10

Felix một chân đá Minho trở về thang máy, vô tâm vô phế phủi tay

Tình huống cụ thể của Jongki trừ lãnh đạo học viện biết được, còn lại là bạn cùng phòng cậu thêm Minho, ngày đó chính mắt thấy Jongki nổi điên bạn học còn tưởng rằng là Jongki ghen ghét quấy phá mới giống chó điên như vậy.

Trên thực tế, Jongki sau khi tiêm thuốc mê vào tỉnh lại được đã thanh tỉnh, lại không có ấn tượng gì hành vi của mình ở kí túc xá, bác sĩ cũng không nói thêm mà cho cậu ta làm kiểm tra tâm lý cùng xét nghiệm mấy cái về tinh thần.

Kết quả kiểm tra đúng như dự kiến, bprs cao hơn tiêu chuẩn bình thường, nói chung hơn 35 thì có thể do tự nhiên nhưng Jongki lại tới 60.

Để chính xác hơn Jongki còn đo điện não đồ và xét nghiệm x-quang não, cả hai đều cho thấy bất thường, gia đình Jongki còn có bệnh thần kinh di truyền.

Jongki cũng không biết chính mình bị làm sao, lúc ở phòng khám tư ba tháng trước cậu ngẫu nhiên nghe được ai nói chuyện bên tai mình, nghe được ba mẹ muốn giết mình nhưng chỉ nghĩ là do không nghỉ ngơi tốt.

Trong khoảng thời gian này ở đại học, hội học sinh trên thực tế chỉ là một lý do, Jongki cũng là nửa đường hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cậu cùng Felix không giống nhau, Felix là điểm cao mà đậu, còn cậu khó khăn lắm mới đủ điểm vào trường.

Triệu Lương nói sự thật ra, Jongki liền cảm thấy chính mình không hợp với cuộc sống đại học này, không chỉ vậy, cậu căn bản không thể hiểu bài, rõ ràng đều là kiến thứ đơn giản, nhưng tổ hợp lên tiến vào đến trong đầu, liền thành một cuộn chỉ rối, thậm chí vào lúc ban đêm, cậu có thể quên tất cả những gì đã học.

Jongki biết đây là không bình thường, nhưng cậu không dám nói.

Hiện tại tình thế chuyển biến xấu, chỉ còn biết trầm mặc.

Soobin là người khổ sở nhất kí túc xá, từ khi khai giảng cùng ba người bạn cùng phòng, cậu cùng Jongki quan hệ rất tốt cũng là do Jongki bình dân dễ nói chuyện hơn người khác.

Soobin cũng không phải cảm thấy Jisung và Felix cao cao tại thượng, mà là do lời các cậu nói đôi khi cậu không hiểu được, đứng chung một chỗ chỉ cảm thấy tự ti. Cho nên khi Jisung than phiền Jongki, ngoại trừ Felix ngẫu nhiên đáp lại một hai câu, Soobin chưa nói qua câu nào.

Trường học cuối cùng cho Jongki tạm thời tạm nghỉ học, trường học vẫn giữ lại hồ sơ. Về lý trí, Soobin biết trường làm vậy là đúng, Về cảm tình, cậu lại mong Jongki có thể tiếp tục đi học, không phải ở bệnh viện bên cạnh chữa bệnh.

Nhưng bởi vì lần này Jongki đả thương người khác, lúc ấy nhiều người lại ngăn, lúc sau chỉ có Felix, cho dù là người khác cũng không ai dám mạo hiểm như vậy, không chịu nổi trách nhiệm.

Jisung bỏ hai chân lên bàn, ngả lên lưng ghế, cảm khái nói, "Thật nhìn không ra tới, thật nhìn không ra tới, này cũng thật là đáng sợ."

Felix đang vẽ cấu trúc tim, cũng không biết nghe hay không, Jisung coi như cậu đang nghe, nói một chặp, Felix vẫn luôn không tiếp lời, cảm thấy nhàm chán, dịch ghế dựa thò lại gần, "Lixie, vẽ giúp tôi với"

Jisung nói xong lời này, Felix cuối cùng cũng nhìn cậu.

