25.
"419 hay 1314" mình cũng sẽ viết tiếp nhé. Sau khi hoàn thành truyện này chứ không bỏ nha! Còn có 1 chiếc hố mới được hình thành trên sự đau thương của Lyn nữa đó T-T Viết hòm hòm rồi sẽ up sau nha.
Cám ơn cả nhà!
----
"Gì thế? Em xuống xe đi?"
Hắn mở cửa xe cho tôi, nhưng tôi vẫn ngồi yên, dây an toàn cũng chưa tháo ra. Hắn cúi người vào trong xe, với tay định tháo dây an toàn ra cho tôi, tôi vội níu tay hắn lại. Tôi nhìn hắn.
"Hay là...hay là thôi đi?"
Hắn hơi nhướng mày.
"Đã đến tận đây rồi, em lại muốn rút lui à?"
"Nhưng mà...nhưng mà...tôi...tôi thấy thế nào ấy..."
Hắn hừ cười, tháo dây an toàn ra rồi dùng sức ép tôi xuống xe.
"Anh thì không quan trọng, nhưng Nhạn của anh thì khác. Anh muốn thấy em trong chiếc váy trắng đó, một lần thôi cũng được."
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy xấu hổ kinh khủng. Đến tận khi vào làm ở ngân hàng, tôi mới xỏ chân vào chiếc váy díp đồng phục. Ngoài ra, tôi chưa bao giờ mặc bất kỳ loại váy nào khác. Nghĩ bản thân khoác lên người chiếc váy trắng lộng lẫy, hở vai, hở cả một mảng ngực lớn, thật sự không dám tưởng tượng hết.
Hắn nắm tay tôi, cúi xuống thì thầm vào tai tôi.
"Đừng lo, dáng em đẹp lắm."
Tôi đánh lên tay hắn.
"Không...không phải chuyện đó..."
Hắn kéo tay tôi vào tiệm váy cưới sang trọng, mọi thứ đều lấp lánh khiến tôi muốn hoa cả mắt. Nhân viên lịch sự đon đả đón tiếp, hỏi han một lát rồi đưa hai chúng tôi lên tầng. Tôi tròn mắt nhìn xung quanh, có đến hàng trăm chiếc váy cưới được treo thành hàng.
"Chị muốn tìm váy cưới kiểu nào ạ? Các dáng váy ngắn ở phía bên này, váy đuôi cá ở phía sau. Đây là dáng cúp ngực, đây là dáng ôm ngực, tay dài ở đây, không tay ở đây, còn tay ngắn ở phía bên này ạ. Hoặc chị có thể tả kiểu chị muốn mặc, em sẽ gợi ý cho!"
Nghe nhân viên bắn một tràng đủ khiến tôi hoa mắt. Tôi chậm rãi lật qua mấy cái váy, cái nào cũng trắng muốt, đính đủ loại đá, ren...Thực sự bản thân chưa từng nghĩ đến kết quả tốt đẹp này, nên váy cưới đã từng là 1 điều tôi không dám nghĩ tới. Có điều, tôi cũng có xem qua một số kiểu.
"À tôi...tôi muốn kiểu váykisn đáo một chút, chân váy xòe kiểu truyền thống. Không cần quá cầu kỳ đâu..."
Nhân viên tươi cười vâng dạ, dẫn tôi đến một hàng váy cưới trắng lung linh. Cô bé đó lấy xuống hai chiếc váy, một chiếc cổ tàu, dài tay, từ eo trở xuống xòe rộng rất xinh. Còn một chiếc thì cắt ngang ngực, nhưng phần ngực hở được che bằng lớp ren mỏng, phần tay cũng là ren, dài đến khuỷu tay, không quá kín mít cũng không quá lộ liễu. Tôi với tay định cầm chiếc cổ tàu để xem, thì hắn gạt đi.
"Hai cái này không được, xem cái khác đi. Loại mà phần ngực như thế này này."
Hắn vừa nói vừa làm bộ úp hai bàn tay lên ngực. Tôi tròn mắt nhìn hắn, không nhịn được xấu hổ đánh hắn một cái. Hóa ra hắn cũng dành thời gian xem trước các mẫu váy cưới ở nhà. Nghĩ đến việc hắn chúi đầu vào laptop xem váy cưới, tôi lại muốn ngay lập tức chảy ra thành mật đường.
