20.

Tôi lại trở mình quay người về phía hắn, lại rúc vào người hắn, gục trán vào ngực hắn. Nhưng tôi không vòng tay qua ôm hắn, mà luồn tay vào áo hắn, trườn từ bụng lên ngực. Hắn thở nhẹ ra một hơi.

"Vẫn chạm vào anh đấy à?"

Tôi lắc đầu.

"Mặc kệ cậu."

"Nhạn gọi tôi là anh cũng được mà, tôi hơn tuổi cậu đó."

"Mặc kệ cậu, ai bảo hồi xưa không nói sớm. Giờ k...không quen!"

"Rồi sẽ quen thôi. Anh....ưm!"

Tôi không phải không muốn nghe như thế, nhưng nghe hắn xưng anh cảm giác thực không quen, cứ muốn tan chảy ra. Tôi thấy mất hết sức lực nếu hắn cứ xưng hô như thế.

Tôi muốn hắn dừng lại, liền đổi hướng từ trong áo hắn, nhanh tay trượt thẳng xuống dưới, nắm chặt thứ nam tính đang yếu ớt của hắn khiến hắn rên nhẹ lên.

"Nhạn!"

Hắn nhíu mày nhìn tôi. Tôi nhìn hắn rồi lại cúi xuống.

"Cậu cứ cẩn thận đấy!"

Tôi cảnh cáo hắn, tuy là tôi cũng không rõ cảnh cáo hắn về cái gì. Cảnh cáo hắn đừng ngọt ngào quá chăng?

"Được rồi, tôi biết rồi."

Hắn hiểu ý tôi, nhẹ giọng đáp. Tôi hài lòng định rời tay đi thì hắn hắn giữ tay tôi lại, cố định tay tôi trên đũng quần hắn. Tôi ngước lên nhìn hắn, thấy mặt hắn chẳng biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt thăm thẳm nhìn xoáy vào tôi. Tôi rướn cổ lên hôn lên cằm hắn.

"Làm sao đấy?"

Hắn vẫn giữ vẻ ngoài như vậy, nhàn nhạt nói.

"Chạm vào tôi đi, cậu muốn như vậy mà."

Tôi nhìn hắn, bĩu môi.

"Tôi không muốn, người muốn là cậu thì có!"

Hắn cũng chẳng phủ nhận, hắn nhắm mắt lại, gật đầu.

"Đúng thế, là tôi muốn. Cậu chạm vào tôi được không?"

Một tay tôi vẫn bị hắn giữ chặt ở phía dưới, một tay đưa lên áp vào má hắn, ngón cái xoa xoa quầng mắt hắn.

"Bệnh lại tái phát rồi."

Hắn gật đầu.

"Đúng thế. Cậu chạm vào tôi được không?"

Tôi chẳng nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt hắn, thật lâu. Khi tâm trạng bị quá tải, hắn lại như vậy. Tôi lại nhớ đến lần hắn giam mình trong nhà, sống cũng như chết, chẳng khác cái xác không hồn.

Hôm nay đúng là khác, không khí gia đình đầm ấm và hạnh phúc lại trở thành thứ đè nặng hắn ta. Bởi vì hắn chưa từng trải qua. Bởi vì hắn cũng cảm thấy ấm áp. Nhưng điều đó lại khơi dậy nhưng năm tháng băng giá của hắn.

Hắn mâu thuẫn từ trong thâm tâm, từ trong trái tim.

Trái tim hắn là quỷ, là địa ngục. Khi gặp ánh sáng chói, hẳn là sẽ cảm thấy đau mắt, thấy không quen.

Hắn sợ hãi bóng tối, nhưng lại quen thuộc với nó nhất, hơn bất cứ điều gì.

Thật khó để diễn tả cảm xúc của hắn lúc này, nhưng tôi hiểu hết. Tôi biết hắn đang chịu sự giày vò như thế nào. Tôi không biết cách kéo hắn thoát ra, chỉ có thể thỏa mãn hắn, dùng chân tình xoa dịu hắn.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, giống như tôi cũng sắp bị hút vào hố đen sâu thẳm ấy. Tôi chu môi lên.