Felix phẩy phẩy giấy, nhướng mày, "Cậu biết tôi vẽ cái này hai canh giờ không?'

Jisung cẩu thả, giáo viên yêu cầu quá cao, cho cậu lắp còn được, vẽ từng cái mạch máu, thất sự muốn gãy xương sống.

Cậu lại dựa lên như không có xương, nghiên đầu đánh giá cậu bạn cùng phòng của mình, nói thật, Felix theo cảm nhận đầu tiên không phải là người dễ tiếp xúc.

Nam sinh quá xinh đẹp nhưng cũng quá sắc bén, bất luận kẻ nào đứng ở bên cạnh cậu, đều sẽ tức khắc ảm đạm thất sắc, ngay từ đầu, Jisung cùng Felix nói chuyện đều cảm thấy khẩn trương, sợ đối phương cảm thấy cậu xấu không muốn chơi cùng, nếu đám bạn cấp ba biết được chắc sẽ bị dọa rớt cằm, dù sao Jisung cũng xinh đẹp như hoa.

Sau khi tiếp xúc, Jisung mới phát hiện Felix đơn thuần quá mức, cực kì chậm nhiệt, chờ chín thì chắc chẳng bao giờ.

Nếu có thể giúp cậu vẽ bản giải phẫu trái tim, Jisung không ngại lại khen Felix thêm. Felix nói không giúp thật sự không giúp, nhưng khi đi ra ngoài ăn cơm lại muốn Jisung khao trà sữa, Jisung hữu khí vô lực đưa tờ giấy trắng, "Tôi mua một trăm ly, cậu vẽ giúp tôi một bức."

Đáp lại Jisung chính là tiếng đóng cửa, Jisung dừng một chút, nhìn cửa, lại nhìn trên giường Soobin, lén lút lấy thành phẩm của Felix.

"Jisung, Felix kêu cậu tự vẽ đi." âm thanh Soobin từ đỉnh đầu truyền đến, Jisung vừa nhấc mắt, liền thấy mắt Soobin nhìn mình chằm chằm.

Jisung, "......"

Như thế nào mọi người đều hướng về Felix, mị lực Jisung cậu chẳng lẽ mất tác dụng sao?

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, vừa lúc là giờ cơm chiều, Felix cầm hộp cơm xuống lầu, vừa đi đến cửa thang lầu, đã bị người khác kéo qua.

"Chờ em đã lâu, chân tôi ngồi xổm tê rần rồi." Minho một bàn tay bắt Felix, một bàn tay đỡ tay vịn cầu thàng, đau khổ nhíu mày.

Felix, "Anh ngồi xổm nơi này làm cái gì?"

Minho cười một tiếng, "Trong sách dạy, ôm cây đợi thỏ, tôi muốn xem thử một chút, có con mèo nào tới không."

"......"Thực hiển nhiên, Felix chính là con mèo kia.

"Ăn cơm không? tôi mang em đi ăn cơm." Minho  nói.

Felix cự tuyệt nói, "Tôi đang chuẩn bị đi nhà ăn ăn, anh tự đi đi".

Ở ký túc xá ngốc, Felix ăn mặc tùy tiện, bên trên áo hoodie phía dưới một cái quần chín phân, còn mang dép lê, Minho nhìn xuống ngón chân cậu, nghĩ thầm này tiểu tử này thật nhập gia tùy tục, mới vừa khai giảng còn chưa thấy cậu mang dép lê bao giờ, năng lực thích ứng thật mạnh.

Minho lúc Felix không có chú ý tới đem hộp cơm lấy đi, nhân tiện kéo Felix.

"Nhà ăn có cái gì ngon, ca mang em đi ăn ngon."

Bị Minho kéo như vậy, thật khiến người khác chú ý, hai người cao ráo ở đó dù không nhìn mặt cũng phải làm người khác quay đầu nhìn, càng miễn bàn mặt Felix mười phần câu nhân.