Hắn nhìn tôi, hơi nhíu mày.
"Cái váy đó kín quá, lại quá đơn giản. Anh muốn nhìn Nhạn mặc chiếc đẹp hơn."
Chân mày hắn hơi nhướng lên, khíe miệng cũng kéo cao lên một chút, nói tiếp.
"Hở một chút cũng không sao."
Tôi mím môi đá vào chân hắn một cái.
"Im đi!"
Rồi vội vàng bảo nhân viên rằng muốn qua bên kia xem một chút. Gương mặt luôn tươi cười lễ phép của nhân viên dường như không để ý đến "trò vờn mèo" của của chúng tôi khiến tôi thấy yên tâm hơn.
Cô bé lấy cho tôi một chiếc cúp ngực, phần trên đính ren và hạt lấp lánh, phần dươia nhiều lớp xòe rộng, bên dưới lớp ren cũng được đính vô vàn hạt lấp lánh khiến mắt tôi cũng lấp lánh theo. Thực sự giống như chiếc váy của một công chúa lộng lẫy.
"Nhạn thử chiếc này đi."
Hắn lên tiếng. Tôi vẫn còn ngại ngùng, nhưng cũng gật đầu. Nhân viên đưa tôi vào bên trong thử. Để người khác thay đồ giúp khiến tôi ngại và khó xử vô cùng, nhưng một mình thì tôi lại không mặc được chiếc váy này.
"Ngực chị đẹp quá, không phải độn nhiều, dùng hai miếng mỏng là được ạ."
"Chiếc này bên em mới về mẫu, còn mơia nguyên, chị là người thứ 2 mặc thử đấy."
"Size này chị mặc vừa xinh, không cần chỉnh đâu ạ."
Nghê nhân viên nói tôi cũng chỉ biết ậm ừ, gương mặt nóng bừng xấu hổ muốn chui đi đâu đó. Cô bé nhân viên thả tóc tôi xuống, chải lại rồi kẹp một nửa lên, dịu dàng như vậy chưa bao giờ là tôi.
Tôi rất hồi hộp khi tấm rèm dần được kéo ra, tôi biết phía sau hắn đang đứng đợi. Không biết hắn sẽ nghĩ gì, đến cả tôi cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng này của bản thân.
Tấm rèm được kéo hết, tôi đứng trên bục cao với chiếc váy trắng muốt lộng lẫy, mái tóc luôn được buộc gọn gàng phía sau thả xuống, hờ hững kẹp một nửa. Tôi mím môi nhìn hắn. Hắn đứng trước mặt tôi, sững người. Ánh mắt ngạc nhiên không thể che giấu đặt lên người tôi không hề lay động. Hắn nhìn tôi như vậy rất lâu, khiến tôi rất ngại. Cánh tay không tự nhiên đưa lên vén tóc, tôi mở lời.
"Thấy...cậu thấy sao? Cái này...cái này..."
Hắn vô thức nuốt khan, gật đầu.
"Đẹp lắm. Là Nhạn đẹp nhất của anh."
Câu nói hắn nói không hề phô trương, không màu mè, tự nhiên như hắn vẫn luôn. Là câu nói từ đáy lòng, từ suy nghĩ của hắn, khiến tôi say mê, chao đảo, yêu thích, và ngượng ngùng. Nhưng vì sự có mặt của nhân viên tiệm váy, khiến tôi xấu hổ vô cùng. Tim tôi đập thình thịch, không dám liếc nhìn nhân viên đứng bên cạnh, phẩy tay.
"Nói...nói gì vậy! Để...tôi thử cái khác nhé."
Hắn gật đầu.
"Anh thích cái này. Nhưng cứ thử thêm đi, tìm cái mà em thích nhất."
Thực ra tôi cũng thíchais này, vừa nhìn đã ưng mắt. Nhưng tôi cảm thấy nó quá lộng lẫy so với mình, hơn nữa, phần ngực hơi hở quá...
"Ừm, cái này cũng đẹp, nhưng chỗ này..."
Tôi đặt tay lên phần ngực hở, nhăn mặt nhìn hắn. Hắn cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi lấy điện thoại ra.
"Bỏ tay xuống đi."
Hắn giơ máy lên chụp, tôi vội giơ tay lên chắn.
"Thôi, đừng..."
"Anh chụp lại, tí em mới so sánh các váy với nhau được chứ."
Hợp lý. Tôi đành để hắn chụp, cố mỉm cười để có thể thật xinh.
Tôi thử thêm hai chiếc nữa rồi ngồi cùng hắn xem ảnh trong điện thoại hắn. Tôi xấu hổ khi thấy ảnh của mình trong máy hắn, cũng ngạc nhiên và cảm thấy kỳ lạ, dường như người trong ảnh chẳng phải là tôi...
"Anh vẫn thấy cái này đẹp nhất. Nhạn thích cái nào?"
Tôi gật gật.
"Ừm, thực ra thì tôi cũng thích cái đấy, nhưng mà...nó hơi hở."
"Không hở lắm đâu, Nhạn đẹp lắm."
Tôi lại đánh hắn, sao hôm nay hắn cứ ngọt ngào khen như vậy khiến tôi...
"Có sao thì anh nói vậy. Em đừng đánh anh nữa, không đau tay à? Thế lấy cái này nhé?"
Tôi có chút lưỡng lự, chưa kịp nghĩ thông thì nhân viên đến hỏi, hắn ta cũng nhanh chóng chốt. Tôi cũng không muốn thử thêm váy nữa, đành lấy cái đấy.
"Vậy anh chị sẽ dùng váy ngày nào, để bọn em ghi lại ạ?"
"Tôi muốn mua luôn được không?"
Hắn hỏi, nhân viên chưa kịp trả lời, tôi vội xua xua tay, kéo kéo áo hắn.
"M...mua cái gì, sao lại mua? Khoan đã..."
Tôi vội kéo hắn lại, hạ giọng nói nhỏ.
"Cậu điên à, mua làm gì, mặc có 1 lần thôi! Hơn nữa váy cưới đắt lắm đó! Cậu biết cái váy này bao nhiêu tiền không!"
Hắn thản nhiên nhìn tôi.
"Không đến một trăm triệu chứ?"
Nhân viên cười nói.
"Dạ không anh, chiếc váy này có giá ba mươi lăm triệu sáu trăm ạ nếu may mới. Còn anh chị lấy chiếc này sẽ được chiết khấu còn ba mươi tư triệu năm trăm. Đây là mẫu váy cưới cao cấp mới của tiệm chúng em đấy ạ!"
Hắn quay sang nhìn tôi, nhếch môi cười đắc ý.
"Thấy chưa?"
Thấy cái khỉ gì? Tôi nói chiếc váy đó 100 triệu chắc? Hắn đắc ý cái gì?
"Nhưng chỉ mặc có 1 lần, mua về rồi có làm gì đâu? Cậu thành đại gia từ bao giờ thế!"
Tôi nhỏ giọng trách móc hắn. Hắn vẫn thản nhiên.
"Anh mua cho Nhạn mặc mà. Anh không phải đại gia, nhưng chiếc váy này anh mua được."
Tôi nhận thấy hắn thực sự nghiêm túc trong việc mua chiếc váy này, còn tôi thì không muốn! Bỏ số tiền mua một chiếc xe ga để mua một chiếc váy cưới chỉ mặc 1 lần ư? Nếu mua nó, đến lúc chết có lẽ tôi cũng sẽ tròng nó vào người để mang sang thế giới bên kia mất! Tôi nhìn hắn.
"Được, nếu mua về, cậu cũng phải mặc cho tôi xem!"
"Cái gì?"
Hắn nhướng mày nhìn tôi.
"Chứ mua về mình tôi mặc phí lắm. Phía sau lưng buộc dây nên cậu mặc được thôi!"
Hắn nhìn tôi, nhìn sâu vào ánh mắt kiên định "nói là làm" của tôi. Có chút tiếc nuối, hắn đành thở dài một cái rồi quay sang nói với nhân viên bằng giọng không đành lòng.
"Không mua nữa. Tôi thuê thôi."
Nhân viên có lẽ cảm thaya buồn cười nhưng không dám, vui vẻ hỏi lại.
"Vâng ạ, anh chị sẽ dùng vào ngày nào ạ?"
"Cái này..."
Chúng tôi chưa định ngày, cũng chưa biết sẽ tổ chức như thế nào. Chỉ là, muốn đi thử váy cưới thôi...Tôi ngập ngưngc chẳng biết nói thế nào với nhân viên. Còn hắn thì thản nhiên.
"Cuối tháng."
Tôi giật mình, vội ghé vào tai hắn.
"Từ giờ đến cuối tháng chỉ còn hai tuần thôi!"
Hắn nhìn tôi, gật đầu, vẫn chẳng biểu cảm gì đặc sắc, quay sang nói với nhân viên.
"Vậy thì giữa tháng sau nhé. Ngày 15."
Nhân viên có chút ngạc nhiên, à không, hẳn là trong lòng dậy sóng vì cặp đôi kỳ cục chúng tôi. Khóe môi luôn tươi cười cũng có chút giật giật khỉ hỏi lại.
"Anh chị đã chốt ngày đúng không ạ? Vậy em sẽ giao váy vào ngày 12, anh chị cần trả lại vào ngày 17 ạ."
Đặt tiền xong xuôi, ngồi lên xe rồi tôi vẫn chưa hết hồi hộp.
"Em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn nhé."
Tôi thở dài, quay sang nhìn hắn.
"Tiền thuê cũng mắc như vậy, tiếc tiền quá..."
"Thật là tiếc sao?"
Tôi buồn rầu gật gật đầu.
"Vậy để anh vào mua."
Hắn vừa để tay vào cửa xe, tôi vội nhào tới ôm lấy tay hắn.
"Ấy không, không tiếc không tiếc! Không tiếc chút nào hết!"
"Thật không?"
Tôi đau lòng gật gật đầu.
"Em muốn ăn gì?"
Tôi ngước lên nhìn hắn.
"Hay về nhà đi, tôi nấu cho. Không phải cậu không thích ra ngoài sao?"
Hắn cười.
"Từ giờ sẽ đưa em đi ăn, đi chơi nhiều hơn. Không phải em rất vui vì khi được ăn các món ngon sao? Hôm đi ăn kem với con bé mới quen ấy, anh thấy em rất vui vẻ."
Hắn vuốt tóc tôi, hôn lên trán.
"Trước đây em đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Bây giờ, chúng ta cùng bù đắp cho quãng thanh xuân đã từng bỏ lỡ, được không?"
Tôi mím môi nhìn hắn, lại muốn khóc. Tôi trở thành một đứa mít ướt từ bao giờ thế này?
"Ăn gì nào?"
"Ăn gì bây giờ?"
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, xe chạy được một đoạn mới quay sang nhìn hắn.
"Ăn thịt nướng nhé?"
"Lại thịt nướng à. Anh không muốn gặp con bé agency với tên luật sư ấy đâu."
"Cậu thật là, sao có thể."
"Gặp lần đầu ở hàng ăn, hôm trước anh đưa em đi ăn thịt nướng cũng gặp còn gì? May là không ngồi cùng. Anh cảm thấy con bé đó có thể có mặt ở mọi quán thịt."
Tôi bật cười.
"Hâm quá. Cậu ghét Thiên à? Chắc bởi vì 2 người giống nhau đấy."
"Vớ vẩn. Anh không giống cậu ta, anh cũng chẳng quan tâm. Có điều, anh trai cậu ta là một tên vô cùng đáng ghét. Nghĩ đến tên hắn cũng bắt đầu bằng K khiến anh thấy bực mình!"
Tôi cười khúc khích, hôm nay hắn bị đáng yêu à!
"Tên như vậy, có lẽ người cũng có chút tương đồng đấy!"
Hắn ta cau mày.
"Không bao giờ anh lại giống tên Kỳ đà khó ưa đó!"
