12
Felix trợn trắng mắt.
"Cút."
Minho, "..."
Đã sớm ngờ tới Felix sẽ không để cho mình được như nguyện, Minho cởi áo khoác của mình ném cho Felix, "Mặc vào."
–
Jongho đem cờ thưởng cuộn lại đưa cho Felix, "Phụ huynh Jongki đưa tới, em đang đi học, bọn họ cũng không chờ em lâu được liền để tôi giao cho em."
Vải đỏ thẫm, thanh trục màu đen, dòng chữ bên trên được thêm kim tuyến, trên đó viết: Anh dũng thiếu niên!
Felix nhìn nó, cảm thấy có chút xấu hổ, cuộn vào cầm ở trong tay, "Cảm ơn thầy phụ trách."(mãi mới hiểu từ phụ đạo viên, mấy từ trước để sửa sau)
Jongho lại không tỏ ra vui mừng, anh cau mày, nói: "May mắn là không có xảy ra việc gì, tôi là giáo viên, luôn giáo dục học sinh hăng hái làm việc nghĩa, nhưng cá nhân tôi chưa từng coi đó là điều bắt buộc, nếu trong phạm vi năng lực của bản thân thì có thể."
"Nhưng nếu đó là một mạng đổi một mạng thì sao?" Jongho hỏi.
Felix nắm chặt ngón tay không nói chuyện.
"Cứu người rơi xuống nước rủi ro quá lớn, em lần này quá mức xúc động." Jongho cũng không thể hiện giọng điệu chỉ trích, anh chỉ là lo lắng, mọi người đều được giáo dục phải biết xả thân cứu người, bản thân cái này đều là lời ca ngợi, nhưng có đôi khi nó xác thực không đáng.
Vì cái gì cảm thấy không đáng? Là bởi vì một đệ đệ của anh cùng đám bạn thân, cũng là xuống nước cứu người, cứu một tiểu hài tử năm tuổi vì ham chơi mà ngã xuống nước, bốn năm tên nhóc cấp ba đó đều là học trường trọng điểm, vì cứu người không được, sau đó chỉ có thể bỏ học.
Cho nên Jongho đứng tại góc độ cá nhân cảm thấy không đáng, có những chuyện không đáng vì người khác mà xả thân.
Felix trầm mặc thật lâu, lá cờ trong tay cậu trở nên nặng trĩu, nó phảng phất như đó không phải là cờ thưởng mà là một vật vô cùng quan trọng.
"Thưa thầy, em là sinh viên y khoa, sau này sẽ trở thành một bác sĩ."
"Em không thể thấy chết không cứu."
Jongho nhìn Felix một hồi, muốn nói cái gì lại đành nuốt trở về, được rồi, cậu còn nhỏ, cho rằng tất cả mọi người đều xứng đáng để cậu trả giá.
Minho đang ở dưới lầu chờ cậu, không biết từ nơi nào mang tới một cái xe máy điện, anh cưỡi lên trước, chân chóng trên mặt đất, trông thấy Felix từ trên thang lầu đi xuống, liền vỗ vỗ ghế sau, "Đến, hyung chở em đi."
Một xe máy điện đáng yêu bị hai đại nam sinh ép tới lại có chút đáng thương.
Lúc leo lên dốc, cái xe như muốn hết điện, một giây sau liền phải bãi công, Minho tăng số, hướng về Felix đang ngồi sau nói, " Felix, em xuống đẩy đi."
"???" Felix một tay bám ở ghế sau, không thể tin nổi, "Con mẹ nó anh biết hết điện sao không đi bộ đi?"
Felix đạp chân nhảy xuống, Minho cũng cùng xuống.
Cậu lớn như vậy, đã bao lâu chưa làm mấy trò ngốc nghếch này?
Minho nhìn bên cạnh có cái xe vàng khác chạy qua, nói: "Không phải mấy đôi yêu nhau đều lái hay sao?"
"Chúng ta giống như bọn họ?" Minho một mét tám mấy, Felix gần một mét tám, chân đều không có chỗ đặt, cùng mấy người kia yêu đương có thể giống nhau à?
