chap 3
Nhưng do lâu không có khách ở lại qua đêm nên các phòng khác đều không được thường xuyên quét dọn. Giờ chỉ còn lại một phòng là dùng được, đành để cho thằng con trai của họ ở phòng của anh hai cậu, còn đứa con gái thì ở chung với chị hai. Chắc mai là ổn thôi.
Theo lệnh ba cậu, anh hai đành ngậm ngùi mang chăn chiếu sang phòng cậu. Gõ cửa mãi không thấy cậu ra mở , lại thấy cửa không khoá nên Namjoon tự động đẩy cửa bước vào.
Quả thật đây có thể là lần đầu tiên trong năm nay anh cậu bước chân vào phòng cậu. Từ lâu rồi khi mà đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện anh cậu cũng đã không còn ghét cậu như trước nữa. Tuy nhiên Namjoon cũng không muốn quan tâm đến cậu nhiều.
Thật bất ngờ, tưởng rằng phòng của cậu phải bừa bãi, bẩn thỉu đến không tưởng được chứ không nghĩ rằng nó gọn gàng và ngăn nắp như vậy. Anh hai nhìn khắp phòng một lượt, bất chợt dừng lại ở đầu giường cậu, nơi đó có treo một bức ảnh chụp chung cả gia đình, nhưng rách. Và được cậu chắp vá lại bằng băng dính. Phải rồi, cách đây 8 năm khi được ba yêu cầu chụp ảnh, anh đã không đồng ý chụp vì có mặt cậu, anh không thích cho cậu đứng chung với ba bố con. Rồi thì khi có ảnh, anh đã cầm tấm ảnh xé nát thành nhiều mảnh. Khi đó anh còn nhớ rõ khuôn mặt của cậu. Khuôn mặt thất vọng, buồn, nhưng cậu cũng không nói gì chỉ cúi xuống nhặt hết từng mảnh giấy rồi chạy đi. Chị hai biết chuyện mách ba, nhưng cậu nói với ba là không phải. Không biết ba có tin không nhưng ba không nói gì chỉ nhìn cậu rồi bỏ đi. Vậy mà bây giờ. Cũng không có bức ảnh nào khác trong căn phòng này. Đang miên man suy nghĩ bỗng nghe tiếng cánh cửa phòng tắm bật mở.
- Anh hai, anh hai vào hồi nào mà em không biết vậy? Cậu vừa lau đầu vừa hỏi. Trông cậu lúc này đẹp như một con công vừa tắm, trên người cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình nở nang cân đối. Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống vai, xuống ngực trông thật khoẻ khắn. Thấy anh hai nhìn cậu lâu lâu, cậu bất chợt thấy hơi ngại. Thay đổi thái độ của cậu khiến Namjoon chợt bừng tỉnh.
-Không có gì đâu, tại anh gõ cửa không thấy ra mở với lại anh thấy cửa mở nên…nên…anh vào. Lần đầu tiên anh hai cậu bối rối.
Cậu mỉm cười, chải lại mái tóc bằng tay:
-Vâng, tại em đang tắm. Anh ngủ trên giường nhé, em ngủ dưới sàn nhà. Cậu nói và nhanh nhẹn bê chăn chiếu xuống.
-Kookkie, em không thích ngủ cùng anh hả?
Xậu sững người, đã lâu lắm rồi cậu không, à mà không cõ lẽ đây là lần đầu tiên anh hai gọi cậu bằng tên này…
Cậu lặng đi mấy giây, rồi bối rối trả lời:
-Không phải vậy đâu anh hai, em tưởng anh hai không…không… thích…thích chứ.
-Không có đâu nhóc, vậy tối nay anh ngủ cùng nhóc nhé.Ok?
Nói rồi anh hai nháy mắt và khuyến mại thêm nụ cười thân ái nữa.
-Hôm nay em không có bài tập với lại em cũng mệt nên em ngủ trước nhé, anh hai làm gì thì làm, em ngủ đây.Vừa nói cậu vừa mở tủ lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm thay đồ.
Cậu bước đi để lại đằng sau một ánh mắt khó hiểu. Không hiểu người ấy khó hiểu vì cái gì nữa, vì bản thân? Vì cậu?…
Xong xuôi cậu leo lên giường kéo chăn đắp rồi ngủ tít. Hôm nay là một ngày mệt mỏi với cậu, vết thương ở trán chưa thôi ứa máu. Cậu đau, cậu thật sự đau. Nhưng nếu hỏi cậu rằng là làm sao cậu đau, hay cậu đau ở đâu thì thật sự cậu không biết trả lời ra sao nữa.