Tôi ôm bụng cười lăn, Kiệt của tôi hôm nay đáng yêu quá!
Hôm nay mẹ và anh trai tôi đưa Gạo đi suối khoáng cùng mấy bà dì, bà bác. Tôi vẫn đi làm sáng thứ 7 nên không đi cũng được, hết giờ làm đã thấy hắn chờ trước cửa ngân hàng.
Tôi nằm dài trên giường, nhìn mông lung lên trần nhà màu trắng. Hắn nằm bên cạnh tôi. Chúng tôi nằm như vậy mãi, im lặng một lúc rất lâu. Tôi trở mình nằm úp xuống, chống tay nhìn hắn.
"Ừm...thuê váy cưới rồi...thì làm gì tiếp bây giờ?"
Chúng tôi thực sự chưa có kế hoạch cụ thể gì cả, thậm chí còn chưa quyết định có tổ chức đám cưới không. Ấy vậy mà hắn định bỏ hơn 30 triệu ra để mua một chiếc váy cưới! Hiện tại thuê váy cưới rồi, tôi cũng chẳng biết mình sẽ làm gì tiếp. Hắn vẫn ngằm ngửa đơ ra, một tay để trên bụng, một tay gối sau gáy, thản nhiên nói.
"Cưới thôi."
Tôi lừ mắt, với tay bóp hai má hắn hóp vào, xoay mặt hắn hướng về phía tôi.
"Vấn đề là cưới như nào, làm nhưng cái gì bây giờ ấy chứ! Cậu trả lời như vậy còn không bằng Gạo!"
Hắn vẫn cố nhếch miệng cười.
"Vậy em hỏi Gạo xem?"
Tôi mím môi tức giận, bật dậy định lao tới đấm lên ngực hắn. Lần này hắn không nhân nhượng, không để tôi đánh mà nhanh tay bắt lấy tay tôi, kéo tôi lại. Tôi ngã xuống người hắn, cằm đập lên ngực hắn. Tôi vội giật tay ra, nhổm người dậy xoa xoa ngực hắn.
"Làm cái gì thế! Có đau không?"
Hắn thì lấy tay lướt nhẹ cằm tôi, rồi ôm lấy tôi.
"Đau."
Tôi áp mặt vào ngực hắn, than trên đè lên người hắn.
"Việc tiếp theo chắc là chụp ảnh cưới nhỉ? Nhưng anh...anh..."
Người như hắn chắc chắn là ghét chụp ảnh rồi, bởi vì tôi cũng thế. Nghĩ đến việc gượng cười tạo dáng trước ống kính người lạ khiến tôi nổi hết cả da gà, vô thức rùng mình 1 cái.
"Tôi cũng không thích đâu..."
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?"
Hắn hỏi. Tôi lắc lắc đầu.
"Không biết..."
Hắn vuốt tóc tôi, bàn tay luồn vào mái tóc, nhẹ nhàng rút tay ra rồi lài luồn tay vào.
"Nhạn này, em còn định như thế đến bao giờ?"
Tôi vẽ vẽ ngón tay trên bắp tay hắn, khó hiểu hỏi.
"Như thế là như thế nào?"
"Em định xưng hô như vậy đến bao giờ? Em không muốn gọi anh là anh à? Em không thích gọi người bằng tuổi là anh, thì em cũng biết anh hơn em 1 tuổi rồi?"
Tôi im lặng một lát, ngón tay không ngừng vo viên tay áo hắn.
"Không phải...là vì...cái đó...tôi...là vì không quen! Ngại lắm!"
Hắn gõ nhẹ ngón tay lên đầu tôi.
"Ngại với anh sao?"
Tôi cuống quít phân bua.
"Không phải, ý tôi là...là..chưa kịp thay đổi..."
"Vậy thì tập dần đi. Gọi "anh"."
Tôi im lặng. Chỉ thế thôi đã đủ tim tôi loạn nhịp và mặt thì nóng bừng. Tôi càng xấu hổ vì tôi đang nằm trên người hắn, hắn có thể cảm nhận rõ nhịp tim tôi đang đánh trống.
"Gọi đi. Một chữ thôi là được rồi."
"...ừm, a..."
Tôi há miệng ra, nhưng vẫn không bật ra được. Thi thoảng trêu chọc hắn vẫn gọi hắn là "anh", nhưng đến lúc đổi xưng hô chính thức lại thấy có gì đó ngượng ngùng.
"Nhanh lên, em không muốn à?"
Không phải thế, chỉ là... Hắn vươn tay vỗ nhẹ lên mông tôi, bàn tay to lớn xoa hai cái rồi bóp cánh mông tôi. Tôi chống tay lên ngực hắn, bật người dậy.
"Làm cái gì thế!"
Vì bật dậy quát tháo, khiến bốn mắt chạm nhau. Hắn nằm dưới tôi, nhìn thẳng vào tôi, khóe miệng kéo lên cong nhẹ.
"Gọi anh đi."
Tôi cau mày, mím môi, hít một hơi, dùng sức bật ra một tiếng lớn.
"A...ANH!"
Nói rồi tôi xấu hổ nằm lăn xuống giường. Tôi nghe hắn bật cười thành tiếng. Hắn rất khi cười thành tiếng như vậy.
Hắn từ phía sau áp sát tới, ôm lấy tôi, khuôn ngực áp vào phía sau tôi, gác cằm lên đỉnh đầu tôi.
"Từ giờ mỗi lần cậu cậu tôi tôi, phạt 50 nghìn. Chuyển khoản, không lấy tiền mặt."
Với một đứa vốn nghèo như tôi, động đến kinh tế là lại giãy nảy lên. Tôi quay ngoắt lại nhìn hắn.
"Cái gì? 50 nghìn á, ai cho cậu ra luật?"
Hắn nhìn tôi cười cười.
"50 nghìn, chuyển khoản. Em chuyển luôn cũng được, hoặc cuối tuần chuyển 1 lượt cũng được."
Tôi tức giận nhìn hắn, ô kìa, hắn giành được quyền chủ động từ bao giờ thế, hắn đang bắt nạt tôi đấy à? Không được, không thể để hắn đắc ý.
Hai tay tôi ôm lấy mặt hắn, kéo lại hôn lên môi hắn, nhanh nhẹn đưa lưỡi rắn ra khuấy đảo. Lúc môi tôi rời đi, hắn nhìn tôi với ánh mắt có chút ngạc nhiên. Tôi đắc ý.
"100 nghìn, trừ nợ còn 50. Lấy tiền mặt!"
Hắn hừ mũi một cái, ngồi bật dậy cởi phăng áo phông ra như một tia chớp. Trong lúc tôi đang tròn mắt nhìn hắn, hắn đã cởi cả quần dài, trên người chỉ còn chiếc boxer đen u ám. Hắn chống tay khóa tôi nằm dưới hắn, đột ngột hôn tới, một tay nhanh nhẹn cởi cúc áo sơ mi của tôi với tốc độ ánh sáng. Tôi chỉ kịp quơ quào tay mà không làm được gì. Hắn nhanh chóng tiến công, hôn dần xuống cổ, xương đòn rồi hôn lên bầu ngực tôi, một tay kéo khóa váy díp của tôi xuống rồi kéo phăng nó ra.
"N...này!"
Mặc hai tay tôi dùng sức đẩy vai hắn, hắn vòng tay ra sau lưng nhấc người tôi lên để cởi cài áo lót, thuần thục né động tác của tôi mà cởi áo lót của tôi ra rồi quăng sang một bên.
"N...này!"
Hắn lại trườn lên hôn tôi, phía dưới chậm rãi cọ cọ thứ nam tính đang dần cứng lên vào đùi tôi.
Hắn rời khỏi môi tôi, ghé sát lại bên tai, thổi nhẹ khiến tôi rùng mình, rồi thì thầm bằng giọng trầm đục.
"Cả cuộc đời, trả dần đến chết, không cần chuyển khoản."
---
Lyn bị hack fb nên ko vào đc page cũ nữa, mn follow page mới nha :'(
https://facebook.com/ochocualyn11
Lyn cũng không dùng được zalo/momo đuôi 11412 nữa nên mn block luôn nha, sợ lừa đảo á :'(
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top