"Hôn một cái đi."

Hắn nhìn tôi, cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi. Tôi giữ mặt hắn lại, rướn người lên hôn tới, tách môi hắn ra, bắt hắn dây dưa cùng mình. Tay tôi phía dưới cũng bắt đầu chuyển động, không cần hắn cưỡng ép, chậm rãi xoa nắn.

Hắn thở nhè nhẹ, phía dưới cũng nhanh chóng hứng tình, dần dần trướng lên bên dưới lớp quần ngủ.

Tôi rời khỏi môi hắn, nhưng không rời mắt khỏi hắn. Tôi nhìn hắn, nhìn sâu vào mắt hắn.

Tôi kéo quần hắn xuống một chút rồi luồn tay vào bên trong, nắm lấy côn thịt đã hơi cương lên của hắn. Hắn hơi nhíu mày, hít sâu một hơi.

"Vén áo lên."

Vì tôi nằm nghiêng nên tay dưới khó cử động, một tay ở trên thì ve vãn côn thịt hắn. Tôi đành ra lệnh cho hắn. Hắn ngoan ngoãn làm theo, vén áo đến tận cổ. Hơi lạnh chạm vào người khiến hắn hơi rùng mình. Tôi hôn lên ngực hắn, tìm đến đầu ti hắn mà cắn mút. Đầu lưỡi tôi gẩy gẩy đầu ti hắn, liếm mạnh mấy cái. Tôi cắn mạnh khiến hắn rên lên khe khẽ. Phía dưới cũng cộng hưởng với kích thích ở trên, vươn lên đứng thẳng.

Tôi rời tay khỏi côn thịt đã cứng ngắc của hắn, trượt từ bụng dưới lên ngực, xoa khắp người hắn.

"Nhạn..."

Phía dưới của hắn khó chịu, hắn rên rỉ gọi tên tôi.

"Cậu tự làm đi."

Tôi vòng tay ra sau lưng hắn, xoa khắp lưng rồi lướt dọc sống lưng. Phía trước không ngừng cắn mút ngực hắn, rồi trêu đùa đầu ti hắn, dùng răng day day. Hắn bị tôi khiêu khích, phía dưới khó chịu giật lên, đành tự dùng tay nắm lấy, chậm rãi lên xuống.

Tôi cúi xuống nhìn hắn đang vuốt mấy cái gọi là cho có, để xoa dịu phần nào dục vọng. Tôi hừ mũi.

"Cậu không định ra à mà làm kiểu đó?"

Hắn lắc đầu.

"Không ra, chờ cậu chạm vào mới ra."

"Người khó chịu là cậu đấy."

Hắn nhếch khóe môi lên, nhưng khuôn mặt chẳng có ý cười. Tay vẫn hờ hững vuốt lên một cái.

"Tôi quen rồi."

Tim tôi lại nhói lên một cái. Hắn ta quen rồi, cái gì cũng quen rồi, một mình chịu đựng đã quen rồi!

Tôi thương nhưng lại không nhịn được muốn bắt nạt hắn.

"Lần đầu nhìn cậu thủ dâm, tôi đã nghĩ cậu thật biến thái, cần phải tránh xa."

"Vậy sao cậu không tránh xa?"

Tôi lắc đầu.

"Chẳng biết nữa. Nhưng bây giờ, tôi thích nhìn cậu tự làm."

Hắn cụp mắt xuống.

"Vì cậu không muốn chạm vào tôi thì có."

Tôi bật cười, hôn lên ngực hắn.

"Thật đấy."

Hắn đảo mắt đi chỗ khác, chẳng thèm nhìn tôi, rồi xoay người nằm ngửa lên. Tôi vẫn đặt tay trên ngực hắn, nhìn xem hắn định làm gì. Cuối cũng hắn cũng giận thật, trở mình quay lưng về phía tôi. Tuy giận dỗi xoay người đi, tay cũng không quên đẩy chăn về phía tôi, hắn sợ hắn trở mình kéo hết chăn của tôi.