Nói xong, Felix nửa ngày không nghe thấy Minho trả lời, đối phương đang cười, cười đến tay lái cũng nắm không được, "Vâng vâng vâng, chúng ta cùng người khác sao có thể giống nhau."
Felix nhíu mày, một lúc sau mới kịp phản ứng, cậu đưa chân đạp Minho một cái, "Ngậm miệng, ai thèm yêu đương với anh."
"Ai ai ai ai ai, nhãi con, chớ lộn xộn." Felix không có thấp hơn Minho bao nhiêu, xecđiện vừa nhỏ vừa yếu, cậu chỉ khẽ động, đầu xe cũng lắc loạn lên, Minho nhanh chân giẫm trên mặt đất, phanh xe còn không dùng được bằng anh.
Felix từ trên xe bước xuống, "Anh còn gọi tôi nhãi con, tôi liền chơi chết anh."
Minho ghé vào đầu xe, ngửa mặt nhìn Felix, "Em chẳng lẽ không phải nhóc con sao? Để tôi tính thử, em mới mười tám tuổi đúng không? Mười tám tuổi chẳng lẽ không phải nhãi con sao?"
"Tôi đã chạy tới gần đầu ba, gọi em một tiếng nhãi con, cũng không tính chiếm tiện nghi của em mà?" Minho nói.
Felix, "Đầu ba?"
"Hai mươi mốt tuổi, cũng coi là gần ba mươi rồi." Minho thở dài, "Em không chê tôi già là được."
"..."
Theo số tuổi trên tính toán, Minho năm nay hẳn là hai mươi tuổi mới đúng, anh lớp mười tạm nghỉ học một năm, dù sao tính ra cũng không phải gần ba mươi.
Nhìn Felix non nớt như vậy, anh bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác tội lỗi trâu già gặm cỏ non nhỏ.
"Vậy anh cũng biết mình lão, liền tự mình hiểu lấy đi." Felix nói, ngữ khí kỳ thật không có đặc biệt ghét bỏ, chính là thuận theo câu nói của Minho mà thôi.
Minho lui người vào giữa hai chân Felix, chọc chọc đầu gối đối phương, "Felix, anh càng già càng dẻo dai, thử xem không?"
"..."
Felix còn chưa đáp lại, Minho li3m li3m môi, " Vẫn rất mạnh, học đệ, đến đi."
Trước sau đều có học sinh không ngừng đi ngang qua, không ai nghe thấy hai người này đang nói cái gì, nhưng đều biết Minho, anh đứng trước mặt nam sinh kia, khẳng định đó chính là nam sinh năm nhất đang được anh theo đuổi, điều này đã được truyền đi khắp nơi, nghe nói vóc người đẹp mắt, tính tình bạo cực kì. Nhưng nhìn xem, rất tốt mà, sáng sủa đẹp trai, nơi nào tính tình bạo.
Soái khí mà tính tình bạo thì đó không phải bạo, đó là có tính cách.
Sau đó, bọn họ thấy Felix một cước đạp thẳng vào chân Minho, vừa nhanh vừa dứt khoát, chân cũng phải run theo, tàn nhẫn vô tình, bạo tính danh xứng với thực.
Minho cưỡi xe tiểu Hoàng chậm rãi đi theo Felix, trên đường không ít sinh viên đều sẽ quay đầu nhìn hai người này, Minho đối với ánh mắt dò xét của người khác nhìn như không thấy, anh trông thấy chiếc xe bên cạnh, nữ sinh ngồi xổm ở phía trước của xe.
"Felix, em cũng ngồi xổm ở trước đi."
Felix nhìn cũng không thèm nhìn một chút, "Anh bị bệnh à, thích thì anh đi mà ngồi."
Minho không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, "Cũng được, vậy để tôi ngồi."
Felix dừng bước lại, nhìn Minho, Minho đã làm tốt chuẩn bị để Felix ngồi sau chở mình, sau đó chỉ nghe thấy Felix lạnh lùng nói, "Cút xa một chút."
"Lixie, em buổi tối ở bệnh viện cũng không phải như vậy." Minho nói, kỳ thật cũng là đêm qua, Minho mới biết được sự kiện nhiều năm trước ấy đã để lại cho Felix bóng ma lớn nhường nào, thậm chí người trong nhà Felix cũng không biết.
