Chương 31: Hỏa hoạn!
Thắng đưa đón Nhi đi làm theo như chỉ thị của mẹ. Ngày đầu tiên, không khí im lặng đáng sợ, thỉnh thoảng vang lên vài câu hỏi đáp nhát gừng. Ngày thứ hai, dễ thở hơn một chút, ít ra thì mặt Nhi đã không còn lạnh giá như băng bắc cực, Thắng đã bắt gặp cô khẽ cười trước một câu nói vui của anh. Thế nhưng đến ngày thứ ba...
Thắng lái xe đến đón Nhi vào đúng giờ tan tầm, từ ngày bị đau chân cô không ở lại làm việc khuya nữa mà ôm hồ sơ về nhà làm cho tiện. Đang ngả người ra ghế thưởng thức bản nhạc quen thuộc và đưa mắt ra phía cổng lớn chờ cô, thì Thắng chợt giật mình khi bỗng dưng thấy cả đoàn người đua nhau chạy ra. Linh tính có chuyện không hay, Thắng vội mở cửa xe thì ngay lập tức nghe tiếng chuông báo cháy vang vọng, từng luồng khói cuồn cuộn tuôn ra từ các cửa sổ để mở. Không kịp suy nghĩ, anh lao ngay vào trong theo hướng ngược lại với dòng người, anh lo quá, cô đang đi đứng bất tiện mà người ta lại chen lấn xô đẩy hỗn loạn thế này.
Trong lúc đó, Nhi đang vừa cố bước đi về phía cầu thang thoát hiểm vừa ho sặc sụa vì làn khói mù mịt khiến mắt mũi cay xè. Ở tình cảnh thế này, người ta chỉ lo chạy thoát thân trước đã chứ để ý gì đến ai, nếu không có cái chân đau chắc cô cũng không thảm đến nỗi bị kẹt lại thế này. Chống nạng xuống cầu thang đã khó khăn, lại còn cả ngàn nhân viên đang đổ xuống cùng lúc. Tầng trên còn đỡ, càng xuống dưới, người càng đông, ngạt khói khiến Nhi bị choáng váng, lại còn bị đè ép khiến lưng va vào thành cầu thang đau điếng. Bất lực đứng nép vào một góc, bây giờ cố đứng vững để không ngã đã là tốt lắm rồi, với tình hình này, chỉ cần ai đó té xuống chắc chắn bị giẫm bẹp. Người rồi cũng thưa bớt, nhưng hít phải khói quá lâu nên Nhi bị mất sức, cố gượng bước đi nhưng vừa xuống được hai bậc thang thì loạng choạng.
Cứ tưởng sẽ té lăn xuống cầu thang nhưng sao Nhi chẳng thấy đau, hình như cô vừa ngã vào lồng ngực của ai đó rất ấm.
- Em có sao không Nhi? Đừng sợ, anh đưa em ra ngoài!
Thắng hốt hoảng khi thấy Nhi đã muốn ngất đi. Anh nhanh chóng đỡ cô lên lưng rồi phóng xuống, lửa đã lan rộng được hai tầng rồi, chần chừ sẽ không kịp mất.
Trong tình trạng mơ màng và làn khói đắng ngét cổ họng, nhưng được nằm trên tấm lưng rộng của ai đó và nhìn thấy dáng vẻ lo lắng cùng gương mặt lấm tấm mồ hôi của anh khiến Nhi bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào đến lạ.
Cứu hỏa và cấp cứu đã đến khiến khung cảnh bên ngoài càng thêm nhốn nháo, náo loạn. Thắng đặt vội Nhi lên băng ca rồi hối thúc bác sĩ kiểm tra, lửa lan không nhanh và hệ thống báo động, thoát hiểm tốt nên mọi người đều thoát ra hết, chỉ có Nhi là người cuối cùng. Thắng lo lắng ngồi bên cạnh chờ bác sĩ làm động tác sơ cứu và cho Nhi thở oxi, cô y tá thấy anh vậy thì cười trấn an.
- Anh đừng lo, cô ấy chỉ bị ngạt khói thôi, không quá nghiêm trọng đâu!
- Sức khỏe cô ấy vốn không tốt, tôi chỉ lo..._Thắng chưa dứt câu thì Nhi đã ho lên mấy cái rồi mở mắt.
- Đấy, tôi nói mà, không sao đâu! Anh ở đây với cô ấy nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài xem có ai cần giúp gì không!_cô y tá cười chào rồi bước vội ra ngoài.
- Em không sao rồi! Anh mừng quá!_Thắng thở phào nhẹ nhõm, âu yếm lau mấy vết bẩn trên gương mặt Nhi.