Tôi vừa buồn cười vừa thương hắn. Tôi thật là xấu xa khi cứ xoáy vào nỗi đau của hắn để châm chọc. Nhưng hắn giận dỗi trông cũng rất đáng yêu.

Tôi vòng tay qua ôm hắn.

"Này, cậu giận đấy à?"

Hắn cũng chẳng thèm động đậy một cái. Chỉ có cánh tay hơi rung lên nhè nhẹ, bởi hắn vẫn nắm lấy dục vọng của mình vuốt ve chậm rãi.

Bàn tay tôi luồn vào áo hắn vuốt ve cơ thể hắn, mặt úp vào lưng hắn, khẽ gọi.

"Này...Kiệt!"

Hắn vẫn chẳng thèm thưa. Xem ra là giận thật rồi. Tôi không muốn chui ra khỏi chăn, liền trườn người lên người hắn, trèo qua người hắn để nằm qua bên mà hắn đang hướng về.

Tôi vừa nằm xuống trước mặt hắn thì hắn lại định xoay người đi, tôi vội túm áo hắn giữ lại.

"Ấy khoan! Khoan đã..."

Hắn dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi. Tôi áp tay lên má hắn, rướn người lên hôn.

"Thôi nào, tôi chỉ đùa một chút thôi. Đã bao giờ tôi từ chối chạm vào cậu chưa?"

Hắn chẳng cần một giây suy nghĩ, ngay lập tức gật đầu.

"Rất nhiều lần rồi."

Khóe môi tôi khẽ giật lên, nhưng lại nhịn xuống gân xanh trên trán đang muốn nổi lên.

"K...không có!"

Tôi lại nằm dịch xuống một chút, bàn tay trượt từ bụng hắn xuống, nắm lấy bàn tay hắn đang tự nắm côn thịt mình. Tôi gỡ tay hắn ra, hắn cứng như thép rồi.

Tôi không nắm lấy của hắn, mà dùng những đầu ngón tay cào nhẹ dọc theo thân côn thịt hắn, những đầu ngón tay khiêu khích nhảy múa khắp nơi khiến hắn khẽ rên lên.

Tôi dùng đầu các ngón tay di chuyển lên xuống, ngón trỏ chậm rãi xoay quanh quy đầu cứng rắn.

"Nhạn, tôi vào bên trong cậu được không?"

Hắn hỏi tôi với giọng cầu xin, có chút gấp gáp. Tôi nhìn hắn, hôn lên ngực hắn, bên dưới nắm lấy dục vọng của hắn mà nhẹ nhàng vuốt ve.

"Hôm nay là ngày đèn đỏ."

Hắn cúi xuống cụng trán lên đầu tôi.

"Không đúng, đã qua rồi. Qua hai ngày rồi."

Tôi thở dài, hắn luôn nhớ chu kỳ của tôi để biết những ngày an toàn.

"Đúng thế, nhưng lần này tôi bị chậm hơn một chút."

Hắn hơi nhíu mày nhìn tôi, tôi mỉm cười.

"Thật mà."

Hắn cụp mắt xuống cam chịu. Tôi dùng hai tay nắm lấy dục vọng cứng ngắc của hắn vuốt ve, thi thoảng lại dùng ngón tay trêu đùa, khiến nó hơi giật lên.

Tôi ngồi khom dậy khiến chăn bị kéo lên, tôi vẫn ở trong chăn nhưng phần trên của hắn lộ ra ngoài, cái lạnh khiến hắn hơi run lên một chút, nhưng cơ thể vẫn nóng rực.

Tôi vuốt ve bụng dưới của hắn mấy cái, cúi xuống ngậm lấy côn thịt hắn.

"Ưm..."

