nhìn điện thoại, tắm rửa liền đi ngủ, ngày hôm sau 5 giờ sáng liền đi học
Quả thực không phải người.
Changbin cùng Hyunjin nói nhỏ nửa ngày, cuối cùng oẳn tù tì quyết định để Hyunjin đi thăm dò tình huống của Minho, Hyunjin mang theo con thỏ, thả ở bàn bên cạnh chỗ Minho, vừa nói chuyện, dao giải phẫu trong tay cũng thuận tiện cắt xuống.
"Hyung hai ngày này, không có sao chứ?"
"Cậu cùng tiểu học đệ thế nào rồi?"
Changbin đang nghe lén ở phía sau, "..."
Anh biết ngay để Hyunjin đi hỏi là một quyết định sai lầm, mẹ nó cậu ta vừa mở miệng liền hỏi vào chính sự, Minho nói cho bọn họ mới là lạ!
"Em ấy muốn chia tay." Minho nhàn nhạt nói.
Minho nói là em ấy muốn chia tay, không phải chia tay, nói cách khác, chuyện này, anh còn không có đồng ý.
Nhưng Hyunjin lý giải không phải như vậy, cậu ta lý giải chính là hai người chia tay, Hyunjin kinh hãi, "Mẹ nó!"
Dao trong tay chệch hướng, đâm vào chân con thỏ, máu bắn tung tóe, con thỏ như bị điên kêu lên, Hyunjin lấy lại tinh thần, để dao xuống liền bắt đầu xin lỗi, "bà ngoại, bà ngoại thỏ ơi, ta sai rồi, ta sai rồi!"
Con thỏ cáu nha, chân vẫn còn tri giác, nó sắp đau chết.
Minho nhìn áo khoác trắng bên trên bị bắn lên vết máu, mặt vẫn không biểu tình mà dừng lại các thao tác trên tay.
Sau khi trải qua quãng thời gian Quốc Khánh ngâm mình trong phòng thí nghiệm và thư viện, Kim Namjoon rốt cục cho bọn họ vài ngày nghỉ, chín giờ tối thả người, đây là ngày mà nhóm người Minho tan học sớm nhất trong khoảng thời gian này.
Minho cởi bỏ áo blouse xách trong tay, đi xuống lầu, không rời đi, đứng tại bên hồ dưới cây liễu, đợi người.
Tòa nhà y học đèn đuốc sáng trưng, sinh viên năm nhất chuẩn bị tan học.
Dù năm nhất vẫn tương đối nhẹ nhàng, nhưng sắp xếp thời gian vẫn rất chặt chẽ, Felix ngáp một cái đi bên cạnh Jisung, cả hai cùng nhau đi xuống lầu, Jisung nói Felix nghe về một trò chơi, Felix thất thần nghe.
Thậm chí Jisung ngừng nói lúc nào cũng không biết.
Sinh viên đi lại rộn rộn ràng ràng, rất nhiều người đi ngang qua người thanh niên, đại đa số ánh mắt đều sẽ dừng lại một chút, thực sự là quá đáng chú ý.
Jisung so với Felix thì trông thấy trước, cậu lấy cùi chỏ huých Felix một chút, "Felix..."
Người đã đến trước mặt, Felix rốt cục kịp phản ứng, đồng thời, cậu bị Minho một tay ôm cổ kéo đi, Minho vẫn không quên cùng Jisung chào hỏi, "Học đệ, chào buổi tối."
"Trước nói với cậu một tiếng, Lixie đêm nay có thể sẽ không về ký túc xá "
"Tôi lúc nào..."
"Lee Felix, thừa dịp tôi còn cùng em nói chuyện nhẹ nhàng, câm miệng." Minho bấm một cái lên mặt Felix, không có bao nhiêu lực, chỗ bị véo vẫn hơi đỏ lên.