Đau ở trên đầu, hay sâu thẳm trong tim? Có lẽ cả hai. Cậu thật sự bàng hoàng khi nghe thấy lời người phụ nữ nói lúc cậu mới về: "Ủa, mà em chỉ thấy anh Jeon nhắc đến hai người con là Ji-eun và Namjoon thôi chứ đâu có nghe nói đến anh có đứa con thứ ba vậy?"
Thì ra đối với ba cậu không có một giá trị gì cả, dù cậu có cố gắng đến đâu đi nữa thì ba vẫn không coi cậu là đang tồn tại. Ba thật sự ghét cậu đến vậy sao?
Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, những lần cậu ốm nhưng vẫn phải đến lớp vì sợ ba, cậu thấy chúng bạn đều có mẹ dắt đi, có mẹ ẵm bế, có mẹ nựng yêu. Cậu khóc. Thật lòng hồi đó nó cũng không biết là tại sao nó lại khóc, chỉ đơn giản vì cậu thấy muốn khóc. Cậu chưa ý thức được rằng thế nào là sự yêu thương, thế nào là hạnh phúc. Thế giới của cậu là đòn roi và mắng chửi, cậu không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra. Ngày cậu mang về tấm bằng khen học sinh giỏi cấp thành phố, ba cầm lấy ném vào thùng rác. Cậu không biết nói gì, khóc…
Quả thật trong suốt quãng đời tuổi thơ của mình cậu không biết là mình đã khóc bao nhiêu lần, khóc nhiều đến nỗi giờ đây cậu không còn biết đến cảm giác khóc là như thế nào nữa.
Cậu sốt, cậu buồn, nếu hôm nay không có anh hai ở cùng chắc cậu đã không đi ngủ mà đang lao vào đấm bao cát cho quên đi tất cả, cho thế gian này chìm đắm trong quay cuồng, trong điên dại. Thế rồi cậu cũng chìm dần vào giấc ngủ…
Sau một lúc ngồi mạng chat chit, xem phim, Namjoon cũng thấy nên đi ngủ. Nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh cậu bất chợt anh thấy trong mình có một thứ tình cảm khác thường. Đó là thứ tình cảm gì mà chính anh cũng không thể diễn tả nổi, bất chợt anh thấy nhớ cậu, anh thấy nhớ cậu ngay cả khi anh đang nằm cạnh bên cậu. Anh định choàng tay ôm cậu nhưng lại không dám.
Cậu nằm đấy, bên cạnh anh, đang ngủ như một thiên thần. Quả thật từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thật sự quan tâm đến cậu. Khi đi học thấy chúng bạn có cả ba mẹ đưa đi anh buồn lắm, về nhà anh đòi ba tìm mẹ cho mình, nhưng lần nào cũng vậy hễ nhắc đến chuyện tìm mẹ là ba nổi khùng lên, và rồi ba đánh cậu ba quát cậu, ba nói là vì cậu mà mẹ anh mất. Không biết có phải thế không mà càng ngày anh càng ghét cậu. Nghĩ tới đây, lồng ngực anh đau thắt lại, cậu nhỏ hơn anh, mất mẹ sớm hơn anh, khổ hơn anh vậy mà anh…
Một giọt nước mắt trào khoé mi, anh đã cố kìm nén nhưng không được, quay người sang hướng khác để không phải nhìn thấy cậu…
-Con đau ba ơi!
Trong cơn mê cậu nói thoảng thốt, tay cậu bấu chặt lấy tấm chăn đang đắp. Mồ hôi vã ra như tắm. Cơn giật mình làm cho miếng băng trên trán cậu bị xô đi, máu chảy đỏ cả mặt, chảy loang xuống gối.
Anh cuống cuồng tìm bông băng. Trong ngăn kéo tủ anh tìm thấy bông băng, do vội cuống cuồng mà anh làm văng ra một cái hộp vuông nhỏ. Sau khi băng bó lại cho cậu, bỏ đi chiếc gối bẩn, lau sạch mặt anh đỡ đầu cậu gối lên cánh tay mình. Quả thật 16 năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ôm cậu. Nhìn cậu bình yên ngủ trong tay mình, anh khẽ mỉm cười đưa tay vén mấy sợi tóc dài bết lại vì mồ hôi trên mặt cậu.