Hắn hít sâu một hơi, đôi mắt đen thẳm nhìn tôi. Tôi liếc nhìn hắn, rồi cụp mắt xuống mút vào nhả ra côn thịt hắn. Hai tay không ngừng xoa nắn hai tiểu cầu, vuốt ve phần côn thịt mà tôi không ngậm vào được.

Tôi cố ngậm hết của hắn, quy đầu chạm đến cuống họng khiến tôi vội vàng đẩy ra. Nhưng cảm giác cuống họng co bóp khiến hắn thấy thích nên liếm mút một lát tôi lại ngậm hết của hắn vào.

"A...cứng quá, tôi cứng quá..."

Tôi liếm dọc côn thịt hắn, thẳng từ gốc lên đỉnh, lưỡi ấn nhẹ xuống lỗ nhỏ.

"Tôi biết rồi."

Tôi toàn tâm toàn ý phục vụ hắn. Nếu có thể xoa dịu hắn, tôi chẳng từ một việc gì. Nếu hôm nay không phải chưa sạch kỳ đèn đỏ, tôi cũng sẽ đem cơ thể này ra để hắn dày vò một đêm.

Mỗi lần cảm xúc quá tải thế này, hắn dường như muốn gục ngã. Hắn lại mông lung, phân vân không biết mình là ai, mình cần phải làm gì, trở nên như thế nào. Hắn mất niềm tin vào chính tâm hồn và trái tim hắn. Những lúc như thế, hắn lại như một con thú đến kỳ động dục.

Hắn dày vò tôi cả đêm, lúc thì dịu dàng, nhưng hầu như đều là mãnh liệt xông tới. Hắn cứ luôn miệng hỏi đi hỏi lại "Cậu có cảm nhận được tôi đang tồn tại không?"

Tên ngốc ấy, lúc hắn biến mất, tôi cảm nhận rõ ràng sự trống vắng hơn bao giờ hết!

Tôi nhẫn nhịn để hắn thỏa mãn, vừa rên rỉ dưới sự khát tình của hắn, lại vừa phải nói đi nói lại để khẳng định rằng "Cậu vẫn luôn ở đây."

Tay tôi di chuyển nhanh hơn, dùng lực cùng mạnh hơn. Cơ bụng hắn cuộn lại, hơi thở nặng nề gấp gáp. Tôi biết hắn sắp đạt cao trào, hai tay cũng kích thích hắn nhiều hơn.

Nhưng hắn với tay nắm lấy cổ tay tôi giữ lại, giọng trầm khàn nói.

"Khoan đã, từ từ thôi."

Tôi nhíu này.

"Bắn ra đi, đừng có nhịn như thế."

Hắn lắc đầu.

"Không muốn, chưa muốn. Từ từ đã, cậu chậm lại..."

Thật không hiểu có gã đàn ông nào lại tự làm khó mình như vậy! Tôi mặc kệ hắn dở hơi, cúi xuống ngậm vào côn thịt hắn, vừa mút vừa dùng tay sục.

Rốt cuộc công kích hắn đến giới hạn, không thể ngoan cố cầm cự thêm. Hắn đặt tay lên đầu tôi, cơ bụng gồng lên, côn thịt giật lên bắn tinh dịch vào miệng tôi. Tôi đón lấy, ngậm toàn bộ tinh dịch của hắn trong miệng.

Hắn thở dốc nhìn tôi, tôi mỉm cười há miệng ra, để tinh dịch của hắn rơi xuống bụng hắn.

Côn thịt của hắn vẫn còn cứng, giật lên nhè nhẹ. Ánh mắt hắn đen thẳm nhìn tôi. Tôi liếm khóe môi, nuốt xuống chút tinh dịch còn lại trong miệng.

Tôi biết hắn nhìn mình như vậy, bởi vì dục vọng của hắn vẫn bừng cháy và bủa vây hắn.

Rốt cuộc côn thịt hắn vẫn cứng như thế, khiến tôi phải ve vãn thêm một hồi nữa để giúp hắn bắn ra.