Nam sinh ngồi ở bên cạnh bồn hoa, nói nếu như đêm nay Jongki không được cứu trở về, đời này cậu làm không nổi nghề bác sĩ, cậu nói, "Cám ơn anh, Lee Minho."
Cậu vẫn không biết Minho đã biết cậu từ mấy năm trước.
Minho rất chờ mong cùng Felix tương lai cùng đứng trong phòng giải phẫu chiến đấu hăng hái.
Lại làm một cặp chồng chồng điển hình của bệnh viện gì đó.
Felix không có đáp lời Minho, Minho cứ như vậy một đường đi theo cậu, đưa về tới lầu ký túc xã, Minho ngửa đầu nhìn cây phong, hiện tại chưa quá lạnh, lá cây khô héo đặc biệt chậm, trên ngọn cây, đám lá xanh mơn mởn trên ngọn dường như còn phát sáng.
"..."
"Felix, thương lượng đi, em chọn cây khác đi, đừng làm khó cây phong này." Minho nói.
"Chọn cây khác?"
Minho ánh mắt ở chung quanh quét một vòng, dừng một chút, nói, " Sau ký túc xá của em có mấy cây dương ..."
"Chờ một chút, " Felix đánh gãy, "Kia, mấy cây dương thụ kia, có lúc nào xanh hả?"
Minho nín cười, "Vậy em cũng không thể chọn cây bốn mùa đều không vàng được."
Felix xoay người rời đi.
Minho không có gọi cậu lại.
Felix lại dừng bước, cậu đứng cách Minho chỉ vài mét, quay trở lại đứng trước Minho.
"Lee Minho"
"Ừm? Sao rồi?"
"Không phải..." Felix ánh mắt rơi vào không biết nơi nào, lông mi bởi vì khẩn trương run run mấy lần, "Đổi đi."
Minho ngơ một lát, trong đầu có cây cung nào đó đứt phựt, "Em lặp lại lần nữa."
Felix mấp máy khóe môi, có chút không biết nói sao.
Minho hai tay đặt trên tay lái, anh ngửa mặt lên, nhưng dường như lại là người chiếm thượng phong.
"Lixie, lặp lại lần nữa."
"Đổi..." Felix nói, "đổi sang cây dương sau ký túc xá đi."
"Lee Felix, em vì thích tôi nên mới đáp ứng, đúng không?" Minho nhìn Felix, chậm rãi mở miệng hỏi.
Felix không biết trả lời thế nào, có người này ở bên cạnh, cậu thấy vô cùng an tâm, ngay từ đầu, sự tồn tại của Minho không khiến cậu cảm thấy phiền chán, cho tới hôm nay đã thành một thói quen, cậu tưởng tượng nếu Minho rời đi, cậu không muốn nghĩ tiếp nữa...
Đối với Jeongin, cảm giác đó không giống.
Nếu như Minho hiện tại nói với cậu rằng anh không thích cậu nữa, anh thích một người khác, Felix nghĩ phản ứng đầu tiên của mình không phải bát quái, mà là đi túm đầu tên Minho này lôi đi.
Anh đi chết đi.
Có lòng chiếm hữu, đó hẳn là thích.
Felix còn chưa kịp gật đầu, liền nghe thấy Minho tự trả lời mình, "Chẳng qua cũng không quan trọng, hiện tại không thích, kiểu gì cũng sẽ thích."
"Dưa hái sớm không ngọt."
"Nhưng mà ngọt hay không, cắn một cái thì biết."
Felix, "..."
Nhìn Felix không quay đầu lại nữa mà hướng ký túc xá đi tới, Minho đứng lên, hướng về phía bóng lưng Felix kêu, "Chiều chủ nhật viện y học cùng viện thể thao thi đấu bóng rổ, em muốn tới không?"
Mỗi lần thành viên đội bóng rổ được bồ đưa nước mát khăn lạnh, nói thật ra, Minho vẫn luôn thấy thật hâm mộ.