Minho thấy không ngừng có người nhìn hai người bọn họ, trong đó hầu hết quay đầu là nhìn Felix, Minho âm thầm nghiến răng, Felix tuổi còn nhỏ, ở trong trường học không lộ mặt nhiều, nhiều người chưa thấy qua người của anh.

Felix đánh tay Minho, "Đừng cùng tôi lôi lôi kéo kéo."

Minho cũng thuận thế buông lỏng đối phương, sau đó liền đụng phải một ông lão.

Minho, "......"

Kim Namjoon, "......"

Ngay khi thấy Kim Namjoon Minho phản ứng đầu tiên là chạy, nhưng Felix không biết ai, Felix còn ngoan ngoãn chào thầy, Minho không thể đem Felix bỏ lại, chỉ cảm thấy tương lai tăm tối.

Kim Namjoon sờ sờ mái đầu cực choáy, nói với Minho, "Tôi còn chưa viết mấy cái báo cáo, em tới giúp tôi."

Minho thập phần bất đắc dĩ cự tuyệt, "Thầy à, em còn chưa ăn cơm đâu"

Kim Namjoon, "Tôi cho em điểm."

Minho chỉ chỉ Felix, "Em ấy cũng chưa có ăn."Bởi vì ngón tay chỉ, Kim Namjoon mới chú ý tới đứa nhỏ cạnh Minho, Kim Namjoontrước nay đều không phải người trông mặt mà bắt hình dong nhưng khi nhìn thấy đứa nhỏ này, Kim Namjoon cảm thấy đây thật là đứa trẻ tốt.

Lúc nhìn thấy nốt ruồi đỏ ở cổ Felix thầy càng thấy đúng vậy.

Kim Namjoon không thèm đáp Minho, hỏi Felix, "Em tên gì?"

Felix thấy tên Ke ở rất nhiều nơi, trên bảng tên danh sư của trường trong khu dạy học, ảnh chụp Kim Namjoon ở đầu, rất nhiều học sinh lên thạc sĩ đều muốn giáo viên là Kim Namjoon.

Felix có chút thấp thỏm, "Lee Felix." Cậu trả lời.

Họ Lee......

Kim Namjoon gần như chắc chắn hỏi "Ông nội em có phải là Lee Dongbin?" Felix trong lòng có chút kinh ngạc, cậu kinh ngạc không phải vì Kim Namjoon biết ông nội mình, mà là Kim Namjoon biết cậu là cháu của ông.

Ông nội có thanh danh nhưng cậu không có, ai lại biết cậu là cháu ông ấy?

Lúc Kim Namjoon thấy Felix gật đầu, lập tức cười rạng rỡ, Minho trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Cháu lão ta đều lớn vậy rồi à? Khó trách lần trước gọi điện hỏi thăm ta kéo giao tình, lại không nói chuyện gì, ta xem lão là muốn nhờ người trông em"

"Lúc còn trẻ sĩ diện chết đi được."

"Cũng đã không gặp mấy năm rồi, lần sau em dẫn ông ta tới đây chơi, lão cũng nên về hưu, ở trong trường làm giáo sư thật tốt, một đống tuổi còn muốn ở bệnh viện, không sợ bị thương hay gì."

Felix không nghĩ tới Kim Namjoon lại quen biết ông nội, còn không chỉ là quen biết, bộ dạng còn rất thân nhau, khó trách trong nhà có rất nhiều luận văn của Kim Namjoon, Felix còn tưởng rằng là người trong nhà mười phần thưởng thức Kim Namjoon.

Minho biết Felix còn chưa có cơm nước xong, ở một bên nghe phiền, đem Felix túm đến bên cạnh, "Thầy à, chúng em có thể đi ăn cơm chưa?"

Có lẽ là bởi vì thấy cháu cửa bằng hữu nên tâm tình tốt, Kim Namjoon lần đầu đại phát từ bi không bắt Minho lại ở phòng thí nghiệm ăn cơm hộp, xua xua tay buông tha hai người, nhưng còn chưa đi vài bước, hai người lại bị gọi lại.

Kim Namjoon chắp tay sau lưng, dạo bước đến trước mặt Felix, trên dưới đánh giá cậu trong chốc lát, cuối cùng nói, "Lúc không học đến phòng thí nghiệm dạo xem, xem xong thầy dạy em làm báo cáo."