Xuất ra liên tiếp khiến hắn thở hổn hển, còn tôi thì ngoan cố nắm lấy côn thịt vuốt ve. Tôi nắm chặt tay, sục mạnh như khi bức hắn xuất tinh.

Côn thịt nhạy cảm của hắn không chịu được kích thích khiến hắn rít lên khe khẽ.

"Ưm...!"

Hắn vội vã bắt lấy tay tôi giữ lại, nặng nề nói.

"Đủ rồi, cậu dừng lại đi."

Tôi lại nằm xuống cạnh hắn, tay xoa xoa đống tinh dịch trên bụng hắn.

"Xin lỗi..."

Tôi ngước lên nhìn hắn.

"Tại sao?"

"Dính hết tinh dịch lên chăn của cậu rồi. Có lẽ dưới đệm cũng có. Ngày mai tôi sẽ mua bộ mới..."

"Không sao, giặt nhanh mà. Bây giờ làm sao dậy rửa tay đây, lạnh lắm."

Hắn hôn tôi một cái rồi ngồi dậy. Nhà hắn là chung cư kiểu mới, ở trong nhà khá ấm. Còn nhà tôi là nhà kiểu cấp bốn cũ, trong nhà chẳng ấm hơn ngoài đường là bao. Hắn đi ra nhà tắm lau qua người, còn cẩn thận bê một chậu nước ấm vào phòng. Tôi nhìn hắn, vẫn nằm trong chăn, lười biếng thò hai tay ra. Hắn mỉm cười, rửa tay cho tôi. Hắn đi đổ nước rồi mang vào cho tôi một cốc nước ấm.

"Rồi xong rồi, chui vào chăn nhanh lên!"

Tôi giục hắn, hắn lại lồm cồm chui vào chăn. Mới ra khỏi chăn một lúc mà sờ vào người hắn đã thấy lạnh. Tôi vội rúc vào người hắn.

"Lạnh không, dậy phải mặc theo áo khoác chứ, nhà tôi có giống nhà cậu đâu."

Hắn lắc đầu.

"Không lạnh."

Tôi hừ mũi một cái.

"Này, tôi...tôi có thể gặp bố mẹ cậu được không?"

Tôi có chút do dự nói, hắn thì có vẻ ngạc nhiên, sau đó ôm chặt lấy tôi.

"Tôi chẳng muốn để cậu gặp họ. Tôi sợ họ sẽ nói những lời chẳng hay ho."

"Nhưng cậu định không nói gì về tôi à? Chúng ta cứ mãi như thế này sao? Cậu sẽ không kết hôn với tôi à?"

Hắn nhìn tôi thật lâu.

"Tôi muốn chứ, lúc nào cũng muốn. Nhưng...nhưng tôi...tôi chưa biết phải bắt đầu từ đâu."

Hắn gục đầu xuống đầu tôi, siết chặt tay lại.

"Tôi lúc nào cũng muốn được ở bên cạnh cậu. Tôi chỉ nghĩ mọi cách để cậu không bị tổn thương."

Đó cũng là điều tôi muốn làm với hắn. Có một chút trớ trêu đó là chúng tôi luôn cố để đối phương không bị tổn thương, thành ra lại tổn thương chính mình!

Tôi thở dài, chu môi chạm lên ngực hắn.

"Tổn thương lớn nhất của tôi, chính là khi cậu bị tổn thương đấy. Cậu làm ơn nhớ kỹ hộ tôi. Bảo vệ chính cậu, mới là cách đúng để cậu bảo vệ tôi."

Hắn im lặng một lát, rồi thì thầm.

"Tôi xin lỗi."

"Còn nữa."

Hắn gật đầu, tôi lại nói tiếp.

"Gia đình tôi chấp nhận cậu rồi. Từ bây giờ đây cũng là gia đình của cậu. Không khí gia đình vui vẻ ấm áp như hôm nay là bởi vì có cậu nữa đấy."

Hắn lắc đầu.

"Không, tôi..."

Tôi tôi cái gì, lại định nói không có hắn thì cũng không có gì thay đổi đúng không!