Người của anh đẹp như vậy, xuất hiện ở đội bóng, đảm bảo lũ kia hâm mộ chết.
Nhưng rất nhanh, anh lại không muốn mang Felix ra ngoài, rất dễ dàng bị người nhớ thương, Lixie của anh.....
Không sợ bị trộm đồ, chỉ sợ bị trộm nhớ thương, Minho hiện tại cảm thấy trường học khắp nơi đều là tình địch.
–
Chuyện Jongki lúc trước oanh động cả trường học, lúc đầu trường học muốn đem chuyện này đ è xuống, lại cùng gia đình học sinh thương lượng tạm nghỉ học cùng tiếp nhận điều trị chuyên nghiệp, gia đình có tiền sử tinh thần phân liệt, bởi yếu tố khách quan từ bên ngoài tác động lớn tới bệnh tình, khả năng không còn thích hợp tiếp tục học y.
Nhưng việc Jongki nhảy xuống hồ lại nằm ngoài dự liệu của mọi người, trên thực tế, trường học đã rất nhân đạo, tổng hợp nhiều phương diện nhân tố mà suy xét, cũng cho học sinh cơ hội tự do lựa chọn, Jongki vẫn là có thể theo học một chuyên ngành khác, không nhất thiết đâm đầu liều chết vào học lâm sàng.
May mắn gia đình học sinh cũng không phải người không nói đạo lý, bọn họ thậm chí cảm thấy bản thân đã cho trường học thêm phiền phức.
Felix tại trở lại ký túc xá liền nhận được điện thoại của Jongki, trạng thái cậu ta có vẻ rất tốt, đang nằm trong phòng bệnh đơn của bệnh viện thành phố S, trước nói lời xin lỗi, sau đó là tạ ơn.
"Không có việc gì." Felix nói.
Jisung chờ Felix cúp điện thoại, di chuyển cái ghế trượt đến bên cạnh Felix, Felix cho là cậu muốn hỏi Jongki, kết quả cậu chỉ hỏi "Cậu cùng Lee học trưởng ở bên nhau rồi?"
"..." Felix lật ra quyển sách giải phẫu, "Cậu sao biết vậy?"
Jisung khoát khoát tay, "Vừa rồi tôi ở trên ban công trông thấy anh ấy đưa cậu trở về."
"Tôi đoán mò." Jisung nói. Felixi nghiêng đầu sâu kín nhìn Jisung, Jisung trong lòng nảy lên một cái, hiện tại cậu đã biết khi nào Felix sẽ nổi bạo, cậu vội vàng nói, "Tôi thật sự đoán mò thôi."
Cậu nghĩ Felix sẽ kêu cút, ai ngờ đối phương chỉ nhìn mình, sau đó ánh mắt một lần nữa đặt trở lại trang sách, sau đó, Jisung nghe thấy Felix hững hờ nói nói, " Chúc mừng cậu, đoán đúng rồi."
Jisung phản ứng cực kỳ chậm.
Đôi mắt chớp chớp rất nhiều lần.
Xác định mình không nghe lầm, cậu điên cuồng đẩy cái ghế đến, "Lix lix lix lix lix lix lix..."
Felix, "..."
Cậu gào thét xong, lại quay về bên cạnh Felix, kích động hỏi, "Mau nói, làm sao hai người lại ở bên nhau?"
"Có hoa tươi không? Đốt nến?? Ôm guitar hát tình ca???" Đại học khai giảng chưa được bao lâu, Jisung đã tiếp thu được đủ các kiến thức tỏ tình, gần như cách hai tuần một lần, sẽ có người ở dưới lầu ký túc xá thổ lộ, đại đa số đều thành công.
Felix lắc đầu, "Đều không có."
"Tôi không thích những cái đó." Felix nói.
Minho việc nghĩa chẳng từ đứng bên cạnh mình, tại thời điểm ấy, không buông tay, không hoảng loạn cùng bản thân, Felix cảm thấy vậy là đủ.
Jisung cũng không phải người rất xem trọng nghi thức, cậu dán lên người Felix muốn được mời uống trà sữa, Felix gỡ xuống, cho cậu gọi hai cốc trà sữa, "Cho Soobin một cốc nữa."