Minho, "......"

Felix coi lời thầy nói như thánh chỉ, không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Minho thở dài, bất đắc dĩ nói, "Em giúp thầy viết, thầy đừng lăn lộn cậu ấy được chưa?"

"Cậu ấy mới năm nhất, đi còn chưa rõ, thầy kêu đi theo làm thực nghiệm sao được.." Minho mười phần rõ ràng, lọt hố Kim Namjoon đừng hòng ra được, tuy rằng đi theo Kim Namjoon có thể học nhiều thứ mấy thầy khác không biết, nhưng cũng phi thường phi thường vất vả, Kim Namjoon soi mói nghiêm cẩn, tuy rằng Minho có mong muốn thỉnh ông làm thầy Felix, nhưng ít ra không phải hiện tại.

Mới hết cấp ba còn chưa chơi đủ đâu.

Theo Kim Namjoon là xác định không có ngày nghỉ trừ lễ tết.

Kim Namjoon đối với biểu hiện này của Minho có chút kinh ngạc, ông muốn cho Felix đi theo sư huynh sư tỷ học tập học tập mà thôi, sao vào miệng tiểu tử này giống như cho Felix lên chiến trường giống vậy? ( vì namjoon khá lớn tuổi nên dùng ông nhé)

Ông lớn tuổi lại trầm mê học thuật không thấy được Minho đối xử khác với Felix.

Kim Namjoon nghe thấy câu này của Minho cực kì không cao hứng, thổi râu trừng mắt, "Cái gì mà lăn lộn? Người khác muốn vào cũng không được, sao ngươi lại là lăn lộn? Học, phải học, ngày mai tan học liền tới, ngươi dẫn cậu ấy đi."

Nữa câu sau là nói cho Felix, thấy Felix ngoan ngoãn gật gật Kim Namjoon mới thoải mái chắp tay sau lưng rời đi, còn không quên mắng Minho.

"Nhãi ranh không có tiền đồ."

Minho, "......"

Ở trong mắt Kim Namjoon, bọn họ đều là nhãi ranh.

Minho mang theo Felix tới chợ đêm nổi danh gần trường họ, dường như không thấy điểm cuối của các quầy hàng và quầy ăn vặt, đúng lúc là cuối tuần, gần đây thời tiết cũng tốt, ban đêm đặc biệt đông người.

Felix bị người va vào một phát, Minho nghiêng đầu nhìn cậu, "Nhóc con đi sát anh, đừng cách xa quá."

Felix, "Cút."

Minho nhịn không được cười, "Ai, Felix, em trừ nói tôi cút thì còn gì nữa không?"

"Em có mắng người khác không?" Minho hỏi.

Felix thật đúng là không biết mắng người thế nào, câu chửi người đều chỉ là con mẹ nó qua con mẹ nó lại, nhưng cậu sẽ không thừa nhận, bị Minho đoán được cảm giác thật là khó chịu.

Nhưng nét mặt của cậu đã bán đứng bản thân mình.

Minho vừa chú ý người đi đường, còn tận lực che khói bị mấy quán ăn thổi tới giúp Felix, cúi người tới gần bên tai Felix " Tôi dạy em."

"Về sau em mắng tôi cứ nói " Anh xứng đáng bị đ* ", tôi nhất định không dám cãi lại." Minho sau khi nói xong, ánh mắt trong lúc lơ đãng liền liếc về nốt ruồi son trên cần cổ Felix, cũng không biết vì cái gì mà nốt ruồi này là màu đỏ, ngay tại bên cạnh yết hầu, vị trí rất dễ thấy, Minho ảo não mình làm sao bây giờ mới phát hiện, bé con thì ra lại có nơi gợi cảm như vậy.

Minho cười nhẹ một tiếng, li3m li3m môi.

Felix nghiêng đầu vừa lúc trông thấy con ngươi đang tối dần của Minho, lỗ tai nóng lên, "Con mẹ nó anh còn biết xấu hổ hay không?"