Cùng Jisung nói chuyện tưởng như hai người, đây mới là Minho chân thực của hiện tại, Felix ngửi thấy trên người đối phương nồng nặc mùi thuốc lá. Felix bị kéo tới hoa viên phía sau tòa nhà dạy học, hoa viên chỉ là sinh viên hay gọi như thế, trên thực tế hoang vu một mảnh, cỏ dại rậm rạp, có cây còn cao hơn cả người. Trước kia có sinh viên đề nghị khai phá nơi này thành một hoa viên thật sự, nhưng cuối cùng rơi vào sự phản đối của sinh viên ngành mỹ thuật, bọn hắn tự xưng nơi này là suối nguồn cảm hứng của bọn họ, là món quà thiên nhiên ban cho, về sau cũng không giải quyết được gì.
Chẳng qua cũng xác thực, loại địa phương hoang vu này, rất có thể dẫn phát linh cảm, nhưng ban đêm, liền cực kì kinh khủng, đặc biệt nó còn ở phía sau viện y học, bởi vì có quan hệ với sinh viên ngành y, sát sinh, bọn họ luôn nói nơi này âm khí nặng, lạnh lẽo, ban đêm cơ bản không người đến.
Felix hiện tại cũng cảm thấy lạnh lẽo, cậu bị kéo tới nơi này, bị Minho đẩy một cái, lảo đảo mấy bước, dưới chân cỏ khô một mảnh.
Felix nhìn xem Minho, muốn nói lại thôi.
Minho nhìn đối phương, hồi lâu, chợt cười, "Không phải lá gan thật lớn sao? Lời chia tay cũng dám nói rồi mà giờ em lại thấy sợ à?"
Felix quay đầu đi, không nói lời nào.
"Felix, bảo bối, em đang suy nghĩ gì đấy?" Minho một cái tay mang theo áo khoác trắng, một cái tay cắm ở trong túi áo, chậm rãi nói, "Em làm sao lại cảm thấy tôi sẽ đáp ứng cùng em chia tay vậy?"
Felix mạnh miệng nói, " không cần anh đáp ứng." Em ấy còn dám nói
Minho trong mắt liên tục dâng lên lệ khí, ngụy trang bình tĩnh bị phá bỏ, tay anh đem Felix từng bước từng bước đè sát vào người mình, cái tay thuận theo giữ sau gáy Felix, tại thời điểm Felix trừng lớn mắt, anh nghiêng đầu cắn một cái ở khóe miệng Felix, "Lee Felix, em muốn chết, em liền nói tiếp."
"Tôi không ngại ở đây làm em."
Felix run một cái, hiện tại Minho, cùng người trước đó Felix nhận thức, tưởng như hai người.
Minho nhìn xem thần sắc Felix lo sợ không yên, trong lòng nhói một cái, anh đương nhiên sẽ không làm điều này, dù sẽ làm nhưng khẳng định không phải ở đây.
Lixie của anh, phải ở nơi tốt đẹp nhất, bị anh làm.
"Felix, tôi không biết em còn nhớ hay không, mấy năm trước chúng ta gặp nhau, trong bệnh viện gia đình em, là tôi đưa Jang lão sư đến phòng cấp cứu," Minho giữ lấy gương mặt Felix, mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói, "Tôi yêu em, từ lúc đó, đến bây giờ, anh yêu em."
"Nếu như em không có tới đại học S, anh sẽ đi thành phố A tìm người, Felix sẽ gặp Minho, quen Minho, cùng Minho ở bên nhau, yêu đương, kết hôn, chỉ là chuyện sớm hay muộn, cũng là chuyện tất nhiên sẽ xảy ra." Minho dần tản đi lạnh lùng trong mắt, nhìn Felix bằng ánh mắt thâm tình quả thực có thể đem Felix dìm chết trong đó.
"Em cảm thấy sẽ chậm trễ tôi, nhưng em không biết, là bởi vì em tồn tại, mới có Minho hiện tại." Minho cụp mắt xuống, ôn nhu đến cực điểm.
Nếu như không có sự xuất hiện của Felix, Minho cũng không biết anh sẽ trở thành một người thế nào, có lẽ cũng sẽ là một bác sĩ, nhưng sẽ là một bác sĩ ra sao, lại không thể biết được.