"Được!" Jisung vui mừng hớn hở ra cửa đi xuống lầu.
Soobin đang làm bài tập, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.
Felix ban đêm nhã nhặn từ chối lời mời ra sân thể dục chơi, mặc dù viện y học rất bận nhưng đều là thanh niên hai mươi mấy, muốn bọn họ cả ngày ngâm mình trong sách vở là không có khả năng, buổi tối sân thể dục đặc biệt náo nhiệt, Hyunjin vốn dĩ muốn mang Felix cùng nhau chơi, sau đó đòi trà sữa của Minho, chủ yếu là muốn cùng học đệ gia tăng cảm tình.
Felix cự tuyệt, Minho vừa vặn từ phòng tắm đi ra, Hyunjin quay đầu, "Hyung, nhiệm vụ thất bại có trà sữa không?"
Minho rất vô tình, lời ít ý nhiều, "Không."
Hyunjin cũng không phải chỉ vì cốc trà sữa, anh cầm áo khoác đứng lên, "Học đệ không đi, hyung anh còn đi nữa không?"
Minho trên đầu trùm khăn mặt, tóc cũng không sấy tùy tiện lau liền đem khăn mặt vứt qua một bên, bò lên giường, "Không đi, ngủ."
"Cùng một đám cẩu độc thân các ngươi chơi thì có gì hay." Minho vừa nói, vừa với lấy điện thoại mở ra tìm số Felix.
Hyunjin giẫm lên thành giường, mặt mũi tràn đầy không phục, "Hyung, anh cái này... anh không thể trọng sắc khinh bạn, tình nghĩa anh em có chắc bền lâu, anh làm sao ghét bỏ người ta như vậy hả?"
Hyunjin nghĩ rằng Minho có thể sẽ thấy có chút ngượng ngùng. kết quả đối phương nghiêng đầu, cười cười, "Tôi muốn cùng người yêu video call, cậu có xuống hay không đây?"
Hyunjin, "..." Quả thực con mẹ nó không phải người!
Felix vừa mới tắm rửa xong, ngồi ở trên giường bật máy tính lên chuẩn bị xem phim, điện thoại liền vang, cậu cầm điện thoại lên xem, đầu tiên thấy mặt mình, sau đó là cuộc gọi video tới của Minho, trên mặt nóng lên, lập tức nhấn từ chối.
"...."Một bên khác, Minho, "..."
Felix chột dạ gọi điện thoại qua, còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy Minho nói, "Nhãi con, ngoan, gọi video."
"A" Felix cúp điện thoại.
Felix, "..."
Anh đang nghĩ tiểu tử này lại làm sao vậy, cầm điện thoại đang muốn nhắn tin qua, liền thấy Felix call video sang, nguyên lai tắt điện thoại là vì call video.
Trong nháy mắt đó, Minho quả thực muốn nhảy dựng lên hô, CMN, người yêu của mình thật đáng yêu, thật ngoan!
Sát vách là giường Changbin, cậu ta không có ra ngoài vì bị cảm, nghe thấy Minho không đè nén được tiếng cười, từ trong chăn thò đầu ra, "Hyung, anh thương xót cho em đi."
"Anh đây là muốn cùng học đệ kết hôn ngày mai đấy à?"
Minho nhận cuộc gọi video, thuận tiện trả lời Changbin, "Có thể suy xét, tôi về hỏi một chút ý kiến của em ấy đã."
Changbin, "..." Tại sao cậu ta lại tự hành hạ mình cơ chứ?
Trên thực tế, Felix vẫn là rất để ý hình tượng chính mình, thời cấp ba, đồng phục mình mặc phải mặc đẹp hơn người khác mới được.
Xác định mình tắm rửa xong tùy tiện mặc quần áo thôi cũng rất soái, không sợ hãi mở camera, đem di dộng dựng ở trên bàn bên cạnh đầu giường. Minho lần đầu tiên nhìn thấy, chính là Felix đang đẹp tới chói mắt.
Ngọn đèn ký túc trên đỉnh đầu chiếu xuống, làn da Felix trắng nõn như bạch ngọc.