Bất chợt anh nhận ra cái hộp vuông nhỏ đó. Hình như lâu lắm rồi thì phải. Trong đầu anh lúc nay là hình ảnh một thằng nhóc đang lấm lét nhìn anh, một tay ôm một cái hộp bánh nhỏ. Bất ngờ cậu chìa hộp bánh nhỏ về phía anh
-Anh hai, đây là phần thưởng của em.
-Cút. Anh nói cộc lốc rồi đưa chân đạp tung hộp bánh bay vèo lên không trung.
Thằng bé mặt xanh lại vì sợ, đứng im không dám nói gì. Đợi cho anh đi rồi cậu mon men lại gần nhặt lại hộp bánh. Do đứng ngay sau cánh cửa sổ lại thấp bé nên khi bà Kim mở cửa sổ đã không nhìn thấy cậu. Cậu lăn vài vòng trên sân. Quần áo rách tả tơi, tay chân chỗ nào cũng chầy xước.
Đêm đó thằng bé sốt cao, bà Kim và một vài người làm phải thức trông cậu. Nửa đêm khi anh tỉnh dậy định đi vệ sinh thì nghe thấy họ rì rầm với nhau rằng thì anh không tốt, rằng thì anh hư, anh mất nết…
Bực quá, anh thầm rủa thằng nhóc. Mặt anh đanh lại.
Hôm sau, khi đi học về anh thấy thằng nhóc đang ngồi chơi cùng cái hộp bánh, anh tức giận lại gần, không nói không rằng co chân định đạp vào cái hộp cho bõ tức. Nhưng thằng nhóc đưa hai tay giữ chặt cái hộp, cậu nói trong nước mắt.
-Anh hai, anh đừng đạp bẹp của em mà.
-Thấy kẻ thù của mình van xin tự nhiên anh thấy mình thật mạnh mẽ và oai hùng, thoáng nghĩ anh nói.
-Mày không thích tao đập bẹp nó hả? Cũng được thôi vậy mày chìa tay mày ra cho tao giẫm, tao giẫm xong sẽ không giẫm bẹp hộp của mày nữa. Tưởng nói thế là xong, thằng nhóc sẽ không dám nhưng thật bất ngờ cậu đưa tay ra cho anh giẫm. Anh tưởng cậu chỉ làm cho có lệ chứ thật không dám nên nhảy lên giẫm thật mạnh xuống…
Đêm đó thằng nhóc lại lên cơn sốt, hôm sau phải nghỉ học vì hai bàn tay sưng vù. Không may cho cậu hôm đó là buổi thi cuối kỳ.
Rồi ba đi công tác về, thấy nói là cậu không đi thi, chưa cần nghe giải thích đã lôi cậu ra đánh cho một trận nên thân, và nhốt cậu trong phòng 2 ngày không cho ăn.
Khi biết rõ nguyên nhân, ba gọi cậu lại hỏi là tại sao không nói cho ba là bị đau tay. Cậu im lặng, còn anh thì toát mồ hôi hột vì anh biết ba cấm không cho anh đánh cậu. Sự việc anh làm đau tay cậu ngoài anh và cậu ra thì không ai khác biết. Hỏi mãi không nói, ba tức quá tát cho cậu một cái rồi lôi cậu tống ra ngoài cửa trong khi đêm đó đang mưa to. Cậu ngồi khóc ngoài cửa còn anh cười hả hê.
Anh không muốn nghĩ đến nữa, mà không là không dám nghĩ đến nữa, anh chửi thầm sự khốn nạn của bản thân mình.
Mở nắp hộp ra, mặt trong của nắp hộp có một mảnh giấy dán đã cũ, chiếc hộp cũng đã rỉ gần hết. Mẩu giấy có ghi: HỘP CẦU NGUYỆN. Bên trong hộp là vô vàn những mảnh giấy nhỏ, nhặt một mẩu giấy lên anh mở ra đọc:
Ngày …tháng …năm
Ba hôm nay bị đau, ba ho nhiều, cầu trời cho ba mau khoẻ.
