bt


Một kiếp phù sinh một kịch trường.
Đồng sàng dị mộng kịch thê lương.
Say xưa mộng cảnh ai người tỉnh.
Tỉnh giấc nồng say mộng kịch trường.
( phù sinh mộng tam sinh ước-diệp tiếu )

-----------
"Ta chỉ muốn mãi mãi là đồ đệ của sư phụ, chỉ muốn là một đứa trẻ trong mắt người.
Nếu như có thể bên cạnh người, ta nguyện vĩnh viễn không trưởng thành".

"Ta không tin chính, không tin tà. Nhưng ta tin chàng".

"Bạch Tử Họa, một trăm linh một nhát kiếm, mười bảy lỗ thủng, sẹo khắp người ta,
không chỗ nào không phải chàng tặng. Giam giữ ta bao năm, thêm hai mạng
người kia nữa, những gì nợ chàng ta sớm đã trả hết. Cung linh đã nát, Đoạn
Niệm đã tàn, từ nay về sau, ta và chàng, thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt!"

"Ta không có sư phụ, cũng không có bạn bè, không có người yêu, không có con cái.
Trước kia ta tưởng rằng mình có cả thiên hạ, nhưng hóa ra tất cả đều là giả. Người
yêu ta, vì ta mà chết, người ta yêu, một mực muốn giết ta. Người ta tin, phản bội
ta, người ta nương tựa, ruồng bỏ ta. Ta không cần gì, cũng chẳng cầu chi, chỉ
muốn sống thật đơn giản, nhưng ông trời bức ta, chàng cũng bức ta! Chàng
tưởng rằng đến giờ ta còn có thể quay đầu lại sao?"

"Chàng thương xót chúng sinh nhưng lại chưa từng thương xót ta."

"Thực ra chàng chưa từng tin tưởng ta. Chàng chỉ tin hai mắt của mình."

"Bạch Tử Họa, chàng vẫn không chịu thừa nhận yêu ta sao? Nếu đã vậy,
chàng có tư cách gì để chết cùng ta?"

"Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa của thần nguyền rủa chàng, đời này kiếp này, bất lão bất tử, bất thương bất diệt!"

"Tất cả những gì đã làm trong kiếp này, ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu có thể quay
lại từ đầu, ta không bao giờ muốn yêu chàng nữa."

"Sao nàng có thể tàn nhẫn như thế? Ép ta tự tay giết nàng, rồi để lại một mình ta?
Muốn thứ gì, nàng nói là được. Bất kể là đúng hay sai, ta đều cho nàng. Tình
yêu cho nàng, người cũng cho nàng. Trường Lưu diệt vong thì liên quan gì tới
chúng ta? Những kẻ này sống chết thì liên quan gì tới chúng ta? Ta đưa nàng
đi, đi đâu cũng được, nàng muốn thế nào cũng được. Thế nhưng, xin nàng
đừng rời bỏ ta..."

"Ta luôn vì Trường Lưu, vì thiên hạ, vì chúng sinh nhưng ta chưa bao giờ làm được gì
cho nàng cả. Ta không phụ Trường Lưu, không phụ thiên hạ, không phụ chúng sinh.
Nhưng cuối cùng, ta lại luôn phụ lòng nàng, cũng phụ chính bản thân mình. Giờ ta
chỉ hy vọng, Tiểu Cốt ngày nào cũng giống như lúc trước, nấu cho ta một bữa
cơm như thường lệ. Vậy là ta đã mãn nguyện rồi."

Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa của thần nguyền rủa chàng, đời này kiếp này, bất lão bất tử, bất thương bất diệt.
( Hoa thiên cốt )
---------
Bá Vương Biệt Cơ
Đêm hôm đó Hạng vương uống rượu trong trướng cùng Ngu Cơ. Hạng vương đau đớn cảm khái làm bài thơ, được đời sau gọi là bài "Cai Hạ ca":

Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, Ngu hề nại nhược hà.
Dịch:

Sức dời núi, khí trùm trời,
Ô Truy chùn bước bởi thời không may!
Ngựa sao chùn bước thế này?
Ngu Cơ, biết tính sao đây hỡi nàng?
Hạng vương ca mấy lần, Ngu Cơ múa kiếm, hát hòa theo, lời ca rằng:

Hán:

漢兵已略地
四面楚歌聲
大王義氣盡
賤妾何聊生
Hán Việt:

Hán binh dĩ lược địa,
Tứ diện Sở ca thanh.
Trượng phu ý khí tận,
Tiện thiếp hà liêu sinh.
Dịch:

Quân Hán lấy hết đất,
Khúc Sở vang bốn bề.
Trượng phu chí lớn cạn,
Tiện thiếp sống làm chi.
Rồi Ngu Cơ lấy gươm tự vẫn để tránh làm vướng bận Hạng Vũ. Hạng Vương thấy Ngu Cơ chết, khóc chảy nước mắt, tả hữu đều khóc, không ai có thể ngẩng lên nhìn[1]. Sau đó Hạng Vũ chọn 28 kỵ binh trung thành, liều chết phá vòng vây của quân Hán vượt ra ngoài. Chạy đến sông Ô Giang thì cùng đường. Tự thấy không còn mặt mũi nào qua sông về Giang Đông tái dựng cơ đồ, đành tự vẫn.

-----------------

(Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão

Quân hận ngã sinh trì, ngã hận quân sinh tảo.

Quân sinh ngã vị sinh, ngã sinh quân dĩ lão

Hận bất sinh đồng thì, nhật nhật dữ quân hảo.

Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão

Ngã ly quân thiên nhai, quân cách ngã hải giác.

Ngã sinh quân vị sinh, quân sinh ngã dĩ lão

Hóa điệp khứ tầm hoa, dạ dạ tê phương thảo.)

Dịch nghĩa:

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão

Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão

Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão

Hóa điệp đi tìm hoa, đêm về đậu cỏ thơm.
------------------
" Vì sao giữa yêu và hận...em lại ...thà lựa chọn đá tan ngọc nát, lại không thể lựa chọn tha thứ
Vì sao sự nhân từ của em có thể cho mọi ngườii, nhưng không thể dành cho tôi một chút."
(Ngủ cùng sói_ Diệp Lạc Vô Tâm)
------------------

Năm năm tháng tháng,cảnh bất biến
Tháng tháng năm năm,người đã xa
Thịnh thế phồn hoa,định khuynh tẫn
Hồng nhan tận mệnh,loạn anh hùng.
_______
Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên...
Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.
Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.
Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?
Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất,
Có hoa không lá, có lá không hoa.
Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi...
------------------
Hoàng Tuyền lạc bước cô sầu quỷ
Bích Lạc tang thương khóc duyên đình
Lá xanh rơi rụng hoa bừng nở
Vĩnh viễn phân ly... Ái- duyên- tình

Duyên kiếp tam sinh bao lần níu giữ
Vài bước đi qua đứt đoạn hồng trần
Tình... Ta không thể nhớ
Duyên... Há có lai sinh?
Khi duyên thế đã bao lần chia cắt, chốn U Minh e vẫn bất tương phùng...

Có hay chăng huyết hoa như máu?
Vốn là hoa hay là huyết của nhân gian?
Tuy yêu sâu nhưng đời đời bất kiến
Tình tuy nồng nhưng mãi mãi phân ly
Khi ước hẹn là thiên trường địa cửu
Nại Hà kiều đành nói vĩnh biệt nhau...
Bỉ Ngạn hoa...
Không có khởi đầu mà chỉ có kết thúc
Chia xa...
Cách trở...
Nếu có lai sinh, hẹn ngươi kiếp sau...
Ta và ngươi sẽ lại tương phùng...

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: