chap 11
Chap 11:
Tôi đưa tay kéo kéo cái quai cặp, ngửa đầu nhìn căn nhà xinh xắn với những chùm hoa giấy nhỏ đang rung rinh. Không biết bao lần tôi định đưa tay bấm quách cái chuông cho xong nhưng lại thoáng qua sự ngần ngừ trong phút chốc. Thế là tôi cứ đứng đây cũng đến 15' rồi.
"Cạch.", cánh cửa bật mở.
"Em định đứng đây đến khi nào nữa?", Huy Khánh đứng chắn trước cửa, nhíu mày nhìn tôi không hài lòng.
"Sao cậu biết tôi đứng đây", tôi ngơ ngác nhìn.
Huy Khánh không nói, đầu hất nhẹ lên phía trên.
Tôi nheo nheo mắt nhìn lên, ở ban công tầng hai, con bé Quỳnh Nhi đã đứng đấy từ bao giờ, tay vẫy loạn xạ lên với tôi.
"Chị Quỳnh."
"Em....", tôi nghiêm mặt nhìn nó. Rõ ràng nó thấy tôi đến mà lại không chịu xuống mở cửa.
"Em...anh Khánh không cho em gọi chị.", con bé cuống cả lên, vội vàng giải thích.
Tôi hạ tầm mắt xuống, nhìn qua Huy Khánh trước khi lên tiếng, bực tức.
"Thế cậu có định cho tôi vào không đây?"
"Tất nhiên.", Huy Khánh nhún vai, đứng gọn sang một bên.
Tôi lập tức bước nhanh qua cậu ta. Nhưng ngay khi tôi vừa đặt chân vào bên trong cánh cổng trắng thì bàn tay bỗng bị giữ lại. Rất nhanh, một giọng nói thoảng nhẹ qua bên tai làm tôi sững sờ.
"Em né tránh tôi vì hận hay vì sợ phải đối mặt với tình cảm của bản thân."
Tôi đứng sững. Cảm giác như thể mình vừa bước hụt một bậc cầu thang, cả người chênh vênh. Huy Khánh vuốt tóc tôi, hình như định nói gì đó nhưng cái bóng tròn tròn của con nhóc đã chạy ra đến cửa, ngơ ngác.
"Sao anh chị không vào đi?"
"Ừ.", tôi gạt vội bàn tay đang đặt trên tóc mình, cũng là gạt bỏ cái cảm giác thoải mái khi cảm nhận được bàn tay dịu dàng đó, chân bước vội như chạy trốn.
*****
Tôi khựng người lại, bàn tay vừa bị gạt bỏ để lơ lửng giữa không trung. Cô bé đó đã chạy biến. Hụt hẫng thật. Là ai làm cho tôi nhớ nhung đến mệt mỏi rồi chịu không được phải bỏ dở việc học bên đấy để chạy về đây? Là ai làm cho tôi ngẩn ngơ mỗi khi nhớ đến cái mím môi đầy bướng bỉnh hay cái níu tay nhẹ nhàng? Là ai làm tôi không thể tập trung làm việc gì đó khi bóng dáng ai kia đã lấp đầy tâm trí?
Có trời mới biết tôi đã vui mừng thế nào khi nghe được giọng nói ấy mà không phải qua giấc mơ. Có trời mới biết được tôi đã kiềm chế đến mức nào để không bước đến và ôm chầm cô bé ấy ngay khi đôi mắt trong veo hướng lên nhìn về phía mình.
Nhưng hụt hẫng thật. Cô nhóc ngang ngược đó lại gọi "cậu", xưng "tôi" như muốn kéo dài khoảng cách giữa cả hai. Không những thế còn liên tục tránh né, không muốn dính dáng gì tới. Vậy mà tôi vẫn luôn nhầm tưởng đó là cô nhóc hai năm trước, lúc nào cũng bám dính lấy mình, luôn miệng gọi "anh Huy Khánh", luôn thích được vuốt tóc hay được cưng chiều. Có lẽ bé con đã lớn rồi, càng lúc lại càng bướng.
Bật lên tiếng cười khẽ, tôi theo thói quen, xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc quanh ngón áp út. Dưới ánh nắng, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng trong trẻo. Trên mặt nhẫn, ánh sáng men theo từng đường khắc nhỏ li ti.
Chữ cái: K&A.
*****
Tôi chống tay lên cằm, đầu cố tiếp nhận những gì cô đang giảng hăng say trên bảng nhưng vô vọng. Cơn buồn ngủ kéo sụp mi mắt xuống. Một mệnh lệnh uể oải được ra từ não bộ nhưng không ăn thua. Cơn buồn ngủ đã viếng thăm và không cho bất kì cái gì cản đường nó. Khi tất cả chỉ còn là một màn tối đen. Não bộ bắt đầu thả lỏng để nghỉ ngơi thì trống báo hết tiết vang vọng.
Tôi lập tức bừng tỉnh, tay sắp xếp lại sách vở cho vào cặp. Nếu tiếp tục ngồi đây thì sớm muộn gì cũng ngủ gật. Chi bằng lên sân thượng đánh một giấc cho nhẹ nhõm rồi xuống học tiếp. Mệnh lệnh được đưa ra từ tên thần ngủ láo toét, não bộ không có quyền phản kháng.
Cất mọi thứ xong xuôi, tôi hăm hở bước ra khỏi lớp. Tiết sau không thấy tôi, Duy Minh tự biết cách giải quyết. Tôi chỉ cần đánh một giấc thật ngon xong tí xuống lớp nghe nó tổng sỉ vả, thế thôi.
Hài lòng với kế hoạch của bản thân, tôi ung dung bỏ lên sân thượng trường.
Đẩy cánh cửa sắt đã cũ, cái bản lề rỉ hoen rỉ hoét bị động đến, phát ra âm thanh chát chúa. Lấy tay bịt tai, tôi đạp cho nó một phát.
"Á.", tôi kêu lên, quên béng mất cái cửa này bằng sắt. Đau thật.
"Phì."
Hả?
Tôi đứng hẳn dậy, ngó nghiêng tìm xem chủ nhân tiếng cười vừa rồi.
"Nhìn cái gì đấy? Nhìn tôi đây này.", tiếng nói phát ra ngay sau lưng.
Tôi giật bắn mình, quay ngoắt người lại.
Vũ Nhật Phong đang đứng ngay sau tôi, hai tay đút túi quần. Môi không kiềm chế nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn.
"Cậu....."
"Cậu vừa phá hoại của công đấy.", hắn ta vui vẻ lên tiếng, hất mặt về phía cái cửa.
"Thì sao?", tôi vênh mặt đáp trả "Cậu tính túm tôi đến trước mặt thầy giám thị để tố giác chắc?"
"Ý kiến không tồi.", vừa nói hắn vừa sấn đến như định kéo tôi đi thật.
Chết tiệt.
Chẳng biết đứa con gái nào đã gào lên rằng Vũ Nhật Phong vô cùng, vô cùng galant. Vâng, xin đính chính lại, cái tin kia là tin con vịt 100%. Thế quái nào mà hắn có thể sống dưới cái lớp vỏ hào nhoáng mà bên trong rỗng tuếch thế này được.
Tôi bước lùi về sau, mím môi nhìn hắn cảnh cáo.
"Vũ Nhật Phong."
"Ơi.", hắn lên tiếng trả lời, chân vẫn bước sát lại.
"Thôi đi.", tôi dừng lại, nhìn hắn. Mục đích của tôi lên đây không phải để chơi trò đuổi bắt này.
Vũ Nhật Phong dừng lại thật. Lúc này giữa tôi và hắn chỉ là khoảng trống chưa đến 1m.
"Cậu muốn tố cáo tôi với thầy hay làm gì cũng được. Trước hết tôi phải ngủ cái đã.", tôi đặt tay lên ngực hắn, đẩy nhẹ.
Bước về phía cái gờ bê tông đối diện, thay vì trèo lên trên và lăn lóc trên đấy như mọi khi, tôi ngồi xuống đất và dựa lưng vào nó. Dáng ngủ này thực sự không thoải mái chút nào nhưng đành chịu. Vũ Nhật Phong đang ở đây và ai biết được hắn sẽ làm trò gì lúc tôi ngủ say. Có khi hôm sau trên diễn đàn trường lại đầy một lô một lốc mấy tấm ảnh mà mình nằm lăn lóc như mấy con lợn ngoài chợ ấy chứ. Mà bây giờ thì còn ai bán lợn sống ngoài chợ nữa.
Vũ Nhật Phong có vẻ khá là bất ngờ. Hắn đứng im tại chỗ nhìn theo tôi. Đến khi tôi ổn định xong tư thế, chuẩn bị ngủ thì hắn mới nhếch môi lên tiếng.
"Nằm hẳn lên trên đó mà ngủ đi. Cậu nghĩ mình còn có chút hình tượng gì trước mặt tôi hay sao?"
Tôi mở to mắt. Thế quái nào mà hắn biết được chứ. Hắn biết đọc suy nghĩ người khác hay do dạo này đầu óc mình bị chập mạch, đầu thì nghĩ, miệng thì nói.
Thôi kệ. Thế nào cũng được.
Gạt bỏ mấy suy nghĩ ngu xuẩn ra khỏi đầu, tôi nhấc người, ngồi lên cái gờ bê tông rồi nằm hẳn người xuống. Trước hết phải ngủ cái đã. Đầu óc lơ ngơ thì chẳng làm được gì cả.
*****
Ánh nắng nhẹ nhàng đáp xuống, bao phủ tất cả. Nắng dường như ưu ái hơn cho khung cảnh trước mắt. Từng tia nắng mỏng, khẽ khàng luồn qua mái tóc ngắn của chàng trai, phản chiếu lại thứ màu nâu đẹp đẽ. Chàng trai chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, mỏng, hai tay chống xuống bờ bê tông thô ráp. Đôi mắt nâu với ánh nhìn mê hoặc khẽ liếc qua cô gái đang ngủ say, trên đôi chân trắng là chiếc áo vest nam sinh sậm màu.
Một cơn gió thổi nhẹ qua, làm vương vài sợi tóc trên mí mắt của cô gái đang say ngủ. Chàng trai khẽ nghiêng đầu, tay gạt nhẹ qua những sợi tóc trước khi cô gái kia tỉnh giấc vì khó chịu.
Gió vẫn thổi. Nhưng lần này nó làm rối tung mái tóc nâu được cắt gọn gàng. Chàng trai làm biếng, cánh tay lại chống ra sau lưng, bỏ mặc cho gió trêu đùa.
**HẾT CHAP 11**
Rồi, thế nào? Chap này ổn chứ, nhỉ? Nhất là cái đoạn cuối cùng ấy. Tôi đã đọc đi đọc lại và tự khen mình mãi đấy (hơi điên một chút. :P)
Và, cái nhân vật tôi ở giữa chap chắc hẳn không cần tôi nói các bạn cũng có thể đoán ra đc. Đúng không?
NHỚ COMMENT VÀ VOTE CHO TÔI NHÉ. (nếu chap này làm bạn hài lòng)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top