Felix là một đứa trẻ ngoan ngoãn, làm sao chịu được tấn công dồn dập của Minho.

Minho cũng biết Felix là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã vậy, chỉ là thành tích so với mình kém hơn một chút, cùng mình so ra... Không đúng, là hoàn toàn không thể so sánh.

Minho còn nhớ rõ lần đầu mình đến thành phố, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Felix, cậu bị trường học tạm đình chỉ ở nhà học tập, cha mẹ không yên tâm để cậu ở nhà một mình nên mới mang theo.

Khi đó Felix mười bốn mười lăm tuổi, Minho cũng không rõ là mười bốn hay mười lăm tuổi, chỉ nhớ lúc đó mình vừa tròn mười bảy tuổi, học năm hai, đánh một trận lên tới đồn cảnh sát rồi bị hội đồng kỷ luật, anh đã nghĩ cuộc đời mình sẽ dừng lại ở ngày hôm ấy

Cha mẹ Minho không hay tức giận, có thể coi là tính tình cực tốt, lại nhiều lần bị con trai mình tức giận đến nổi trận lôi đình, nhân sinh chín trên mười lần phát cáu đều là vì Minho.

Cửa trường học đậu bốn năm chiếc xe cảnh sát, trên bãi tập mấy học sinh la to ai da ai da tứ tung ngang dọc, tên nào cũng mặt đầy thương tích.

Minhyuk liếc mắt thấy con trai mình, tựa ở phía dưới khung bóng rổ, còn có tâm tình hút thuốc, thằng này mày còn dám học hút thuốc.

Minhyuk không biết mình làm sao có thể sinh ra thằng con như vậy!

Cùng ngày Minho được bảo lãnh ra khỏi cục cảnh sát, ở phòng khách quỳ suốt cả đêm, cả nhà đều biết anh ăn mềm không ăn cứng, họ càng ngạnh thì anh càng có thể ngoan cố đến chết.

Trước kia đều là ôn tồn dỗ dành, lần này Minhyuk quyết tâm, mặc kệ Minho có nhận sai hay không, cảm giác đau trên người cũng bớt chút ngoan cố đi chứ.

Minho không quan tâm việc đó, cứ việc quỳ gối, anh cũng không nhận sai.

Trên thực tế, anh từ nhỏ đã là sự tồn tại chúng tinh phủng nguyệt, bác sĩ thế gia, lại là con trai độc nhất, tất sẽ kế thừa y bát của gia đình. Nhưng là người liền có kỳ phản nghịch, chỉ bất quá mỗi người biểu đạt sự phản nghịch theo một cách khác biệt.

Kỳ phản nghịch của anh tới ai cũng không chống đỡ nổi, tất cả việc thanh thiếu niên không thể làm, anh đều làm, chính là chán học tập, muốn đánh nhau, hút thuốc còn có thể nhả vòng.

Hiện tại mỗi lần Felix chửi anh da mặt dày, Minho đều biết mình vì cái gì da mặt dày như vậy, kỳ thật đều do thời kỳ cấp 3 tạo thành.

Anh có thể coi như không thấy tất cả chỉ trích và vũ nhục.

Minho đối với nghề y này cũng không có cảm giác chức nghiệp gì, có học hay không cũng không đáng kể, đối người bên ngoài nói cái gì kế thừa y bát cho tới bây giờ đều là cười đùa cho vui.

Anh cũng không biết mình thích làm cái gì, với anh làm cái gì cũng đều được.

Thẳng đến thời điểm trông thấy Felix ở bệnh viện nhà cậu.

Cậu đứng trong văn phòng Dongho, mặc áo khoác trắng của Dongho, từ trong ngăn kéo lấy ra ống nghe bệnh ba cậu vẫn mang theo, áo khoác trắng cậu mặc bị rộng, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn.

Minho cả một đời đều không thể nào quên hình ảnh ấy: Thiếu niên đứng thẳng đón nắng, áo khoác trắng lỏng lẻo mặc trên người, xoay người về phía Dongho nói, "Ba, sau này con muốn làm một bác sĩ lợi hại như ba".

Trong nháy mắt đó, Minho xem nhẹ gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, nhưng khiến anh nhìn tới rung động, là trong mắt Felix lóe lên tia sáng tựa ánh mặt trời.

Bác sĩ sao?

Bác sĩ lợi hại?

Ngay sau đó, vào buổi chiều, bệnh viện xảy ra náo loạn, Felix ngăn trở cú đánh của người nhà bệnh nhân, phía sau cậu là ông nội cùng học sinh của ba cậu, cậu lại từ nhỏ lớn lên tại bệnh viện, nói là anh em trong nhà cũng không quá đáng.

Trong hành lang bị quậy phá tứ tung, có người vào can ngăn lại có người chỉ đứng xem náo nhiệt, Minho bị ba mẹ mình đuổi tới một bên, để anh tránh đi một chút, hai vợ chồng đi lên hỗ trợ.

Minho mặc chiếc áo hoodie đen trùm mũ lên đầu, che khuất ánh mắt, đem mũ hơi kéo ra sau một chút, khung cảnh trên hành lang không sót chút nào rơi vào tầm mất.

Người nhà bệnh nhân kéo tới một đám người, có thân thích, có người được trả tiền mà đến, dù vì sao mà náo tới long trời lở đất, bác sĩ ít người như vậy căn bản ngăn không được, huống hồ, một khi bác sĩ động thủ, chính là có tội. Dongho  trong đó tận tình khuyên bảo, giảng giải đạo lý, giải phẫu luôn tồn tại nguy hiểm, nhưng người kia hiển nhiên nghe không vào, đem Dongho đẩy sang một bên, gào lên rằng bệnh viện giết người thì phải đền mạng.

Người bệnh ngồi trên xe lăn, cũng kêu gào giết người thì đền mạng.

Minho, "..."

Ánh mắt anh dừng trên người Felix một lát, hoàn toàn làm một người ngoài đứng xem náo nhiệt, thẳng đến khi Minho trông thấy một nữ nhân bị đẩy ra, đang đỡ lấy bụng ngồi ở bên cạnh cửa

Nữ nhân ôm bụng ngồi xổm xuống đất, Minho dừng một chút, đi qua đỡ cô sang một bên, "Ngài không sao chứ?"

Minho nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực đối phương: Jang Tina. ( mẹ Felix)

Rất xinh đẹp, mắt cùng thiếu niên nào đó rất giống.

Tina nắm lấy tay Minho rất chặt, khí lực càng lúc càng lớn, Minho cảm thấy có chút không đúng, chỉ là va vào một phát mà thôi, hẳn là không đến mức có phản ứng lớn như vậy.

Bảo an đến, bên kia mới hơi yên tĩnh một chút, Dongho cùng một đám bác sĩ bị gọi đi, thiếu niên đứng trong đám người nhìn chung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại tại vị trí của Minho.

Minho nhìn xem thiếu niên hướng mình chạy tới, đẹp như thế, kiên định như vậy, hô hấp đều suýt chút đình chỉ.

Sau đó anh nghe thấy Felix hô lên với nữ nhân bên cạnh, "Mẹ."

Minho, "..."

Minho ở trong lòng sắp xếp câu chữ để chào lại cậu, đang muốn mở miệng, chỉ nghe thấy thiếu niên kinh hô, "Mẹ, mẹ chảy máu rồi!"

Tina trên mặt đều là mồ hôi lạnh, cô ôm bụng, cúi đầu trông thấy máu đang thuận theo ống quần chảy xuống, nhìn Felix miễn cưỡng cười cười, "Lixie đừng nhìn, đừng lo lắng, chỉ là đụng vào mà thôi.."

Cô nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Minho, ánh mắt cùng ngữ khí gần như là cầu khẩn, "Làm phiền cháu dẫn em rời đi nơi này, cô đi xử lý một chút."

Người của Lee gia, thiện lương tới mức người khác đau lòng, cứ việc để bệnh nhân tổn thương mình, Tina như cũ không muốn con trai mình mất đi tình yêu với nghề y, bụng dưới đau từng cơn, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô, đã đoán trước được kết quả.