"Felix, tôi sẽ không dùng bất cứ chuyện gì uy hiếp em, coi như em vẫn muốn chia tay, tôi vẫn như cũ sẽ là Minho, " Minho dừng một chút, đột nhiên cười, "Nhưng em phải chuẩn bị thật tốt để cùng tôi dây dưa cả một đời"
Felixi sững sờ thật lâu, cũng phản ứng thật lâu, cậu nhìn Minho, chậm rãi nhớ lại, rất xa trong ký ức, một người mặc áo khoác đen đội mũ thần sắc lạnh lùng, gương mặt thiếu niên ấy dần dần cùng Minho trước mắt dung hòa làm một.
Thật lâu, Felix cúi đầu xuống, ấp úng nói, " Anh bận quá, anh còn phải thi thạc sĩ..."
Minho biết Felix trong lòng lại do dự, anh cúi đầu chạm nhẹ mặt cùng lỗ tai Felix, "Lixie, bảo bối, em đang lo lắng cái gì vậy? Anh phế vật tới vậy sao?"
Felix không nói chuyện, Minho vươn đầu lưỡi li3m đến cằm Felix, tay lặng yên không một tiếng động chạm vào sau thắt lưng Felix, "Bảo bối, không chia tay, có được hay không, hửm?"
"Anh yêu em."
"Lee Felix, anh yêu em? Em thích Lee Minho không?" Tựa như dỗ nhóc con ở nhà trẻ, Minho từng bước một, từng tấc từng tấc, tan rã bức tường thành yếu ớt mà ba mẹ Felix dựng lên.
Felix đẩy Minho không nổi, đối phương chắc chắn bỗng nhiên cho Felix vô hạn dũng khí, cậu cơ hồ là thuận theo ngẩng cổ, một tiếng thích từ yết hầu bên trong tràn ra.
Minho thậm chí so với ba mẹ Felix còn hiểu hơn cậu chính là một người chậm nhiệt cùng bị động, hiểu rõ cậu thật cẩn thận cùng mẫn cảm, cho nên hắn vô cùng kiên nhẫn ngồi chờ.
Felix bị áp trên bức tường trắng xám của tòa nhà học viện, áo len rộng rãi bị kéo rơi, áo sơ mi bên trong đã bị mở ra một nửa, ngón tay tỳ trên mặt tường thô ráp.
"Lee Minho, Lee Minho, ngừng ngừng ngừng." Felix thanh âm khàn khàn, dùng tay để đẩy đối phương, vừa đụng phải lồng ngực của đối phương, liền bị đối phương một tay chế trụ đem hai tay đặt trên đỉnh đầu.
Cơ hồ là trừng phạt.
Chính là trừng phạt.
Felix đã không cảm giác được chung quanh, cậu ngửa đầu, chật vật hô hấp, cho dù như vậy, Minho cũng có thể tinh chuẩn bắt được môi cậu, cái lưỡi bị m*t vào đến đau, đầu lưỡi đối phương cơ hồ chạm vào yết hầu.
"Em sai rồi, Minho, em sai rồi, em cũng không dám nữa." Felix chủ động phát ra thanh âm nhận lỗi, nước mắt chậm rãi tràn ra, con mẹ nó cậu thật không muốn khóc, nhưng khống chế không nổi.
Cậu đau, đầu lưỡi đau, miệng cũng đau, toàn bộ đều bị chạm đến, vành tai bị li3m tê dại, thậm chí phải dựa vào Minho mới có thể đứng được.
Minho thanh âm so với Felix còn khàn hơn, anh nặng nề, bàn tay chậm rãi đi xuống, "Biết sai rồi?"
Felix liên tục gật đầu, sợ phải liên tục hô, "Biết biết."
"Kia....." Minho ngữ điệu chậm rãi, có vẻ ái muội, giống đang cố ý dụ dỗ, lại đột nhiên đưa tay nắm chặt Felix, "Đêm nay theo anh ra ngoài ở."
Trong chốc lát, Felix nhũn chân trong ngực Minho.
Felix mặc dù bị hôn đến đầu óc một mảnh hỗn độn, nhưng cậu theo bản năng trả lời, "Cút."
Minho giống như con chó lớn, từ li3m cổ Felix, li3m m*t lên lại khẽ cắn cằm, ngậm lấy môi giữa hai hàm răng mà cắn.
"Còn muốn chia tay nữa không?"