Nhi còn mệt nên chỉ cười khẽ rồi siết nhẹ tay anh thay cho muôn vạn lời nói. Hai người đang trao nhau những cái nhìn đầy tình cảm thì bỗng bên ngoài có tiếng la thất thanh của một người phụ nữ tìm con. Thấy Nhi có vẻ lo lắng, ngóng ra ngoài muốn ngồi dậy, Thắng hiểu ý cô, bước xuống xe cứu thương tìm người hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Nghe nói còn một cậu bé kẹt trong đám cháy!_một nhân viên nhiệt tình trả lời.
- Sao lại có trẻ con trong đó!_Nhi yếu ớt cất tiếng, bám vào thành xe, muốn bước xuống.
- Em nằm nghỉ đi, xuống đây làm gì?_Thắng vội đỡ cô, anh hỏi vậy chứ biết Nhi không thể ngồi yên được vì đây là công ty của cô, trách nhiệm của một tổng giám đốc là rất lớn.
- Dạ tổng giám đốc, thằng bé là con chị lao công, hôm nay nó bị bệnh không đi học được nên chị ấy cho đến đây để vừa làm vừa trông nom. Ai ngờ lúc nãy hỗn loạn quá, ai cũng lo chạy thoát thân nên không biết thằng bé ở đâu, nãy giờ tìm khắp bên ngoài mà không thấy!
- Cho người vào trong tìm chưa?_Nhi chau mày, gặng hỏi.
- Mấy anh lính cứu hỏa bảo nguy hiểm lắm nên không cho ai vào!
- A, anh biết thằng bé ở đâu rồi!_Thắng bất chợt la lên rồi chạy lại nói gì đó với một anh lính rồi hai người cùng hướng về phía tòa nhà.
Thấy Thắng tự dưng lao vào nơi nguy hiểm khi bên cứu hỏa vẫn chưa không chế được hoàn toàn đám cháy khiến Nhi hốt hoảng la thất thanh.
- Anh Thắng, anh làm gì vậy, quay lại đi!
Thắng nghe thấy nhưng chỉ ngoảnh lại cười trấn an Nhi rồi tiếp tục chạy đi, lúc nãy khi cõng Nhi xuống, anh đã trông thấy cánh cửa văn phòng ở tầng hai khẽ động lẽ ra lúc đó nhân viên đã chạy xuống hết rồi nên anh không quan tâm lắm. Lửa cháy ở tầng 8, mới lan xuống tầng 5, vẫn còn kịp, nếu không chính tay cứu đứa trẻ ấy anh sẽ thấy áy náy với bản thân mình lắm nên đã nài nỉ anh lính cho mình dẫn đường.
Thắng vừa vào trong không bao lâu thì bất ngờ có một cái gì đó phát nổ ở tầng 3, lửa cháy càng dữ dội, đội cứu hỏa nhanh chóng huy động thêm lực lượng trong khi Nhi thì đứng ngồi không yên.
Hai người phát hiện đứa trẻ, nó đã ngất đi, anh lính ôm đứa bé cùng Thắng che chắn cho nhau chạy ra ngoài, tình huống đám cháy xấu đi bất ngờ khiến hai người không kịp trở tay. Lửa lan nhanh, mọi thứ bắt đầu rơi xuống từ trần nhà, trông thấy một khung cửa bị cháy đang đổ sập, Thắng nhanh chóng đẩy người lính cùng đứa bé ra nhưng anh bị kẹt lại. Người lính quay lại định cứu luôn cả anh nhưng Thắng hét lên
- Mang đứa bé ra ngoài trước đi!
Người lính đành tăng tốc ẵm đứa trẻ ra trước và gọi cứu viện vì không còn thời gian và anh ta không có cách nào cứu hai người cùng lúc.
Anh lính cứu hỏa đã xông ra từ tòa nhà cùng đứa nhỏ nhưng Nhi ngóng mãi cũng không thấy Thắng, cô hốt hoảng chạy lại níu tay anh ta dưới sự giúp đỡ của một anh nhân viên.
- Người đi cùng anh đâu rồi? Anh ấy đâu rồi?_Nhi lớn tiếng vì không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa.
- Anh ấy bị kẹt lại, cô bình tĩnh, đã có đồng nghiệp vào trong hỗ trợ rồi!
Nhi nghe thế thì chỉ biết buông tay thẫn thờ, mắt nhìn chăm chăm vào khung cảnh hỗn độn, cô hy vọng sẽ trông thấy được bóng dáng thân quen từ đó bước ra. Anh không được có chuyện gì đâu có biết không?
r_t��8l���
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top