Minho ánh mắt dời đi chỗ khác, hỏi Felixi, "Chuẩn bị ngủ rồi?"
Felix lôi kéo cổ áo ngủ cổ áo, "Đợi chút, xem phim xong mới ngủ."
Động tác của cậu, giấu đầu lòi đuôi.
Minho ánh mắt thuận tiện dời xuống, trong video, nam sinh nếu không có động tác kéo áo đó, anh còn không có chú ý tới, Felix chỉ mặc áo bông đường vân xanh trắng đơn giản, nút thắt đầu tiên cũng ở dưới xương quai xanh, lỏng lẻo, lúc cậu cùng Minho nói chuyện sẽ hơi cúi người, cổ áo ngủ liền trượt xuống, Minho cảm thấy đối phương nếu như lại cúi thấp thêm một chút, anh còn có thể trông thấy nhiều hơn.
Felix nhíu mày, "Anh đang nhìn cái gì?"
"Em đẹp nên nhìn." Minho chậm rãi mà nói, ngón tay của anh ở một bên giường gõ nhẹ nhịp nhịp như có như không, trong đầu đều là hình ảnh vừa nãy trông thấy.
Tiểu hài nhi thật là hấp dẫn tới đòi mạng mà.
Năm trước có một tên bạn cùng phòng của họ thoát ế, một ngày hai mươi bốn giờ đều hận không thể cùng đối phương dính bên nhau, ôm ấp hôn hít mãi không đủ, Minho khi đó căn bản không nghĩ tới Felix sẽ thi vào đây, con người đó sẽ xuất hiện gần anh đến vậy, anh cũng đã chuẩn bị tinh thần sẽ đi tới thành phố A.
Nhưng có đôi khi anh cũng sẽ tưởng tượng nếu Felix tới thì làm sao bây giờ, nhưng anh nghĩ anh cũng sẽ không có giống tên bạn cùng phòng kia, cả ngày đều nghĩ tới trên người đối phương, cả ngày trong đầu chỉ có hình ảnh Felix.
Nhưng hôm nay, anh sâu sắc cảm nhận được.
Cũng không phải hôm nay, trước hôm nay, anh đã cảm nhận được, chỉ là hôm nay, chỉ là đã có được cái danh phận quang minh chính đại.
Muốn hôn.
Muốn làm.
Màn hình bên kia Felix vẫn hoàn toàn không biết gì, chuyện yêu đương với cậu vẫn chỉ dừng ở sự ngây ngô của thời cấp ba, nắm tay, cùng đi học cùng tan trường, chỉ hôn một cái liền ngượng cả ngày.
Cậu nào biết được trong đầu Minho đã đầy đầu vàng.
"Xem phim được không? " Felix một chân giẫm vào hố Minho đào, "Nhìn cái gì? Gần đây có phim nào hay không?" Felix nằm trên bàn, thất thần lay con chuột, cổ áo lệch ra cũng không có chú ý đến.
Minho chậm rãi nói, "Felix, em bây giờ có thể ra ngoài hay không?"
Felix ngồi dậy, khó hiểu, "Ra ngoài làm gì?"
"Anh mua đồ ăn cho em, em xuống lầu nhận đồ." Minho mặt không đổi sắc lừa gạt.
"Không muốn ăn, bạn cùng phòng em sẽ mua về." Felix không nói mình thật ra là bởi vì khẩn trương, cùng người yêu gọi video cậu đã khẩn trương lắm rồi, mối quan hệ không giống, gặp mặt nên lấy ngữ khí cùng biểu cảm như thế nào, phương thức ở chung như thế nào, cậu đều không rõ ràng, trước tiên cứ chậm rãi đi.
Minho quả thực bị Felix đầu óc không thông suốt làm cho tức cười, anh gõ gõ màn hình điện thoại di động, "Ai, Felix, em có hiểu ý anh hay không vậy?"
Felix lần này thật sự không hiểu.
"Có ý tứ gì?"
"Em xuống lầu đi nhóc con, anh muốn hôn em một chút." Minho dứt khoát nói thẳng, chờ Felix chính mình minh bạch, không biết lúc đó mình còn sống không.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top