Tôi lạnh lùng nói.

"Tôi sẽ chết."

Hắn giật mình đẩy tôi ra, tay bám chặt vai tôi, nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

"Một, nếu cậu rời bỏ tôi, tôi sẽ chết. Hai, nếu cậu tổn thương chính mình, tôi cũng sẽ chết. Tôi chịu thua rồi, tôi không sống thiếu cậu được, cũng không thể nhìn cậu đau lòng."

"Đừng..."

Hắn xót xa ôm lấy tôi.

"Cậu đừng nói những lời như vậy."

Trong lòng tôi thắt lại, không muốn nói ra những lời khiến hắn đau đớn, nhưng quả thực, ngoài việc đem bản thân mình ra đe dọa hắn, tôi chẳng còn cách nào khác.

"Vậy thì trái tim của cậu, cắt bớt một chút tình yêu dành cho tôi để thay bằng bản thân cậu đi."

Hắn gật gật đầu.

"Được được, tôi sẽ làm. Cậu nói gì tôi cũng sẽ làm theo!"

Nghe là biết hắn sẽ không làm, hoặc là không biết làm thế nào rồi. Nhưng thôi kệ, chỉ mong hắn sống khỏe mạnh bên cạnh tôi là được, và bớt dày vò bản thân đi. Chính tôi cũng đầu hàng, chẳng mong hắn sẽ yêu thương bản thân mình, tôi đành dốc lòng mà yêu thương hắn thay hắn vậy.

Tôi nhớ đến một lần, hắn nói rằng có một buổi tiệc lớn của tập đoàn, phần lớn là để giao lưu với những khách hàng lớn. Hắn muốn tôi cùng đi, nhưng vì hôm đó tôi thực sự rất bận, cũng là ngày họp toàn chi nhánh nên tôi không thể đi cùng hắn được.

Nghĩ đến việc hắn phải đến một nơi toàn những con người mang đầu óc kinh doanh lạnh lùng, vừa cười vừa cụng ly rượu vào nhau, nói những lời lịch thiệp hoa mỹ...Nghĩ đến việc hắn phải một mình ở nơi giả tạo như vậy, và hắn cũng phải biểu hiện như vậy, tôi đã rất lo lắng. Mãi tám rưỡi tối tôi mới về đến nhà, làm xong các việc nhà, để Gạo ở nhà với bà, tôi lại vội xách túi chạy qua nhà hắn.

Tôi ngồi ở ghế sô pha, bồn chồn chờ hắn, muốn gọi điện nhưng lại sợ phiền hắn. Đến khoảng mười giờ hắn về tới. Tôi vội vàng chạy tới ôm hắn, ngay khi hắn vừa khép cửa lại, còn chưa kịp cởi giày, khiến hắn loạng choạng dựa vào cánh cửa. Hắn ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó để áo vét đang cầm lên tủ giày, vòng tay ôm tôi, vuốt tóc tôi.

"Sao thế, cậu có chuyện gì vậy?"

Tôi vì lo cho hắn mới chạy tới, còn hắn thì câu đầu tiên lại hỏi về tôi. Tôi lắc lắc đầu. Tôi ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá. Ở buổi tiệc như vậy, rượu ít nhiều sẽ phải uống một chút, còn thuốc lá...Tôi ngước lên nhìn hắn, chân mày xoắn vào nhau.

"Cậu lại hút thuốc đấy à?"

Hắn nhìn tôi, cố mỉm cười.

"Tôi xin lỗi, tại vì tôi căng thẳng quá."

Tôi biết, vì thế  tôi mới đến đây. Nhưng dù sao tôi vẫn không thích hắn hút thuốc. Hắn đã bỏ rồi, hầu như không dụng tới. Chắc hẳn vì khó khăn lắm, hắn mới lại hút lại.

Tôi buông hắn ra, cầm áo vét cho hắn, nắm tay hắn đi vào trong nhà. 

"Tôi lo cho cậu lắm, nên mới đ..."

Tôi đang nói dở thì hắn giật mạnh tay ra khiến tôi giật thót, sau đó hắn nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh. Tôi vội vàng chạy theo, thấy hắn quỳ xuống ôm lấy bồn vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Tôi lại xoắn hết cả tay chân, vội vàng xoa lưng cho hắn.

Hắn không say, ở những nơi như thế hắn sẽ có chừng mực, hơn nữa tửu lượng hắn cũng không tệ. Hẳn là, hắn phải cảm thấy tồi tệ lắm.

Chờ hắn dịu lại, tôi kéo hắn đứng dậy đến bồn rửa mặt. Hắn rửa mặt, súc miệng, rồi chống tay vào bồn rửa mặt, gục đầu xuống. Hắn cứ đứng yên như thế.

Tôi lo lắng ôm lấy hắn.

"Xin lỗi cậu."

Thật lâu sau hắn mới trả lời.

"Không phải lỗi của cậu, ngốc quá."

"Kẻ ngốc là cậu đấy!"

Tối kéo hắn đi tắm.

"Tôi đã chuẩn bị nước nóng và quần áo sạch rồi. Cậu có đói không? Tôi làm cái gì ăn tạm nhé?"

Hắn lắc đầu, kéo tôi vào lòng.

"Chỉ có cậu, tôi chỉ cần cậu thôi. Nếu không có cậu, chắc tôi sẽ không thể sống đến tận hôm nay."

Tôi thở dài thật khẽ, hắn siết tay rất chặt, khiến người tôi cũng nhói đau. Tôi ôm hắn, thì thầm.

"Có muốn tắm chung không?"

Hắn gật đầu.

Tắm táp xong đến đoạn ngâm bồn, hắn thoải mái gác hai tay lên thành bồn tắm, dang hai chân ra để tôi ngồi vào giữa, dựa vào hắn. Nhưng chỉ một lát, cái tay hắn bắt đầu ôm lấy tôi rồi sờ mó khắp nơi. Hắn hôn lên gáy tôi, bàn tay to lớn bao lấy ngực tôi nhào nặn, một tay không ngần ngại tiến thẳng vào nơi tư mật.

Tôi muốn ngăn lại, nhưng hắn mạnh bạo chẳng giống mọi khi. Tôi cũng biết rằng cảm xúc nơi hắn hỗn độn. Tôi chỉ biết chiều theo hắn, nhẹ nhàng với hắn, cố để hắn không quá mạnh bạo để tránh làm mình bị thương.

Rốt cuộc hắn đè tôi ra, hơi thở nặng nề phả vào tôi. Hắn như một con thú động dục, muốn lao vào ăn tươi nuốt sống tôi. Hắn làm từ nhà tắm, rồi ôm tôi vào buồng ngủ, nhảy lên giường ngấu nghiến tôi.

Đây là cách hắn giải tỏa cảm xúc của mình. Giống như hồi còn đi học, hắn thưởng trốn lên một góc hẹp khuất trên sân thượng để thủ dâm.

Hắn đã mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ là thi thoảng, hắn không thể chống đỡ được nữa.

Tôi ôm cổ hắn, đón nhận những cú đẩy mạnh bạo. Hắn ở bên tai tôi, nghiến răng nói.

"Tôi là ai? Cậu có cảm nhận được tôi đang tồn tại không?"

Tôi thở dốc đứt quãng, vẫn cố trả lời.

"Cậu là Kiệt...Kiệt của tôi...của tôi!"

Hắn hung hăng đẩy tới. Tôi siết chặt tay, bấm móng tay vào da thịt hắn.

"Cậu vẫn luôn ở đây...bên cạnh tôi, bên trong tôi...!"

Nếu không có hắn, tôi sống chẳng bằng chết. Nếu không có tôi, hắn sẽ chết thật.

Cảm giác phải bấu víu vào người khác để sống thật kỳ quặc, và không đúng lắm.

Nhưng chúng tôi thực sự chẳng thể thiếu nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top