Felix sợ mà vội đáp, "Không chia, không chia nữa"
Minho rốt cục chịu buông tha Felix, chống nhẹ lên trán đối phương, bộ dạng nhìn như không chút để ý, "Lixie, Quốc Khánh em trở về nhà, là có người nói gì với em đúng không?"
Felix chắc chắn không thể nào nghĩ đến những chuyện kia, nếu là em ấy có thể nghĩ đến, ngay từ đầu sẽ không đáp ứng mình.
Là có người cùng Lixie của mình nói gì đó.
Vốn dĩ là một người không có chủ kiến, dễ bị người khác nắm mũi dắt đi, bây giờ lại nghĩ đến mình, Minho không phải oán hận, nhưng anh ít nhất phải biết rõ ràng, kẻ địch núp trong bóng tối là ai.
Felix ấp úng, ánh mắt trốn tránh.
Cậu nửa ngày không trả lời, nói không nên một câu hoàn chỉnh, Minho không có kiên nhẫn chờ cậu biện giải cố sự, nâng cằm đối phương lên muốn hôn tiếp.
"Ai ai ai, chờ một chút," Felix bị dọa đến da đầu tê rần, Minho như sói như hổ hôn môi cậu thật sự có chút chống đỡ không được, bàn tay chống trên lồng ngực Minho, Felix bất lực nói, " Là ba mẹ em, hai người bọn họ nói yêu đương sẽ chậm trễ học tập."
Minho, "......"
Đối với câu trả lời trước đó của Felix, Minho ở trong lòng đem tên khốn khuyên Felix chia tay anh sau lưng mắng vạn lần, còn thề nếu gặp được người kia sẽ đem treo lên chém, kết quả, sao có thể là ba mẹ em ấy chứ?
Trông thấy thần sắc Minho trở nên phức tạp, Felix có chút áy náy, cậu giải thích, "Bọn họ cũng là lo lắng về sau chúng ta một khi bắt đầu công việc, rất khó chiếu cố gia đình, bởi vì bọn họ chính là một vết xe đổ."
Minho nhíu nhíu mày, "Anh có thể hiểu được." Cha mẹ mình cũng không hi vọng một nửa khác tương lai của mình đồng dạng là người làm trong lĩnh vực y học, đổi lại là ba mẹ Felix, cha mẹ hai bên có ý nghĩ cũng đều không sai biệt lắm.
Felix biểu lộ do dự, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không thì tạm thời chia..."
Chia tay một khoảng thời gian?
Minho ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, Felix cứng đờ đem nửa câu nói sau nuốt trở vào.
"Em còn bãn lĩnh nói chia tay." Minho cười như không cười, "Hửm? Bảo bối Lixie của anh, chia cái gì?"
Felix biểu tình cứng đờ, dời ánh mắt, ngửa đầu nhìn trời, "Trăng hôm nay lớn quá"
Minho, "....."
Minho đem mặt Felix hướng về phía mình, dừng lại trong chốc lát, mới chậm rãi nói, "Felix, vấn đề em lo lắng đều giao cho anh, em nên lên lớp thì lên lớp, nên chơi thì chơi, cái khác, đều giao cho anh."
Anh cam tâm tình nguyện xử lý tất cả vấn đề, chỉ cần Felix không làm ầm ĩ đòi chia tay, anh biết được sẽ giáo huấn cậu.
Felix mặc dù trong lòng vẫn luôn lo lắng ba mẹ phản đối, nhưng rốt cục gật đầu, đem quyền chủ động giao đến trong tay Minho.
Gió dọc theo bụi cỏ thổi qua đến, Felix rùng mình, Minho cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng hiện tại của đối phương, cười một tiếng, giúp Felix cài lại cổ áo, "Nào, về ký túc xá thôi"
Felix nhìn áo len được kéo lại ngay ngắn, ngơ ngác hỏi, "Không phải đêm nay ở ngoài sao?"
Lúc này đến lượt Minho ngây ngẩn, nhưng cũng chỉ là sững sờ một giây đồng hồ, "Làm sao? Muốn bị anh làm hả?"
Anh vừa dứt lời, Felixi một chân liền dẫm vào bàn chân Minho, "Cút."
Felix vẫn là được Minho đưa về túc xá, ở tầng dưới ký túc xá, Minho bất ngờ đem đối phương ôm ở hành lang hôn một hồi, thời điểm Felix lên lầu, đỡ tay vịn, cảm thấy mình hiện tại phảng phất giống như du hồn.
Cậu hối hận đã xúc động cùng Minho nói chia tay như vậy, đối phương có thể nắm chặt lấy chuyện này mà đòi hỏi không buông, muốn bồi thường không dứt.
Mà cậu còn không có lý do cự tuyệt.
Tựa như vừa rồi, Minho chỉ là hơi biểu hiện bi thương một chút, Felix liền không nhịn được đáp ứng, gần như ngay tại thời điểm Felix gật đầu đồng ý, cổ áo của cậu liền bị đối phương xả ra, ấn lấy giữ trên tường, thô bạo mãnh liệt giống một con báo, nào có một chút bộ dáng đại nam nhân yếu ớt không chịu nổi trước đó.
Thời điểm đứng trong toilet súc miệng, Felix nhe răng trợn mắt, cái lưỡi đau, khóe miệng cũng bị cắn nát, sau gáy bị Minho bóp mà hơi phát xanh, con mẹ nó, lại muốn chia tay rồi.
Felix môi hồng răng trắng từ toilet đi ra, Jisung ngồi trên giường nhìn chằm chằm cậu trái phải một chút, sau đó tấm tắc hai tiếng, "Cậu xem, khí sắc đêm nay không giống mọi khi chút nào, này chắc dễ chịu lắm nhỉ..."
Felix cầm một cái gối đầu ném tới, "Không muốn chết liền câm miệng."
Jisung cười hi hi ha ha đỡ gối đầu ôm ở trong tay, có chút hiếu kỳ hỏi, "Cậu không phải nói cùng Lee học trưởng chia tay sao? Hòa hảo rồi?"
Felix mặt nóng lên, hận không thể gõ chết bản thân hai ngày trước tìm đường chết, "Ai quy định chia tay không thể hòa hảo?"
"Cái này cũng không hẳn, " Jisung ý tứ sâu xa mà nói, " Lần chia tay này, sợ là Felix cậu diễn kịch một mình đi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha"
Soobin mặc dù đang chơi điện thoại, nhưng kỳ thật cũng đang nghe, nhịn không được, bật cười.
Felixmẹ nó một tiếng, quyết định không để ý tới hai tên bạn cùng phòng.
Jisung cười xong, gõ gõ lan can, nói nói, "Đồ vật của Jongki đã thu thập xong, ngày mai bạn cùng phòng mới muốn tới, không biết thế nào."
Felix lắc đầu, dừng một chút, nghiêng đầu cười lạnh, "Thế nào, để ý người ta à?"
Jisung, "..."
Soobin từ trong chăn đưa đầu ra, lần đầu tiên chủ động gia nhập vào cuộc trò chuyện, mới mở miệng chính là một tin chấn động, "Cậu ta không được, chân thối."
Felix sửng sốt một chút, lập tức ôm chăn mền cười vang, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Cho nên Jisung này chính là con thỏ không có cách nào ăn cỏ gần hang, cỏ gần hang đều có thể bị cậu cho thối chết.
Jisung tức chết, cậu ngồi dậy hô to, "Mẹ nó Choi Soobin, tôi con mẹ nó là do đôi giày có vấn đề, cậu có hiểu hay không, chân tôi thối chỗ đéo nào?"
Soobin, "Dù sao chân cậu vẫn thối."
Jisung, "Cậu qua đây tôi đảm bảo không đánh chết cậu."
Felix cùng bọn họ náo loạn một lát, liền có điện thoại Minho gọi tới, nhóm Changbin trong ký túc xá bọn họ vẫn đang chơi game, thật vất vả có hai ngày nghỉ, ngao ngao kêu muốn suốt đêm.
Felix nhíu mày, "Anh cũng thức cả đêm sao?"