Một mẩu khác có ghi:
Ngày… tháng… năm…
Chị hai hôm nay bị ốm, cầu trời chị hai mau khoẻ
Rồi một mẩu nữa:
Ngày …tháng… năm
Hôm nay anh hai đi thi, cầu trời cho anh hai gặp may mắn
Hàng nghìn mẩu giấy như vậy được đựng chật kín trong hộp. Mỗi mẩu giấy là một lời cầu nguyện. Cậu cầu nguyện cho tất cả mọi người cho bà Kim, cho ông Lee, cho một người ăn xin, cho anh, cho chị hai, cho ba …nhưng tuyệt nhiên không thấy mảnh giấy nào dành cho cậu.
Anh tìm thấy tận đáy hộp, một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy được gấp làm tư. Mở ra, mảnh giấy không còn rõ nét mực nữa, nó bị nhoè đi vì những giọt nước và dấu vết của thời gian. Phải khó khăn lắm anh mới đọc được những dòng chữ nhỏ trong đó.
"Hôm nay sinh nhật mình, 8 tuổi rồi này, sinh nhật vui vẻ, Jungkook. Mình muốn được ôm ai đó quá"
Anh không còn cầm được nước mắt nữa, mặc cho nó chảy dài trên má, cũng không lau. Thật lòng anh cũng không hiểu tại sao mình lại nhẫn tâm và vô tình đến vậy.
Ép chặt vào ngực anh, nó thở đều đều, ngủ yên lành. Anh chưa bao giờ cho cậu cơ hội được gần gũi mình, gia đình chưa bao giờ cho cậu cơ hội được sống thoải mái trong căn nhà này. Ba tàn ác với cậu, anh vô tình với cậu nhưng chưa bao giờ cậu thôi yêu thương hai người.
Anh biết, anh biết ba vì quá yêu thương mẹ mà không thể chịu nổi cú sốc tinh thần khi mẹ mất. Bao nhiêu đau thương, hờn giận ba đem trút lên đầu cậu. Cậu giống mẹ, nhìn cậu ba lại nhớ đến má vì vậy mà ba luôn luôn xa lánh cậu, quát mắng cậu, thậm chí là đánh cậu. Nhưng anh biết, ba làm vậy chỉ để thoả nỗi nhớ mong, thoả nỗi lòng của mình chứ thật lòng ba, ba thương cậu nhất nhà. Những đêm anh thấy ba thức xoa dầu vào vết bầm tím cho cậu, những đêm nó sốt cao ba thức trắng đêm thay khăn cho cậu, rồi thì những lần ba nhốt cậu, bắt cậu nhịn ăn ba cũng nhịn ăn theo những hành động này đã giúp anh nhận ra điều đó. Nhưng ba không thể chấp nhận cậu vì sao ư? Anh hiểu rằng đơn giản vì cậu quá giống mẹ anh, giống cả tính tình lẫn hình dáng.
Hôm trước, khi anh thấy cậu bị ba đánh, mắng. Khi anh thấy ba tống cậu ra ngoài anh chợt thấy thương cậu vô cùng.
Đêm trước đó, anh thấy cậu nằm gục trước của phòng mình, người run cầm cập. Cậu sốt cao. Anh biết rõ lỗi không phải tại cậu, không phải cậu lười học. Anh cũng biết rằng, từ nhỏ cậu không được bàn tay người mẹ chăm sóc, không được hơi ấm từ cha. Phải chăng đây là lý do mà nó thường xuyên đau ốm? Vậy mà cậu không hề nói gì. Im lặng nghe ba mắng, không giải thích. Rồi thì khi ba cáu quá, lỡ tay làm nó bị thương, máy chảy đầy sàn nhà, chợt lúc này đây anh mới nhận ra một điều, một điều rất bình thường – Cậu là em trai anh, một đứa em tội nghiệp.
Bất chợt cậu trở mình, nằm sấp lên người anh ngủ. Anh thấy vậy thì không khỏi buồn cười, thằng nhóc thật dễ thương, suốt ngày bị mắng, bị anh lạnh nhạt vậy mà lúc nào cũng tình cảm với anh. Một làn gió nhẹ thổi qua, anh chợt nghĩ rằng nếu suốt đời này cậu ở bên anh, anh sẽ chăm sóc cậu, bù đắp cậu suốt cả đời mình. Xoa nhẹ đầu cậu, đặt lên trán một nụ hôn rồi anh cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Từ lúc tan học đến giờ hắn vẫn chưa thấy hết mừng, cũng không hiểu tại sao mình lại mừng đến vậy? Trời, kỳ cục, học chung với tên nhóc bướng bỉnh đó thì có gì đâu mà vui kìa.???