Thai nhi không đủ ba tháng, bản thân thì bất ổn, bị xô dẩy như vậy, căn bản không lưu được.

Cũng không giấu được.
Toàn bệnh viện đều biết Jang chủ nhiệm bị bệnh nhân đánh tới sinh non.

Chính cô không khóc, một đám học sinh ghé vào bên giường đều khóc sướt mướt.

Minho nhìn Felix bên cạnh mình, há to miệng, lời an ủi gì cũng không thể thốt nên.

Cũng là trong nháy mắt đó, Minho quyết định học y.

Anh muốn cùng Felix đứng chung một chỗ.

Kề vai chiến đấu.

Muốn tại thời điểm Felix gặp loại chuyện này, anh ở bên cậu, có thể giúp cậu một tay.

Nhưng anh không biết, khi mình kiện định muốn học y, đứa nhỏ mặc áo khoác trắng lời thề son sắt nói muốn trở thành một bác sĩ lợi hại trong lòng anh, từ bỏ trở thành một bác sĩ.

Hai người tìm một quán ăn ba tầng bán đồ nướng, tại thành phố S rất nổi danh một dãy các nhà hàng và cửa hàng, nhà này là nhà hàng chính, Minho mang theo Felix trực tiếp lên lầu, tầng ba là ban cộng lộ thiên.

"Tôi đã sớm đặt chỗ." Minho quen thuộc mang theo Felix ngồi xuống, lại mười phần tự nhiên giúp Felix lau chén đũa.

Felix, "..."

Hai người ngồi sát bên ban công, quanh ban công trồng đủ loại hoa cỏ màu sắc phức tạp, nhìn xuống dưới, là đủ loại đèn với các màu sắc hình dạng, một bóng đèn, một chùm đèn, chớp tắt chớp tắt.

Tại vị trí này, có thể trông thấy tòa TOP cao nhất thành phố S, bên trên là kiến trúc hình tròn chạm rỗng, xuyên thấu qua phần chạm rỗng, có thể nhìn thấy mặt trăng mông lung.

Minho nhìn như lơ đãng hỏi Felix, " Felix, em vì sao lại học y?"

"Bởi vì nghĩ thành..." bác sĩ lợi hại sao? Minho còn chưa kịp nói ra miệng, liền bị Felix đánh gãy.

Felix nhìn qua, giọng nói hiếm thấy có chút lành lạnh, "Tôi không muốn làm bác sĩ."

"Người nhà bắt học."

"Anh cũng không phải không biết, trong nhà của tôi đều theo nghề y, bọn họ hi vọng ta tôi làm bác sĩ, nên tôi học."

"Tôi một chút đều không muốn làm cái chó má bác sĩ gì."

Khóe miệng Minho đang nhếch lên liền chậm rãi buông xuống, anh nhìn Felix, giống như là tại phân biệt tính chân thực trong lời nói của đối phương.

Cái này cùng điều Minho biết không giống nhau.

Nhân viên phục vụ đem đồ nướng cùng rượu của họ lên, Felix trực tiếp cho Minho một bình, nạy vào cạnh bàn, nắp bình liền bật lên cao, ngửa đầu liền uống.

Minho, "..."

Minho đè lại tay Felix, nhét vào tay cậu một xâu thịt xiên, "Bụng rỗng uống rượu dễ say."

"Chẳng qua em nếu là cứng rắn muốn uống say tôi cũng không có ý kiến, nếu như em không sợ củi khô bốc lửa." Minho buông tay Felix ra, chậm rãi nói.

Nhìn không giống như nói đùa.

Felix nhìn Minho một hồi, bỗng nhiên cười, "Nói không chứng người bị cháy là anh mới đúng?"

Minho có chút sững sờ hai giây, sau đó hai tay chống trên mặt bàn, nhìn thẳng Felix, "Thử xem?"

Felix, "Cái gì?"

"Thử nhìn một chút, " Minho ánh mắt tà tà, chậm rãi nói, "Thử nhìn một chút, củi khô bốc lửa, là ai"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top