Minho cười một tiếng, "Anh thức làm cái gì? Anh chăm bảo bối Lixie đi ngủ chứ"
Chỉ có cẩu độc thân mới thức suốt đêm, Minho hiện tại cảm thấy chỉ có một việc có thể làm cho mình làm suốt đêm, chính là làm Felix, suốt đêm làm.
Felix chỉ là cùng Minho gọi điện thoại, đương nhiên không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng cậu phát giác được Minho thất thần, chỉ nghĩ là đối phương mệt mỏi, nhân sinh lần đầu làm một nhóc con thấu hiểu lòng người.
"Mệt mỏi thì anh ngủ trước đi." Felix nói, thuận tay mở trò chơi.
Bên cạnh Jisung và Soobin, "..."
Kỳ thật bạn cùng phòng của bọn họ cũng rất biết diễn kịch đúng không?
Minho ngồi trên ghế treo của Changbin, Changbin Changbin cùng Hyunjin đang rúc vào cùng một chỗ chơi game, Minho đưa mắt nhìn hai người bọn họ, hỏi Felix, "Em cũng chơi game?"
Felix, "..."
Nhóc con không nói gì chính là thừa nhận, Minho cầm di động, cười, "Lúc em mở máy tính, tiếng "ting" rất to nha."
"Thì sao, anh quản ai đấy?"
"Tắt." Minho chậm rãi nói.
Felix thật nhanh tắt máy vi tính.
Jisung cùng Soobin lần nữa trợn mắt hốc mồm, Felix đây là gặp được đối thủ a, bình thường ở trên lớp học, Felix nhân duyên tốt, đều là được mọi người cưng chiều, mặc dù không đến mức cái đuôi vểnh lên trời, nhưng cũng là con gà trống hăng hái hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, làm sao đến trước mặt Minho, lại ỉu xìu đáng thương như vậy.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn họ thật thật hâm mộ Felix a, Đường học trưởng ba năm còn chưa cùng ai nói chuyện yêu đương.
Cũng thật hâm mộ Lee học trưởng a, bạn trai của anh ta lại là bạn cùng phòng Felix, Lee Felix! Chính là đem tất cả nữ sinh lớp bên khóc thét vì đẹp trai Lee Felix!
Đại khái là trong vòng một ngày trải qua thay đổi quá nhanh, Felix tại ngày thứ hai thành công cảm mạo, triệu chứng chính là thanh âm nghẹn nghào, lại còn hơi sốt.
Felix nói với phụ đạo viên xin nghỉ, co lại trong chăn, Jisung tự cho là thông minh đem chăn mền của mình cùng Soobin đều đắp lên cho Felix.
Felix là bị nóng lại bị đè tới tỉnh, cảm giác như quỷ áp giường, Felix chật vật từ trong chăn vươn tay cánh tay, kéo hai lần, không có động tĩnh, thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi, giống một con vật nhỏ ủy khuất, "Jisung, mẹ nó....."
Cậu nhớ mang máng Jisung trước khi đi học còn mười phần yêu thương sờ sờ đầu của mình, "Đắp nhiều vào, đắp kỹ liền tốt ngay thôi."
Felix:...
Cậu sắp bị đắp thành mộ luôn rồi.
Ba tầng chăn bông đè lên người, Felix lúc đầu cũng không có khí lực, thử đá chăn ra, đưa tay kéo tầng chăn thứ hai xuống, thời điểm đó bỗng có một bàn tay lạnh buốt nắm chặt cổ tay mình.
Felix bị lạnh đến tạm thời thanh tỉnh trong nháy mắt, cậu hé mắt, uể oải ỉu xìu nhìn về phía người tới, "Sao anh lại tới đây?"
Minho đem mang bữa sáng để lên trên bàn Felixi, "Anh đi ngang qua lớp để kiếm em, không nhìn thấy người, bạn cùng phòng bảo rằng em xin nghỉ phép."
Minho khá cao, không cần nhón chân cũng có thể trông thấy Felix trên giường, đưa tay chạm trán cậu, lông mày liền nhíu lại, "Sao sốt cao vậy?"
Felix nói không còn gì luyến tiếc, "Ai bảo anh hôm qua cởi qu@n áo em."
Minho ngẩn ra một chút, ngay sau đó bất đắc dĩ nói, " Em không phải cũng kéo áo anh sao?"