Nói không phải khoe chứ, hắn là một tên không bao giờ biết buồn, hắn sống trong một gia đình đầy đủ và ấm cúng từ nhỏ. Trong gia đình, Taehyung được ba thương yêu, được mẹ chăm bẵm. Hắn không có khái niệm buồn, đúng hơn là con người hắn không biết buồn là gì. Không bao giờ thấy hắn không vui vẻ. Hắn học giỏi, ngoan ngoãn, là niềm tự hào của cả gia đình – Một gia đình bề thế.
taehyung mỉm cười vu vơ trong bữa ăn, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nghĩ đâu đó. Thái độ yêu đời kiểu áp thấp nhiệt đới này không khỏi khiến cho ba mẹ hắn ngạc nhiên.
-Này TaeTae, ăn cơm đi chứ, làm gì mà vừa cầm đũa xỉa răng, vừa cười duyên kiểu như đứa tự kỷ thế con? Mẹ hắn nhận ra sự khác thường ở cậu ấm.
-Hôm nay học buổi đầu ở trường mới con thấy có hợp không? Ba hắn hỏi.
Miệng hắn đang ngoác rộng đến mang tai cũng tạm thời ngậm lại. Nhìn mặt hai bô lão hắn nhăn nhở cười duyên.
-Hì hì hì, ba mẹ có ý kiến gì ta?
-Cái thằng này, đang treo tâm hồn ở nơi nào vậy con? – Mẹ hắn cằn nhằn – Ba hỏi con hôm nay ở trường thế nào?
-Dạ trừ những cái không tốt ra còn đâu đều tốt cả ạ. Mà ba yên tâm, con trai ba giỏi thế này, lại đáng yêu thế này làm gì có ai dám gây khó dễ. Mẹ nhỉ?
-Vâng thưa anh, thôi anh ăn nhanh rồi lên học bài đi. À mà này, cậu bé hôm qua con đưa về đâu rồi? Mẹ thấy ông Jung nói cậu ta học cùng trường con hả? Mà bị thương như vậy sao không giữ cậu ấy lại nghỉ ngơi mà đi học làm chi?
-Mẹ ơi, con cũng đã cố giữ lại rồi nhưng không được, cậu ta không chỉ học chung trường với con mà còn học chung lớp luôn đó mẹ. Hic, hic mẹ thân yêu ơi, nếu năm nay con học không đứng đầu lớp được mẹ thân yêu đừng giận con nhé. Có gì mẹ tìm cậu ta tính sổ.
-Sao vậy con trai? Con trai ba gặp phải đối thủ hả? Hahaha, thật không ngờ cũng có ngày con trai ba cam chịu thất bại à. Tiếc là sáng nay ba mới đi công tác về nếu không đã gặp đối thủ của con rồi. Tiếc quá ta.
-Trời ba ơi, nhắc đến làm chi cho đau lòng con, cậu ta chắc thuộc hàng dị nhân quá. Học hành mà như thánh vậy, môn gì cũng đứng vào vị trí đỉnh của lòng chảo, điểm tổng kết cao tít trên cành mít, kể cả môn thể dục cũng không nhường cho ai cả. Thật là hết biết luôn. Thôi con hơi mệt, con lên phòng ngủ trước đây, chúc ba mẹ ngủ ngon ạ.
Nói xong, hắn quay đi, thật không hiểu sao mỗi lần nhắc đến tên thằng nhóc đó tim mình lại loạn nhịp vậy ta. Mà hắn tên gì nhỉ, Jungkook. Một cái tên rất ấn tượng đấy chứ. Không biết bây giờ cậu ta đang làm gì nhỉ? Vết thương như vậy liệu có sao không. Ơ kìa, lạ thật, có sao hay không sao thì liên quan gì đến cậu ta đây chứ, ờ nhưng phải công nhận thằng nhóc dễ thương thật, chỉ tội trông buồn quá. Mà mình bị ma ám hay sao vậy hà, cậu ta là con trai, mình cũng là con trai mà sao lại có cái cảm giác này chứ. Điên thật rồi. Lạy chúa tha tôi ạ.
-----------------------------------------------------------
Hết chap 3 còn nhiều sai sót mong m.n bỏ qua ^^
# Đụtmamon
Phần này hwa đăng bị lỗi nên up lại
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top