Anh nói xong, Felix liền chậm rãi quay đầu nhìn mình, hốc mắt chậm rãi đỏ hồng, "Con mẹ nó anh, anh còn ở nơi này mắng em."
"....." Minho trong lòng siết chặt nắm tay, bất chấp tất cả đem toàn bộ sai lầm dặt ở trên người mình, "Đúng đúng là, là lỗi của anh, là anh không nên cởi qu@n áo bảo bối, anh lần sau nhất định không cởi bên ngoài." Anh vào trong cởi.
Felix sững sờ, kịp phản ứng liền chui vào chăn, mặt hướng tường, đưa lưng về phía Minho, ồm ồm mà nói, "Em không ăn bữa sáng, em không đói, anh đi đi."
Từ trong chăn lộ ra ngoài nửa cái ót với mái tóc rối bời, trong mắt Minho dòm đáng yêu muốn chết.
Minho nở nụ cười, đem đống chăn đắp trên người Felix lấy đi, lại lấy cho cậu cốc nước nóng.
Lúc lấy ly, Minho trông thấy trên mặt bàn Felix đặt một khung hình, rất rõ ràng là chụp lúc tốt nghiệp cấp ba, Felix đứng ở hàng cuối cùng, chính giữa, đặc biệt dễ thấy.
Ánh mắt anh rơi vào hai người con trai đứng trước Felixi, hơi có chút kinh ngạc, vỗ nhẹ lên chăn Felix, "Lixie, lớp em giá trị nhan sắc đều cao như vậy à?"
Felix trở mình, thò đầu ra, "Cái gì cao?"
Minho chỉ vào tấm ảnh tốt nghiệp.
Felix tùy tiện nói, "Bình thường đi."
Minho có chút may mắn, Felix không bị bắt mất năm cấp ba, bạn bè cùng lớp đều có giá trị nhan sắc cao kinh người, quả thực có chút khủng bố.
Rót nước nóng, Felix định nằm mà uống, bị Minho vỗ một cái, "Ngồi dậy uống."
Felix không tình nguyện, "Ò."
Lúc nhóc con ngoan ngoãn bưng ly nước uống, ánh mắt Minho chậm rãi tập trung vào khối vải đen để trên giường, anh hỏi Felix, "Lixie, em để cái gì trên giường vậy?"
"Cái gì?" Felix dừng lại động tác, nuốt nước xuống, mờ mịt nhìn về phía Minho chỉ, đầu tiên là sững sờ, sau đó nói năng lộn xộn, "Không có gì, có thể là cái gì, chắc là... khăn lông mà thôi."
Cậu đưa tay định lấy đi, lại bị Minho sớm lấy đi mà giữ chặt giữa các ngón tay.
Felixi nhìn đồ vật bị Minho cầm trong tay, nhiệt độ từ lòng bàn chân lẻn đến trên mặt, cậu cảm thấy mình sắp nóng đến điên rồi.
Minho đem "khăn lông" của Felix giơ ra trước mặt nhìn một lát, sau đó ranh mãnh nói, " Lixie định đem khăn lông thành qu@n lót sao?"
Felix đưa tay định lấy lại, lại giống có chỗ cố kỵ, động tác có chút hạn chế, "Anh biết rồi mà còn hỏi nữa, trả đây!"
Đồ lót tứ giác bị Minho xách bằng một ngón tay, Minho ngoẹo đầu dò xét trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói nói, "Lixie, đây là từng mặc qua hả?"
Felix ngại tới nổ tung rồi, "Hôm qua nóng quá nên em mới cởi ra, là vừa mới đổi!"
Minho nhịn không được bật cười, đây là nhóc con đáng yêu nào vậy, đều lúc này còn để ý người khác sẽ cảm thấy đồ vật của cậu không sạch sẽ.
Anh làm sao lại ghét bỏ bảo bối Lixie của mình chứ, anh thậm chí nghĩ...muốn ngửi. ( Má :))) )
Nhưng Minho lại giống đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh dừng lại, ánh mắt ý tứ sâu xa, "Bảo bối, vậy ý của em là nói, em bây giờ không có mặc đồ lót?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top